Lần đầu biết yêu


Chương 3
Rắc rối
Từng ngày một trôi qua, thoắt cái đã sang ngày thứ ba. Sáng hôm đó, mặt trời mới lên, cửa phòng Hướng Vũ Phàm đã được mở ra, bà Hướng mặc một bộ quần áo lịch sự bước vào.
Nhờ ánh đèn ngủ ở đầu giường, có thể thấy Hướng Vũ Phàm đang ngủ rất ngon. Chiếc chăn bông mỏng màu xanh nhạt một nửa được đắp ngang bụng cậu, một nửa rơi xuống đất, nửa người trên hở ra. Bà Hướng bước vào, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vỗ vào má cậu gọi: “Tiểu Phàm, dậy thôi”.
“Ơ…” Hướng Vũ Phàm chau mày, đưa tay khua lên má, tiếp tục ngủ.
Bà Hướng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ xuất phát rồi, cúi đầu nhìn người đang ngủ ngon lành, không chờ được nữa gọi: “Tiểu Phàm, mẹ phải đi Hồng Kông gặp bố con có chút việc. Con ở nhà phải ngoan ngoãn, đói thì gọi người ta mang thức ăn đến. Phải nghe lời Phán Phán, không được bắt nạt bạn ấy vì bạn ấy là bạn gái của con, hiểu không?”.
Hướng Vũ Phàm nửa mơ nửa tỉnh, nghe qua những lời dặn bên tai, đáp một câu: “Ơ…”.
Bà Hướng nhìn cậu vài giây, không nén được tiếng thở dài, đứng dậy bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại giúp cậu. Hướng Vũ Phàm tiếp tục ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cho đến khi có tiếng chuông cửa kêu liên tục bên tai…
Kính koong… Kính koong…
Hướng Vũ Phàm chau mày, lấy chăn che kín đầu nhưng vẫn nghe rõ tiếng chuông cửa, nó đáng ghét như người đang ấn chuông vậy!
Hướng Vũ Phàm chau mày, hất tung chăn, vọng ra ngoài cửa hét lên: “Mẹ ơi, mẹ đi mở cửa đi, nhất định là con bé Lạc Phán Phán đáng ghét!”.
… Không có ai trả lời.
“Mẹ! Mẹ ơi!” Hướng Vũ Phàm lại gọi vài câu… Vẫn không có ai trả lời.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Mọi ngày không phải là mẹ mở cửa cho Lạc Phán Phán sao? Hôm nay mẹ cậu chạy đi đâu rồi? Hướng Vũ Phàm cau có bước ra cửa, thấy mình chỉ mặc một chiếc quần sịp bèn đi tới tủ quần áo… Đi được một đoạn, đột nhiên cậu nhớ ra một việc…
Lúc sáng sớm, hình như có ai đó dặn bên tai cậu, hình như là “đi Hồng Kông”, “hai ngày”, lẽ nào là mẹ cậu đi Hồng Kông chơi hai ngày? A! Mẹ cậu không có nhà, không ai có thể bắt ép cậu làm gì được nữa, nói cách khác, không phải là cậu được tự do sao? Nghĩ đến đây, Hướng Vũ Phàm không mặc thêm quần áo nữa, hừ một tiếng rồi xuống nhà tìm cái gì đó để ăn…
Ở trong nhà, Hướng Vũ Phàm đang sung sướng tận hưởng cuộc sống. Lạc Phán Phán đáng thương đứng ngoài ấn chuông cửa hồi lâu mà không thấy ai, bắt đầu suy luận lung tung.
Bình thường chuông kêu hai hồi là cô Hướng đã ra mở cửa rồi, vì sao hôm nay không có ai ra mở cửa? Lẽ nào đi vắng rồi sao?
Nhưng, nếu cô ấy không ở nhà thì Hướng Vũ Phàm cũng phải ở nhà chứ? Sao không có ai ra mở cửa? Không biết là có chuyện gì rồi?
Nghĩ đến chuyện trên ti vi có đưa tin nhiều vụ án, nào là trúng độc khí than, nào là mưu sát ở trong phòng, con trai của nhà giàu bị bắt cóc… trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ… Nghe nói bố của Hướng Vũ Phàm mở công ty, nhà có rất nhiều tiền, cậu ta có thể được coi là con trai nhà giàu có… Không phải là cậu ta đã bị bắt cóc rồi chứ?
Lạc Phán Phán tiếp tục ấn chuông, vẫn không có ai. Cô tức giận đá chân vào cửa tạo ra tiếng động rất lớn, nếu trong nhà có người, không muốn mở cửa thì cũng phải ra mở cửa, nhưng cửa vẫn đóng chặt, không thấy động tĩnh gì.
Cô đành đi quanh tòa biệt thự một vòng, hậm hực gọi tên Hướng Vũ Phàm, thậm chí còn gõ vào cả cửa sổ, nhưng vẫn không có ai ra mở cửa.
Đúng là có chuyện xảy ra rồi! Trong lòng Lạc Phán Phán bỗng nhiên có linh cảm không hay, nhìn cánh cửa đóng kín, cô suy nghĩ một lúc rồi lo lắng chạy về phía tòa nhà quản lý.
Năm phút sau, Lạc Phán Phán dẫn người quản lý khu vội vàng chạy đến trước cửa nhà họ Hướng, một số người hàng xóm nghe thấy vậy cũng chạy sang xem.
“Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Không biết, hình như là chủ nhà có chuyện rồi.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hình như là rất nguy kịch.”

Mọi người to nhỏ bàn tán, nhìn vào nhà rồi nhìn Lạc Phán Phán. Cô cũng không buồn giải thích, kéo tay áo người quản lý giục: “Nhanh lên! Còn chần chừ là xảy ra chuyện đấy!”.
Người quản lý ấn chuông liên tục, sau năm phút không thấy có động tĩnh gì mới nghi ngờ nhìn Lạc Phán Phán. “Cháu có chắc là có chuyện xảy ra với người trong nhà không?”
“Cháu không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng phải đến tám mươi, chín mươi phần trăm! Mau mở cửa thôi! Nếu có chuyện gì, chú cứ nói là cháu yêu cầu chú làm thế!”
Người quản lý do dự vài giây rồi mới cầm chiếc khóa dự phòng, tra vào ổ khóa. Sau một tiếng “tách”, cửa nhà được mở ra. Lạc Phán Phán vội vàng mở cửa, mọi người phía sau cũng chăm chú nhìn vào…
Thế là bi kịch xảy ra… Sau một giây, tất cả đều sững sờ…
Chỉ nhìn thấy trong phòng khách, Hướng Vũ Phàm đang đeo tai nghe nghe nhạc, điềm nhiên ăn bữa sáng, lật lật tờ báo. Đương nhiên, mọi thứ đều bình thường, không có gì đáng nói. Điều khiến cho mọi người ngạc nhiên là trên người thiếu gia họ Hướng không có một mảnh vải che thân… À! Cũng không thể coi là khỏa thân hoàn toàn, ít nhất thì cũng mặc một chiếc quần sịp màu đỏ tươi…
Rất nhanh, người trong phòng nhận thấy có điều bất thường, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của mọi người. Rõ ràng là cậu không hiểu đang xảy ra chuyện gì, tay vẫn đang cầm tờ báo, ngạc nhiên nhìn mọi người, thậm chí miệng vẫn nhai bánh mì… Cho đến khi cậu cảm thấy người mình hơi lành lạnh, ánh mắt của mọi người đang dừng lại trên chiếc quần màu đỏ của cậu…
“Á… Á… Á…” Hướng Vũ Phàm hét lên, miếng bánh mì trong tay rơi xuống… Cậu ôm đầu chạy vọt lên tầng, toàn thân run rẩy.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đám người cũng tản đi hết, cửa nhà họ Hướng được đóng lại, phòng khách trở lại yên tĩnh… Hướng Vũ Phàm mặc một bộ quần áo nghiêm chỉnh, nằm bò ra bàn trong phòng khách, hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, đau khổ “truy điệu” cho việc mình đã bị mọi người nhìn thấy hết…
“Ừ, thực ra thì cũng không bị nhìn thấy hết!” Lạc Phán Phán ngồi bên cạnh, nói nhỏ an ủi, dù sao thì tai họa cũng do cô gây ra, cô không thể vấy bỏ trách nhiệm như những người khác. “Ít nhất thì cậu vẫn còn mặc quần trong… Nhưng không ngờ là cậu lại thích màu rực rỡ như thế… Ôi… quần màu đỏ…”
Cậu ta sững sờ, mắm môi mắm lợi… Lạc Phán Phán ngay lập tức nhận ra mình đã không phải, cười ngại ngùng nói một câu: “… Nhưng, tôi nói thật, không ngờ là cậu lại có dáng người chuẩn như thế!”.
Tiếng nghiến răng nghe lại rõ hơn… Hướng Vũ Phàm tức giận nắm chặt tay lại.
“Ơ…” Hình như cậu ta vẫn chưa hài lòng, thế thì nói câu khác vậy. Lạc Phán Phán cười nói nhỏ: “Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không kể chuyện này với ai… nhưng… người khác thì cũng khó nói…”.
Người đang nằm úp mặt lên bàn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt khôi ngô đó không vui vẻ như Lạc Phán Phán nghĩ, thay vào đó là một sự u ám, cậu hét lên: “Lạc Phán Phán, tôi hận cậu!”.
Điều đó… Thực sự… Thính giác của cô rất tốt, cậu ta có hạ âm lượng một chút cô vẫn có thể nghe rõ…
Lạc Phán Phán đau khổ bịt lấy hai tai, rụt cổ lại. Cho đến khi cậu ta không nhìn cô với ánh mắt căm hận nữa mà lại úp mặt xuống bàn, cô mới dám đứng dậy, cẩn thận kéo tay áo cậu ta, nói với giọng vô cùng đáng thương: “Này, cậu không nên để bụng như thế. Tôi đã xin lỗi cậu rồi… Hơn nữa, tôi không biết là cô Hướng đi công tác, cũng không biết cậu ở trong nhà, lại còn mặc như thế… Ôi, ôi… thật là… Tôi ấn chuông hồi lâu, không thấy có ai ra mở cửa, tôi lo lắng có chuyện gì xảy ra với cậu nên mới đi tìm người quản lý… Cậu cũng thật là, sao lại đeo tai nghe nghe MP3 làm gì, đến mức không nghe thấy cả tiếng chuông…”.
Hướng Vũ Phàm ngẩng đầu lên, căm giận trừng mắt nhìn cô. “Ý của cậu là, điều này là do tôi tự chuốc họa vào thân?”
“Ơ… Tôi không có ý như vậy…” Đúng hơn là, vào lúc này, cô không dám nói như thế…
“Thế cậu có ý gì?” Con người này… Vẫn còn không chịu thôi…
Lạc Phán Phán thấy bực bội, nghĩ nửa giây rồi cắn răng nói:
“Không thì thế này, hôm nay cho cậu nghỉ một ngày, cậu muốn làm gì tôi cũng không quan tâm, chuyện này dừng lại ở đây! Không thể để cho mẹ tôi và cô Hướng biết!”.
 
Sắc mặt Hướng Vũ Phàm khá hơn một chút, cậu nghĩ một lát rồi nói: “Tôi muốn ăn cơm rang trứng, trưa nay cậu phải nấu cho tôi ăn!”.
Mặc dù không hài lòng vì việc bị chuyển vị trí từ gia sư miễn phí xuống thành người phục vụ miễn phí, nhưng Lạc Phán Phán nghĩ đến hành động mình đã gây ra, đành miễn cưỡng gật đầu: “… Ok!”.
“Lạc Phán Phán.”
 
Sau khi ăn xong bữa trưa, Lạc Phán Phán thu đồ chuẩn bị về nhà, Hướng Vũ Phàm gọi cô, giơ tay ra hiệu cho cô lại gần, vẫn nụ cười khó hiểu đó.
Lạc Phán Phán dừng tay lại, cảnh giác nhìn cậu, khoanh tay trước ngực, lùi lại một bước đề phòng, hỏi: “Cậu… Cậu muốn làm gì?”. Không phải là ăn no muốn làm càn chứ?

Hướng Vũ Phàm bặm miệng, ngón tay cong lại, bực bội gõ lên trán cô nói: “Cậu lại đang nghĩ lung tung gì thế, tôi chỉ muốn hỏi là cậu có muốn đi chơi với tôi không thôi!”.
“Đi chơi? Đi đâu chơi cơ?”
 
“Không phải là cậu muốn đi công viên nước sao? Tôi biết gần đây có một nơi rất giống với công viên nước, có muốn đi không?”
Nhìn dáng vẻ háo hức của cậu ta, có lẽ nơi đó rất tuyệt, dù sao buổi chiều cô cũng không có việc gì để làm, đi chơi cũng hay, nhưng…
“Tại sao tự nhiên cậu lại tốt bụng thế, không phải là cậu đang có âm mưu gì chứ?” Lạc Phán Phán liếc nhìn cậu.
Mặt Hướng Vũ Phàm đỏ bừng lên, cậu gõ lên trán Lạc Phán Phán. “Cậu lại nghĩ lung tung gì nữa thế, cậu không giàu có cũng chẳng xinh đẹp, có gì đáng để tôi phải nghĩ ra âm mưu chứ? Chẳng qua là tôi thấy mấy ngày nay cậu phải ở trong nhà với tôi, không được đi đâu chơi trong kỳ nghỉ Quốc khánh nên muốn đưa cậu đi. Hừ, đúng là làm ơn mắc oán, muốn đi hay không tùy cậu đấy!” Nói rồi, cậu quay người bước đi.
“Đợi đã!” Lạc Phán Phán vội vàng kéo tay áo cậu. “Cậu đi nhanh thế, tôi còn chưa nói là không đi mà! Nhưng…” Cô cúi xuống nhìn quần áo của mình, do dự hỏi: “Cậu xem, chắc là ở đó cũng có bể bơi nhỉ? Tôi mặc như thế này có được không?”.
Hướng Vũ Phàm nhìn chiếc áo phông có in hình chú gấu và chiếc quần hoa hơi trẻ con của cô, miễn cưỡng đồng ý.
 
“Cũng được, chúng ta đi, dù sao chỗ đó cũng cách đây không xa, về nhà tôi sẽ tìm quần áo của mẹ tôi cho cậu thay.” Nói rồi, cậu cầm chìa khóa trên tủ, kéo tay cô bước ra ngoài.
Sau năm phút, hai người đã đứng trước một bức tường đá cao. Cạnh đó là một hàng cây bông sum suê đang chào đón những làn gió thu.
Lạc Phán Phán nhìn bức tường vừa cao vừa kiên cố năm giây, mím môi lại, không nói gì quay đầu lại nhìn Hướng Vũ Phàm hỏi: “Đây là nơi mà cậu bảo là giống công viên nước đấy à?”.
 
“No! No! No!” Hướng Vũ Phàm xua tay, giải thích. “Đây chỉ là tường bao phía ngoài, nói chính xác, kiến trúc bên trong mới giống công viên nước.”
Ai chẳng biết đó là tường, nhưng mấu chốt là…
“Đây là biệt thự riêng à? Có cho người ngoài vào không?” Lạc Phán Phán nhìn thấy mái nhà màu trắng sữa, hoài nghi hỏi.
“Tất nhiên người ngoài không vào được rồi, nhưng có thể coi tôi không phải là người ngoài.” Hướng Vũ Phàm vênh mặt, đắc ý nói. “Chủ nhân tòa biệt thự này là của em trai chồng cô tôi.”
 
Em trai chồng cô… Quan hệ cũng khá xa… Không biết họ có bị ngăn cản không? Lạc Phán Phán còn đang do dự, thì bên cạnh cô, Hướng Vũ Phàm lại giục: “Chúng ta mau vào thôi!”.
“Ồ, được, cửa đâu?” Lạc Phán Phán nhìn quanh quẩn, không nhìn thấy chỗ nào được gọi là “cửa” cả, cuối cùng nhìn cậu vẻ nghi ngờ.
“Chúng ta không đi bằng cửa chính, chúng ta trèo vào!” Hướng Vũ Phàm điềm nhiên nói, chỉ tay vào bức tường trước mặt.
 
“Gì cơ? Trèo tường?” Lạc Phán Phán trợn mắt nhìn. “Không phải cậu nói biệt thự này là của em trai chồng cô cậu sao? Vì sao lại phải trèo tường?”
Hướng Vũ Phàm nghe thấy thế, giống như đang nhớ lại điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi. “Là do tên tiểu tử thối đó hại tôi. À, tên tiểu tử thối đó là con trai của chú ấy, trên danh nghĩa có thể coi là em họ của tôi! Hai năm trước, lần đầu tiên đến đây, tôi phát hiện ra bể phun nước có nuôi rất nhiều loại cá lạ.
Những chú cá tung tăng bơi lội trong làn nước trong vắt như muốn mời gọi tôi “mau ăn tôi đi, mau ăn tôi đi!”. Lúc đó, tôi không chịu được, nên bắt chúng đem rán. Nói thật, vị của chúng rất ngon, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy ngon…”
Nói đến đây, hình ảnh những con cá rán lại hiện lên trong đầu, cậu nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Sau khi sự việc xảy ra tôi mới biết, những con cá đó là do em họ tôi đặt hàng từ nước ngoài, được mang về bằng máy bay. Cậu ta thích cá đến mê muội, nghe nói bình thường lũ cá đó được chăm sóc rất cẩn thận, giống như là bảo bối vậy. Việc tôi làm khiến cho cậu ta vô cùng tức giận, từ đó, chỉ cần thấy tôi xuất hiện là cậu ta thả chó ra đuổi tôi… À, nghe nói con chó đó là giống Tibetan Mastiff mua từ cao nguyên Thanh Tạng về để đối phó với tôi…”.
“Tibetan Mastiff… là giống chó có thân hình cao lớn, hung dữ, luôn tấn công người lạ, hàm răng vô cùng sắc nhọn, trông rất giống một con gấu đúng không?” Lạc Phán Phán nghe thấy hai tiếng đó thì toát mồ hôi, cảm thấy chóng mặt…
 
Thế là, khi Hướng Vũ Phàm kéo tay bảo cô trèo tường, cô không do dự từ chối: “Ơ… Hay là tôi không đi nữa… cậu đi một mình đi…”.
Hướng Vũ Phàm không thay đổi sắc mặt, nhìn cô tỏ vẻ hiểu rất rõ suy nghĩ của cô, nói với giọng nghe rất mùi mẫn: “Cậu không đi không sao? Rất khó mà đến được đây, cậu mà không nhìn thấy cảnh vật bên trong thì thật đáng tiếc. Tôi nói cho cậu biết, kiến trúc bên trong giống công viên nước vô cùng! Hay là cậu trèo lên, bám trên tường nhìn một lát rồi đi?”.
 
Nghe những lời cậu nói, Lạc Phán Phán bắt đầu do dự… Rất muốn xem… Từng này tuổi rồi mà cô chưa bao giờ được tới công viên nước! Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh này không đi được công viên nước Trường Long thật là đáng tiếc, nếu có thể nhìn thấy một cảnh giống như công viên nước thật thì cũng coi như một chút bù đắp cho mình…
Rất muốn xem… Rất muốn xem… Chỉ xem một lát là cô hài lòng rồi… Cô nhớ là chó không biết trèo tường, nếu chỉ bám trên tường thì không thể bị chó cắn được. “… Chỉ xem một lát? Bám trên tường?” Cô dò hỏi Hướng Vũ Phàm.
“Ừ, tôi bảo đảm là cậu sẽ không bị chó cắn!” Hướng Vũ Phàm khẳng định chắc như đinh đóng cột.
1 một cây bông ở gần đó và sự giúp đỡ của Hướng Vũ Phàm, Lạc Phán Phán cũng trèo được lên tường. Hướng Vũ Phàm có nhiều kinh nghiệm trong việc này, trèo thoăn thoắt phía sau.
Lạc Phán Phán ngẩng đầu, muốn nhìn một lát rồi đi, không ngờ cô chưa kịp phản ứng thì có người đã kéo cô xuống khỏi tường. Đợi đến khi hiểu ra chuyện gì, cô đã đứng ở phía bên kia tường rồi.
“Hướng Vũ Phàm, vì sao cậu lại kéo tôi xuống?” Lạc Phán Phán trừng mắt nhìn cậu, tức giận trách móc: “Lần này tôi bị cậu hại chết rồi!”.
Hướng Vũ Phàm bị mắng nhưng không hề tức giận, cười vui vẻ quay vai cô lại. “Cậu nhìn xem.”
 
“Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đáng quý hơn sinh mệnh…” Lạc Phán Phán không thể nói tiếp được trước cảnh vật đang hiện ra trước mắt cô, miệng há tròn như chữ O.
Đó là một bể bơi rất rộng, những tia nước sáng lấp lánh dưới ánh nắng, những ống trượt hình dáng vô cùng đa dạng, ngoài ra còn có rất nhiều thiết bị vui chơi Lạc Phán Phán không biết gọi là gì… Đây… Đây rõ ràng là một công viên nước mà!
Lạc Phán Phán bị hấp dẫn bởi cảnh vật trước mắt, sự lo lắng dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác thích thú. Hướng Vũ Phàm nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Thế nào, đẹp chứ?”.
 
Lạc Phán Phán sung sướng gật đầu, có phần hơi bị kích động. “Không chỉ đẹp mà là rất tuyệt vời!”
“Đó là lẽ đương nhiên. Đây là biệt thự đẹp nhất của khu này, từ diện tích, thiết kế, thiết bị đến vị trí đều đẹp nhất khu. Nghe nói ông chủ của Cảnh Lam Viên định giữ làm quà cưới tặng con gái. Nhưng em trai chồng cô tôi rất thích biệt thự này nên đã nhờ người quen đến nói chuyện, mua chuộc, tặng quà suốt nửa năm mới mua được từ tay ông ấy.”
“Nghe có vẻ rất tuyệt.” Lạc Phán Phán nhìn không chớp mắt, niềm vui sướng có vẻ như lên đến đỉnh điểm.
“Rõ ràng là rất tuyệt. Thôi, chúng ta không nói chuyện này nữa, chúng ta đến đây để chơi chứ không phải để nói chuyện. Dù sao thì cũng vào rồi, trước khi bị em họ tôi phát hiện, chúng ta vui chơi thôi! Cậu đã bao giờ chơi trượt ống chưa?”
Lạc Phán Phán lắc đầu, ngay cái tên của trò chơi cô cũng mới nghe lần đầu.
 
“Thế thì chúng ta chơi trò đó thôi! Không phải tôi nói khoác, trượt ống ở đây không hề thua kém công viên nước, nếu cậu không chơi thì nhất định sẽ ân hận đấy!”
Hướng Vũ Phàm vừa nói vừa kéo tay cô chạy đến một ống trượt cao phải đến hai mươi mét. Một lát sau, khu vui chơi vang vọng tiếng la hét không thể kiềm chế được của Lạc Phán Phán và tiếng cười sảng khoái của Hướng Vũ Phàm.
Khi hai người trượt xuống đến nơi, Lạc Phán Phán vẫn cảm thấy như mình đang bay. Ngồi trên bậc thềm nghỉ một lát, cô mới trở lại bình thường, nhưng ngay lập tức, cô cảm thấy là lạ.
Trên eo cô hình như có gì đó…
Cô cúi đầu nhìn, thấy một đôi tay không phải của cô đang đặt lên đó, thậm chí cô còn thấy cảm giác ấm ấm từ đôi tay truyền sang…

“Hướng Vũ Phàm!” Mặt cô đỏ bừng lên, vừa xấu hổ vừa tức giận, đập vào tay cậu. “Tay cậu đặt vào đâu đấy?”
Cậu cúi đầu nhìn đôi tay mình, mở to cặp mắt trong sáng nhìn cô. “Tôi chỉ thấy cậu sợ hãi đến mức mặt trắng bệch nên có lòng tốt đỡ cậu thôi.”
Con người này! Nhìn cậu ta mà xem, cứ như thể người không trong sáng là cô vậy!
“Hừ!” Lạc Phán Phán tức giận trừng mắt nhìn cậu rồi tiến về phía các thiết bị vui chơi khác, không thèm để tâm đến cậu nữa.
Hướng Vũ Phàm nhún vai, vui vẻ bước theo cô.
 
Sau đó, hai người còn chơi đu quay, du thuyền trên không… Do lần đầu tiếp xúc với các trò chơi này nên cô không hiểu cách chơi lắm, nếu không bị trượt thì bị sặc nước, lần nào cũng có vấn đề. Hướng Vũ Phàm nhìn thấy thế, mắng cô là “ngốc” rồi dạy cô cách chơi…
Nhìn cậu cười thật giống trẻ con, đột nhiên Lạc Phán Phán không còn thấy ghét cậu như ấn tượng trước đây nữa.
Có những người mặc đồ công nhân, bảo vệ nhìn thấy hai người, cúi đầu chào Hướng Vũ Phàm rồi lặng lẽ đi qua. Rõ ràng Hướng Vũ Phàm là vị khách tới đây thường xuyên.
Khi hai người đang chơi đùa vui vẻ, trong tòa biệt thự, sau cánh cửa khép hờ, một thiếu niên khôi ngô, tuấn tú cũng đang vui vẻ nhìn hai người. Rõ ràng là cậu ta đã đứng đó rất lâu rồi, cốc cà phê trong tay đã uống gần hết.
 
Ngược lại với sự điềm nhiên của cậu, một người trung tuổi mặc bộ quần áo màu xám đứng cạnh có vẻ hơi căng thẳng, đứng nghiêm, cung kính hỏi: “Thiếu gia, có cần thả Tibetan Mastiff ra không?”.
Cậu thiếu niên thích thú nhìn Lạc Phán Phán suýt ngã, môi hơi cong lại, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu. “Tạm thời không cần. Quản gia Tiêu, chú đi điều tra xem cô gái mặc áo phông có hình chú gấu là ai, có quan hệ thế nào với Hướng Vũ Phàm, tối nay báo cáo cho cháu.” Ánh mắt cậu ta vừa hiếu kỳ, vừa cảnh giác.
“Vâng, thưa thiếu gia.” Người quản gia đáp rồi bước ra khỏi phòng.
Những giây phút vui vẻ trôi qua rất nhanh, thoắt một cái, những đám mây ở phía chân trời được ánh nắng chiều tà nhuộm một màu vàng rực. Hai người chơi đã thấm mệt, đang ngồi bên bể nghỉ ngơi, hai đôi chân trần ngâm trong nước vung vẩy.
“Hướng Vũ Phàm, cảm ơn cậu vì buổi chiều hôm nay, tôi chơi rất vui.” Lạc Phán Phán nhìn xuống mặt nước, ngại ngùng nói lời cảm ơn, khuôn mặt trái xoan thanh tú ửng hồng, không biết là tự nhiên hay bởi ráng chiều.
“Cảm ơn gì, dù sao thì tôi cũng đến đây chơi, chỉ là tiện thể rủ cậu đi cùng thôi.” Hướng Vũ Phàm không quan tâm xua tay, nói dõng dạc. “Nhưng cũng lạ, trước đây, sau khi tôi đến không được bao lâu, em họ đã thả chó ra đuổi rồi. Hôm nay chơi lâu như vậy mà vẫn yên tĩnh lạ thường.”
 
Lạc Phán Phán đang ngại ngùng thì nghe thấy vậy, trừng mắt nhìn cậu. “Người ta không đối đãi như vậy với cậu thì cậu không thấy thoải mái sao? Tôi chưa gặp người nào như cậu! Mau đi thôi! Nếu Tibetan Mastiff chạy ra cắn cậu thì tôi cũng chẳng quan tâm!”
Nói rồi, cô cầm giày của mình, đứng dậy, bước về phía bức tường. Hướng Vũ Phàm cũng vội vàng cầm giày đi theo cô.
Chớp mắt lại một ngày nữa trôi qua, đây là ngày thứ bảy của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, cũng là ngày cuối cùng Lạc Phán Phán dạy kèm Hướng Vũ Phàm.
“Tốt quá, hết ngày hôm nay là có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của cậu rồi…” Hướng Vũ Phàm đứng trước bàn học, sung sướng giơ tay hoan hô.
 
Lạc Phán Phán lạnh lùng nhìn sự thích thú của cậu, trong lòng thấy hơi buồn, nói giọng giận dỗi: “Lại còn nói tôi là quỷ dữ, tôi mới là người muốn thoát khỏi kẻ ngốc nghếch như cậu!”.
 
Hướng Vũ Phàm bĩu môi, không muốn để lời khiêu khích của cô ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của mình. Nghĩ một lát, cậu lại vui vẻ đề nghị: “Hôm nay là ngày cuối cùng, dù sao mẹ tôi cũng không có nhà, Lạc Phán Phán, hay là chúng ta đến khu vui chơi chơi một ngày?”.
 
Lạc Phán Phán trừng mắt nhìn, đập tay lên vai cậu, ấn cậu ngồi xuống ghế. “Chơi cái gì mà chơi, hôm qua đã lỡ mất chương trình học rồi, hôm nay cậu phải học bù!”
“Không chơi thì không chơi, làm gì mà hung dữ thế?” Cậu ta lẩm bẩm, cầm lấy quyển vở ở góc bàn.
Lạc Phán Phán liếc nhìn cậu, rút ra quyển sách tiếng Anh trong tập vở cao ngất.
“Hôm nay chúng ta sẽ ôn môn tiếng Anh, với kiến thức của cậu thì tôi cũng không đặt nhiều hy vọng, cậu hãy đọc một lượt hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh trước xem nào!”
“B, p, m, f, d, t, n, l… Á!” Hướng Vũ Phàm ôm lấy đầu, không hài lòng ngẩng đầu nhìn cô. “Sao cậu lại gõ vào đầu tôi?”
 
“Cậu đang đọc bảng chữ cái tiếng Anh à? Đó là bảng chữ cái phiên âm chữ Hán mà! Cậu đường đường là một học sinh lớp mười một mà không phân biệt nổi bảng chữ cái tiếng Anh và bảng phiên âm chữ Hán. Tôi thật không hiểu nổi vì sao cậu lại sống được đến giờ!” Lạc Phán Phán, tay trái chống nạnh, tay phải cầm quyển vở gõ xuống mặt bàn liên tục khiến cho Hướng Vũ Phàm cảm thấy đau đầu.
Rụt cổ lại, cậu cẩn thận liếc nhìn cô, đề nghị nho nhỏ: “Tôi đọc sai thì cậu sửa cho tôi, sao lại mắng tôi thế? Hôm nay sao cậu nóng tính vậy? Lẽ nào là đã đến mấy ngày đó?”.
Mặt Lạc Phán Phán tái xanh, cô cầm quyển sách trong tay chuẩn bị đập vào đầu cậu, không ngờ…
… Em không buồn, anh đừng coi thường em, có điều gì buồn bã, hãy hát một bài, mặc dù lời ca bi thương run rẩy, cũng tốt hơn anh, em vẫn rất vui vẻ, em không buồn, anh đừng coi thường em, có điều gì buồn bã, em đốt hết những lá thư anh viết, quên đi bài hát mà anh thích, nhắm mặt lại, để nước mắt không rơi, em vẫn rất vui vẻ…
Đột nhiên tiếng nhạc chuông êm dịu vang lên, hai người dừng lại. Hướng Vũ Phàm cầm lấy điện thoại ở góc bàn, nhanh chóng thoát ra khỏi tầm ngắm của Lạc Phán Phán.
Nhìn thấy Hướng Vũ Phàm thoát khỏi tay mình, Lạc Phán Phán hừ một tiếng, đành hạ tay xuống.
Người gọi điện có lẽ là một bạn nữ, cô nghe thấy cậu gọi tên rất ngọt ngào là “Tiểu Thi”. Sau một lúc hàn huyên, không biết người ấy nói gì, cô thấy cậu liếc trộm cô, sau đó nói với giọng bối rối: “Có lẽ là không được”. Người kia nói gì đó, Hướng Vũ Phàm miễn cưỡng đáp: “Để anh thử xem sao”, sau đó nói vài câu rồi tắt máy.
“Bạn cậu à?” Lạc Phán Phán thấy cậu ta bước lại gần, dò hỏi. “Con gái?”
“Ừ.” Hướng Vũ Phàm hờ hững trả lời, do dự vài giây rồi hỏi: “Lạc Phán Phán, tôi có việc phải ra ngoài một chút, được không?”.
“Cậu muốn gặp cô bạn vừa gọi điện thoại cho cậu à?”
Hướng Vũ Phàm chần chừ một lát rồi gật đầu.
 
“Không được!” Cô không do dự từ chối. “Hôm nay cậu vẫn chưa học xong bài!”
“Nhưng, thật sự là tôi có việc… Tôi chỉ ra ngoài một tiếng thôi… Hay là…” Hướng Vũ Phàm nghĩ ngợi, nói một cách đầy mê hoặc: “Khi về, tôi mua đồ ăn ở Tâm tình tháng 7 cho cậu?”.
Tâm tình tháng 7 là nhà hàng cao cấp nhất ở thị trấn Hạnh Phúc, có những đầu bếp giỏi nhất nước, đồ điểm tâm ở đó ngon vô cùng, rõ ràng đề nghị này rất hấp dẫn.
Lạc Phán Phán nuốt nước bọt, đấu tranh tư tưởng rất lâu rồi miễn cưỡng lắc đầu: “Không được!”.
 
“Cậu!” Hướng Vũ Phàm bực bội trừng mắt nhìn. Cô cũng không nao núng, trừng mắt nhìn lại, cuối cùng cậu đành tỏ vẻ chịu thua. “Được rồi, tôi không đi nữa! Lạc Phán Phán, cậu vào nhà vệ sinh lấy giúp tôi quyển vở tiếng Anh, tối hôm qua tôi để quên trong đó.”
Lạc Phán Phán thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống nhìn lòng bàn tay tự nhiên có cảm giác đau. Cô phát hiện tay mình nắm chặt lại từ lúc nào, móng tay nhọn bấm vào lòng bàn tay. Cô buông tay ra, cảm thấy hơi hoang mang, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Lạc Phán Phán cảm thấy hơi khó chịu, mặt cô nóng bừng lên, tim đập thình thịch. Cô ôm lấy ngực chạy về phía nhà vệ sinh, không dám đối diện với cậu thiếu niên đang ở trong phòng.
Lúc này, có tiếng đóng cửa mạnh phía sau lưng cô, sau đó là tiếng cửa bị khóa. Lạc Phán Phán kinh ngạc quay người lại, nhìn vào cửa và ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cô bị lừa rồi!
 
“Hướng Vũ Phàm! Cậu làm gì thế? Mở cửa mau!” Lạc Phán Phán cố gắng đẩy cửa ra.
“Thực sự tôi có việc phải đi, cậu ngoan ngoãn ở trong đó, tôi sẽ về ngay thôi. Vậy nhé. Bye Bye.”
“Này! Cậu quay lại cho tôi! Cậu quay lại ngay! Hướng Vũ Phàm! Cậu mau mở cửa, nếu không cậu chết chắc đấy! Tôi sẽ báo cho cô Hướng biết để cô ấy cắt hết tiền tiêu vặt của cậu! Hướng Vũ Phàm! Mở cửa mau!” Lạc Phán Phán kêu ầm ĩ, hai tay đập vào cửa phòng vệ sinh.
Tuy nhiên, đáp lại cô chỉ có tiếng người chạy nhanh xuống cầu thang và tiếng đóng cửa nhà. Âm thanh đó cho cô biết người cô muốn giữ đã đi rồi, cô có gọi khản cổ cũng vô ích mà thôi.
Lạc Phán Phán không đập cửa nữa, tức giận đến tái cả mặt. Đáng chết! Tên tiểu tử thối này, lúc về cậu ta sẽ chết chắc!
Không biết con bé đó giờ này thế nào rồi? Hướng Vũ Phàm đút hai tay vào túi quần, lững thững bước đi.
 
Đã vào đầu mùa thu, những cây ngô đồng hai bên đường không còn xanh tươi như hồi hè nữa.
Gió thổi nhè nhẹ, từng chiếc lá vàng rơi xuống, đậu trên vai Hướng Vũ Phàm nhưng cậu không hề có cảm giác gì.
Có lẽ cô ta đang rất tức giận? Cậu nhốt cô ta trong nhà vệ sinh như thế liệu có quá đáng không? Có khi cô ta đang mắm môi mắm lợi chửi cậu, chắc lát nữa cậu sẽ bị đánh mất. Không biết là cô ta có phạt cậu chép bảng chữ cái tiếng Anh một trăm lần không? Với tính cách của cô ta, điều này rất có khả năng. Ôi, lại có một buổi tối khổ sở… Nghĩ đến đó, bất giác cậu ủ rũ.
Để cô ta ở nhà một mình như thế có nguy hiểm không? Mặc dù thành tích học tập của cô ta rất cao, nhưng lại ngốc nghếch, chơi cầu trượt mà cũng ngã đến n lần, không biết cô ta có bị ngã trong nhà vệ sinh không? Cậu lo lắng nghĩ, trong lòng thấy bất an. Có lẽ cậu nên quay lại xem thế nào?
Đợi đã… Cậu đang nghĩ gì thế nhỉ? Không dễ dàng gì mà thoát khỏi bàn tay quỷ sứ của cô ta, việc vẫn còn chưa làm xong, làm sao có thể về được? Đúng! Cậu không thể quay lại được, ít nhất là bây giờ. Còn nữa, cậu chỉ ra ngoài một lát, không thể xảy ra chuyện gì với cô ta được, sau khi xong việc, cậu sẽ về ngay lập tức. Đúng, nên làm như thế!
 
Nghĩ vậy, cậu đi thẳng đến chỗ hẹn, một cô bé đang đứng đợi dưới gốc cây vội vàng chạy đến ôm lấy cánh tay cậu.
“Anh Vũ Phàm, cuối cùng anh cũng đến, em đợi anh lâu lắm rồi! Em không biết đâu đấy, một lát nữa anh phải mời em kẹo bông!” Cô bé ngẩng đầu cười với cậu. Mái tóc dài tung bay trong gió, để lộ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt xinh xắn.
“Em đúng là biết cách bắt chẹt ví tiền của anh!” Hướng Vũ Phàm vuốt tóc cô theo thói quen. “Đúng rồi, em vừa nói trong điện thoại là tìm được một cảnh thích hợp cho chủ đề nhiếp ảnh lần này? Ở đâu thế?” Nói đến việc chính, vẻ bỡn cợt của cậu biến mất.
 
“Ở gần đây, để em dẫn anh đi, chắc chắn anh sẽ thích. Em mang máy ảnh cho anh rồi!” Cô bé cười hồn nhiên, nhè nhẹ vỗ tay vào cái túi khoác ngang người, cầm cánh tay cậu kéo đi.
Hướng Vũ Phàm âu yếm nhìn khuôn mặt tươi như hoa của cô, cười vui vẻ bước theo. Hình ảnh cô bé đang bị cậu nhốt trong nhà vệ sinh đã sớm biến mất trong đầu cậu.
Ở nhà họ Hướng, trong nhà vệ sinh của phòng học.
“Hướng Vũ Phàm thối! Hướng Vũ Phàm xấu xa, tôi ghét cậu! Tôi ghét cậu!” Lạc Phán Phán bực bội chửi, tức giận đá vào cửa, đến khi mệt quá mới ngồi xuống nắp bồn vệ sinh nghỉ.
Đồ trứng thối Hướng Vũ Phàm, con người hám sắc quên bạn bè! Tốn công sức cô mấy ngày qua dạy cậu ta học, nhìn thấy gái đẹp là chạy đi ngay… Không đúng, cậu ta chưa nhìn thấy người ta, chỉ nghe thấy giọng nói thôi đã chạy đi rồi! Đồ trứng thối! Không thể tha thứ cho con người này được! Hừ, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng, cậu ta đã chạy đi, từ giờ mình cũng không cần gặp lại cậu ta nữa!
 
Đúng! Mình không cần gặp cậu ta, vì thế cũng không cần cậu ta quay lại, mình phải nghĩ cách để thoát khỏi đây!
Nghĩ đến đó, Lạc Phán Phán không thể ngồi yên được nữa, bắt đầu nhìn bốn phía, tìm cách thoát ra ngoài.
Nhà vệ sinh rất rộng, lối thoát ra ngoài chỉ có cửa chính và một cửa sổ phía trên bồn vệ sinh. Cửa chính đã bị khóa rồi, không thể thoát ra ngoài theo lối ấy, hy vọng duy nhất là chiếc cửa sổ nhỏ.
Đây là tầng hai, cô nhớ ở dưới tầng một có một thảm cỏ mềm mại, nếu giữ được tư thế tiếp đất thì mức độ nguy hiểm không phải là cao. Cửa sổ là loại cửa bình thường ghép từ nhiều tấm kính có thể gỡ ra được. Cửa không to, một đứa trẻ tầm mười tuổi có thể chui qua. Dáng người cô nhỏ bé nên có lẽ chui qua cũng không khó. May mắn là nhà họ Hướng cũng không lắp lưới chống trộm, nếu không thì cô không thể thoát được.
Đứng trên nắp bồn vệ sinh, cô cẩn thận gỡ từng mảnh kính, sau đó leo qua thùng chứa nước lên cửa sổ. Nhìn xuống dưới thấy một thảm cỏ xanh mềm mại mát mắt, không có bất kỳ vật gì khác. Chỉ cần nhảy xuống là được tự do rồi.
 
Lạc Phán Phán bặm môi, nắm chặt bàn tay đang toát mồ hôi, hít một hơi thật sâu, nhảy xuống…
“Chẳng qua là cậu ta đi chụp vài bức ảnh với bạn thanh mai trúc mã mà thôi, sao cậu lại vội vàng tự sát vì cậu ta thế?”
Một giọng nói ấm áp có vẻ trêu đùa vang lên bên tai cô, sau đó cô rơi vào một vòng tay ấm áp, lực va mạnh quá khiến cho hai người lùi ra sau vài bước rồi mới đứng vững được.
Tại sao lại có người? Cô vừa mới nhìn xuống thảm cỏ, rõ ràng là không có ai! Lạc Phán Phán ngạc nhiên, vội vàng thoát khỏi cánh tay của người đó, quay người lại, trừng mắt hỏi: “Cậu là ai?”.
Đó là một thiếu niên khôi ngô, tuấn tú, cao khoảng 1m80, mặc áo phông màu vàng và chiếc quần bò. Làn da mịn màng đến mức cô cũng phải ghen tị, đôi mắt to tròn thẳng thắn nhìn cô, đôi môi như đóa tường vi nở một nụ cười tuyệt đẹp để lộ hai má lúm đồng tiền.
 
Người này sao đẹp thế, hay không phải là người, không phải là một “hoa tinh” bay ra từ vườn hoa chứ? Lạc Phán Phán đang phân vân thì người đó nói: “Ôi, gấu nhỏ yêu quý của tôi, chúng ta lại gặp nhau rồi!”.
Lại? Vì sao cậu ta lại dùng chữ “lại” này? Lạc Phán Phán nhìn cậu ta, nghi ngờ hỏi: “Chúng ta gặp nhau rồi sao?”. Không thể như thế. Nếu đã gặp một người khôi ngô như thế này thì chắc chắn cô phải có ấn tượng gì chứ.
“Ừ, hôm qua, cậu quên rồi à?” Cậu thiếu niên cười vui vẻ nhìn cô, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. “Tôi không thể quên được nụ cười vui vẻ của cậu trên cầu trượt, bóng dáng cậu trượt xuống bể bơi, ngây thơ, vụng về giống như chú gấu in trên áo vậy, rất đáng yêu.”
Cầu trượt? Bể bơi? Ngay lập tức Lạc Phán Phán nhớ lại tòa biệt thự to đẹp, có một công viên nước lớn. Cô đoán ra được điều gì đó, cảnh giác nhìn cậu.
“Hôm qua cậu cũng ở trong biệt thự à? Rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi?” Cậu thiếu niên nghiêng đầu nghĩ một lát, thành thật nói: “Ừ, trên danh nghĩa thì tôi là em họ của Hướng Vũ Phàm!”.
Em họ của Hướng Vũ Phàm? Là cậu em họ mỗi lần thấy Hướng Vũ Phàm thì thả chó Tibetan Mastiff ra sao?
Lạc Phán Phán rùng mình, căng thẳng cầm gấu áo, sợ hãi nhìn cậu ta lắp bắp: “Cậu… Cậu tìm tôi có việc gì?”. Không phải là cậu ta đến tính sổ với mình chứ? Mình chân yếu tay mềm, không thể chịu được Tibetan Mastiff cắn đâu… Hay cậu ta dẫn chó Tibetan Mastiff của cậu ta đi tìm Hướng Vũ Phàm thì đúng hơn…
“Cậu lo lắng gì thế? Yên tâm, tôi không thể thả chó cắn cậu được.” Cậu thiếu niên đọc được cả suy nghĩ của cô, cười sảng khoái. “Chẳng qua tôi nhìn thấy có người tự sát, nên chạy lại xem mà thôi! Nói đi nói lại, không phải là hôm qua cậu và Hướng Vũ Phàm đã chơi rất vui vẻ ở bể bơi nhà tôi sao? Vì sao hôm nay lại nghĩ không thông như thế?”
 
“Ai bảo là tôi tự sát? Đó là tôi trốn ra ngoài, có hiểu không?” Lạc Phán Phán bực bội lườm cậu, quay người bỏ đi. Sách vở để ở nhà Hướng Vũ Phàm, buổi tối cô sẽ nhờ mẹ đến lấy, dù sao mẹ cô đi du lịch về từ hôm qua cũng không có việc gì làm.
Cậu thiếu niên vội vàng bước theo cô, vừa đi vừa nói: “Vì sao phải chạy đi như thế? Lẽ nào thấy Hướng Vũ Phàm đối xử tốt với cô bé đó nên cậu đố kỵ, không vui à?”.
“Cắt! Vì sao tôi phải đố kỵ? Vì sao tôi phải không vui? Có thể thoát khỏi tên ngốc đó, tôi rất vui mừng! Về nhà tôi phải mua pháo để tự chúc mừng!” Lạc Phán Phán bực bội nói xong, không nén được tò mò hỏi: “ Điều đó… Vì sao cậu biết Hướng Vũ Phàm đi với bạn thanh mai trúc mã của cậu ta?”.
“Tên tôi không phải là “Điều đó”, tôi họ Hàn, tên là Thần Dật. Cậu có thể gọi tôi là Thần Dật. Tất nhiên, nếu thích thì cậu có thể gọi tôi là anh Dật, tôi cũng không để tâm.” Hàn Thần Dật cười nháy mắt với cô, khoe khoang: “Về cô bé mà cậu nói, trên đời này không có việc gì tôi không biết, trừ phi là tôi không muốn biết!”. Sự thật là cậu nhìn thấy hai người đó đi cùng nhau trên đường…
 
Đương nhiên, Lạc Phán Phán không biết chuyện giữa Hướng Vũ Phàm và cô bé đó. Trên đời này có rất nhiều người không biết giữ thể diện là gì, cô cũng biết thế, chỉ là cô không ngờ ở một khu cao cấp như thế này mà cũng có những người không biết giữ thể diện. Lại còn anh Dật nữa! Đúng là đáng ghét!
Lạc Phán Phán bĩu môi rồi tiếp tục bước đi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Do dự vài giây, cô lại hỏi: “Thế… cậu có biết quan hệ giữa cô bé đó và Hướng Vũ Phàm là thế nào không?”.
 
“Ha! Tôi đã bảo là cậu đố kỵ mà!” Hàn Thần Dật nhìn vẻ bối rối của cô, cười vẻ thú vị trước phản ứng của cô. “Rõ ràng là cậu thích Hướng Vũ Phàm rồi đúng không?”
Câu nói của Hàn Thần Dật như một quả bom dội xuống lòng cô. Cô dừng lại, giống như một con mèo bị vuốt lông, tức giận trừng mắt nhìn người đi theo sau, giương vuốt lên.
“Tôi không thích cậu ta! Tôi làm sao mà thích tên Hướng Vũ Phàm đáng ghét đó được! Lại còn cậu nữa, sao lại cứ đi theo tôi, bình luận những câu hỏi của tôi! Tôi cảnh cáo cậu, không được đi theo tôi, biết chưa? Nếu không tôi sẽ hét lên là “Vô lễ độ”! Hừ!”
Hàn Thần Dật nghe lời dừng bước, đôi mắt to tròn, trong sáng nhìn cô.
 
Hừ! Con người này đúng là không ra gì! Lạc Phán Phán bực bội nhìn cậu rồi quay đầu bước đi, ánh nắng buổi chiều rực rỡ chiếu lên người cô.
Hàn Thần Dật đứng đó, nhìn thấy bóng dáng cô đang dần biến mất, khóe môi cong lên, cười rất tự tin.
Gấu nhỏ yêu quý, chúng ta sẽ còn gặp lại.

Thời gian vẫn trôi, sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, Lạc Phán Phán trở lại trường học.
Cuộc sống của cô bận rộn hơn, học suốt ngày và sẵn sàng cho các bài kiểm tra, kỳ thi để giữ được vị trí đầu bảng của mình. Trong con mắt của người khác, Lạc Phán Phán vẫn chăm chỉ học tập, không có gì thay đổi. Chỉ có một mình Lạc Phán Phán biết rằng tình cảm của cô không còn như trước. Cô đã biết thế nào là ngồi suy nghĩ vẩn vơ.
 
Có lúc đang ngồi trong lớp nghe giảng, tự nhiên cô lại mất tập trung, trong đầu chỉ hiện lên cảnh cô kèm người đó học; rồi lúc trong phòng ăn, đang ăn cơm, bất giác cô ngừng ăn, cười một cách ngốc nghếch, nhớ đến lúc ai đó ăn cơm rang cô nấu nghiến ngấu như bị bỏ đói; lúc trong nhà vệ sinh, bất giác cô lại hụt hẫng, trong đầu hiện lên cảnh người đó nhẫn tâm bỏ rơi cô chỉ vì một cú điện thoại…
Ngày đầu tiên trở lại trường, bạn học có nói cậu đến tìm cô, nhưng cô không gặp, đột nhiên cô phát hiện ra rằng cô sợ gặp lại cậu. Cô không biết mình sợ điều gì, chỉ là cô muốn trốn chạy.
Cô cố gắng nghĩ rằng mình đã trở lại bình thường, tất cả đều yên bình như những ngày trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Không ngờ từng ngày trôi qua, bệnh ngồi nghĩ vẩn vơ của cô không hề biến mất mà ngày càng trầm trọng. Cho đến một ngày, ngay cả người vô tâm như Khanh Nhi cũng phát hiện ra sự buồn bã của cô.
 
“Phán Phán, Phán Phán, Lạc Phán Phán!” Đoàn Khanh Nhi gọi liên tục mấy câu cô mới biết, chớp chớp mắt ngạc nhiên hỏi lại: “Khanh Nhi, sao thế?”.
“Mình mới phải hỏi cậu mà! Mấy ngày nay cậu làm sao thế? Mình thấy cậu toàn để hồn đi đâu ấy. Hay là bị ốm rồi?” Đoàn Khanh Nhi chau mày, đưa tay sờ trán cô, rồi lại sờ trán mình, có vẻ nghi hoặc. “Không sốt! Thế thì là chuyện gì? Phán Phán, hay là mình đưa cậu đi khám nhé?”
“Không cần, không cần đi khám đâu, mình chỉ…” Lạc Phán Phán do dự một lát rồi thận trọng hỏi: “Khanh Nhi, nếu một người mà rất nhớ một người thì là sao?”.
Đoàn Khanh Nhi nghĩ ngợi, sau đó tỏ ra rất chuyên nghiệp nói: “Điều này còn phải xem tình hình cụ thể. Nếu người này nợ người kia tiền, người kia rất nhớ cô ấy thì có nghĩa là muốn đòi tiền”.
“…”
Con bé này lại nghĩ đến chuyện đòi nợ… Lạc Phán Phán chán nản, rút ví từ trong ngăn bàn ra, đưa cho cô hai tờ mười tệ.
“Gửi cậu, lần trước vay cậu mua sách. Còn thừa một ít tiền lẻ, cậu không cần trả lại nữa.”
Đoàn Khanh Nhi hài lòng cầm lấy tiền rồi nói tiếp: “Nếu người này là kẻ thù của người kia thì người kia nhớ người này là vì muốn báo thù”.
“Nếu không phải là hai trường hợp trên thì sao?”
 
“Thế thì chỉ còn có một khả năng thôi.” Đoàn Khanh Nhi nghiêm sắc mặt, nói một cách nghiêm túc. “Nếu người này không phải là nợ tiền người kia, cũng không phải là kẻ thù của người kia, người này nhớ tới cô ấy hằng ngày thì có nghĩa là người này…”
“Đợi đã!” Lạc Phán Phán vội vàng ngắt lời. “Mình… Mình không muốn biết nữa…”
“Vừa rồi còn vội vàng hỏi, bây giờ lại nói là không muốn biết. Phán Phán, thời gian này trông cậu hơi buồn!” Đoàn Khanh Nhi xoa cằm, nhìn Lạc Phán Phán với vẻ dò hỏi đến nỗi khiến cho người khác thấy ngại ngùng. Đột nhiên cô nói to: “Nói! Lạc Phán Phán, có phải cậu giấu mình chuyện gì, đúng không? Nói thẳng thắn xem nào, không được chống đối!”.
“Mình…” Lạc Phán Phán bị Khanh Nhi nói thế, do dự một lát rồi mới khổ sở kể cho người bạn thân nghe: “Chuyện là thế này…”.
Đoàn Khanh Nhi càng nghe thì mắt càng mở to, đến khi Lạc Phán Phán kể xong, mắt cô đã mở to hết cỡ. “Phán Phán, không phải là cậu… cậu đã thích Hướng Vũ Phàm rồi chứ?”
“Mình, mình cũng không biết.” Lạc Phán Phán đau khổ cúi đầu, sau đó nghĩ ra điều gì đó, lại ngẩng đầu lo lắng nhìn bạn. “Khanh Nhi, Hướng Vũ Phàm là thần tượng của cậu, mình lại có cảm tình với cậu ấy, cậu sẽ không tức giận chứ?”
 
“Đương nhiên là không, thần tượng là để sùng bái, không phải là để thích, nhưng…” Đoàn Khanh Nhi do dự vài giây rồi nói tiếp: “Phán Phán, mình cảm thấy Hướng Vũ Phàm không thích hợp với cậu…”.
Lạc Phán Phán nhìn thái độ của cô ấy, băn khoăn hỏi: “Sao cậu lại nói thế?”.
Im lặng vài giây, Đoàn Khanh Nhi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Phán Phán, cậu đã xem những tác phẩm nhiếp ảnh của Hướng Vũ Phàm chưa?”.
 
“Chưa, tác phẩm của cậu ấy có liên quan đến mình sao?”
Đoàn Khanh Nhi bặm môi, đấu tranh tư tưởng một hồi rồi do dự rút ra từ ngăn kéo một album ảnh đưa cho cô.
“Đây là gì?” Lạc Phán Phán cầm lấy, mở ra xem, phát hiện ra đây là một cuốn album tự làm rất đẹp.
 
Trang đầu tiên là một bức ảnh màu cỡ tám inch, trong ảnh là một cô bé xinh xắn, lông mày lá liễu, mái tóc đen dài như suối, vầng trán cao và trong sáng, mặc một chiếc váy trắng, cánh tay cong lại cầm một đóa mai đỏ giữa cảnh tuyết trắng và một cây mai bị gãy cành nhưng vẫn cố gắng vươn thẳng trong tuyết mênh mông.
Dưới bức ảnh là một dòng chữ màu đen rất đẹp được viết bằng bút chì.
“Mai”, Hướng Vũ Phàm, chụp ngày 16 tháng 7 năm 2009.
 
Lật từng trang một, tất cả đều là ảnh của cô bé có mái tóc dài. Cô bé trong ảnh hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc vui hoặc buồn, thái độ trong từng bức ảnh đều khác nhau nhưng đẹp đến kinh ngạc, ẩn giấu nhiều tâm trạng khiến người xem phải trầm trồ khen ngợi.
“Cô bé này tên là Diêu Nguyệt Thi. Nghe nói trước đây cô ấy và Hướng Vũ Phàm là hàng xóm. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt, có thể coi là bạn thanh mai trúc mã. Sau đó, nhà họ Hướng chuyển đến khu Cảnh Lam Viên, hai người này vẫn giữ liên lạc. Cậu đang cầm trên tay tác phẩm của Hướng Vũ Phàm. Cậu cũng thấy đấy, sau ống kính đều là hình ảnh của Diêu Nguyệt Thi. Mọi người đều đoán Hướng Vũ Phàm đã thích cô bé này, nếu không sao người mẫu sau ống kính của cậu ấy chỉ có cô bé đó?” Nói đến đây, Đoàn Khanh Nhi ngừng một lát, không đành lòng vỗ vai cô. “Vì thế, Phán Phán, cậu đừng thích cậu ấy. Thích người đã trao trái tim cho người khác thì chắc chắn sẽ bị tổn thương, mình không muốn cậu bị tổn thương.”
 
Diêu Nguyệt Thi trong ảnh có lẽ là người mà cậu ấy gọi là Tiểu Thi. Hôm đó, vì Tiểu Thi mà cậu ấy có thể lừa nhốt cô vào nhà vệ sinh, điều đó cho thấy vị trí của Tiểu Thi trong lòng cậu ấy cao hơn cô rất nhiều. Như vậy, cô thích cậu ấy hay không thì có ý nghĩa gì đâu. Sao cô vẫn còn lưu luyến? Khanh Nhi nói đúng, thích người đã trao trái tim cho người khác thì chắc chắn sẽ bị tổn thương. Cô không muốn bị tổn thương, vì vậy cô phải cố gắng quên cậu ấy!
Lạc Phán Phán kìm nén những cảm xúc đau xót xuống tận đáy lòng, thầm đưa ra quyết định ấy. Nhưng người tính không bằng trời tính, cô đã có cơ hội để xem xét tình cảm của mình.
Tối hôm đó, lúc ăn cơm, bà Lạc vui vẻ nói: “Phán Phán, nhờ có con kèm cặp Hướng Vũ Phàm trong kỳ nghỉ Quốc khánh, kết quả học tập của bạn ấy tháng này tiến bộ nhiều, tổng điểm từ 16 lên 329, xếp thứ 52 cả năm!”.
 
“Việc đó thì có liên quan gì đến con đâu.” Lạc Phán Phán bĩu môi, tiếp tục ăn cơm, có vẻ như việc không liên quan đến mình thì mình không cần phải bận tâm.
“Con bé này, nói năng kiểu gì thế?” Bà Lạc không vui nhìn cô, nhẹ nhàng trách móc. “Dù sao thì Hướng Vũ Phàm cũng được con phụ đạo, bạn ấy tiến bộ thì con cũng nên thấy vui chứ.”
“Vừa rồi, mẹ bạn ấy gọi điện đến cảm ơn con! Cô ấy nói là đó hoàn toàn là công của con, muốn mời cả nhà chúng ta đi ăn cơm ở nhà hàng.”
Nghe thấy thế, Lạc Phán Phán cảm thấy rất căng thẳng, nhìn mẹ hỏi: “Mẹ, mẹ chưa đồng ý phải không?”.
 
“Đương nhiên là chưa, nhưng mẹ của Hướng Vũ Phàm rất thích con, hy vọng là con sẽ tiếp tục kèm bạn ấy học…”
Đột nhiên Lạc Phán Phán có một linh cảm không hay. “Sau đó thì sao?”
Bà Lạc nói như thể đây là một chuyện đương nhiên: “Tất nhiên là mẹ đã đồng ý!”.
 
Lạc Phán Phán cảm thấy trước mắt mình là một khoảng tối đen, những ngày tiếp theo sẽ là những ngày âm u, ảm đạm…
Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà họ Hướng có một cuộc đối thoại tương tự.
“Gì cơ? Vẫn phải tiếp tục học ôn sao?” Hướng Vũ Phàm chau mày, bất mãn phản đối. “Mẹ, không phải trước mẹ bảo chỉ cần học ôn trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh là được sao? Vì sao bây giờ vẫn phải học ôn trong hai ngày nghỉ cuối tuần?”
“Con nói gì thế? Phán Phán muốn tiếp tục kèm con học là điều may mắn cho con! Con không nhìn kết quả học tập của mình sao, nếu phương pháp dạy học của Phán Phán không hiệu quả thì con có thể tiến bộ nhiều như thế không? Nhân cơ hội thành tích học tập của con có chút sáng sủa hơn, đương nhiên là không thể buông lơi được, phải tiếp tục học, nếu không sau này làm sao con có thể đỗ vào một trường đại học tốt được!”
Hướng Vũ Phàm bĩu môi, lẩm bẩm: “Con chưa nói là muốn thi đại học…”.
“Thằng bé này, con nói gì thế?” Bà Hướng trừng mắt, tiện tay cầm tập kẹp file trên bàn đập vào trán cậu. “Mẹ nói cho con biết, trong những ngày tiếp theo, nếu con không ngoan ngoãn nghe lời Phán Phán thì mẹ sẽ cắt tiền tiêu vặt của con!”
“Lần nào cũng lôi cái chuyện tiền tiêu vặt ra dọa. Mẹ không nghĩ ra được điều gì hay hơn sao?”
 
Hướng Vũ Phàm lườm mẹ vẻ trách móc, trước khi bà Hướng kịp cầm tập kẹp file đập lên trán cậu một lần nữa thì cậu đã nhanh chóng chạy mất.
Thế là vì sự vô tình của các bậc phụ huynh mà hai đứa trẻ đen đủi lại gặp nhau.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui