Có người đang gọi anh!
Viên Thiếu Tề sợ hãi sững lại, một trận phong ba sóng biển đột nhiên nổi lên
trong lòng anh, anh không rõ tại sao lại cảm thấy tay chân luống cuống.
Ngữ Đạt đâu?
Cô nói đi toilet, sao đến giờ còn chưa trở lại?
Viên Thiếu Tề nhìn đồng hồ, im lặng tính toán thời gian, đã qua 15 phút rồi,
cho dù phụ nữ rửa mặt chải đầu trang điểm có trau chuốt bao nhiêu, hay là cô
thuận tiện đứng đó nói năng hùng hồn đầy lý lẽ quở trách anh một chút, đáng lẽ
cũng đã nên trở về tiếp tục họp.
“Thiếu Tề, sao vậy?” Lưu Hiểu Tuyên đang ngồi trên sô pha uống cà phê nhướng
mày, kỳ quái nhìn vẻ mặt anh đang căng thẳng.
“Hiểu Tuyên, anh còn có việc, em về trước đi.” Anh lịch sự hạ lệnh tiễn
khách.
“Được rồi.” Lưu Hiểu Tuyên không tình nguyện đứng dậy, vứt cho anh ánh mắt
quyến rũ.”Vậy anh đừng quên cuộc hẹn tối nay với em nha.”
“Biết rồi.” Anh mỉm cười đưa cô ra khỏi văn phòng, nhìn cô đi vào thang máy
xong mới quay đầu đi đến phòng WC.
Đi tới cửa, anh dừng lại một lát, xác định bốn bề vắng lặng, mới nghiêng đầu
vào bên trong nhìn xung quanh thăm dò.
Mới đầu, anh cái gì cũng không thấy, sau đó, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn
thấy một bóng người ——
Không đúng, đây không phải là người nào khác, là cô!
“Ngữ Đạt?” Anh kinh hãi kêu lên, sải bước đi vào, ngồi xổm người xuống giương
cánh tay nâng cô dậy, “Ngữ Đạt, em sao rồi?”
Cô không nói chuyện, mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt như tuyết, anh tự tay
vuốt ve trán cô, sức nóng xuyên thấu lòng bàn tay của anh, anh vừa nhìn, lại
phát hiện bên má cô là nước mắt chưa khô, khóe miệng có vài giọt dịch, như là
vừa mới nôn ra.
Cô sinh bệnh rồi, mà anh lại sơ ý không sớm phát hiện cô không khỏe!
“Ngữ Đạt, em tỉnh lại đi, em có sao không?” Anh lo lắng vỗ nhẹ hai má cô, cô
chỉ ậm ừ kêu nhỏ, thần trí u mê.
Trong lòng anh căng thẳng, ôm ngang cả người cô đứng dậy, vội vàng bước nhanh
hết hành lang, quẹt thẻ vào một gian phòng.
Anh vừa về nước, nhất thời chưa tìm được nhà mới, gian phòng xa hoa này là
khách sạn đặc biệt giữ lại cho anh, gồm một phòng ngủ, một phòng khách, còn có
quầy bar, phòng bếp, cùng với ban công nhìn ra bên ngoài.
Anh ôm vợ cũ vào phòng ngủ, vô cùng cẩn thận đặt cô nằm trên giường, đắp chăn
lại, tiếp đó vào phòng tắm thấm nước nóng vào khăn mặt, lau sạch mặt giúp
cô.
Cô cảm giác được cử động của anh, thấp giọng lẩm bẩm như kháng nghị, lại vẫn
không thể tỉnh lại, lạc trong cơn mê sảng.
Anh nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt của cô, không biết tại sao, tim theo đó
cũng đập nhanh từng đợt.
Anh tìm được thuốc hạ sốt, đút cho cô uống, lại làm một túi chườm nước đá đơn
giản đặt lên cái trán nóng rẫy của cô.
Anh ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng lau cái trán đầy mồ hôi của cô, bỗng nhiên
nhớ lại hai năm trước tại Thượng Hải, sau khi bọn họ kết hôn, cô cũng từng có
một lần phát sốt nghiêm trọng như vậy——
…
Ngày đó, anh vừa chấm dứt chuyến đi công tác, liên tục vài ngày đi làm việc
tại các thành phố lớn của Trung Quốc, rơi vào tình trạng kiệt sức, sau khi về
đến nhà, nhìn thấy phòng khách bừa bộn, bồn rửa trong bếp còn đầy chén bát chưa
rửa, trong lòng không khỏi sinh ra một nỗi phiền chán, hừng hực bốc hỏa.
Anh thích sạch sẽ, ngày thường luôn giữ cho nhà cửa vô cùng sạch sẽ, không
ngờ mới đi công tác vài ngày, trong nhà lại biến thành đống rác.
Anh tức giận chạy vào trong phòng, dự định trách cứ, nhưng cô vợ đáng thương
của anh lại đang ốm yếu nằm trên giường, vừa mở mắt, mông lung nhìn anh.
“Thiếu Tề, anh đã trở về.”
“Trong nhà sao lại thế này? Anh không phải đã nói với em, cho dù em lười quét
tước, cũng phải nhớ dùng xong thì cất đi sao? Bát chén cũng không rửa, em không
sợ gọi gián đến sao?”
“Không phải em không rửa, em tưởng. . . . . . Em vốn muốn làm cho anh món
bánh trứng anh thích ăn . . . . . . .” Cô khàn giọng giải thích.
“Em cũng không biết nấu cơm, làm gì phải miễn cưỡng bản thân?” Đầu anh chợt
đau, nhớ tới lúc cô cao hứng phấn chấn muốn nấu ăn, kết quả tạo ra một hồi tai
nạn thế kỷ ở phòng bếp. “Anh không phải đã nói, về sau em không cần nấu cơm
sao?”
“Nhưng mà em nghĩ, anh mấy ngày rồi không ở nhà, em muốn chúc mừng anh trở
về. . . . . .”
“Anh chỉ muốn em giữ gìn nhà cửa sạch sẽ, đó chính là cách chúc mừng tốt nhất
rồi!” Anh to tiếng.
Hốc mắt cô phiếm đỏ, chợt bắt đầu rơi lệ. “Thực xin lỗi, Thiếu Tề, anh đừng
tức giận . . . . . . Em không phải cố ý làm loạn trong nhà, anh vì sao. . . . .
. tức giận như vậy?”
Cô nhẹ giọng nói, nước mắt ròng ròng, khóc đến mức khiến anh tâm phiền ý
loạn.”Được rồi, đừng khóc nữa, anh không tức giận .”
“Anh rõ ràng đang tức giận.” Cô lên án, đột nhiên gào khóc.”Anh nghĩ rằng em
cố ý làm loạn trong nhà đấy sao? Anh nghĩ rằng em không định trước khi anh về
nhà quét dọn sạch sẽ sao? Em. . . . . . em đang sinh bệnh! Hai ngày nay em luôn
phát sốt, vốn định làm bánh trứng cho anh ăn, nhưng… nhưng. . . . . .”
“Em phát sốt rồi?” Anh kinh hãi, lúc này mới tỉnh ngộ mình đã hiểu lầm cô,
vội vàng chạy tới trước giường, vuốt ve cái trán đang nóng lên của cô. “Sao
không nói sớm với anh? Sao không gọi điện cho anh?”
“Bởi vì anh từng nói, lúc anh đang bàn chuyện làm ăn cùng khách hàng không
thể bị làm phiền, em sợ. . . . . . em lại hại anh bỏ việc bàn hợp đồng, cho nên,
cho nên. . . . . .” Cô khóc thút tha thút thít.
Cho nên cô không dám quấy nhiễu anh, cho nên cô cố gắng cố nén, cho nên một
đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như cô phải học cách một mình chịu khổ
sở.
…
Viên Thiếu Tề thu hồi suy nghĩ, trong lòng nổi lên sự chua xót, đầu ngón tay
mềm nhẹ mơn trớn hai má lạnh lẽo của vợ cũ, thấy cô run rẩy, thân mình càng rúc
vào trong chăn, không khỏi sinh lòng tự trách.
Lần này cô lâm bệnh, tám phần là bị anh áp bức đây? Vì khoảng thời gian này
anh vẫn làm khó cô, luôn soi mói đề án của cô, cô nhất định không phục, thà rằng
mỗi ngày làm đêm, cũng muốn làm ra thành quả khiến anh vừa lòng .
Thật ra cô. . . . . . đã làm rất tốt, lần đầu tiên cô đưa tới sổ tay tuyên
truyền hàng mẫu, đã vượt ra ngoài dự liệu của anh, sau mỗi một lần sửa chữa đề
án kế hoạch, càng làm anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cô luôn luôn tiến bộ, đề án gần như hoàn mỹ, anh chỉ là không muốn thừa nhận,
không chịu dễ dàng buông tha cô.
Anh là một thằng đàn ông hẹp hòi, vừa khắc nghiệt lại vừa ấu trĩ, cô nhất
định rất hận anh?
“Thực xin lỗi, Ngữ Đạt.” Anh cúi người, thì thầm nói xin lỗi.
Là anh không tốt, mới ép cô lâm vào khó khăn như thế, là anh quá vô tình.
“Không có việc gì nữa rồi, em không cần lo lắng, nghỉ ngơi cho thật tốt.” Anh
cúi đầu, môi nhẹ nhàng hôn chóp mũi cô, chợt nhìn thấy ánh mắt của cô, vội giấu
đi sự dịu dàng ngay cả chính anh cũng không phát hiện.
“Em ngoan chút đi, nằm nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Không, người ta đã nằm trên giường cả ngày, chán muốn chết.” Cô hờn dỗi.
“Nhưng em vừa mới hết sốt, còn phải tĩnh dưỡng nhiều mới được.” Chồng cô bưng
tới một đĩa trái cây cắt sẵn, thực yêu thương thực đau lòng nhìn cô. “Này, em
ngoan ngoãn ngồi lên, anh đút em ăn một chút.”
“Em không muốn ăn cái này.”
“Vậy em muốn ăn cái gì?”
“Bánh bao, phải nóng hầm hập, cắn một miếng nước thịt thực thơm ngon sẽ chảy
ra.”
“Anh biết, em nói cái sạp hàng gần trường em học trước kia?”
“Đúng vậy, em rất muốn ăn.”
“Ở đây cũng có bán bánh bao, anh đi mua cho em.”
“Không cần, người ta chỉ muốn ăn bánh bao của chỗ đó, mua ở đây ăn cũng không
ngon.”
“Ngữ Đạt, đừng tùy hứng.” Anh bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô. “Chẳng lẽ em muốn
bây giờ anh mua vé máy bay quay về Đài Loan mua cho em ăn sao?”
“Nếu em không thể không ăn, vậy anh sẽ làm gì?” Cô cố ý làm khó anh.
“Anh đây liền. . . . . .” Anh đột nhiên nhếch miệng, cúi người mút cắn đôi
môi thơm mềm của cô.”Cho em ăn cái này. . . . . .”
“Em không thèm, anh tránh ra !” Cô cười duyên né tránh, “Người ta cảm mạo sẽ
lây bệnh cho anh.”
“Anh không sợ, anh mạn phép muốn đút cho em ăn bánh bao thịt của anh, em cắn
thử xem, xem có nước thịt thơm ngon chảy ra hay không?”
“Không! Anh đúng là, lỡ em cắn anh chảy máu thì sao?”
“Đó cũng là do anh cam tâm tình nguyện. Uông Ngữ Đạt, toàn thân anh trên dưới
đều là của em, em tận lực ăn đi.”
“Em không ăn, anh hư quá đi, đừng làm rộn người ta !”
“Ăn đi mà!”
“Không muốn không muốn. . . . . .”
…
Uông Ngữ Đạt lặng lẽ, chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc mộng ngọt ngào.
Cô mở mắt ra, mù mịt nhìn chằm chằm trần nhà, nhất thời ngơ ngẩn, qua một
lát, mới giật mình nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.
Đây là nơi nào?
Cô hoảng sợ, vội vàng giãy dụa đứng dậy, túi chườm nước đá trên trán theo đó
rơi xuống.
“Em đã tỉnh?” Một giọng nói ôn nhuận cất lên.
Cô quay đầu, nhìn về phía Viên thiếu Tề, anh ngồi thoải mái một mình trên sô
pha, trên gối để một chồng văn kiện, đang đọc được một phần.
“Đây là nơi nào?”
“Là phòng khách sạn cấp cho tôi.” Anh giải thích, đi tới, bàn tay đặt lên
trán cô “Hình như chưa hoàn toàn hạ sốt.”
Hạ sốt?
Cô mờ mịt.”Em phát sốt?”
“Chính em cũng không biết sao?” Anh nhìn cô cô, nơi đáy mắt ngầm dao động một
tia sáng nào đó cô khó có thể lý giải.
“Em chỉ nhớ, em khổ sở nôn mửa. . . . . .” Cô bỗng dưng dừng lời, lo sợ không
yên nhìn anh.
“Lúc đó em đang ở toilet, là tôi ôm em tới nơi này.” Anh nhìn ra nghi vấn của
cô.
“Thật không?” Tưởng tượng lúc ấy mình chật vật thế nào, cô không khỏi quẫn
bách, lời nói thực khó phát ra khỏi miệng.
“Cám . . . . . Cám ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Anh nhìn cô thật sâu.
Cô bất giác chớp mắt, tránh đi ánh nhìn của anh. “Hiện tại là mấy giờ rồi? Em
đã ngủ bao lâu?”
“Hơn chín giờ.”
“Chín giờ? Là chín giờ tối sao?” Cô kinh ngạc “Điện thoại của em đâu? Có ai
gọi điện thoại tìm em không?”
Anh hơi nhíu mày, khó hiểu cô vì sao kích động như thế. “Em đang chờ điện
thoại của ai sao?”
“Là mẹ em, em không nói với mẹ hôm nay sẽ về trễ.”
“Đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn giới hạn thời gian sao?” Anh vừa nói vừa mở túi
lấy điện thoại di động ra, đưa cho cô.
Cô không để ý tới vẻ trào phúng của anh, tiếp nhận di động, lập tức bấm số
điện thoại. “Alo, dì Bảo ạ? Con là Ngữ Đạt. . . . . . Đúng ạ, con xin lỗi, tối
nay con sẽ trở về. . . . . . A, dạ được, đã làm phiền dì.”
Cô gác điện thoại, ngẩng đầu thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, giật nảy
mình.
“Em . . . . . . Em phải đi.”
“Đừng nhúc nhích!” Anh ngăn cô.
“Em muốn về nhà. . . . . .”
“Không phải em đã xin phép người nhà rồi sao? Gấp gáp cái gì?” Anh không để
cô rời đi, bưng tới một ly nước ấm, lấy ánh mắt ý bảo cô uống xong đã.”Đã đói
bụng chưa? Muốn ăn khuya gì không?”
“Không cần, em không. . . . . . không muốn ăn.” Lời nói chưa dứt, dạ dày
trống rỗng chợt phát ra một tiếng cầu cứu thô lỗ.
Cô nghe thấy được, thực xấu hổ, anh cũng nghe thấy rồi, chỉ thản nhiên nhếch
khóe miệng.”Tôi gọi phục vụ phòng.”
“Thật sự không cần đâu!” Cô cự tuyệt, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi
này.”Em về nhà ăn là được rồi.”
“Muốn ăn bánh bao không?” Anh bỗng hỏi.
Cô sửng sốt, “Cái gì?”
“Điểm tâm của đầu bếp chúng tôi làm là món bánh bao rất tuyệt, rất nhiều
khách nhớ mãi không quên. Em thử ăn thử xem, cam đoan thơm ngon nhiều nước
thịt.”
Bánh bao thơm ngon nhiều nước thịt, cô kinh ngạc nghe, hình ảnh mới rồi trong
mộng hiện lên trong đầu, anh cũng còn nhớ sao? Cho nên mới mời cô ăn bánh
bao?
Cô lặng lẽ cắn môi, ánh mắt len lén nhìn anh, thần sắc anh bình thản, chỉ có
ánh mắt khác thường loang loáng, mơ hồ tiết lộ một tia tình cảm.
Tâm dậy sóng, bên tai cô có cảm giác như đang bị ai đó gõ gõ, Viên Thiếu Tề
thấy cô không lên tiếng, đi thẳng hướng phòng khách, bấm điện thoại gọi phục
vụ.
“Bánh bao mua được chưa?” Anh đè thấp tiếng nói.”. . . . . . Tốt, vậy hãy đưa
đến đây, thêm một chén cá muối cháo, mấy món ăn sáng, thanh đạm một chút, ít dầu
muối, làm một ly nước nho ép, và một mâm hoa quả, cứ như vậy.”
Anh dặn dò xong, vừa gác máy, di động truyền đến tiếng chuông ngắn gọn, anh
chạm vào hình ảnh tin nhắn, là Lưu Hiểu Tuyên gửi đến hình mặt quỷ, oán giận anh
đêm nay lại lỡ hẹn.
“Có người tìm anh sao?” Đúng lúc này Uông Ngữ Đạt bước ra từ phòng ngủ, nhẹ
giọng hỏi.
“Không có việc gì.” Anh lắc đầu, khóa di động, tùy tiện đặt trên bàn trà.
“Sao em lại đi ra đây? Sao không nằm trên giường nghỉ ngơi thêm?”
“Em đã không sao rồi, em muốn nói với anh, không cần gọi cơm giúp em, đã trễ
như vậy, em phải đi ——”
“Ai nói em có thể đi?” Anh ngắt lời cô.
Cô sửng sốt.
“Em quên chúng ta còn chưa họp xong sao?” Anh nhắc nhở.
“Họp?”
“Chờ em dùng cơm xong, chúng ta tiếp tục thảo luận về kế hoạch của em.”
Cô đã bệnh thành như vậy, anh còn tính tra tấn cô sao?
Thấy anh thần thái lạnh lùng, Uông Ngữ Đạt bất giác tức giận, đầu hình như
lại bắt đầu đau đớn, cô sớm nên nghĩ đến, anh lưu cô lại không phải do thương
tiếc, chỉ là vì trêu cợt cô.
Cô căm giận ngồi trên sô pha, hai tay vòng trước ngực. “Được, tổng giám đốc
Viên mời nói, anh đối với đề án lần này của tôi, có ý kiến ‘quý giá’ gì?”
Anh mặt mày bất động, “Tôi nói rồi, chờ em cơm nước xong nói sau.”
“Hiện giờ đã có thể nói.”
“Tôi không muốn cùng một người đang bệnh sốt nói gà nói vịt.” Anh vừa nói vừa
nhếch khẽ khóe môi .”Bằng với thần trí của em bây giờ, tám phần chỉ lãng phí
thời gian của tôi.”
“Nếu vậy, xin anh thả tôi về nhà!” Cô tức giận cao giọng .”Lần khác chúng ta
lại họp.”
“Em nghĩ rằng tôi rảnh rỗi mỗi ngày chờ họp với em sao?” Anh ngữ khí chanh
chua.
“Viên Thiếu Tề! Anh ——”
“Nín.”
“Anh nói cái gì?”
“Em có biết giọng em bây giờ rất khó nghe không? Như vịt kêu, tôi không muốn
ngược đãi lỗ tai mình.”
Thật quá đáng!
Uông Ngữ Đạt rất hận nắm chặt tay, anh nghĩ cô muốn như vầy sao? Cô là vì
phát sốt, yết hầu đau, tiếng nói mới có thể trở nên thô ách.
Viên Thiếu Tề không màng sự oán giận của cô, lệnh cho cô ngồi đừng nhúc
nhích, đợi nhân viên phục vụ đưa thức ăn vào, anh mới mời cô qua bàn ăn.
Bàn ăn bằng gỗ đặt gần ban công, cửa sổ nửa mở nửa khép, trên ban công đặt
rất nhiều chậu cây xanh, không khí trong lành, một mùi thơm theo gió đêm mơ hồ
bay tới.
Cô hít hà không khí, vui vẻ thoải mái.
“Ăn chút cháo trước.” Ngữ khí của anh như không muốn bị phản kháng.
Cô trợn trắng mắt, cầm thìa lên, tâm không cam tình không nguyện ăn cơm, anh
ngồi ở phía đối diện cô, vừa uống cà phê, vừa phê duyệt công văn.
Cháo cá muối rất ngon, làm ấm dạ dày của cô, rau xanh ăn cũng rất được, tươi
mát ngon miệng.
Cô ăn một phần ba bát cháo, vươn tay lấy bánh bao, cắn một cái, nước thịt
thơm ngon nháy mắt tràn đầy trong miệng, cô kinh ngạc không thôi.
“Mùi vị này. . . . . . Thật giống của sạp làm bánh bao gần trường em học khi
đó?” Cô nhướng mắt nhìn anh.”Là anh phái người đi mua?”
“Làm sao có thể?” Anh không thừa nhận, hơi cười lạnh.”Tôi không phải đã nói
rồi sao, đây là điểm tâm của đầu bếp khách sạn chỗ chúng tôi làm.”
“Thật sao?” Cô bán tín bán nghi, lại cắn một cái, mỹ vị tuyệt diệu làm tâm
thần cô rung động, nhịn không được cảm thán.
“Thật là ngon!”
Anh mỉm cười nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cô ngước lên nghênh đón thì nhanh chóng
ra vẻ nghiêm túc. “Tôi còn tưởng rằng người bị cảm, miệng căn bản không có vị
giác.”
Anh nói chuyện, nhất định phải làm người ta thấy ghét như vậy sao?
Uông Ngữ Đạt hừ nhẹ không vui, ăn xong hết cái bánh bao, lại uống nửa ly nước
nho ép, đã khá no rồi.
“Ăn thêm chút hoa quả đi.” Anh tiếp tục bảo cô ăn thêm.
Cô lắc đầu, “Ăn không vô .”
“Sức ăn của em khi nào thì trở nên nhỏ như vậy?” Anh nhíu mi.
Người bệnh vốn dĩ ăn ít mà, cô trừng mắt nhìn anh, lấy khăn ăn ưu nhã lau
miệng.
“Cám ơn tổng giám đốc Viên chiêu đãi, giờ đầu tôi đã không còn hôn mê, thần
trí rất rõ ràng, anh có thể phát biểu cao kiến.”
Anh không lập tức tiếp lời, thâm trầm chăm chú nhìn cô.
Cô bị anh nhìn thấy rất không thoải mái, lại lo lắng anh vẫn không hài lòng
với đề án của cô, mắt chớp động không ngừng, không thể che hết sự lo lắng trong
lòng.
Qua một lát sau, anh mới cất tiếng nói khàn khàn. “Cái số 1.”
“Cái gì?” Cô ngạc nhiên, nhất thời không thể lĩnh hội ý tứ trong lời anh
nói.
Anh cười như không cười nhếch môi, đưa bản kế hoạch cho cô, “Chọn dùng đề án
này đi.”
Cô nháy mắt mấy cái, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn bản kế hoạch anh đưa qua,
đúng là bản cô tự cho là hoàn mỹ nhất. “Thật sự có thể chứ? Không cần lại sửa
đổi?”
“Không cần.”
“Thật sự không cần?”
“Uông Ngữ Đạt, em muốn tôi nói lại mấy lần?”
Vì cô. . . . . . không thể tin được, một tháng qua đau khổ giao chiến, lúc
nào cũng bị trả lại văn kiện, cô thấy rất nhục nhã, nhưng cũng càng kiên trì
mong đạt được sự tán thành của anh, nay anh cuối cùng đã đồng ý đề án của cô,
nhất thời cô lại không cảm thấy được chút vui sướng nào, chỉ có sự sợ hãi.
“Anh không phải đang gạt em chứ? Viên Thiếu Tề, anh. . . . . . anh đang chơi
đùa em sao?” Tiếng cô phát run.
Cô không biết, khi anh nghe được lời này cô, nhìn gương mặt cô mê loạn khó
tin, tim anh thắt lại, một nỗi đau không tên, đau đến mức cơ hồ làm anh không
thể hít thở.
“Tôi nói có thể, em nghe không hiểu sao?”
“Em nghe đã hiểu.” Cô đờ đẫn đáp lời, ngây ngốc nhìn anh.”Nhưng anh giữ em
lại, cũng chỉ để nói với em anh thông qua đề án của em sao?”
“Đúng thì sao?”
Trời ạ, chỉ đơn giản một câu như vậy, anh cần gì phải đợi cho cô cơm nước
xong mới chịu nói? Cô vốn tưởng rằng mình sẽ phải nghe một hồi dài dòng những
lời soi mói, không ngờ lại thoải mái qua cửa.
“Cứ chiếu theo đề án của em mà làm, em không có vấn đề gì chứ?” Anh trầm
giọng hỏi.
“Đương nhiên không có vấn đề.” Cô kinh ngạc đáp.
“Nếu vậy, tôi lái xe đưa em về.”
“Không cần, em có thể tự ngồi xe buýt ——”
“Tôi đưa em về!” Anh như tức giận lớn tiếng, không để cô phân trần.
Chiếc xe hơi màu xanh đậm như một chiếc đuôi cá, nhẹ nhàng uốn quanh các
khúc cua trên đường.
Uông Ngữ Đạt ngóng nhìn ngoài cửa sổ, nhiều ánh đèn đỏ như sao băng xẹt qua
cực nhanh, như những tia chớp loé trong mắt cô.
Xe đi vào khu vực gần một công viên nhỏ, cô bất an, tâm càng thêm không yên.
“Tí nữa đến đầu đường cho em xuống xe là được rồi.”
“Không phải tôi đã nói, nhất định phải đưa em đến tận cửa nhà sao?” Anh lại
cự tuyệt thỉnh cầu của cô, áo não liếc cô một cái, “Em dọn nhà từ lúc nào? Tôi
nhớ nhà em trước kia không phải ở đây.”
Cô im lặng mấy giây, “Cũng đã lâu rồi.”
“Ở đây có khu nhà cao cấp sao?” Anh đánh giá chung quanh, thấy thế nào cũng
giống một khu tập thể lụp xụp, không có vẻ sẽ bất chợt hiện lên một tòa nhà
thanh lịch đứng sừng sững.
Khu nhà cao cấp? Cô tự giễu trễ môi, không lên tiếng.
“Tiếp đâu nữa? Đi như thế nào?”
“Phía trước quẹo trái, đến hẻm thứ nhất là đến nơi.”
Anh theo lời chạy nhanh đến đầu ngõ, lúc này mới phát hiện một con hẻm nhỏ,
căn bản không đủ chỗ để lái xe đi vào.”Nhà em ở đây?”
“Đúng.” Cô nhẹ giọng một tiếng, mở cửa xuống xe.
Anh bước theo xuống xe, đi theo cô bước vào trong ngõ nhỏ, phía trước chỉ có
một ngôi nhà cũ kỹ năm tầng, cửa lớn sơn loang lổ, sân trước trồng một gốc cây
hoa anh đào.
“Nhà em đâu?” Anh nhìn bốn phía xung quanh.
“Phía trước kia, lầu 5.” Cô chỉ hướng một cửa sổ leo lét ánh đèn.
Anh trông theo hướng tay cô chỉ, phút chốc thở hốc ra vì kinh ngạc.”Em ở chỗ
đó?”
“Phải”
“Ở cùng với người nhà em?”
“Đúng.”
Làm sao có thể? Anh giận dữ, không tin cô.
“Uông Ngữ Đạt, em đang đùa giỡn tôi sao? Cũng bởi vì em không muốn để tôi đưa
về nhà, cho nên cứ đùa dai như vậy.”
“Em không đùa, đây đúng là nhà của em.” Cô mỏi mệt nói, toàn thân rã rời,
“Phòng 2 lầu 5 hẻm 17.”
Anh kinh nghi nhìn cô, đi lên trước xác nhận địa chỉ, quả thật giống với cô
nói, cô không phải thuận miệng nói đại.
Lòng anh trĩu năng. “Em không gạt tôi? Em hiện giờ thật sự ở loại chung cư cũ
nát này?”
“Anh muốn em nói mấy lần?” Cô mất kiên nhẫn. “Em có cần đùa kiểu này với anh
không?”
“Vì sao?” Ánh mắt anh ảm đạm, nhất thời thất thần.
Vì sao? Điều này còn phải hỏi sao?
Uông Ngữ Đạt bật cười, tiếng cười lãnh đạm bén nhọn, giống như một cây đao,
tự cứa vào tâm não của chính mình, nhấm nháp mùi máu.
“Bởi vì công ty cha em phá sản rồi, nhà của chúng em bị niêm phong, chỉ có
thể chuyển nhà.”
“Công ty ba em phá sản?” Anh rung động.”Chuyện xảy ra khi nào?”
“Sau khi ly hôn với anh nửa năm.”
“Tại sao em . . . . . . không nói với tôi?”
“Tại sao phải nói với anh? Chúng ta đã ly hôn rồi, đã không còn là vợ
chồng.”
Cho nên em lựa chọn một mình nuốt tất cả đau khổ, một mình đối mặt với biến
cố trời sụp đất nứt này?
“Em không phải chỉ có một mình.” Cô nhìn thấu suy nghĩ của anh, ngẩng đầu
thẳng lưng, kiêu ngạo mà đáp lại.”Em còn có người nhà, ba, mẹ, còn cả. . . . . .
anh trai.”
Nhưng cô vẫn sống không được tốt.
Cho dù cô không phải chỉ có một mình, cho dù cô còn có người nhà chống đỡ
cùng, nhưng một đại tiểu thư từng được ăn ngon mặc đẹp, tuỳ ý tiêu xài như cô,
có thể nào chịu đựng được loại đả kích từ thiên đường ngã xuống địa ngục
này?
Trách không được cô phải tự đi làm, trách không được cô lại liều mạng làm
việc, trách không được cô lại loay hoay khiến thân thể chịu không nổi, phát sốt
sinh bệnh.
Viên Thiếu Tề đứng lặng tại chỗ, như một pho tượng, một cơn gió lạnh không
báo trước thổi tới, cơn mưa hoa đào vung rơi đầy trời.
Cũng có một cơn gió lớn mùa xuân, thổi qua cõi lòng không yên của anh. Anh
vốn tưởng rằng năm đó cô rời đi, tất nhiên là trở về với cuộc sống kim chi ngọc
diệp, anh không thể tưởng được, nghênh đón cô lại là một hồi vận mệnh đau
khổ.
Sớm biết như thế, anh đã . . . . . anh đã. . . . . .
Đã như thế nào?
Bọn họ tự vấn lòng, lại lung tung không tìm ra đáp án, thẹn thùng, phẫn nộ,
phiền muộn, đau thương. . . . . . những cảm xúc phức tạp trong lòng anh theo cơn
gió lớn nổi lên.
“Uông Ngữ Đạt!” Anh bỗng dưng bắt lấy đầu vai mảnh khảnh của cô, gần như oán
hận nhìn cô, “Năm đó em đã muốn vứt bỏ tôi, vì sao không để cho mình sống tốt
một chút? Tại sao lại biến thành như bây giờ để cho tôi áy náy?”
So với sự cuồng loạn của anh, cô lại có vẻ bình tĩnh dị thường, ngạo nghễ
ngước gương mặt tái nhợt lên. “Em không cần sự thương hại của anh.”
Cô đẩy anh ra, nhanh nhẹn xoay người.
Anh phút chốc giữ chặt cổ tay cô, không để cô cứ bỏ đi như vậy.
“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cô dùng giọng sắc bén chất vấn anh.
Anh hít sâu, khẽ gồng mình, thật vất vả kiềm chế thân hình đang run rẩy. “Em
nghĩ tôi thương hại em sao? Em đã quên rồi sao? Tôi đã nói rồi tôi sẽ không tha
thứ cho em.”
Cô nghe vậy, đột nhiên sợ hãi nín thở.
“Uông Ngữ Đạt, hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này, về sau đừng mơ tưởng
lại trở lại bên cạnh anh!”
Năm đó, khi cô đề nghị ly hôn, anh đã quẳng xuống câu nói ngoan tuyệt
này.
Anh còn nhớ rõ, cô cũng không quên, cô biết anh sẽ không tha thứ cho cô, lúc
trước sau khi quyết tuyệt chia tay, số mệnh đã định bọn họ sau này chỉ có thể
đường ai nấy đi.
Cô cúi đầu khép mi, lẳng lặng che dấu một màn nước mắt.
Anh dùng đôi mắt đen thẫm nhìn cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối, rồi, như thể đã
trải qua quãng thời gian cả trăm năm, anh mới không cam lòng buông tay cô ra
——
“Em tự lo cho tốt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...