Lần đầu tiên thân mật

“Em học ngoại ngữ, anh thế nào?”
“Tiểu sinh áo vải, thọ giáo ngành Thủy Lợi, điểm số trong khoa xếp loại cao, nhưng chẳng dám cầu vang danh trên mạng…”
“Đầu gấu à, sao anh lại học cách nói của Gia Cát Lượng trong Xuất sư biểu?”
“Tôi ngỡ là nói như vậy mình có vẻ có trình độ hơn”
“Sao lại phải có vẻ, anh thực sự rất có trình độ mà”
Không ngờ cô ấy dám bắt chước khẩu khí của tôi. Cũng là một câu rất khô khan, nhưng nghe cô ấy nói sao khoan khoái lạ.
“Đầu gấu à, em sinh ngày 15 tháng 3, thuộc Song Ngư, còn anh?”
“Tôi sinh ngày 13 tháng 11, thuộc Hổ Cáp, sao lại hỏi cái này?”
“Em muốn biết mình có hợp nhau hay không mà.”
“Trên đời này, không có các chòm sao không hợp, chỉ có những con người không hợp nhau”
“Câu trả lời rất xịn. Mình nâng cốc vì câu nói này đi anh.”

Cô ấy nâng cốc cô ca, bắt chước các nhân vật võ hiệp, làm động tác cạn chén.
Nhìn một cô bé sôi nổi đáng yêu bắt chước đàn ông làm ra vẻ khảng khái quả là thú vị. Tôi cũng nâng cốc chúc mừng, cạn chén. Tôi chạm phải ngón tay cô ấy. Có lẽ vì coca, ngón tay cô ấy lạnh đến lạ thường.
Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào cô ấy. Sau đó, trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ “thân thiết”.
Thân thiết hay thân mật? Mật ngọt hay bí mật? Nếu mỗi trái tim con người là một kho với đầy rẫy bí mật nhưng bị khóa im lìm. Vậy chỉ nếu anh may mắn, thì trong cả cuộc đời mình, anh mới gặp được một đôi người có trong tay chìa khóa để giải phóng những bí mật của lòng mình. Thế nhưng, có những người mà bí mật của chẳng bao giờ được mở ra, suốt cuộc đời.
Và khi tôi chạm phải ngón tay lạnh như băng của cô ấy, tôi bỗng thấy đó là một chiếc chìa khóa. Một chiếc chìa khóa có thể mở cửa trái tim của tôi.
“Đầu gấu à, anh thường giải trí như thế nào?”
“Ngoài đọc sách, đại khái còn xem tivi, xem phim và tiểu thuyết võ hiệp.”
“Anh xem những phim gì?”
“Tôi thích xem phim A”
“Đầu gấu, mĩ nữ là người đoan trang”
“Cô nương hiểu lầm tại hạ. Phim A là gọi tắt của phim America”
“Anh đã nói vậy, lần sau mình sẽ đi xem phim A nhé!”
Cô ấy nói hơi to, khiến cho đôi trai gái ở bàn bên cạnh liếc sang bên tôi, dáng vẻ ái ngại. Biết mình lỡ lời, cô ấy so vai lè lưỡi.
“Đầu gấu à, anh làm hại em rồi”
Hay thật, tự mình mắt lệch lại còn chê bàn nghiêng.
“Thế anh không xem trình diễn âm nhạc à? Hoặc là ca kịch, vũ kịch, triển lãm mĩ thuật?”
“Nghe hòa nhạc tôi buồn ngủ lắm, ca kịch vũ kịch thì lại không hiểu. Triển lãm mĩ thuật thì tôi chỉ xem được tranh khỏa thân. Nhưng nếu nói xem tranh khỏa thân, thì trong Playboy có nhiều lắm, còn phải đi xem triển lãm tranh làm gì.”
“Đầu gấu, anh thực thà nhỉ. Anh không sợ ăn nói thế, em sẽ đánh giá thấp anh?”
“Khổng tử dạy: “Biết thì nói biết, không biết nói không biết, ấy chính là biết vậy”, tại sao không hiểu lại phải làm bộ rằng hiểu. Hơn nữa, đã nói là giải trí, đương nhiên càng nhẹ nhàng càng tốt, đâu phải việc nâng cao trình độ”
“Đầu gấu à, anh quả thực ăn nói có trọng lượng. Em mới nói một câu, anh cãi tới chục câu.

“Ồ, vậy tôi phải thế nào?”
“Anh phải bắt đầu học cách thưởng thức âm nhạc, ca kịch với vũ kịch, lại còn triển lãm mĩ thuật nữa.”
“Để làm gì?”
“Có như thế lần sau em mới có bạn chia xẻ chứ”
Sẽ, sẽ. Vì em, tôi sẽ học, thâm tâm tôi nghĩ vậy.
“Đầu gấu à, lần sau mình lại uống cà phê nhé?”
“Gượm đã, hôm nay em nói rất nhiều “lần sau”, vậy lần sau mình làm gì đây? Ăn cơm hay xem phim A, nghe nhạc, xem vũ kịch, triển lãm hay uống cà phê?”
“Anh chọn đi”
“Đây là câu nhiều đáp án hay một đáp án?”
“Đầu gấu, anh tưởng bở quá, chỉ chọn một thôi”
“Vậy thì xem phim A thôi”
“Đầu gấu à, anh đáng lẽ phải chọn xem trình diễn âm nhạc. Bởi vì sau khi nghe nhạc em sẽ muốn uống cà phê. Sau khi uống cà phê, tinh thần phấn chấn sẽ làm em muốn xem phim. Xem phim xong sẽ thấy đói bụng. Chà, em thực sự thấy tiếc cho anh quá”
“Sao lại tiếc! Tôi lại rất lấy làm mừng. Nếu không chỉ một lần sau, ba quân tướng sĩ trong ví tôi sẽ trận vong hết cả.

“Chết rồi, sắp 12 giờ rồi, em phải đi đây”
Cô ấy nhìn đồng hồ rồi kêu lên.
“Em đang trọ kí túc à? Nếu vậy, đã quá 11h 30 rồi, cửa đã khóa.”
“Em thuê nhà ở ngòai, không phải chuyện này”
“Thế em lo cái gì vậy, lo tôi biến thành người sói… đêm này trăng tròn”
“Đầu gấu à, cô bé lọ lem đến 12h đêm sẽ trở lại nguyên hình đấy.”
“Không sao cả, em hãy để lại một chiếc dày, tôi sẽ đi tìm em”
“Anh đã nói vậy, em đành…”
Cô ấy quả thực nghiêng người thò tay xuống dày, nhưng lại là thắt lại dây giày cho chặt hơn.
Ra khỏi cửa Mc Donald, phố Đại học về đêm lạnh và trong trẻo đến đặc biệt.
“Em ở đâu, tôi đưa về” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui