Lần đầu biết yêu

 
Công viên Cảnh Dương là công viên to đẹp nhất ở thị trấn Hạnh Phúc, ở đó trồng rất nhiều cây bạch quả. Những chiếc lá vàng bay nhè nhẹ theo làn gió rơi xuống đất, khi giẫm chân lên lớp lá mềm, người ta sẽ có cảm giác hạnh phúc đêhến kỳ lạ. Vào kỳ nghỉ, rất nhiều gia đình và các cặp tình nhân nắm tay nhau đi đạo ở đây, thưởng thức hương hoa thơm ngát. Ngoài ra, công viên còn có nhiều thiết bị giải trí tân tiến, được bình chọn là thiên đường giải trí ở thị trấn Hạnh Phúc.
Khi nhàn rỗi, Hướng Vũ Phàm rất thích đên đây, không chỉ vì ở đây có nhiều cây cối mát mẻ, nhiều hoa đẹp, thích hợp cho việc ngắm cảnh mà còn vì mọi người ở đây đều rất vui vẻ. Khuôn mặt tươi tắn, vô tư mang vẻ đẹp thuần khiết của họ sẽ giải tỏa tâm trạng rối bời của cậu, giúp cậu cảm thấy bình yên.
"Thật là khâm phục bọn trẻ con, có thể vô tư, vui vẻ như thế."
Ngồi trên ghế xích đu trong khu vực dành cho trẻ con chơi đùa, nhìn những đứa trẻ chơi vui vẻ, mặt Hướng Vũ Phàm lộ rõ vẻ khâm phục.
Diêu Nguyệt Thi ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt cũng đang nhìn về bọn trẻ con, cười nhạt.
"Chúng ta cũng đã từng vô tư như thế."
"Đúng." Ánh mắt Hướng Vũ Phàm chuyển sang vầng mặt trời đang dần chếch về phía tây, ánh hồng chiếu lên khuôn mặt âu sầu của cậu. "Rất tiếc chỉ là đã từng."
Diêu Nguyệt Thi chau mày, lo lắng nhìn khuôn mặt bỗng nhiên trả nên lạ lẫm với cô, hỏi với giọng bất an: "Anh Vũ Phàm, anh có tâm sự gì à?".
Bốn ngày trước cậu giận đùng đùng đến tìm cô, cô đã cảm thấy cậu đang rất buồn. Tuy nhiên, cô có hỏi han ân cần thế nào cậu cũng không nói cho cô biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ lúc ngồi một mình bên cửa sổ trong khách sạn, cậu nhìn cảnh vật bên ngoài và thẫn thờ. Trước đây cậu không hề như vậy, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện ậi cậu cũng đều kể cho cô nghe.
Cô ghét dáng vẻ của cậu bây giờ, cô ghét việc mình không biết cậu đang nghĩ gì, cô ghét việc cậu có những tâm sự mà cô không hiểu nổi. Điều đó khiến cho cô cảm thấy bất an. Điều đó làm cho cô cảm thấy mình càng ngày càng xa cậu. Cô không thích cảm giác này.
Đây là một cơ hội hiếm có, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
"... Có thể coi là có!" Cậu thở dài, quay đầu lại nhìn cô, nét mặt lộ vẻ thán phục. "Tiểu Thi, anh rất hâm mộ em, em vừa xinh đẹp vừa học giỏi."
Diêu Nguyệt Thi không ngờ đột nhiên cậu lại ca ngợi cô, mặt hơi đỏ lên, xấu hổ cúi đầu nói: "Anh cũng giỏi mà, mấy ngày trước em còn nghe bác Hướng khen thành tích học tập của anh có nhiều tiên bộ. Bác còn nói người bạn kèm học cho anh… Nói đến đây, cô yên lặng, ngẩng đầu phân vân. "Lẽ nào... người làm cho anh tức giận là người đó?"
Hướng Vũ Phàm buồn bã gật đầu.
"Cô ấy bảo cả ngày anh chỉ thích chơi, cô ấy còn nói cả đời anh sẽ không ngóc đầu lên được."
"Chị ấy không phải là người quan trọng đối với anh, căn cứ vào đâu mà nói anh thế? Chị ấy thật quá đáng!" Diêu Nguyệt Thi tức giận nắm chặt tay lại, bực bội nói. "Anh Vũ Phàm, lẽ nào anh chỉ biết tức giận như thế. Nếu là em, em đã đuổi chị ấy đi rồi."
"Thực sự trước đây không như thế gần đây cô ấy có vẻ hơi kỳ lạ, động một tí là tức giận. Anh đoán, cô ấy đã nhìn thấy đoạn chat của chúng ta."
"Đoạn chat của chúng ta?" Diêu Nguyệt Thi chớp chớp mắt, không hiểu cậu đang nói gì.
"Ừ, hôm đó..." Hưóng Vũ vừa khua tay vừa kể lại chi tiết sự việc xảy ra hôm đó rồi buồn bã cúi đầu. "... Sau đó cô ấy tỏ ra tức giận. Chuyện là như vậy."
"Anh nói là, chị ấy thấy em nói thế sau đó tức giận vô cớ, lại còn cố ý gây sự với anh?" Thái độ của Diêu Nguyệt Thi hơi kỳ lạ.
"Ừ, hình như từ hôm anh trốn đi xem phong cảnh cùng em, cô ấy trở nên như vậy."
Nghe thấy thế, Diêu Nguyệt Thi chau mày, nụ cười trên môi biến mất. Do dự một lát, cô mới bàng hoàng nhìn cậu, hoang mang hỏi: "Anh Vũ Phàm, anh xem có phải là chị ấy thích anh rồi không?".

Lạc Phán Phán thích cậu? Hướng Vũ Phàm pgạc nhiên mở to mắt nhìn Diêu Nguyệt Thi, không thốt nên lời. Một hồi lâu, cậu vẫn trong trạng thái cứng đờ như hóa đá, lắp bắp: “Điều này... điều này là không thể. Lạc Phán Phán rất ghét anh, sao lại có thể thích anh được?".
"Nhưng những gì anh vừa nói rõ ràng là biểu hiện của ghen mà. Em nghĩ sở dĩ chị ấy tức giận như thế là vì hiểu nhầm mối quan hệ giữa anh và em." Trong lòng Diêu Nguyệt Thi cảm thấy bất an và lạnh lẽo.
Ghen? Lạc Phán Phán ghen vì cậu? Hướng Vũ Phàm bặm môi, cảm thấy kết luận này không đúng.
Diêu Nguyệt Thi cẩn thận quan sát phản ứng của Hướng Vũ Phàm rồi hỏi dổn: "Anh Vũ Phàm, nêu chị ấy thích anh thì anh có thích chị ấy không?".
Cậu thích Lạc Phán Phán? Có thể như vậy không? Có khả năng xảy ra điều đó không? Bỗng nhiên, những ngày ở cùng Lạc Phán Phán dần dần hiện lên trong đầu cậu.
Thái độ khi cô ấy cười nhạo cậu ngốc nghếch; hình ảnh cô ấy cắn răng phạt cậu chép Mạnh Tử Ly Lâu thượng; hình ảnh cô ấy ngốc nghếch ngã trên cầu trượt; nụ cười của cô, lúc cô tức giận, lúc cô ấy buổn, lúc cô ấy dịu dàng...
Rất dễ đưa ra một câu trả lời phủ định. Đột nhiên lúc này, Hướng Vũ Phàm không thể trả lời.
"Anh... Anh cũng không biết, anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này."
Câu trả lời của cậu khiến cho Diêu Nguyệt Thi lo lắng, giống như một người rơi xuống nước cố bám vật nào đó, cô bám chặt lấy cánh tay cậu. "Anh Vũ Phàm, anh không thể thích chị ấy được, đúng không?" Trong tiềm thức, cô luôn nghĩ rằng Hướng Vũ Phàm mãi mãi chỉ là của riêng cô, không thể có tình cảm với bất kỳ cô gái nào khác, vị trí của cô trong trái tim của Hướng Vũ Phàm mãi mãi không ai so sánh được.
"Anh..."
Hướng Vũ Phàm bối rối, không biết tình cảm của mình dành cho Lạc Phán Phán là gì. Không phải là ghét bỏ, càng không phải là thích. Lúc này, thái độ của cô ấy, hình ảnh của cô ấy cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cậu không sao thoát ra được.
Thái độ không chắc chắn của cậu khiến cho sự lo lắng của cô lên đến tột đỉnh, bất giác cô bám tay cậu chặt hơn, giọng nói trở nên vội vã.
"Anh Vũ Phàm, anh không thể thích chị ấy, cũng không thể thích bạn nữ nào khác, đúng
không? Từ nhỏ chúng ta đã hẹn với nhau, anh trai Vũ Phàm phải ở bên em gái Tiểu Thi suốt đời."
"Tiểu Thi..." Cậu quay sang, thấy trong ánh mắt của cô chứa đầy lo lắng. "Em sao thế?"
"Anh Vũ Phàm… Diêu Nguyệt Thi thả lỏng cánh tay cậu ra, đột nhiên ôm chặt lây người cậu. Cô giấu mặt vào lòng cậu, giọng nói hơi run run. "Anh Vũ Phàm, em thích anh..."
Lúc tìm được Hướng Vũ Phàm, Lạc Phán Phán nhìn thấy cảnh tượng đó.
Dưới tán cây, trong tiếng nhạc nước, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế xích đu. Ánh sáng màu hồng ấm áp lúc chiều tà ôm lấy hai người.
Cô nghe thấy cô bé kia nói, em thích anh. Cô nhìn thấy cô bé đó ôm lấy người cậu rất thân thiết, yếu đuối dựa vào lòng cậu. Những lọn tóc dài xòa xuống vai, nhẹ nhàng chạm lên hai cánh tay cậu, giống như muốn vuốt ve cậu...
Cô thấy cậu hơi ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng đưa tay vén tóc cho cô bé, dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú tràn đầy vẻ yêu thương...
Thái độ đó chưa bao giờ cậu thể hiện với cô, cũng phải thôi, vị trí của cô và cô bé trong lòng cậu không giống nhau. Cô bé kia là bảo bối của cậu, cô chỉ là một gia sư, không hơn một người qua đường bao nhiêu. Yêu thương cô thì thật là một điều lãng phí.
Thậm chí cậu còn không phát hiện ra sự tồn tại của cô, sau khi vén tóc cho cô bé, cậu cúi người thầm thì điều gì đó.

Cậu đang nói gì với cô bé ấy? Những lời yêu thương? Những lời ngọt ngào? Hay là lời thề thốt?
Lạc Phán Phán không muốn thừa nhận mình đang đố kỵ với cô bé đó, cũng không muốn thừa nhận cảm giác tự ti tận đáy lòng, nhưng cô không thể không thừa nhận hai người đó đúng là một cặp trời sinh.
Cô bé xinh đẹp như hoa, cậu khôi ngô, tuấn tú như thiên thần. Tất cả đều rất tương xứng, tất cả đều rất tự nhiên, đẹp như một câu chuyện cổ tích. Sự kết hợp giữa tiên đồng, ngọc nữ luôn tốn rất nhiều bút mực để diễn tả. Một con vịt xấu xí như cô nên ngoan ngoãn ở trong thư viện, tiếp tục làm một con mọt sách, không nên có những khát vọng quá xa vời. Như vậy mới không bị người ta ghét bỏ, như vậy mới không bị tổn thương...
Nén những đau khổ trong lòng, Lạc Phán Phán điềm nhiên quay người bưóc đi, bỗng nhiên, cô bị một cánh tay rắn chắc giữ lại.
"Sao thế? Khó khăn lắm mới tìm được đến đây, bây giờ lại bỏ cuộc sao?"
Lạc Phán Phán im lặng vài giây, quay ngưòi lại nhìn người đó mắng nhỏ: "Không thế thì sao? Tiến lên để làm kẻ phá đám à? Phá rối cuộc hẹn hò của người khác?".
Hàn Thần Dật không tức giận vì sự bực bội vô lý của cô. Cậu ngẩng đầu nhìn hai người đang ngồi trên ghế xích đu, thái độ nửa như cười nửa như không.
"Sao cậu lại đoán là họ đang hẹn hò? Có thể quan hệ giữa họ không giống như cậu nghĩ."
"Ngoài là người yêu ra, làm gì có đôi bạn khác giới nào có những cử chỉ thân mật như thế?" Cô không do dự, phản đối, cố tin vào ý kiến của mình.
"Thật không?" Ánh mắt cậu nhìn cô mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên rất rõ. "Gấu nhỏ yêu quý, tôi nhớ cậu chỉ là gia sư của anh họ tôi thôi. Tôi nhớ mục đích của cậu đến đây là để tìm người mà. Nhưng thái độ của cậu vừa rồi làm cho tôi cảm thấy cậu giống như đi bắt quả tang vậy."
... Đúng! Mục đích của cô đến đây là để tìm người mà... Đáng chết! Sao vừa rồi cô lại mất tự chủ thế lại còn thể hiện trước mặt Hàn Thần Dật nữa... Đúng là mất mặt…
Đầu óc Lạc Phán Phán đã tỉnh táo trở lại, mặt cô đỏ bừng lên, cô muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cảm giác tự ti đã sớm bị cô vứt lên chín tầng mây.
"Này... Cậu... Cậu đừng có mà nghĩ lung tung, quan hệ giữa tôi và Hướng Vũ Phàm không giống như cậu nghĩ… Lạc Phán Phán đỏ mặt lắp bắp giải thích, bối rối đến mức càng nói càng tỏ ra lúng túng. "Chúng tôi rất trong sáng, mặc dù tôi đã từng nhìn thấy cậu ấy chỉ mặc quần trong... Nhưng, tôi không có ý đó... Ý của tôi là..."
Hàn Thần Dật thích thú nhìn cô, không nhịn được cười.
"Được rồi, không trêu cậu nữa, tôi biết là hai người trong sáng. Cậu không mau dẫn anh họ tôi về nhà đi! Tôi nghĩ là bác Hướng đang rất lo lắng."
"Ừ!"
Cuối cùng Lạc Phán Phán cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình, đang quay người định bước đi thì nghe thấy một lời khuyên chân thành.
"Nếu cậu thực sự thích anh ấy, thì hãy biết nắm bắt cơ hội nói với anh ấy! Đừng để người khác cướp mất rồi mới hối hận. Kết quả ra sao không quan trọng, quan trọng là cậu cố gắng, cho dù thành công hay không thì ít nhất cậu sẽ không cảm thấy hối hận."
Lạc Phán Phán ngừng một giây, cười ra vẻ hiểu ý cậu, cô thấy tự tin hơn nhiều.
Hàn Thần Dật đứng phía sau, mỉm cười nhìn cô, trầm tĩnh bước về phía chiêc ghế xích đu, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng, yên tâm quay người bỏ đi. Ánh nắng đẹp đẽ chiếu lên lưng cậu, bóng cậu đổ dài, rất dài...
Đằng kia, trên chiếc ghế xích đu trắng, Hướng Vũ Phàm kiên nhẫn nhìn cô bé đang giận dỗi trong lòng mình, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiểu Thi, em đừng như thế anh đưa em về nhà nhé?".
Cô bé vẫn ôm cậu thật chặt, lắc đầu nguây nguẩy.

"Không! Em không muốn về nhà, em muốn ở cạnh anh!"
"Em ngoan ngoãn nghe lời, lần sau anh mời em đi xem phim."
"Em không muốn lẩn sau, em muốn bây giờ!"
“Nhưng..."
"Hướng Vũ Phàm!"
Tiếng gọi ngắt lời họ, giọng nói quen thuộc khiên cho Hướng Vũ Phàm cứng đờ người. -
Cảm thấy sự thay đổi của cậu, Diêu Nguyệt Thi ngẩng đầu, hoang mang nhìn cô gái xuất hiện trước mặt, nghi ngà hỏi: "Anh Vũ Phàm, chị ấy là ai?".
"Cô ấy..."
Hướng Vũ Phàm chần chừ ngẩng đầu, ánh mẳt dừng lại trên khuôn mặt hình trái xoan.
Chủ nhân của khuôn mặt hình trái xoan điềm nhiên nhìn cậu, đôi mắt đen trong trẻo như nước suối, bình tĩnh và tự tin.
Lần đầu tiên cậu nhận ra mắt cô đẹp đến thế. Trong ánh chiều tà, đôi mắt đẹp đến mê hồn...
“Em biết rồi! Anh Vũ Phàm, chị ấy là bạn học làm gia sư cho anh, đúng không?"
Câu hỏi kéo Hướng Vũ Phàm quay lại với thực tại. Cậu không nhìn cô nữa, ngại ngùng định trả lời Diêu Nguyệt Thi thì Lạc Phán Phán đã mở lời: "Xin lỗi đã làm phiền hai người. Tôi là Lạc Phán Phán, gia sư của Hướng Vũ Phàm. Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy".
Diêu Nguyệt Thi cắn môi, ôm chặt lấy cánh tay Hướng Vũ Phàm, cảnh giác hỏi: "Chị… có phải là chị muốn đưa anh Vũ Phàm về nhà không?".
Lạc Phán Phán không ngờ cô lại hỏi thế, do dự một lát rồi thận trọng chọn từng từ trả lời: "Mấy ngày rồi cậu ấy không về nhà, cô Hướng rất lo lắng".
Nét mặt Diêu Nguyệt Thi buồn buổn, cô im lặng hồi lâu rồi ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, điệu bộ có vẻ đáng thương.
"Anh Vũ Phàm, anh phải về à?"
"Anh..." Hướng Vũ Phàm do dự giây lát rồi tránh ánh mắt mong đợi của cô bé, im lặng gật đầu. "Tiểu Thi, ngày mai em phải đi học xa, em mau về nhà thu dọn hành lý! Mai anh sẽ đến tiễn em."
"Anh Vũ Phàm..."
Cô cắn môi, giống như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi, bám chặt lấy cánh tay cậu.
Hướng Vũ Phàm thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, đứng dậy nói với Lạc Phán Phán, giọng dứt khoát: "Đi thôi!".
Lạc Phán Phán gật đầu, cúi đầu nhìn cô bé đang buồn bã, không nén được tiếng thở dài, quay người bước đi cùng Hướng Vũ Phàm.
Nhìn thấy hai người đang bước đi xa dần dưới ráng chiều, Diêu Nguyệt Thi nắm chặt tay lại, cô không có cảm giác đau khi móng tay đâm vào lòng bàn tay mình...
Mặt trời sắp lặn, trời bắt đầu có sương, trên đường tấp nập người đi lại. Đang vào giờ tan tầm, người và xe cộ qua lại nườm nượp, tiếng động cơ xe và tiếng người cười nói ầm ĩ.
Hai người chen chân trong dòng người bước về nhà. Tiếng còi xe ầm ĩ như thúc giục mọi người đi nhanh hơn.
Lạc Phán Phán cúi đầu, im lặng nhìn mũi giày của mình, trong lòng có một cảm giác mơ hồ. Bước bên cạnh cô, Hướng Vũ Phàm cũng im lặng không nói một lời nào. Hai người như lạc lõng giữa âm thanh ồn ào xung quanh.

Trên đường đi, không ai nói lời nào. Không phải không có gì để nói, mà vì có quá nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lạc Phán Phán rất buồn vì khả năng ăn nói kém cỏi của mình, trước khi đi tìm cậu, cô rất mạnh mẽ, vô cùng tự tin, không biết vì sao sau khi gặp cậu, cô không thể thốt lên một câu nào. Không phải là thích cậu ấy sao? Không phải chỉ là một câu nói sao? Vì sao cô không đủ dũng cảm để nói ra? Lẽ nào giống như Hàn Thần Dật đã nói, cô bỏ 1ỡ cơ hội rồi sau đó mới hối hận?
Cắn môi, cô dừng bước, đang định nói, bỗng nhiên có một tiếng kêu đau đớn thốt lên từ phía sau.
"Ôi, chết mất, tại sao mày không nói một tiếng mà đột ngột dừng lại?"
Quay người nhìn lại, Lạc Phán Phán trông thấy khuôn mặt thô tục của một người đàn ông đứng tuổi. Nhìn thấy ông ta tức giận ôm mũi, trợn mắt nhìn cô, liên tục dùng những lời chua ngoa chửi mắng cô.
Lạc Phán Phán lập tức nhận ra lỗi của mình, vội vàng xin lỗi: "Cháu xin lỗi chú, cháu không cố ý.
Người đó không chịu tha cho cô, tiếp tục quát mắng: "Không cố ý, một câu không cố ý là có thể bỏ qua được sao, coi như là không có chuyện gì xảy ra sao? Bố mẹ mày dạy mày thế à? Lẽ nào họ không nói cho mày biết, gây ra chuyện gì thì phải trả giá. Thanh niên bây giờ đúng là càng ngày càng mất dạy!".
Lạc Phán Phán cố gắng nhẫn nhịn, cứng giọng nói: "Chú, cháu đã xin lỗi chú rồi...".
"Xin lỗi không thôi thì sinh ra cảnh sát làm gì?" Người đàn ông thô tục đó tỏ vẻ vênh váo, lại còn đưa tay vuốt tóc trước trán.
"... Không phải là ông xem phim nhiều quá mà đầu óc bị rối loạn rồi chứ?" Lạc Phán Phán bặm môi, đang không biết phải nói gì thì có một bàn tay kéo cô ra phía sau, chắn trước mặt cô và người đàn ông đó. "Cháu nói với ông, ông đã bảy, tám mươi tuổi rồi, lại còn trêu ghẹo con gái trên đường, ông không sợ bị cảnh sát bắt vào tù à?"
"Mày là thằng nào? Mày gọi ai là ông? Mày nhìn lại xem, mặt tao nhẵn nhụi thế này, giống người bảy, tám mươi tuổi sao? Cái thằng này, tao nói cho mày biết, tao mà trẻ thêm mười tuổi thì người đi trên đường mải nhìn tao mà bị ngã còn nhiều hơn mày."
Từ phía sau có một tiếng cười khúc khích.
Hướng Vũ Phàm tối mặt lại. "Cháu hỏi ông, ông đang ngứa người muốn đánh nhau à?"
Người đàn ông cúi đầu nhìn thân hình bé nhỏ của mình, rồi lại nhìn cậu thanh niên cao hơn mình cả cái đầu, tức giận bỏ đi.
"Cảm ơn cậu!"
Một lời cảm ơn chân thành từ phía sau vọng lại, Hướng Vũ Phàm quay đầu lại, nhìn cô đang mím môi cười thầm, tò mò hỏi: "Cậu cười cái gì? Chưa nhìn thấy tôi mắng người khác bao giờ à?
“Về sau, có gặp chuyện như thế này thì phải rắn mặt lên, giống như lúc cậu hung dữ bắt tôi chép bài là được".
Sau những lời đó, tâm trạng của hai người nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không khí căng thẳng giữa họ bỗng nhiên biến mất.
Yên lặng một lát, Lạc Phán Phán nói nhỏ: "Hướng Vũ Phàm, hôm đó... Xin lỗi cậu".
Hướng Vũ Phàm hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu, cười ngốc nghếch nói: "Không sao, tôi cũng có chỗ không đúng, tôi không nên bỏ đi mà không suy nghĩ như thế”. Nói rồi, hình như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên cậu kéo tay cô chạy sang đường lớn.
"Cậu muốn đưa tôi đi đâu thế?"
Cô ngẩng đầu, cố ý không để ý là hai người đang cầm tay nhau, cố gắng bỏ qua cảm giác tê tê nơi đầu ngón tay. Mặc dù cô cố tỏ ra tự nhiên, nhưng hai gò má ửng hồng vẫn để lộ ra là cô đang xấu hổ.
Cậu quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách rất dịu dàng dưới ráng chiều, cười có vẻ bí mật. "Đợi một lát cậu sẽ biết."
Lạc Phán Phán biết Hướng Vũ Phàm sẽ đưa cô đến một nơi đặc biệt, nhưng cô không ngờ cậu lại đưa cô đên nhà hàng Tâm tình tháng 7.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận