Một nữ tử lướt tới bàn đá trong đình viện, ngồi xuống đối diện với Miêu Phí Hàn. Nàng toàn thân đồ trắng, trên mặt cũng được một lớp khăn trắng che dấu đi, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài, tròng mắt màu lam nhạt rất đặc biệt. Trang phục của Hạ Tử Viên rộng thùng thình nhưng cũng không thể che dấu được từng đường cong chết người. Mái tóc đen nhánh mượt mà tùy tiện thả ra phía sau, tỏa ra mùi hương rất lạ, không quá thơm nhưng thấm đẫm tim gan. Ngược lại với vẻ bề ngoài nóng bỏng, từ nàng toát ra một khí chất cao cao tại thượng, lạnh lẽo như hàn băng vạn năm. Nàng lạnh lùng nói:
- Miêu Phí Hàn, ta không thích nhìn thấy máu quá nhiều nơi này. Có muốn giết thì cút ra xa một chút.
Miêu đại nhân chỉ liếc nhìn nàng rồi không để ý tới nữa. Hắn rót thêm ba chén trà, để ở trước mặt mình và Hạ Tử Viên, chén còn lại để trước một ghế trống, nhẹ giọng nói:
- Lưu Văn, cũng lâu rồi mới có dịp Tam Lão gặp mặt, ngươi thật sự không muốn xuất đầu lộ diện sao?
Đột nhiên ở vị trí ghế trống xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi mặc y phục màu vàng, cực kỳ xinh đẹp. Nếu bàn về dung mạo đương nhiên không thể so sánh với Hạ Tử Viên, nhưng nếu chỉ cần thay y phục của nữ thì đây cũng là một tuyệt đại mỹ nhân. Hắn tuy có khuôn mặt và thân hình rất trẻ, nhưng sâu trong đôi mắt là những tia sáng trí tuệ của sự từng trải. Điều đặc biệt nhất là mái tóc của hắn, phần đuôi tóc có màu vàng tươi rất nổi bật, càng lên trên lại càng chuyển sang màu đen, cho đến phần chân tóc thì màu đen hoàn toàn. Hắn cười hề hề, ngay cả giọng nói cũng có chút non nớt:
- Phí Hàn, ngươi vẫn thính như vậy. Tử Viên muội muội bao năm rồi vẫn thật xinh đẹp nha.
- Ta không có nhiều lời muốn nói với các ngươi. - Hạ Tử Viên ngắt ngang lời nói của Lưu Văn, từ đôi mắt hơi nhíu lại của nàng cho thấy nàng cũng không ưa gì tên này. - Muốn gì mau nói.
Lưu Văn cũng lười để ý tới nàng, nhìn sang Miêu Phí Hàn lè lưỡi làm mặt quỷ:
- Phí Hàn ngươi thấy đó, Tử Viên muội thật không nể nang gì ta cả. Uổng công ta mất mấy hôm liền mới chọn được bộ y phục rực rỡ như vầy.
Miêu đại nhân bóp trán thở dài, trầm giọng nói:
- Ta nói Lưu Văn ngươi, cái tên biến thái, tránh xa ta một chút. Chuyện này vốn là chuyện nội bộ nhà các ngươi, giờ còn lôi cả hoàng thất vào. Đây là hiểm họa khôn cùng, đừng đùa với hoàng thượng.
Lưu Văn nghe đến hoàng thượng cũng nghiêm túc hơn, chậm rãi thưởng trà, tấm tắc khen:
- Trà ngon, trà ngon, nhưng Phí Hàn ngươi thật sự nghĩ là chúng ta có thể kéo được hoàng thượng vào chuyện này sao?
- Đương nhiên là hoàng thượng sẽ có suy tính riêng, nhưng Lưu Gia các ngươi cũng quá tuyệt tình đó. - Hạ Tử Viên cười lạnh. - Lưu Phá Thiên, Lưu Nguyên Soái là đại nguyên soái số một số hai của nhân tộc, hơn nữa còn là đệ đệ ruột thịt của gia chủ Lưu Gia Lưu Phá Thần, vậy mà các ngươi nói giết là giết. Ta chỉ không biết bao giờ đến lượt Hạ Gia chúng ta bị các ngươi cắn ngược.
Lưu Văn vẫn mỉm cười uống trà, dường như không cảm nhận được ý tứ châm chọc của Hạ Tử Viên. Câu chuyện nội bộ Lưu Gia thì cũng chỉ có mình Lưu Gia biết, còn những người tham gia kế hoạch này chỉ cần biết một điều, Lưu Phá Thiên phải chết.
- Hoàng thượng anh minh, bày ra một cái bẫy cũng thật tinh vi. - Hắn chép miệng than thở - Ta đồ rằng chín phần các quan trong triều đều đoán rằng hoàng thượng muốn tước giảm quyền lực của Lưu Phá Thiên, muốn lấy đầu hắn. Thậm chí sâu xa hơn còn làm suy yếu Lưu Gia. Ha ha, không ai ngờ rằng người khởi xướng chuyện này chính là Lưu Gia, và người muốn hắn chết nhất cũng lại là Lưu Gia.
Nhắc đến âm mưu đó, ngay cả Hạ Tử Viên và Miêu Phí Hàn đều hơi mất tự nhiên. Tam Lão của Tây Đình nổi tiếng là những kẻ tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ thâm trầm mà cũng có cảm giác rợn tóc gáy. Một loạt hành động của hoàng thượng không những quá nhanh mà còn chuẩn, độc. Quan trọng nhất chính là năm năm giam giữ Lưu Nhất Hoa. Trong năm năm đó hoàng thượng kiếm được bao nhiêu lợi ích của Lưu Phá Thiên, Tây Đình bọn họ không hề biết.
Miêu Phí Hàn âm trầm nói:
- Hoàng thượng có kế hoạch của hoàng thượng, chúng ta có tính toán của chúng ta. Ta lo ngại một trận chiến với Lưu Phá Thiên. Theo đúng kế hoạch, chúng ta sẽ đánh với hắn ở Tây Phong Lĩnh, cách Phi Thiên Thần Thành năm mươi dặm về hướng tây. Nếu không cẩn thận ít nhất hai người trong chúng ta sẽ chết chung với hắn. Ta muốn biết sức mạnh hiện tại của các ngươi để sắp xếp.
Hạ Tử Viên đứng dậy rời đi, nàng chỉ bỏ lại một câu:
- Sống chết do ta, mệnh ta ta giữ. Các ngươi liệu mà làm.
Lưu Văn nheo mắt nhìn theo bóng Hạ Tử Viên rời đi, trầm giọng nói:
- Nàng rất nguy hiểm.
- Đúng, rất nguy hiểm.
- Ta muốn giết nàng.
- Nếu ngươi muốn chết thì cứ việc.
Lưu Văn bật cười ha hả, chỉ còn lại một mình hắn ngồi lại trong đình viện, Miêu Phí Hàn đã biến mất. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo chút mùi máu tươi của Tiểu Vi Tử. Lưu Văn hít hà sảng khoái, vết máu dần dần biết mất, thay vào đó là từng cây hoa được mọc lên ngay vị trí đó, vươn mình trưởng thành trong nháy mắt. Hắn thở hắt ra, tự cười một mình:
- Muốn thăm dò chúng ta sao, Lưu Phá Thiên còn chưa đủ để chúng ta phải thực sự lật hết át chủ bài. Còn Lưu Gia, Lưu Phá Thần. Ha ha, ha ha ha…
***
Trịnh Lung thở phào một hơi, tay cầm búa hơi lỏng ra:
- Lão Phiên, ta không sao. May mắn tìm được một đường sống…
Dị biến liền hiện, ‘lão Phiên’ đột nhiên con mắt trở nên sắc lạnh, một thương nhắm thẳng tim Trịnh Lung đâm xuyên qua. Trên mũi thương lấp lánh hai lam hoàn, đại biểu thực lực Nhị Lam. Trịnh Lung mặc dù là Tam Lam, nhưng bất ngờ không kịp đề phòng, ngay lập tức trúng chiêu.
- Lão Phiên, ngươi…
Bảy binh lính xung quanh làm như không nghe không thấy, vẫn tiếp tục giữ vững đội hình hình tròn, che chắn tầm mắt của những người bên ngoài.
- Lão Trịnh, ta rất thưởng thức ngươi. - Lão Phiên rút thương ra, một dòng máu tươi bắn vào mặt làm hắn không khác gì lệ quỷ - Chỉ tiếc rằng ngươi lại chạy vào Lý Phủ hôm nay. Ta rất tiếc, lão Trịnh.
Trịnh Lung ngã xuống, cây búa bản mệnh của hắn cũng đổ xuống một bên, im lặng nằm cạnh chủ nhân. ‘Lão Phiên’ ôm lấy hắn vác lên vai, cùng đội ngũ tuần thành của mình rời đi, chỉ để lại vũng máu trên mặt đường. Lão Phiên vừa đi vừa nói lớn:
- Binh sĩ tuần thành bị ám sát tử nạn. Yêu cầu người dân có thông tin về sát thủ đến Tây Đình trình báo. Thông báo này sẽ được dán trên bảng bố cáo Tây Đình.
Một trong tám binh sĩ tuần thành bỗng nhiên hơi khựng người lại một chút, rồi tiếp tục đi tới trước. Tròng mắt hắn từ màu nâu chuyển thành màu xanh lá cây nhạt quỷ dị, phía dưới con mắt bên trái xuất hiện một vệt màu đen hình lục giác. Hắn tiến đến gần ‘lão Phiên’, nhỏ giọng nói:
- Phiên Vũ, làm rất tốt. Miêu đại nhân có chỉ thị mới, bao vây toàn bộ phủ Lý Vân Nhiên, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Đêm nay chúng ta sẽ ra tay. Ngươi có thể điều động toàn bộ binh lính tuần thành khu Đông Phi Thiên Thần Thành.
Phiên Vũ gật nhẹ đầu, hắn cũng không hề tỏ ra chút bối rối nào với cách truyền đạt mệnh lệnh kiểu này:
- Cảm tạ Bạt đại nhân, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
***
- Con mẹ nó, nặng chết ta.
- Nói nhỏ thôi, tên này là Phiên đại nhân vừa đưa tới, một tên lính tuần thành không biết điều chạm vào giới hạn của Tây Đình chúng ta.
- Cái xác này xử lý sao đây, chôn hay dùng độc.
- Dụng độc cho sạch sẽ thôi. Ta cũng lười đem hắn đi chôn.
Hai nam tử mặc đồ đen đang vác thi thể của Trịnh Lung nhỏ giọng nói chuyện, đi tới một khu nghĩa địa. Hai người bọn hắn là một trong những người lo liệu việc xử lý thi thể của Tây Đình, gọi là Hủy Thi Sư. Tên gọi thì có vẻ hay ho nhưng thực chất chỉ là đi chôn xác mà thôi, công việc hôm nay là đem Trịnh Lung đi tiêu hủy. Một tên lấy từ trong người lọ nhỏ màu đen, hắn cẩn thận rút nắp lọ, định đổ xuống xác chết. Đây là Táng Thủy, một loại độc cực kỳ tàn nhẫn, có thể phân hủy mọi thứ nó chạm vào thành một vũng nước.
Đột nhiên ‘thi thể’ Trịnh Lung bật dậy, mỗi tay nắm lấy cổ một tên, mạnh mẽ phát lực.
Crak! Crak!
Hai Hủy Thi Sư bị bẻ gãy cổ, chết ngay lập tức. Trịnh Lung bắt lấy lọ Táng Thủy, đổ vào hai người bọn hắn. Chỉ trong vài cái nháy mắt, chỉ còn lại Trịnh Lung còn đứng và hai vũng nước đang ngấm dần xuống đất. Hắn hừ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống trị thương. Trịnh Lung nhắm mắt, vận dụng lam năng trong cơ thể đi tới vị trí bị thương đâm trúng. Là một tu luyện giả Tam Lam, với những viết thương như vậy hắn còn có thể chống đỡ được.
Xì xì xì…
Làn khói trắng bốc lên từ miệng vết thương, lam năng như một ngọn lửa đốt cháy da thịt, để lại vết sẹo thật lớn. Trịnh Lung há miêng thở dốc, nằm lăn ra đất. Cho dù có một cơ thể thường xuyên rèn luyện khỏe mạnh dẻo dai, nhưng hắn vẫn không thể chịu đựng được khi đã mất quá nhiều máu. Hơn nữa, lam năng chỉ có thể trợ giúp lành lại vết thương ngoài da, tổn thương bên trong cơ thể thì không được. Hắn cần một thầy thuốc, càng sớm càng tốt.
Sờ sờ lên vết sẹo, Trịnh Lung hơi rùng mình. May mắn khi hắn sinh ra trái tim không ở bên trái mà lại ở bên phải. Ngay lúc bị Phiên Vũ ám toán, hắn đột nhiên phát hiện ra xung quanh mình toàn là địch, tuyệt đối không được tin ai. Vận dụng một bí kỹ tình cờ tìm kiếm được trong Tuyệt Vọng Sâm Lâm là Quy Tức Pháp, có thể đưa cơ thể vào trạng thái chết giả, hắn đã lách qua khe cửa hẹp, tránh được một kiếp nạn gần như chắc chắn phải chết.
Trong lúc đang vận dụng Quy Tức Pháp, hắn có thể nghe thấy lờ mờ những điều xung quanh. Qua đó cũng biết được kế hoạch của Tây Đình. Nhưng hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể lo cho Lý Vân Nhiên? Cách tốt nhất là lập tức trốn đi, rời khỏi Phi Thiên Thần Thành, đi sinh sống ở một nơi thật xa. Có điều Trịnh Lung cực kỳ hận Phiên Vũ, nhất định hắn sẽ tìm kiếm cơ hội tiễn tên này một đoạn rồi mới rời khỏi đây. Hơn nữa, vũ khí bản mệnh của hắn hẳn là vẫn nằm trong tay tên kia. Hắn rít lên qua kẽ răng:
- Tên khốn Phiên Vũ, thù này không báo lão tử không mang họ Trịnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...