Lâm Vũ

14.

Khi công ty Thư Hoài gọi điện đến, tôi vẫn đang nhắn tin với Tần Nguyên.

"Lâm Vũ, cậu làm đẹp lắm, bọn người đó làm nhiều việc ác như vậy, bị cộng đồng mạng mắng là đáng đời.”

Tôi bấm nghe điện thoại, giọng nói của Kiều Duẫn Nghi vang lên.

"Chị Lâm, anh Thư bảo chị đến công ty một chuyến."

Nói xong, anh ta lại dùng giọng rất nhỏ nói: "Chị, tốt nhất là đừng đến."

Lông mày tôi giật giật, Thư Hoài tính tình không tốt, trước đây đều là tôi bên cạnh cố sức khuyên can. Bây giờ không biết hắn ta sẽ gây ra phiền toái gì.

Đang vừa định đồng ý thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng đổ vỡ.

Kiều Duẫn Nghi kêu lên một tiếng, sau đó là tiếng điện thoại rơi xuống đất cùng tiếng gầm giận dữ của Thư Hoài.

“Bảo cô ta tới đây nhanh lên!”

"Anh, đừng tức giận. Anh Kiều và chị Lâm là chị em tốt mà. Có lẽ anh ta sợ anh sẽ trút giận lên chị Lâm. Anh ta luôn nói chị Lâm rất tốt trong suốt quá trình thực tập mà."

Đinh Đồng đổ thêm dầu vào lửa, tôi không cần nhìn cũng biết Thư Hoài bây giờ như một con sư tử giận dữ đang muốn xé nát Kiều Duẫn Nghi.

Bởi vậy tôi vội vàng hét lên qua điện thoại

"Đủ rồi, bây giờ tôi sẽ đến. Có việc thì chờ tôi tới rồi nói tiếp."

Đoạn đường 30 phút nhưng tôi chỉ mất 15 phút để đến nơi.

Khi đến nơi, tôi thấy Kiều Duẫn Nghi đang đứng ở cửa, đưa mắt ra hiệu mong tôi nhanh chạy đi, trên mặt có một vết bầm tím lớn.

Tôi bỏ qua ánh mắt của cậu ấy, chính tôi là người đã kéo cậu ấy vào chuyện này. Nên dù ra sao tôi cũng muốn đòi lại công bằng cho cậu ấy.

Cửa vừa mở ra, đón tiếp tôi là một cú đá chính diện thẳng vào bụng

Tôi có muốn cũng không tránh nổi. Cơn đau xông từ bụng dưới lan hết ra khắp cơ thể. Mắt tôi hoa lên, cả người bay xa có lẽ phải tới 3 mét.

Tầng lầu này hôm nay không có ai. Nhân viên đều đã được cho nghỉ phép. Chỉ có Kiều Duẫn Nghi hoảng hốt lao tới đỡ tôi, đồng thời ngăn cản Thư Hoài đang bước tới muốn tiếp tục đánh tôi

Tôi ôm bụng nằm dưới đất, trán đổ mồ hôi lạnh. Trước đây chỉ là thất vọng, bây giờ tôi đã hoàn toàn hận Thư Hoài.


Tôi hận không thể xé hắn thành từng mảnh rồi vứt cho chó ăn.

Hắn ta biết tôi ghét nhất là bạo lực gia đình, vì mẹ tôi đã nhảy sông do không chịu nổi bạo hành từ cha tôi.

Hắn ta hung dữ quát lên với tôi:

"Sao cô lại rẻ tiền như vậy? Chỉ vì chút tiền ấy mà cô muốn hủy hoại tôi phải không?”

"Nếu muốn tiền như vậy, khi cô chết tôi sẽ đốt cho cô."

"Đúng như cha cô nói, cả cô và mẹ cô đều là kẻ điên.”

Đinh Đồng ở sau lưng nở nụ cười đắc thắng. Cô ta dùng khẩu hình nói với: "Cảm ơn nhé, đồ thần kinh".

Tôi cố gắng ghìm lại ý muốn lao lên liều mạng với hai kẻ súc sinh đó. Trong lòng không ngừng nhắc nhở: không được vội, bây giờ không phải là lúc xúc động.

Tôi cần phải đợi, phải kiên nhẫn. Tôi sẽ khiến cả hai kẻ này phải thất bại thảm hại, biến thành con chó rơi xuống nước, bị mọi người đánh đuổi không còn chỗ trốn.

15.

Hôm đó Thư Hoài uy hiếp tôi, cướp điện thoại của tôi, đăng kí một tài khoản mới rồi công bố toàn bộ giấy tờ ly hôn lên mạng, rằng chúng tôi đã chia tay trong hòa bình. Nhưng để giữ thể diện, anh ta cũng đã giao 10% tài sản cho tôi.

Đó cũng có thể coi như là lời đáp trả trước những lời chỉ trích của cư dân mạng cho rằng tôi đã trả giá rất nhiều cho công ty nhưng chẳng nhận được lợi ích gì cả.

Khối tài sản hiện có của anh ta có giá trị lên tới hàng trăm triệu, không bao gồm cổ phiếu, 10% tài sản mà anh ta cho tôi trong mắt công chúng đã rất là nhiều.

Ngay khi chuyện ly hôn lộ ra, cha tôi đã gọi điện cho tôi mắng xối xả.

Ông ta trách tôi đến một người đàn ông cũng không giữ được.

Tôi cười nhẹ, thời điểm Thư Hoài và cha anh ta cắt đứt quan hệ, không biết là ai đã ném tất cả sính lễ mà Thư Hoài đưa tới vào thùng rác ấy nhỉ?

Khi ông ta mắng chán rồi, mệt rồi, tôi mới chậm rãi nói.

"Cha, với số tài sản hiện tại của Thư Hoài nhà chúng ta làm gì có thể sánh kịp. Xung quanh anh ta có rất nhiều cô gái trẻ đẹp và xuất chúng như vậy, con làm sao có thể giữ được chân anh ta đây?"

"Anh ta đẹp trai và có năng lực. Ngay cả Khả thiên kim của Tập đoàn Trường Sinh cũng ngỏ ý được liên hôn với anh ta"

“Lần ly hôn này là do anh ta đã có ý định liên hôn với Khả gia. Nhà họ Khả cũng nói chỉ cần hai người kết hôn, 15% cổ phần của Tập đoàn Trường Sinh sẽ được trao cho Khả Hữu làm của hồi môn.”


Ở đầu dây bên kia, cha tôi im lặng hồi lâu.

Tập đoàn Trường Sinh là công ty đứng đầu ở chốn này, nếu có thể lên được con thuyền này thì ngày sau nhất định sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.

Mấy tháng trước, Thư Hoài thường xuyên ra vào Tập đoàn Trường Sinh để bàn bạc hợp tác, cũng có tin đồn về hắn và Khả Hữu.

Nhưng tôi biết tất cả đều là giả, tôi đã từng gặp Khả Hữu, tất cả những gì cô ấy yêu chỉ là sự nghiệp của mình.

Nhưng dù đúng dù sai, hiện tại tôi và Thư Hoài đã ly hôn, bên phía Thư Hoài khẳng định cũng đã muốn rút vốn bên công ty của cha tôi.

Doanh nghiệp của cha tôi chỉ là loại vừa và nhỏ. Nó không thể chịu đựng được khủng hoảng lớn như vậy. Ông ấy lo sợ là cũng đúng thôi. Nhưng bây giờ có lo cũng chẳng làm gì được.

Cha tôi cúp máy mà không nói thêm một lời nào.

Buổi tối, thư ký của cha tôi đưa giấy chuyển nhượng cổ phần cho tôi, kèm lời nhắn:

"Doanh nhân coi trọng lợi nhuận. Việc Thư Hoài có thể cho con nhiều tài sản như vậy chứng tỏ nó vẫn còn tình cảm với con. Người sống một đời, tiền có thể kiếm lại nhưng người trước mặt vẫn là nên quý trọng, mất rồi thì sẽ hối hận. Ta già rồi, giao lại công ty cho con ta cũng yên tâm. Con và Thư Hoài hãy bình tĩnh nói chuyện, tình cảm vợ chồng bao năm rồi, không có gì là không giải quyết được cả. Ly hôn rồi vẫn có thể phục hôn, hai con đã cùng nhau đi xa như vậy, chỉ vì chuyện này mà chia tay thì thật đáng tiếc."

Ồ, xem kìa, từng lời tha thiết chân thành, thấm đẫm tình cha con. Nếu tôi không biết rằng để bắt mẹ tôi phải nghe lời, ông ta đã dùng thủ đoạn chèn ép mẹ tôi khắp nơi, không cấp chi phí sinh hoạt cho bà suốt một năm trời thì có lẽ tôi cũng tin rồi đó.

Ngày ấy tôi và mẹ gần như sống bằng nghề ăn xin mới có thể trụ được, giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy chua xót tận cùng.

Tôi dứt khoát kí tên, trong thâm tâm biết rằng đây là điều kiện của bản thỏa thuận ly hôn kia.

Trong mắt ông ta, việc Thư Hoài chia nhiều tiền như vậy cho tôi đã là có tình có nghĩa lắm rồi.

Nếu ông ta mà ly hôn thì nhất định sẽ không để cho người phụ nữ lấy được một phân tiền nào.

Nhưng phục hôn á? Còn khuya tôi mới để ông ta toại nguyện.

16.

Chỉ trong vòng vài ngày, sau khi thỏa thuận ly hôn khiến mọi người cho rằng tôi và Thư Hoài chia tay trong hòa bình, không hề có chuyện lừa dối, nhóm quan hệ công chúng mà Thư Hoài thuê bắt đầu làm việc hết công suất.

Họ bắt đầu bêu rếu rằng người đã phá hủy cuộc hôn nhân này là tôi chứ không phải Thư Hoài.

Theo lời của họ dẫn dắt, tôi là một kẻ bất ổn cảm xúc, luôn đánh đập và mắng mỏ Thư Hoài nếu anh ta làm gì khiến tôi không vừa ý, nói thẳng ra là nói tôi bị điên.


Hồ sơ bệnh án trước đây của tôi cũng bị lộ ra, bao gồm rối loạn lưỡng cực, trầm cảm, lo âu…

Buồn cười thay, hồ sơ này là trước kia chính anh ta cùng tôi đi chữa bệnh. Bây giờ nó lại trở thành bằng chứng cho thấy tôi không đáng có được cuộc hôn nhân này. Họ nói rằng Thư Hoài đối với tôi đã tận tình tận nghĩa rồi.

Tôi cứ bình tĩnh nhìn các chiêu trò của Thư Hoài, chờ thêm một chút nữa. Cho đến khi các bình luận trên mạng dần bắt đầu đảo chiều, Kiều Duẫn Nghi đã tung lên một đoạn video đủ khiến mọi người phải sốc. Đó là cảnh quay ngày hôm đó tôi bị Thư Hoài đá văng ra ngoài.

Kiểu Duẫn Nghi bắt đầu live stream, còn tôi ngồi cạnh. Những bình luận trôi qua như nước chảy, tôi không đọc kỹ được nên chỉ lặng lẽ kể về những chuyện đã qua. Đây là lần đầu tiên tôi để lộ vết sẹo của mình. Lại còn là công khai trước nhiều người như thế.

Ngay cả Tần Nguyên ở sau camera nghe thấy cũng phải rơi nước mắt, cô biết gia đình tôi, quá khứ của tôi có vấn đề, nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng những gì tôi trải qua lại kinh khủng hơn những gì mà cô ấy tưởng tượng nhiều đến như vậy.

Cuối livestream, tôi mỉm cười nói với cư dân mạng: “Đúng là tôi bị bệnh nhưng tôi chưa bao giờ làm tổn thương ai”.

Sau khi kết thúc. Tôi từ tốn mở cửa, cánh cửa gần như bị đạp vỡ trong lúc tôi lên hình.

Bên ngoài là Thư Hoài chán nản ngồi bệt trên nền, điện thoại di động trong tay vừa hiển thị kết thúc phát sóng trực tiếp, cả người gần như không còn chút sức sống nào.

Anh ta không nhìn tôi, khó nhọc đứng dậy dựa vào tường mà nói với giọng khàn khàn.

"Lâm Vũ, có lẽ là tôi có lỗi với cô, là tôi thất tín bội nghĩa, nhưng cô nhất định cứ phải đẩy tôi vào chỗ chết sao? Cô cảm thấy chúng ta bước đến bước đường này đều là do tôi sai sao?”

Câu trước của hắn tôi còn có thể tạm chấp nhận, nhưng đến câu sau thì tôi thấy thật là mở mang tầm mắt.

"Vậy là tôi sai sao? Đáng lẽ tôi không nên từ bỏ cơ hội học cao học để đi theo anh, cũng không nên quỳ lạy bố tôi để cầu xin đầu tư cho anh, nhỉ"

Thư Hoài mấp máy môi, nhưng không nói được gì. Cũng đúng thôi, làm sao mà phản bác được. Tôi liền tiếp tục nói.

"Thư Hoài, tôi thừa hiểu anh. Anh thấy rằng mình tuổi còn trẻ mà đã thành công, có thể coi như là lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Ở tuổi này của anh đúng là có rất ít người đạt được thành tựu như vậy."

"Vì vậy, anh cho rằng mình khác biệt. Cho rằng anh nên tận hưởng những điều tốt đẹp nhất trên thế giới. Anh còn nghĩ rằng mình xứng đáng có những người phụ nữ tốt hơn, không, phải nói là nhiều phụ nữ hơn."

“Trong mắt anh, vợ anh chỉ là chiếc bình tô điểm cho cuộc sống thành đạt của anh. Trong nhà anh, vợ anh chỉ là lá cờ đơn sắc. Nên anh nghĩ anh xứng đáng với những lá cờ sặc sỡ tung bay bên ngoài hơn đúng không?”.

“Đây là lý do tại sao anh không sợ ly hôn với tôi, nhưng lại không chủ động ly hôn. Tương tự, đây là lý do tại sao anh tỏ ra rất thích Đinh Đồng, nhưng lại không chịu cho cô ta một danh phận chính đáng.”

"Phụ nữ đối với anh, chỉ là vật đính kèm mà thôi."

Vừa nói tôi vừa nhìn Đinh Đồng đang trốn bên cạnh.

Có lẽ cô ta vẫn chưa hiểu rằng khi cô ta dùng thân thể đổi lấy tiền bạc, những người đàn ông đó cũng chỉ coi cô ta như một món đồ chơi mà thôi.

Thư Hoài không chuyển tiền cho cô ta từ tài khoản cá nhân, mọi thứ đưa cho cô ta đều dưới danh nghĩa của công ty.

Điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là Thư Hoài và cô ta chẳng có quan hệ gì khăng khít cả. Tất cả đúng như hắn ta từng nói, chỉ là cấp trên và cấp dưới mà thôi.

"Còn nữa, Thư Hoài, nếu tôi thật sự muốn hủy hoại anh thì tôi không chỉ đưa ra mỗi cái video đó đâu."

"Anh nên biết là tôi đã đến công ty rồi, hôm đó trước khi rời đi, tôi đã vào toilet một chuyến, cũng đã chụp được một vài thứ. Khá thú vị đấy, anh muốn biết không? "


Mái tóc che đi đôi mắt nhưng tôi có thể cảm nhận được nỗi khiếp sợ của anh ta.

Cái hôm vào phòng làm việc của anh ta, phải mất một hồi lâu tôi mới biết vì sao anh ta lại thận trọng đến vậy.

Thận trọng đến mức không cho bất cứ ai đặt chân vào căn phòng này.

Bề ngoài có vẻ là để che mắt, rằng căn phòng này dành cho anh ta hú hí với bồ nhí, nhưng sự thật còn hơn vậy ấy chứ.

Thư Hoài không phải kẻ ngốc, anh ta ngước lên nhìn tôi. Đôi mắt giăng đầy tơ máu đỏ quạch.

"Rốt cuộc cô muốn gì?"

"Công ty."

Sau đó tôi nói thêm: “Trong tay tôi còn có bằng chứng trốn thuế của anh. Nếu anh không chịu thì chỉ có thể anh chết tôi sống thôi”.

Thư Hoài kinh hãi nhìn Kiều Duẫn Nghi, ánh mắt ngỡ ngàng như bị phản bội. Ai không biết lại tưởng hắn ta phải chịu uất ức gì ghê gớm lắm. Hắn ta biết hắn ta đã thua hoàn toàn rồi. Trước mặt hắn, dù là trợ lý hay là vợ cũ, thì đều không phải người luôn vâng dạ với hắn nữa rồi

Kiều Duẫn Nghi lạnh lùng nói: "Thư Hoài, đến bước đường này đều do chính anh gây ra."

Thư Hoài không có quyền lựa chọn, bởi nếu tôi giao bằng chứng này cho cảnh sát, anh ta sẽ phải đối mặt với án tù mọt gông.

Thư Hoài dường như dùng hết sức để thở ra một chữ "Được"

Đinh Đồng bên kia không chống đỡ được nữa, quỳ sụp xuống đất.

Một tháng sau, tôi trở thành chủ tịch mới của Tập đoàn Hướng Thần. Danh tiếng của Thư Hoài đã bị hủy hoại hoàn toàn, nên sau khi từ chức, không có công ty nào muốn thuê hắn cả.

Đinh Đồng thì bị đuổi học, không được thi tốt nghiệp. Trước đó không biết cha cô ta nghe ngóng ở đâu cô ta bám được vào cành cao Thư Hoài, liền bắt cô ta gửi tiền về cho ông ta đánh bạc. Đến bây giờ cô ta không còn gì nữa thì ông ta gán nợ cô ta cho một chủ nợ. Lão ta chơi xong liền thưởng cho đám đàn em của mình, qua tay mấy người cuối cùng bị mắc bệnh xã hội mà chết.

Cha tôi từng gọi điện đến vì ông ta cùng Thư Hoài là cùng một kiểu người, cha tôi yêu cầu tôi trả lại công ty cho Thư Hoài. Một yêu cầu hoang đường khó tả.

Tôi cũng cảm thán rằng đàn ông đôi lúc cũng thật ngây thơ. Bọn họ cho rằng phụ nữ luôn yếu đuối và phải vâng lời họ bất cứ khi nào.

Lúc đó tôi đã nói với ông ta.

"Cha, lúc này cha nên lo lắng cho bản thân nhiều hơn đi. Số tiền trong tài khoản đấy cha hãy chi tiêu cẩn thận. Con chưa chuẩn bị sẵn tiền lương hưu cho cha đâu."

Cúp máy, tôi thở phào một hơi. Cuối cùng thì bóng tối đã tan biến khi ánh bình minh xuất hiện.

Mọi thứ trong quá khứ đã qua đi, tôi sẽ tiến về phía trước.

À, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, tôi đã gửi hồ sơ trốn thuế của Thư Hoài cho cảnh sát. Hắn ta vẫn phải ngồi tù thôi. Bởi vì, tôi ấy à, là người có thù tất báo.

___________Toàn văn hoàn______


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận