Giang Vãn Ninh chột dạ vuốt vuốt chóp mũi, vành tai lại bắt đầu nóng dần lên.
Dù gì thì cô cũng không nói ra được bất kỳ lời ngụy biện nào nữa, cô chỉ có thể nghĩ, nghĩ xem phải cứu vãn hình tượng lừa đảo của mình trong lòng Văn Thiệu thế nào.
Nếu Văn Thiệu đã biết, vậy thì tất nhiên là anh đã gặp được công nhân đưa lê, cũng biết được cửa sổ ở sát vách đã hoàn hảo như ban đầu từ sáng hôm qua.
Dù Giang Vãn Ninh nhớ rõ ràng là hôm qua mình đã hẹn với công nhân buổi chiều hẵng đến đưa lê, cô cũng không biết là giai đoạn nào xảy ra vấn đề nữa.
Nhưng không còn quan trọng nữa rồi, điều quan trọng là…
“Em sai rồi.”
“Em xin lỗi.”
“Em là đồ lừa đảo.”
“Nhưng em chỉ muốn ở gần một chút, có thể xúc tiến tình cảm của chúng ta.”
Cô ôm lòng đầy trông mong mà nhìn Văn Thiệu, thấy anh không có biểu cảm gì, cô lập tức đổi sang dáng vẻ lã chã chực khóc: “Lúc đầu em muốn đợi hôm nay sẽ chuyển về sát vách…”
Văn Thiệu lẳng lặng nhìn cô trở mặt.
Khóe mắt rũ xuống, mi tâm hơi nhíu, môi đỏ mím lại, cộng thêm đôi mắt vì đã ở ngoài ánh mặt trời lâu mà nhuốm màu sóng nước dập dờn…
Nếu là bất kỳ người đàn ông nào khác, thì có lẽ là họ đều không thể chống đỡ được trước dáng vẻ hiện giờ của Giang Vãn Ninh.
Anh cũng vậy thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu Giang Vãn Ninh không phải là một cô nhóc lừa đảo…
Nhưng cô lại chính là cô nhóc lừa đảo.
Buổi sáng công nhân sửa chữa đã tới trả lại lê chưa ăn hết, nói cô Giang đã dặn dò bảo anh ta nhất định phải tới vào buổi chiều, đồng thời, phải gọi điện thoại trước cho cô.
Thế nhưng, buổi chiều người công nhân đó có việc gấp, chỉ có thể đến vào buổi sáng, lại không gọi điện cho Giang Vãn Ninh được nên mới tìm đến Văn Thiệu ở bên cạnh.
Văn Thiệu cho anh ta một hộp đào làm quà cảm ơn, lúc tiễn công nhân đi ra ngoài thì anh lại phát hiện ra anh ta định đi thẳng xuống núi, anh không thể không ngăn anh ta lại, sau đó thì hỏi thăm chuyện cửa sổ ở bên cạnh.
Lúc đó anh mới biết được, sáng hôm qua cửa sổ đã được sửa xong rồi, hôm nay công nhân tới là để đưa lê.
Văn Thiệu nghe vậy thì lại nhét cho anh ta lì xì, cảm ơn anh ta đã đặc biệt lên núi một chuyến.
“Nhưng mà hành lý của em không thấy đâu nữa rồi, anh có thể mở camera tìm giúp em được không?” Giang Vãn Ninh nhìn anh với vẻ tội nghiệp, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Trong đó có tất cả quần áo thay giặt và máy tính của em.”
Thấy Văn Thiệu không có phản ứng gì, Giang Vãn Ninh hít mũi một cái: “Có thể là hôm qua em lừa anh nên ông trời đang trừng phạt em…”
“Không phải ông trời đang trừng phạt cô.” Văn Thiệu đưa tay lấy đi một cánh hoa hạnh rơi trên đầu cô, giọng điệu đều đều, không phập phồng gợn sóng: “Là tôi bảo dì giúp cô đưa đồ sang bên cạnh.”
Nếu như cửa sổ ở sát vách đã sửa xong, Giang Vãn Ninh không có lý do gì để ở trong phòng khách của anh nữa.
Đương nhiên, nếu như có thể, Văn Thiệu cảm thấy cô đi thẳng xuống núi thì tốt hơn.
Cô còn ở lại thì không biết thứ gì của mình sẽ gặp nạn nữa.
“Anh bảo dì chuyển đi à?” Giang Vãn Ninh mở to hai mắt.
“Ừ, sao vậy?”
Văn Thiệu nhìn cánh hoa anh cầm trong tay, cánh hoa màu trắng như tuyết, mang theo màu ưng ửng đỏ, y hệt như dáng vẻ của Giang Vãn Ninh vào giờ phút này vậy…
Cô tức đến nổ phổi, hai gò má thì ửng hồng, dưới ánh mặt trời, anh có thể thấy rõ lông tơ nhỏ mịn trên má của cô, giống như đào mật Dương Sơn vào tháng tám vậy.
“Không có gì, cảm ơn anh.” Giang Vãn Ninh cắn môi dưới, hơi nâng cằm lên.
Văn Thiệu nhìn dáng vẻ không phục của cô, anh cong cong khóe miệng.
Trông càng giống quả đào mật hơn.
“Dì này là cao thủ thu dọn, trước khi dì ấy động vào đồ của cô thì đã chụp hình lại, đồng thời, dì ấy đã cam đoan với tôi là sẽ chuyển sang sát vách rồi trả lại nguyên trạng.” Vì thế mà anh còn đặc biệt cho dì thêm tiền công vì hai tiếng đồng hồ ấy.
Sau đó, Văn Thiệu nói câu xin lỗi với cô: “Vốn dĩ là trước khi động vào đồ của cô, tôi đã muốn thông báo với cô một tiếng, nhưng tôi lại không gọi điện thoại cho cô được.”
“Không sao.” Biểu cảm của Giang Vãn Ninh cứng đờ: “Vẫn đỡ cho em không cần phải tự làm.”
Dù gì thì hôm nay cũng nhất định phải đi, chuyển đồ lúc nào cũng như nhau cả thôi.
Cô hít sâu một hơi, không cam lòng mà nhìn phòng khách chằm chằm.
“Thật ra em có thể quay về ở, chỉ là không biết cửa phòng của em có thể…”
“Cửa không dễ đóng lắm, có điều, tôi vừa tra thêm dầu bôi trơn vào rồi.”
“Còn có cái chân bàn kia, hình như…”
“Tôi đã tìm miếng gạch lót cho cô rồi.”
Văn Thiệu lẳng lặng nhìn cô, muốn nghe thử xem cô còn có thể tìm được cái cớ gì.
“Đèn trong phòng đã nổ hỏng hai cái, em sợ bóng tối.” Giang Vãn Ninh vắt hết óc, đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Như thể là cô đã túm được cọng cỏ cứu mạng vậy: “Đúng, em sợ bóng tối, cho nên đêm nay…”
Văn Thiệu nghe vậy thì nghiêng đầu, biên độ rất nhỏ.
Anh vẫy tay với Giang Vãn Ninh: “Cô đi vào với tôi.”
“Được.” Giang Vãn Ninh bước đi nhẹ nhàng theo anh vào nhà.
Còn chưa vui vẻ được bao lâu, cô đã nhìn thấy Văn Thiệu móc ra hai cái bóng đèn từ phía dưới ngăn tủ, mới toanh.
“Bây giờ tôi đi thay giúp cô, đi thôi.”
Nhìn thấy khuôn mặt Giang Vãn Ninh thoáng cái đã đen đi, tâm tình Văn Thiệu tốt lên khá nhiều: “Bình nước nóng, ly nước, dì chuẩn bị hết cho cô rồi.”
Giang Vãn Ninh mở miệng, cô kinh ngạc đến nỗi không thể thốt lên thành lời.
“Còn cần gì không? Cô Giang…”
Giang Vãn Ninh đọc được mấy chữ to đùng từ trên khuôn mặt anh… Hôm nay cô không thể không chuyển đi.
Cô nở một nụ cười: “Không cần đâu, hàng xóm Văn tổng quản.”
Sau đó cô đi theo sau Văn Thiệu, không tình không nguyện nhưng vẫn phải đi tới sân bên cạnh.
Điều kiện trên núi đơn sơ, nói là đèn nhưng thật ra là bóng đèn trụi lủi nối với dây điện móc trên xà nhà.
Văn Thiệu kéo cái ghế đến phía dưới đèn, anh đứng lên đó đổi bóng đèn.
Giang Vãn Ninh đứng bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn: “Anh còn biết thay bóng đèn à?”
Văn Thiệu cúi đầu nhìn cô, biểu diễn cho cô xem: “Vặn xuống, rồi vặn lên.”
Vặn xong một cái, khi Văn Thiệu xoay người cầm một cái bóng đèn khác thì cái ghế lắc lư, anh phát hiện ra Giang Vãn Ninh đang chống nạnh nhìn anh.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười: “Cô không đỡ ghế giúp tôi à?”
“Ồ…” Giang Vãn Ninh lập tức cúi người.
Mấy giây sau, cô cảm thấy động tác cúi người khó chịu bèn có ý định ngồi xuống đỡ: “Anh đợi một chút, em muốn ngồi xổm.”
Giang Vãn Ninh vừa cong gối thì tự dưng nhìn thấy người đứng trên ghế xuất hiện tư thế chúi về phía trước, trông như thể là khuôn mặt anh sắp nhào xuống đất…
Chẳng phải là, nếu khuôn mặt này đập xuống mặt đất thì sẽ nát thành bánh thịt à?
Giang Vãn Ninh hành động nhanh hơn cả não, cô thẳng người dậy ngay, rồi ôm chặt lấy chân anh.
“Chẳng phải là em đã bảo anh đợi một chút rồi sao?” Hai tay cô giữ chặt lấy bắp đùi của Văn Thiệu, chống đỡ thân thể của anh, không để anh ngã xuống.
Nhưng chưa tới hai giây, tự dưng Giang Vãn Ninh cảm thấy vị trí trên trán nong nóng lên, hình như còn hơi mềm mềm…
Hai người nín thở cùng lúc, Giang Vãn Ninh sợ đến mức mồm mép đều run rẩy hết, muốn buông bàn tay đang ôm Văn Thiệu ra nhưng lại sợ anh sẽ ngã.
“Anh, anh anh… anh đã đứng vững chưa?” Cô muốn buông tay nhưng lại không dám, bên tai cô như có cả trăm con ong mật nhỏ bay vo ve vo ve không ngừng, hai mắt cô trợn trắng, đầu óc choáng váng.
Bàn tay víu lấy xà nhà của Văn Thiệu không nhịn mà dùng sức, đốt ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay đau nhức, nhưng anh vẫn dùng thêm sức lực nắm lấy nó.
Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, giọng nói không lạnh nhạt như trước kia vang lên: “Tôi đứng vững rồi.”
Anh vẫn luôn đứng rất vững…
“Vậy em buông ra đây nhé?” Giang Vãn Ninh run rẩy ngẩng đầu.
Hai người đối mặt nhau, bóng đèn trong tay Văn Thiệu gần bị anh bóp nát luôn rồi.
Anh nhìn Giang Vãn Ninh chằm chằm, hơi nghiến răng nghiến lợi: “Sao trông cô cứ như thể là không muốn buông vậy…”
“Không không…” Giang Vãn Ninh lập tức buông tay ra, sau đó lùi về sau mấy bước.
Bấy giờ cô mới thấy rõ tư thế của Văn Thiệu, mặc dù cả người anh nghiêng về phía trước, nhưng tay anh bám rất vững.
Giang Vãn Ninh cảm thấy, giờ phút này, trán của mình đã nóng tới bốn mươi hai độ luôn rồi, nhưng cô lại không dám đưa tay sờ, trán cô vừa mới đụng…
Cô hít thở rất nhanh, bước đi mấy bước ở trong phòng, tức đến nổ phổi: “Anh không thể xuống khỏi cái ghế xê dịch được à? Với cái tư thế đó của anh, lỡ như tay bám không chắc rồi ngã xuống thì phải làm thế nào đây?”
Vừa nãy Văn Thiệu thò người ra là để với lấy cái bóng đèn đã hỏng còn lại, ở chỗ cách anh khoảng hai mét.
Vào lúc Giang Vãn Ninh lên tiếng, Văn Thiệu dùng một tay nắm xà nhà, sau đó dùng lực với về phía trước…
Vững vàng cầm lấy bóng đèn trong tay.
Cũng chính động tác này đã khiến cho Giang Vãn Ninh nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay anh…
Là do cô buồn lo vô cớ rồi.
Cánh tay đó của Văn Thiệu có thể kéo được ít nhất mười mấy cái liên tục về phía trước.
Lo lắng bàn tay anh nắm không vững rồi bị ngã, thì chẳng thà lo cho xà nhà xem có bị anh làm hỏng hay không.
Sau khi thay xong bóng đèn, Văn Thiệu còn tiện tay giúp cô lau cái bóng đèn chưa hỏng kia, bóng đèn phủ bụi cũng trở nên sáng bóng, thế này thì chắc chắn là buổi tối sẽ không còn tối tăm nữa.
Anh đi vào rửa tay, lúc đi ra thì nhìn thấy Giang Vãn Ninh đang ngồi xổm ngoài cửa, hai tay cô nâng gương mặt mình.
Nhìn từ phía sau, anh có thể thấy rõ xương bả vai thon gầy của cô, và cả hai vành tai đỏ bừng bừng như sắp nhỏ máu kia.
Anh đi qua, ngồi xổm bên cạnh Giang Vãn Ninh rồi cười nhạo một tiếng: “Cô còn biết thẹn thùng à?”
Mấy ngày nay, hành vi thì lớn mật, lời nói mập mờ thì lại nói ra rất thuận miệng, Văn Thiệu còn tưởng rằng cô hoàn toàn không biết hai chữ thẹn thùng được viết thế nào.
Giang Vãn Ninh tức giận bởi lời nói này của anh, cô buông hai bàn tay đang nâng má ra, bỗng nhiên đứng bật dậy, giống như một con mèo xù lông vậy.
“Em muốn theo đuổi anh chứ em có muốn cưỡi anh đâu! Không đúng…” Cô vừa tức vừa buồn bực, không lựa lời mà nói: “Ôi trời, dù sao thì em, em cũng đụng vào anh… Vậy dựa vào cái gì mà em không thể thẹn thùng cơ chứ?”
Văn Thiệu chậm rãi đứng dậy, hỏi cô: “Cô vẽ tranh à?”
“Đúng vậy.”
Tại sao lại nhắc tới vẽ vời rồi?
Giang Vãn Ninh chợt mở to hai mắt ra: “Em, em học thiết kế, em chưa từng vẽ mô hình lõa thể đâu!”
Văn Thiệu nhíu mày lại: “Tôi không nhắc đến mô hình lõa thể với cô.”
“Vậy anh…”
“Tôi muốn nói, chẳng trách trong đầu cô có nhiều màu như vậy.” Văn Thiệu lạnh nhạt nói.
Sau khi nói xong, anh cũng không thèm nhìn phản ứng của Giang Vãn Ninh mà lại nói tiếp: “Cô tự dọn dẹp đi, tôi đi đây.”
Giang Vãn Ninh phản ứng chậm mất hai giây, anh nói trong đầu mình có rất nhiều màu vàng [*] ư?
[*] Ở Trung Quốc, người ta dùng màu vàng để miêu tả về những thứ 18+.
Đồ lưu manh!
Cô thở hổn hển nhìn bóng lưng Văn Thiệu, đột nhiên híp mắt lại.
Hình như tai anh đỏ lên phải không?
Chậc, giả vờ bình tĩnh như thế làm gì, cũng chỉ đến vậy thôi mà.
Suýt chút nữa cô đã coi anh là cao thủ tình trường rồi đấy.
Giang Vãn Ninh đi vào phòng ngủ nhìn quanh, mọi thứ của cô đều đã quay lại dáng vẻ như ở phòng khách, không hề thay đổi gì, ngay cả con thú bông hồ ly trên giường cũng được đặt ở bên phải – vị trí mà mình hay để nhất, còn dùng chăn mền để đắp lên nữa.
Cô thở dài một tiếng, nằm trên giường.
“Thả thính không được… Cứu mạng.” Giang Vãn Ninh ôm chăn mền đạp đạp chân hai cái: “Biết thế thì vừa nãy đã bảo đại sư tính cho một quẻ rồi…”
Trước đó cô nghe nói chùa Thanh Nguyên cầu duyên rất chuẩn, không biết có thể chỉ định đối tượng, chỉ cầu người đó hay không?
Giang Vãn Ninh định ngày mai lại đến đó một chuyến.
Không, sau này thì ngày nào cũng qua đó điểm danh.
Để tránh cho Bồ Tát bận quá rồi lại quên mất cô.
“Phù…” Sau khi Giang Vãn Ninh hạ quyết tâm xong thì đột ngột xoay người, bỗng nhiên bị doạ đến ngớ người vì cái người đang đứng bên ngoài cửa sổ, giọng nói cũng lớn hơn khá nhiều: “Anh làm gì vậy?”
“Qua ăn cơm trưa.”
Bây giờ đã là mười hai giờ rưỡi, đồ ăn dì làm cũng sắp nguội mất rồi.
Giang Vãn Ninh đi ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy tai của Văn Thiệu đã không còn đỏ nữa.
Cô sờ lên khuôn mặt còn hơi nóng của mình, tức giận hỏi anh: “Anh đứng ở bên cửa sổ của em hồi nào vậy?”
“Vào lúc cô cos con cá sắp chết.” Văn Thiệu không bày ra biểu cảm gì mà cứ nhìn hai chân của Giang Vãn Ninh như thế.
Giang Vãn Ninh nhớ lại động tác đá chân của mình khi nằm trên giường, cố gắng duy trì nụ cười: “Đẹp đúng không? Vừa dùng đầu óc đổi với mụ phù thủy đấy.”
Hôm nay, vì muốn chụp hình đẹp nên cô đã mặc chiếc váy dài đến gối, để lộ ra một phần bắp chân, vừa nhỏ nhỏ vừa thẳng tắp.
Văn Thiệu thu hồi ánh mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Chẳng trách.”
“Chẳng trách gì cơ?”
“Vẫn chưa học được cách mặc quần.”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Mụ phù thủy: Thu hồi miệng, thu hồi miệng của đàn ông, thu hồi cái miệng không biết cách ăn nói của người đàn ông thối tha kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...