Buổi chiều thứ Hai được nghỉ học, Lạc Phán Phán kể chuyện này với Đoàn Khanh Nhi.
"Như vậy có nghĩa là, sau này các cậu vẫn gặp nhau?" Đoàn Khanh Nhi nhíu mày, lo lắng nhìn cô. "Phán Phán, cậu định thế nào?"
Lạc Phán Phán hiểu bạn mình đang lo lắng điều gì, cô cười khổ sở, cúi đầu đá một hòn sỏi dưới chân, thản nhiên nói: "Thuận theo tự nhiên thôi, dù sao mình vẫn chưa biết liệu có phải mình thích Hướng Vũ Phàm thật hay không, có lẽ cũng chỉ là nhất thời mù quáng thôi".
Đoàn Khanh Nhi thở dài gật đầu nói: "Hy vọng là như vậy".
“Khanh Nhi, Hướng Vũ Phàm là thần tượng của cậu. Nếu một ngày mình và Hướng Vũ Phàm đối địch nhau, cậu sẽ đứng về bên nào?"
"Đương nhiên là đứng về phía cậu!" Đoàn Khanh Nhi vỗ vai cô, nói một cách không do dự. "Thần tượng có thể tìm nhưng bạn tri kỷ không phải muốn gặp là được!"
"Khanh Nhi, cậu thật tốt!" Lạc Phán Phán cảm động ôm lấy bạn, chợt nghĩ ra điều gì đó, vội thân mật kéo tay bạn. "Khanh Nhi, không phải là cậu thích đọc truyện tranh sao? Mình nghe nói ở đường Nam Hoa gần đây mới mở một hiệu sách có nhiều truyện tranh mới xuất bản, chúng ta đi xem sao? Cậu thích truyện nào mình sẽ tặng cậu truyện đó! Nhưng..."
"Lạc Phán Phán!"
Có một tiếng gọi đột ngột ngắt lời cô, giọng nói quen thuộc khiến cô run rẩy, không có dũng khí để quay đầu lại.
Nhưng Đoàn Khanh Nhi đã kịp phản ứng, quay lại ngạc nhiên nhìn cậu thiêu niên khôi ngô, tuấn tú, giọng hơi run run: "Hướng Vũ Phàm!".
Tiếng gọi lạ khiến Hướng Vũ Phàm chú ý, cậu nhìn Đoàn Khanh Nhi, ngạc nhiên hỏi: "Cậu quen tôi à?".
"Đương nhiên! Tôi là bạn của Phán Phán, tên là Đoàn Khanh Nhi! Cậu không biết tôi nhưng tôi biết rất rõ về cậu!" Cô khoanh tay trước ngực, mắt sáng lên, vui vẻ nói tiếp: "Tôi sưu tầm các tác phẩm của cậu, cậu có thể ký tên lên đó giúp tôi được không? À, nghe nói cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế sắp đến hạn đăng ký, năm nay cậu có tham gia không? Cậu đã có ý tưởng gì cho chủ đề của tác phẩm năm nay chưa? Còn phong cảnh, người mẫu...".
Đoàn Khanh Nhi nói thao thao bất tuyệt, không hề phát hiện ra có một người đứng bên cạnh mặt mày u ám, chưa hề nói câu nào, sắc mặt sắp đen lại như than!
Người đó chính là Lạc Phán Phán! Cô trừng mắt nhìn cô bạn ngốc nghếch của mình, không thốt lên được lời nào.
Vừa rồi ai nói là lo cô thích Hướng Vũ Phàm? Vừa rồi ai nói là bạn tri kỷ không phải muốn gặp là được? Người lúc nãy ủng hộ cô và người bây giờ đang vồ vập lâấy Hướng Vũ Phàm có phải là một không?
Cô không ngừng kéo áo Khanh Nhi, nhắc nhở: "Khanh Nhi, không phải là cậu muốn mình cố gắng tránh xa Hướng Vũ Phàm sao?".
"Đó là cậu, không phải là mình!" Đoàn Khanh Nhi trả lời cô, sau đó lại tiếp tục thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Hướng Vũ Phàm. "Vũ Phàm, tôi biết có một nơi rất thích hợp..."
Lạc Phán Phán không nói được lời nào. Đúng thật, bạn bè là không đáng tin cậy nhất trên thế giới này! Gặp anh chàng đẹp trai là quên hết cả tình nghĩa, không thể hiểu nổi!
Còn có một người không nói được lời nào giống Lạc Phán Phán, đó là người đang được ngưỡng mộ - Hướng Vũ Phàm. Lần đầu tiên cậu phát hiện ra rằng, hóa ra không chỉ những người lớn tuổi mới nói nhiều và thao thao bất tuyệt như mẹ cậu, người véo tai cậu mỗi khi cậu không nghe lời mà những cô gái trẻ cũng có thể như vậy, như cô bé không quen biết đang nói không ngừng trước mặt cậu đây. Sao mà nói nhiều thế? Cậu hận không thể cầm miếng xốp mà nhét vào miệng cô ấy được...
Nhờ có Đoàn Khanh Nhi, lần đầu tiên Hướng Vũ Phàm biết rằng nói nhiều là đặc điểm của phụ nữ và không hề có giới hạn về tuổi tác...
"... Nếu cậu muốn xuất bản một album ảnh thì nhó phải báo cho tôi, tôi sẽ tiếp tục ủng hộ cậu!"
Thật là khó khăn để đợi được cô ấy nói xong, Hướng Vũ Phàm cảm thấy đất dưới chân mình sắp mọc nấm rồi...
"... Vậy sao? Cảm ơn cậu!" Cậu nhếch miệng nói lời cảm ơn, trong lòng thấy chán đến buồn nôn, nở một nụ cười gượng gạo. "Thế... Tôi có vài lời muốn nói với bạn Lạc Phán Phán…”
Nghe thấy cậu ấy nhắc tên mình, Lạc Phán Phán cảm thấy rất căng thẳng. Cô nhìn sang Đoàn Khanh Nhi đang bị mê hoặc bởi anh chàng đẹp trai, đặt tất cả hy vọng lên người bạn thân, trong lòng cầu mong cô bạn tỉnh táo một chút để không bỏ lại cô một mình đáng thương đối mặt với cậu thiếu niên nguy hiểm đó...
Tuy nhiên, sự thật luôn luôn rất tàn khốc...
"Được được, thế thì giao Phán Phán cho cậu, lần sau nhớ phải ký tên cho tôi nhé!"
Hướng Vũ Phàm gật đầu lấy lệ.
Thấy thế, Đoàn Khanh Nhi cười mãn nguyện vẫy tay chào cậu, không do dự để lại Lạc Phán Phán ở đó, nhảy chân sáo về nhà.
Hướng Vũ Phàm nhìn thấy cô ấy đã đi xa rồi, bất giác rùng mình, buột miệng nói: "Bạn của cậu... thật đặc biệt!".
Lạc Phán Phán nhìn theo bạn, trong lòng vô cùng tức giận, cắn răng nói bốn chữ: "Đúng là đặc biệt!". Đặc biệt không có nghĩa khí! Đặc biệt không có nhân tính! Đặc biệt trọng sắc khinh bạn!
"À, hôm đó sao cậu lại đi?" Hướng Vũ Phàm không nhìn theo nữa, hỏi cô. "Tôi về nhà thì không thấy cậu đâu nữa, lo cậu gặp phải chuyện không hay, suýt chút nữa thì đi tìm khắp khu Cảnh Lam Viên. Sau đó, tôi gặp Hàn Thần Dật, cậu ta nói là cậu đã nhảy qua cửa sổ trốn thoát rồi! Vì sao cậu lại nhảy qua cửa sổ như thế? Cậu không biết làm thế rất nguy hiểm sao?"
"Đó là việc của tôi!" Lạc Phán Phán trả lời, định hỏi xem vì sao cậu ta lại ở đây, nhưng chợt nhớ ra, chỗ này cách cổng trường không xa, học sinh về nhà tất nhiên phải đi qua đó, cậu ta có mặt ở đây cũng không có gì lạ. Cô không nói gì nữa, tiếp tục đá một viên sỏi dưới chân, chậm rãi bước về phía trước.
"Có phải cậu vẫn còn giận không?" Hướng Vũ Phàm đi bên cạnh, nhìn trộm cô, cẩn thận dò xét thái độ trên mặt cô. "Tôi đến lớp tìm cậu vài lần, nhưng lần nào các bạn cũng nói là cậu không có ở đó."
Không phải cô không ở đó, chỉ vì tâm trạng của cô quá phức tạp nên không muốn gặp cậu mà thôi.
"Đúng rồi, hôm đó tôi có mua bánh gatô ở Tâm tình tháng 7 về cho cậu. Cậu không ở đó nên tôi đã ăn hộ cậu rồi, ngọt đến phát ấ! Thật không hiểu nổi sao con gái các cậu lại thích ăn đồ ngọt đến thế!" Cậu chau mày như cảm nhận thấy vị ngọt đáng chán đó.
Hóa ra cậu ấy mua đồ ăn cho cô thật, cô vẫn cho rằng hôm đó cậu ấy chỉ tiện miệng nói vậy mà thôi. Liệu có phải là trong lòng cậu ấy ít nhiều cũng để ý đến cô không?
"À, cậu đợi chút!" Hướng Vũ Phàm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cầm quyển sách trong tay đưa cho cô rồi vội vàng chạy vể phía đám đông đang tan học và biến mất.
Tên tiểu tử thối này, cô nói là đợi cậu ta bao giờ? Tự nhiên lại đưa sách nhờ cô cầm! Đáng ghét! Lạc Phán Phán giậm chân, đang nghĩ xem có nên vứt sách đi rồi về nhà không thì thấy cậu ta hổn hến chạy đến.
"Cho cậu này!" Cậu ta vội vàng lấy lại sách, sau đó nhét cái gì đó vào tay cô, trán lấm tấm mồ hôi.
Lạc Phán Phán cúi đầu nhìn que kem sắp chảy, lặng người hai giây, trong lòng thấy bối rối. Cô nhớ cửa hàng MacDonald gần đây nhất cũng cách mười phút đi bộ, cậu ấy chạy một vòng chưa đến năm phút...
Thấy cô đứng yên, Hướng Vũ Phàm nghĩ cô không thích ăn kem, có vẻ hơi tủi thân, vội vàng giải thích: "Gần đây không có cửa hàng nào của Tâm tình tháng 7 nên tôi đành mua kem ở MacDonald, cậu ăn tạm, lần sau tôi sẽ mua cho cậu đồ ăn ở Tâm tình tháng 7".
Nghe thấy thế sống mũi Lạc Phán Phán bỗng cay cay. Chần chừ một lát, cô cúi đầu cắn một miếng kem, nói nhỏ: "Cảm ơn...".
"Cái gì?" Hướng Vũ Phàm không dám tin vào tai mình, nhìn cô hỏi: "Cậu không giận nữa à?".
"Ai giận?" Lạc Phán Phán bực bội nhìn cậu, tiếp tục ăn kem.
" He he. Thật không?" Hướng Vũ Phàm cười lên hai tiêng ngốc nghếch, vuốt tóc trước trán theo thói quen. "Thế.. tôi đưa cậu về nhà nhé!"
"Tôi không phải là không có chân, không cần cậu đưa về!"
Hướng Vũ Phàm chần chừ giây lát rồi vẫn đi theo cô. "Dù sao thì tôi cũng phải về nhà, coi như tiện đường ..."
"Tiện đường cái gì, nhà tôi và nhà cậu ớ hai hướng khác nhau! Này, cậu vẫn còn đi theo à?!... Tùy cậu, cậu thích đi theo thì đi! À, Hướng Vũ Phàm, nghe nói thành tích học tập lần này của cậu có nhiều tiên bộ, chúc mừng cậu!"
"Mẹ tôi bảo đó là công của cậu. À, cô giáo Lạc có nói với cậu việc tiếp tục dạy kèm không?"
"Nói rồi."
"Thế cậu có đồng ý không? Đó là tính cách của mẹ tôi, nếu tôi không đồng ý, bà sẽ ép tôi thành bánh mít!"
"Tôi cũng thế, không muốn nhưng vẫn phải nhận lời..."
Mặt trời sắp lặn, ráng chiều đỏ rực như nàng tiên sơ ý làm đổ rượu ra khắp bầu trời.
Bóng hai người đổ dài trong ánh sáng đẹp đẽ đó, có lúc dường như tan vào nhau. Gió nhè nhẹ thổi hòa cùng giọng nói ấm áp của hai người.
Lạc Phán Phán vẫn là gia sư của Hướng Vũ Phàm, cô đến nhà họ Hướng vào hai ngày nghỉ cuối tuần. Có thể là do sự tạ lỗi của Hướng Vũ Phàm phát huy tác dụng, cũng có thể là do que kem khiến Lạc Phán Phán cảm động mà hai người lấy lại được cảm giác thoải mái ban đầu.
Đương nhiên, "cảm giác thoải mái" này chỉ có trong lòng Lạc Phán Phán mà thôi. Đối với Hướng Vũ Phàm, những ngày ôn tập là những ngày khốn khổ không thể diễn tả hết bằng lời, vì thế khi có cơ hội, cậu vẫn rất lười... Ví dụ như bây giờ, nhân cơ hội Lạc Phán Phán đang bận rộn cho kỳ thi hằng tháng vào tuần sau, cậu vừa tra tài liệu vừa mở máy tính, sau đó lén QQ nói chuyện...
Vừa đăng nhập, avatar có hình con thiên nga màu hồng đã nháy sáng liên tục, Hướng Vũ Phàm mở ra, một cửa số hội thoại hiện lên.
Pháo bông (10:01:06): Anh Vũ Phàm, hôm nay anh có ra ngoài được không?
Hướng Vũ Phàm quav đầu lại nhìn Lạc Phán Phán, thấy cô đang ngồi trên chiếc sofa không xa chỗ cậu, chăm chỉ ôn bài, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng gõ bàn phím, trả lời.
Vang danh thiên hạ (10:09:51): Hôm nay anh phải ôn bài, chắc là không ra ngoài được.
Pháo bông (10:10:29): Lần nào anh cũng nói thế, rõ ràng là anh ghét em rồi nên cố ý nghĩ ra lý do để không gặp em, đúng không? Em giận rồi! Không thèm quan tâm đến anh nữa!
Vang danh thiên hạ (10:10:57): Tiểu Thi, đừng giận, anh không lừa em, anh đang phải ôn bài thật mà. Người bạn gia sư của anh rất nghiêm khắc, cậu ấy không cho anh ra ngoài. Hay là thế này, lần sau ra ngoài, anh sẽ mời em ăn kem được không?
Rõ ràng là người kia không vui, một hồi lâu không thấy trả lời, khoảng mười phút sau, một dòng chữ hiện lên ở cửa sổ hội thoại.
Pháo bông (10:19:13): Nhưng cuộc thi nhiếp ảnh sắp bắt đầu rồi, anh vẫn chưa chuẩn bị xong tác phẩm tham gia dự thi, nếu không chuẩn bị thì sẽ không kịp! Anh nói chuyện với gia sư của anh xem thế nào. Nếu không được, anh cứ làm như lần trước, trốn đi là được... Sau khi xong việc, anh mời chị ấy đi ăn kem, chị ấy sẽ tha lỗi cho anh...
Nhìn vào dòng chữ đó, Hướng Vũ Phàm chau mày lại, bỗng nhiên thấy nóng ruột.
Cuộc thi nhiếp ảnh lần này sắp tới rồi. Cậu rất lo việc chuẩn bị tham gia cuộc thi. Bất đắc dĩ, gần đây việc học ôn chiếm hầu hết thời gian của cậu. Bây giờ Tiểu Thi nhắc đến chuyện này làm cậu không thoải mái.
Tuy nhiên, cậu không thích câu nói cuối cùng và thái độ của Tiểu Thi, ngữ điệu có vẻ như đang ám chỉ đối với cậu, Lac Phán Phán chỉ là một... một...
Chưa đủ thời gian cho cậu nghĩ ra một từ để miêu tả thì bỗng một tiếng quát vang lên.
"Tiểu tử thối, bảo cậu ôn bài, cậu lại lên mạng chat à?"
Giọng nói quen thuộc khiến cho tay Hướng Vũ Phàm hơi run, cậu vội vàng tắt cửa sổ hội thoại, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ rất lo lắng. Lần đầu tiên cậu không phản bác lại, ngoan ngoãn cầm quyển sách trên bàn, nói với giọng cầu hòa: "Tôi sẽ ôn ngay đây...".
"Hừ!" Lạc Phán Phán trừng mắt, giậm chân bước về chỗ của mình.
Cậu vuốt mũi, giở từng trang sách mà không hề để tâm vào đó, một lát lại nhìn trộm cô. Không biết vừa rồi khi đứng cạnh cậu, cô có nhìn thấy đoạn hội thoại đó không, câu nói của Tiểu Thi hơi quá đáng, nếu cô biết thì nhất định sẽ không vui. Nhưng...
Ánh mắt của Hướng Vũ Phàm rời khỏi trang sách, nhìn trộm Lạc Phán Phán. Cô ấy vẫn ngồi chăm chỉ ôn bài, đang ghi chép gì đó, không có vẻ gì là không vui.
Vì thế, có thể thấy là cô ấy không biết. Hướng Vũ Phàm không dám chắc chắn nên cảm thấy bất an. Cuối cùng cậu không kiềm chế được liền hỏi: "Lạc Phán Phán... thế... vừa rồi cậu có nhìn thấy gì không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...