Ở London cũng được một thời gian, mọi sinh hoạt của cả nhà đều đã ổn định hơn nhiều.
Aisha nhờ mẹ và anh Hago động viên đã nguôi ngoai nỗi nhớ nhà cũ quê mình, tiếp tục sống nơi đây và học tập thật tốt.
Còn Hago anh cô làm việc ở Chi nhánh nơi đây ( lớn hơn Chi nhánh xây dựng ở quê) cũng thu nhập khá hơn lại còn được nghỉ ngơi, làm các việc văn phòng nhiều hơn là đi thi công.
Hằng ngày, mẹ không phải đi chợ khá xa mà chỉ cần ra cầu thang máy xuống tầm một ( Trung tâm mua sắm và vui chơi ) là đến siêu thị mua thức ăn cho cả nhà luôn...Hôm được nghỉ, Lumious lại định về quê tìm Aisha.
Nhưng khi anh về, người ta bảo gia đình Aisha đã chuyển xuống thủ đô London.
Lumious tuyệt vọng đi về Cả vùng thủ đô lớn như vậy, một khu phố còn khó khăn mới tìm được.
Làm sao mình tìm được cô ấy ( Cô ấy: coi Aisha là cô gái trưởng thành ).
Haizz...!Nếu lúc mình và Aisha gặp nhau, mình nói mình là Lumious và đã nhận ra cô ấy, yêu cổ từ lâu thì...!Cô ấy và gia đình có đi như vậy ? " Lumious ôm đầu.
Tối anh mới bắt được chuyến xe taxi về.
Ngồi trong xe mà anh cứ ngóng mãi, ngóng ngôi nhà mà hầu như cả tuổi thơ anh gắn bó với gia đình người anh yêu.
Anh ôm đầu vẻ rất tiếc nuối...!Sau 6 năm hai người mới gặp lại, liệu chỉ có duyên một lần này và chỉ Lumious nhận ra à ? Mong sẽ có một cái duyên thứ hai, và cái duyên ấy sẽ khiến cả hai người đều nhận ra nhau, yêu thương nhau như tình yêu, sự mong mỏi của họ 6 năm trời.
Đúng thế thật...Sau nhiều ngày không phải đến công trình, hôm nay Hago đã được sếp cử đến.
Anh ta trông có vẻ khoan khoái lắm khi làm việc văn phòng đã lâu.
Trước khi đi, mẹ dặn:- Hago à, con nhớ cẩn thận nha!- Xời, mẹ cứ kệ con.
Con ngồi điều hòa, máy tính, giấy tờ lâu rồi.
Hôm nay mới được quay lại công trình một tý, không sao đâu mà.- Mẹ dặn không có thừa đâu! Chân con lúc trước sơ xảy mà bị thương, giờ mẹ thấy còn chưa đi bình thường lại được.
Ở thủ đô rộng lớn mà còn lâu dài, không lần này thì lần khác.
Chẳng qua con mong đợi mãi với cả con cũng lớn, có quyết định riêng nên mẹ không nói.
Chứ mà mẹ không muốn con đi đâu, chân cẳng chưa lành, ngỡ như...- Thôi nào, mẹ đừng lo quá! Mẹ vừa bảo con lớn, có quyết định riêng của con còn gì.
Mẹ cứ yên tâm, con trai yêu dấu sẽ an toàn trở về.
Được chưa ạ ?- Bố anh nữa * cười cười * Thôi đi đi kẻo người ta lại chờ.
Chào con!- Tạm biệt mẹ yêu yêu nhé!- Thằng này chỉ biết nịnh mẹ, về mà có sao đừng trách mẹ.Sau đó, Hago vui vẻ rời khỏi nhà.
Ngay khi Hago vừa ra khỏi nhà, Aisha cũng chào mẹ đi luôn.
Mẹ đã đứng tuổi rồi nên ở nhà một mình, không có hàng xóm, láng giềng thân thích khá là buồn.
Mẹ chỉ lo toan chuyện bếp núc, đi siêu thị mua thức ăn, dọn dẹp nhà cửa và khi vãn việc rồi mới xem ti vi, thêu hoặc đan.Lúc Hago đến công trình, dù chưa quen mọi người nhưng anh xã giao thân thiện chào hỏi: Chào các anh em nhá! Tôi là Hago từ Chi nhánh Lavia chuyển đến.
Ở nơi làm việc cũ, tôi là kĩ sư chuyên nghiệp nhưng tôi biết nhiều anh em đây giỏi hơn tôi rất nhiều.
Mong mọi người giúp đỡ.
" - Vâng, anh vui tính quá! Vậy chúng ta vào việc kẻo muộn nhé! Trong khi làm việc, Hago đi từng tý một, chỉ huy theo bản vẽ để không bị sai lệch.
Anh ta luôn ghi nhớ đây là thành phố lớn, làm việc cần nghiêm chỉnh hơn, sai sót nhỏ cũng phải rất rất hạn chế xảy ra.
Mới ngày làm việc đầu ở đây mà dường như Hago có vẻ không được may mắn lắm.
Từ trên cao, một cậu thợ xây dựng tay nghề còn non chuyển tấm ván xuống, không may dây thừng cứ tuôn nhanh rồi rơi vào lưng Hago.
May là rơi vào lưng chứ không phải đầu.
Các thợ xây khác chạy lại xem Hago thế nào, còn làm việc tiếp được không.
Ban đầu, vết thương không quá đau, Hago trả lời không sao cho mọi người yên tâm làm việc và nhắc nhở cậu thợ mới vào nghề.
Nhưng một lúc sau, vết thương tê tái.
Hago vào vệ sinh cởi bỏ áo, soi gương thấy lưng hơi tím tím và còn có các vết xước đỏ.
Haizz...!Chết tiệt, thật là chết tiệt quá đi mà.
Vừa ngày đầu đi thi công ở chỗ làm mới đã gặp xui xẻo.
Sáng nay mẹ dặn không nghe, còn nói mẹ cứ yên tâm nữa.
Giờ mà về nhà, biết nói sao với mẹ đây.
Ai da~ Đau như này sao giấu mẹ mà bảo không làm sao được.
Chân cẳng còn chưa khỏi lại còn lưng nữa.
" Hago sau đó đã đau quá và xin về.
Mấy thanh niên mở lời đưa anh về nhà nhưng nhà không phải nơi anh muốn về.
Rồi anh từ chối họ, cố gắng bắt taxi đến đâu đó nghỉ ngơi tạm.
Bắt được taxi, Hago mở máy ra nói chuyện với Aisha trước.
Lúc đó, Aisha được nghỉ nên thấy tiếng chuông điện thoại cô nhấc máy ngay.
Đầu dây bên kia nói trước - Lô, rảnh không - Hago vẫn nói thô lỗ như mọi khi.
Có điều nghe giọng anh có vẻ yếu ớt.- Vâng, em đây! Em đã rảnh tầm 30-40 phút nữa.
Anh gọi em là có chuyện gì ?- Haizz...!Xui xẻo.- Hả, tự dưng xui xẻo.
Bộ...!em làm gì anh à ?- Không phải em làm gì...!Nhưng hôm nay, mẹ dặn anh cẩn thận anh không nghe.
Lúc đến làm thật rồi...!Tự nhiên bị tấm gỗ rơi vào lưng.
Lúc đầu nó kiểu hơi tê tê nhưng tê thôi chứ không hề có cảm giác đau đớn hay dát, chảy máu gì cả.
Anh nghĩ là không sao nên cố làm nốt.
Thì vừa nãy ý, đang làm cái lưng nó tê dần, dát dát rồi đau hẳn luôn, muốn gãy luôn ý.
Bạn anh bảo chở anh về nhà nhưng anh sợ mẹ lo lắng và trách anh nữa...!Anh trả lời bạn là tự về được, bây giờ anh đang trên taxi, đến đâu đó nghỉ một chút.
Anh khỏe thế này, chắc chiều là ổn thôi.- Anh điên à? Không về nhà thì thôi em không nói.
Nếu em là anh em cũng sợ mẹ...!Nhưng mà, khỏi là khỏi thế nào, anh phải đi khám đi.
Khám cả lưng và chân nữa, anh không tự đi, chiều em đưa.- Có sao đâu, cứ cuống lên mãi.- Anh cứ ương bướng đi, xem người em này có nói với mẹ không ?- Thôi, thôi đừng nói với mẹ.
Tóm lại anh đi khám là được ?- Vâng, thế đi ngay đi nhá.Cúp điện thoại, Hago nhờ bác tài đưa đến phòng khám tư gần nhất.
Lúc đến nơi, Hago thoáng qua thấy dòng chữ mờ nhạt ghi tên vị bác sĩ đó.
Anh ta định đi đến gần hơn thì bị bác sĩ nhìn thấy.
Cả hai người lúc ấy đã nhận ra nhau, họ đứng im lặng một lúc.
Lumious hỏi trước: Hago đến đây là có chuyện gì ? " - " Chẳng có gì cả " Hago trả lời với thái độ thờ ơ trong khi anh chủ động đến đây để khám bệnh.
"" Thế là đến gặp tôi ? "" Sao cũng được.
"" Cậu dạo này khỏe chứ ? Cả mẹ cậu nữa.
Công việc của mọi người sao rồi ? "" Không phải giả bộ quan tâm đâu.
Chúng tôi ổn lắm.
Giờ chúng tôi đã chuyển xuống đây sống vì việc học hành của Aisha, mong cậu đừng tìm.
Thôi, tôi đi đây.
" - Hago tập tễnh đi từng bước ra khỏi cửa.Thấy vậy, Lumious ra đỡ " Chân cậu...!Làm sao à ? " -" * Hất tay Lumious ra * Chả sao, mà nếu sao thì cũng không liên quan đến cậu.
"- Bỏ qua chuyện quá khứ một bên, cậu đang bị bệnh mà tôi là bác sĩ.
Tôi có thể...- Không thèm.
Rơ bẩn!- * Kéo lại * Bác sĩ chỉ có trách nhiệm là chữa trị cho người bệnh chứ không phải đôi co với người bệnh.
Không nghe tôi thì tiếp tục chịu đau đớn và tập tễnh rời khỏi đây đi!- Haizz...!* Đưa chân ra *- * Xem xem * Chệch khớp một chút, còn hay bị chuột rút và vận động mạnh.
* Chìa thuốc ra * Đây, dùng thuốc khớp này và tránh vận động mạnh, uống sữa canxi nữa! Còn cần khám gì nữa không? Tiện thể.- Còn...!Ở lưng.- * Vén áo, xem chỗ lưng * Ôi! Cậu đã làm gì ảnh hưởng đến lưng như vậy?- Tôi...!tôi bị tấm ván xây dựng từ trên cao rơi xuống.- Trời ơi! Nặng như vậy, tím hết vùng da xung quanh rồi lại còn bên trong nữa.
Hago cậu đúng là vẫn bất cẩn như ngày nào.
Cái này phải châm cứu sau đó mới dùng thuốc được.- Không, không.
Châm cứu đau lắm, lại còn lâu nữa.
Mẹ mà biết ...- Chuyện nghiêm trọng như vậy cậu còn giấu, không mau nói với mẹ đi.- Tôi nói với...!( đang nói thì nhớ ra không nên nhắc đến Aisha quá nhiều, phải để hai người đó quên nhau )- Với...!? Với ai ?- Không, chỉ có các đồng nghiệp và cậu biết.- Aisha không biết à ?- Không biết!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...