Lam Yên Triền Miên Trói Buộc!
Sau một lúc năn nỉ ỉ ôi với sự giúp sức của anh, cuối cùng hai quả mông đào của Kỳ Ngôn cũng được bảo toàn.
Cứ tưởng lần này tiêu thật rồi.
Anh ngồi xuống ăn sáng cùng mẹ con cô, dù sao dì Kim cũng đã nấu ba phần.
Tiểu Ngôn ngồi sát cạnh anh, trông ra dáng cha con với nhau lắm rồi đây.
- Chú à, chú ăn thêm này.
Nhóc nhỏ còn gắp thức ăn cho anh, chẳng lẽ người làm mẹ như cô đã bị ra rìa.
Nhóc con này đang "nối giáo cho giặc" sao? Cô chỉ biết nói thầm trong lòng: "Đúng là cha nào con nấy mà".
- Cháu cũng ăn đi.
Lại còn thân thương với nhau như vậy, chưa gì mà cô đã cảm thấy ghen tị rồi.
Chỉ cần có anh xuất hiện thì Tiểu Ngôn sẽ xem cô như người vô hình.
Chán thằng nhóc này thật.
Như mọi ngày, cô vui vẻ đến công ty làm việc, nào ngờ chưa kịp lên đến phòng làm việc đã nghe thấy nhân viên đồn ầm cả lên.
Hỏi ra mới biết, họ đang xì xầm bàn tán về hình ảnh thân mật tối qua của cô và chủ tịch Huân ở buổi tiệc.
Khoảnh khắc anh vòng tay ôm lấy eo cô, hai người nhìn nhau đắm đuối đã rơi vào tầm ngắm của các tay báo chí, chỉ trong một đêm, tin tức liền được lan truyền với tốc độ chóng mặt.
- Anh tính giải quyết chuyện này thế nào? Mọi người ở công ty đang nghĩ rằng tôi và anh có...có quan hệ mờ ám.
Thái độ bình thản, dửng dưng ngồi trên chiếc ghế xoay của anh khiến cô càng khó chịu.
Huân Giai Nghị không chút nóng vội, nhìn anh như thể không hề bị ảnh hưởng bởi tin đồn trên.
Thậm chí sâu trong đôi mắt anh còn dấy lên sự đắt ý:
- Chỉ là tin lá cải thôi, cô không nên bận tâm.
Anh buông một câu thản nhiên, nhưng lúc này tâm trạng cô không thể nhẹ nhàng, thoải mái được.
- Không bận tâm sao? Mọi người đang đồn ầm cả lên mà anh còn bình thản như vậy.
Anh rời ghế xoay, bước đến trước mặt cô, ánh mắt Giai Nghị chứa đựng tia gian xảo, anh cứ bước tới khiến cô hoang mang vô cùng.
Lam Yên vô thức đi lùi về sau, đến khi chân cô chạm phải ghế sofa thì ngồi hẳn xuống.
Anh chống một tay lên lưng ghế, khẽ cúi người đến sát mặt cô, bàn tay còn lại dịu dàng nâng cằm người đẹp, nét mặt nghiêm nghị tức khắc trở nên gian xảo khó lường.
Cô nhanh chóng gạt tay anh ra:
- Anh...anh muốn gì đây?
Trái ngược với phản ứng gay gắt của cô, anh vẫn giữ nguyên thái độ vô sỉ không chút ngại ngùng:
- Cô cảm thấy xấu hổ khi bị đồn là đang qua lại với tôi à?
Câu hỏi này của anh phải chăng quá lộ liễu, anh cũng thừa biết mối quan hệ giữa cả hai hiện giờ là sếp và nhân viên, ấy vậy mà vẫn có thể chai mặt hỏi cô như vậy.
- Anh đang cố tình hiểu sao sự việc sao? Rõ ràng giữa chúng ta không có gì cả.
Bây giờ mọi người truyền tin như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tôi.
Anh vẫn trơ mặt không chút lay chuyển, cô có cảm giác anh rất hài lòng với sự việc đang xảy ra, hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ giải quyết.
- Cô chắc là giữa chúng ta không có gì chứ? Mà nếu hiện tại chưa có thì chắc gì tương lai sẽ không có.
Lại thêm một câu nói ẩn ý, Huân Giai Nghị dường như rất thích trò đánh đố, trêu đùa suy nghĩ của cô.
- Anh đừng đùa nữa.
Hãy đính chính là chúng ta không có gì với nhau đi, tôi xin anh.
Nhìn dáng vẻ van xin của cô, ánh mắt đầy tha thiết khiến anh có chút mủi lòng, tuy nhiên anh vẫn không muốn thành toàn cho hy vọng của cô.
- Nếu muốn thì cô cứ việc đính chính.
Xưa nay tôi không bận tâm đến lời thiên hạ, sống như vậy sẽ rất mệt mỏi.
Nói rồi anh dứt khoát quay lưng trở về bàn làm việc.
Lòng cô đang thầm mắng anh.
Thái độ dửng dưng của Huân Giai Nghị thật sự rất đáng ghét.
Dẫu sao anh cũng là đàn ông, dù có mỗi ngày cặp kè một người phụ nữ khác nhau thì cũng chẳng sợ bị đàm tiếu.
Nhưng còn cô là thân phận phụ nữ, dĩ nhiên sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn.
Nếu để bọn họ mặc sức bàn tán thì sau này mặt mũi của cô còn để đâu được nữa chứ.
Lần này cô không muốn bực mình cũng chẳng được.
Mỗi ngày có rất nhiều cuộc gọi từ đối tác, đặc biệt là đối tác nữ gọi đến công ty vì muốn đặt được lịch hẹn gặp riêng với anh.
Khỏi cần nghĩ nhiều cô cũng biết những người phụ nữ kia thích vẻ ngoài phong độ của anh nên muốn cọc đi tìm trâu đây mà.
Anh lấy cô ra làm bia đỡ đạn, bảo cô cứ tìm đại lý do nào đó để từ chối bọn họ.
Có lần anh đi vào phòng trong lúc cô đang tiếp cuộc gọi hẹn gặp của đối tác, Giai Nghị đã nghe cô nói với khách hàng:
"Dạ thưa chị, hiện tại chủ tịch Huân đang phải làm việc riêng với Ngọc tiểu thư ở văn phòng nên không tiện nghe điện thoại ạ".
Anh chỉ biết lắc đầu bó tay, vừa phục cô có thể vẽ vời ra lý do như vậy, còn nghĩ lần này bản thân đã làm khó Lam Yên.
Nhưng nào ngờ cô có thể vượt qua một cách xuất sắc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...