Lâm Vũ

7.

Cho tới khi xuất viện, tôi vẫn không gặp lại cô gái kia lần nào.

Giống như mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó chỉ là tưởng tượng của tôi.

trong lúc nằm viện, tôi cẩn thận sắp xếp lại những việc đã xảy ra, và bàng hoàng nhận ra mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều.

Trước đây Thư Hoài luôn mang hoa về nhà, lần nào anh ấy cũng để vào tận tay tôi, còn mè nheo đòi tôi khen nữa.

Bây giờ chỉ còn là câu thông báo ngắn ngủn

“Hoa ở trên bàn”.

Ngày đó, anh và tôi như hình với bóng, có khi người khác cười nhạo chúng tôi là song sinh dính liền, anh còn ôm tôi chặt hơn như muốn khoe khoang.

"Đây là bảo bối của tôi, đương nhiên tôi phải bảo vệ thật tốt rồi.”

Nhưng hiện tại, tôi và anh hiếm khi xuất hiện cùng nhau ngoại trừ ở nhà.

Trước đây chúng tôi tin tưởng nhau 100%.

Còn hiện tại...

Tôi nghe tiếng nước trong phòng tắm, ngẫm nghĩ mãi mà không nhớ được từ bao giờ anh ấy lại đem theo điện thoại cả khi đang tắm như một thói quen.

Tôi chống nạng đi vào phòng khách, cầm chiếc máy tính bảng trên bàn trà lên.

Không biết anh ấy đã quên hay tưởng tôi đã quên.

WeChat của Thư Hoài được đăng nhập trên máy tính bảng quanh năm.

Tần Nguyên đi theo Thư Hoài trong khoảng thời gian này, nhưng lại không chụp được bức ảnh nào có thể làm bằng chứng, tôi chỉ có thể xem từ đây có đột phá gì hay không.

Đây là lần đầu tiên tôi kiểm tra WeChat của anh, tôi tưởng sẽ phải tốn rất nhiều công sức nhưng không ngờ mọi thứ lại xuất hiện trước mặt tôi một cách dễ dàng như vậy.

Không cần phải tìm từng cái một, cái đầu tiên anh ghim lên trên cùng là "Thư ký ngốc".

Thứ hai là "Vợ xinh đẹp bất khả chiến bại"

Tôi cố tình bỏ qua biệt danh dài dòng đó, bấm vào khung trò chuyện của họ.

Nhưng càng lướt xem, mặt tôi càng tái nhợt.

Dù đã chấp nhận sự thật nhưng nhìn những thứ này, cảm xúc chua chát như cơn đại hồng thủy nhấn chìm tôi.


Thư Hoài biến mười năm của chúng tôi ở nơi này đều trở thành vô nghĩa.

Anh nói, "Em là người duy nhất trên thế giới này có cùng tần số với anh."

"Ở bên em, thời gian không lãng phí dù chỉ một phút."

"Nếu có thể làm lại, anh ước gì được gặp em sớm hơn."

Tuy nhiên, rõ ràng người yêu tôi trước là anh, người muốn ở bên tôi cũng là anh.

Trong lúc tôi nằm viện, Thư Hoài vẫn nói chuyện cùng cô ta. Đôi khi là một hoặc hai giờ sáng, đôi khi là giờ nghỉ trưa cố định của anh.

Họ trò chuyện về âm nhạc, phim ảnh, sách và chia sẻ về cuộc sống của nhau. Họ có thể nói chuyện rất lâu về những điều nhỏ nhặt như con kiến hay đám mây.

Rõ ràng là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới nhưng anh chưa bao giờ nhắc đến một lời nào về công việc.

Nước mắt tôi trào ra, rồi rơi xuống trên màn hình. Tôi che miệng lại, cố gắng không phát ra tiếng, giữa hai hàm răng nghiến chặt, thậm chí tôi còn sợ rằng răng mình sẽ bị nghiền thành từng mảnh.

Từng ngón tay tôi vẫn lướt trên khung chat một cách gian nan, cho đến khi thấy ngày tháng quen thuộc kia, tôi liền sửng sốt.

Người đối diện nói: “Hôm qua em cúp máy hết mọi cuộc gọi của vợ anh, anh không trách em sao?”

Thư Hoài nói: "Không sao, e là quan trọng nhất."

Đọc xong câu này tôi nhận ra rằng khi con người đau khổ cùng cực thì ngay cả việc khóc cũng là một điều xa xỉ.

Năm năm trước, mẹ anh vừa qua đời thì ngày hôm sau cha anh đã đưa người được gọi là mẹ kế và em trai chỉ kém anh một tuổi về nhà.

Trời sinh anh là người kiêu ngạo, trong lúc tức giận đã đoạn tuyệt quan hệ với cha mình.

Cuối mùa thu, anh rời khỏi ngôi nhà nơi anh đã sống nhiều năm, chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng.

Đêm đó Thư Hoài chạy đến dưới nhà tôi, nhưng không hề gõ cửa. Nếu không phải tôi đi đổ rác thì tôi không thể nhìn thấy anh ngồi co ro trong góc như một chú chó đang lưu lạc đầu đường xó chợ.

Thư Hoài sững sờ khi nhìn thấy tôi, sau đó cố nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Bảo bối, anh không còn nhà nữa rồi."

Tôi ôm anh, cảm thấy tim như vỡ thành từng mảnh.

Vậy nên lúc đó tôi đã nói với anh ấy rằng: "Chúng ta kết hôn đi, em sẽ cho anh một gia đình.”

Thư Hoài nép vào trong ngực tôi, không ngẩng đầu lên cũng không nói một lời.

Thời gian chậm chạp trôi đi, lúc tôi ngỡ rằng anh không đồng ý thì tôi bỗng cảm thấy có gì đó ẩm ướt và nóng ấm rơi trên cổ. Thư Hoài khóc nức nở, ôm chặt lấy tôi


Anh ấy nói với tôi bằng giọng rầu rĩ: “Từ giờ trở đi, em là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, không gì sánh bằng”.

Tôi chết lặng khi xem hết đoạn nhật ký trò chuyện của hai người họ, tim cũng như ngừng đập.

8.

Thư Hoài nói rằng anh ấy đã chán sống cuộc sống bình bình đạm đạm, không một gợn sóng với tôi, cảm giác như đã sớm bước vào trạng thái của tuổi bảy mươi tám mươi.

Vì vậy, vào ngày kỉ niệm 5 năm ngày cưới, cũng chính là ngày tôi bị tai nạn, tôi thì đang đi lên chùa cầu bùa trường mệnh cho anh còn anh đã hủy đơn đặt hàng của một khách hàng lớn, dành ra ba ngày để chúc mừng sinh nhật Đinh Đồng.

Tất cả đều cứ như vậy mà lại trùng hợp.

Ngày tôi bị tai nạn xe hơi, ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, ngày sinh nhật của Đinh Đồng.

Trong số ba lựa chọn, anh trực tiếp bỏ qua hai lựa chọn đầu tiên.

Tôi bấm vào trang cá nhân của Đinh Đồng.

Trong ảnh, cô ta bị Thư Hoài bôi kem lên mặt nhưng vẫn cười tươi đến mức híp cả mắt lại. Đinh Đồng đội mũ sinh nhật, trên tay dính đầy kem hướng về phía Thư Hoài.. Nhìn những bức ảnh đó tôi có cảm giác như mình mới chính là người thứ ba.

Bọn họ giống như mặt trời, oanh oanh liệt liệt. Mà tôi, trong cuộc đời, dù có là bông hồng rực rỡ cũng như đã bị phủ lên một màu xám xịt.

Cô ta nói: "Cuộc sống là một sân chơi, và những người dũng cảm sẽ tận hưởng thế giới trước".

Anh nói: “Tuổi mới, chúc em luôn vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày”.

Những lời nói giống nhau, những điều giống nhau, những cảm xúc giống nhau, anh chia sẻ chúng với người khác mà không chút do dự.

Khi mà tôi càng ngày càng trân trọng cuộc hôn nhân này, thì anh ta lại âm thầm, lặng lẽ bước ra khỏi nó. Tôi băn khoăn tự hỏi không biết mình đã làm sai điều gì, hay mình làm gì chưa đủ tốt để nhận lại kết quả như thế này?

Trước khi tôi kịp nghĩ ra câu trả lời thì tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại. Chẳng có gì đáng buồn hơn bằng việc tình cảm không còn, tôi kìm nén cảm giác muốn chất vấn, chỉ lặng lẽ đặt chiếc máy tính bảng sang bên cạnh.

Anh bước tới và ngồi trên một chiếc ghế sofa khác.

Những giọt nước trên tóc vô tình rơi xuống cánh tay tôi khi anh di chuyển, cái lạnh buốt giá thấm vào da thịt, thấm vào tim tôi.

"Sao em lại ở phòng khách?"

Anh liếc nhìn tôi, sau đó chuyển sự chú ý sang điện thoại di động, bàn tay gõ phím gấp tới nỗi để lại tàn ảnh.

Tôi không trả lời, nhìn vẻ mặt đắm đuối của anh rồi hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

"Khách hàng."


Anh thậm chí không hề dừng tay khi nói, giọng điệu đầy vẻ chiếu lệ và thờ ơ.

Tôi từ từ quay sang bên kia, mở máy tính bảng ra, các tin nhắn lần lượt xuất hiện.

"Cả ngày đối mặt với khuôn mặt như ai thiếu nợ mình như vậy, anh không nghẹn chết sao? Cô ta sinh ra đã không biết cười sao?”

Tôi cười khổ, dù không muốn nói nhưng những gì cô ta nói quả thực không sai.

Cuộc sống của tôi cùng các mối quan hệ giữa các cá nhân đơn giản đến mức có thể tóm tắt trong bốn từ, không gì mới mẻ.

Từ nhà ra ngoài, điểm đến duy nhất của tôi chỉ có một - siêu thị.

Người bạn duy nhất tôi có thể hẹn là Tần Nguyên.

Về phần cha mẹ... họ cũng tựa như không hề tồn tại.

Tôi đóng máy tính bảng lại, giọng bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên.

"Thư Hoài, tôi muốn đi du lịch cùng Tần Nguyên."

"Được."

Anh ta cũng chẳng muốn nói thêm một lời nào với tôi nữa.

Tôi khó khăn chống nạng rời đi.

Mối quan hệ đã rách nát bây giờ đang dùng cảnh thái bình giả để phủ lên, mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì, tựa hồ như cái gì cũng đều chưa có phát sinh.

9.

Khi tôi mở cửa cho Tần Nguyên, cô ấy dáo dác nhìn quanh, cứ như một tên trộm.

Sau khi vào bếp rồi vào phòng tắm, cô mở tất cả các cửa phòng ngủ trong nhà, kiểm tra tất cả trước khi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi không thể nhịn cười khi nhìn thấy cô ấy như vậy.

"Yên tâm đi, Thư Hoài không có ở đây, cậu cứ nói thẳng đi."

Tần Nguyên ngồi ở bên cạnh tôi, bộ dáng như đang ăn dưa gì lớn lắm

"Lâm Vũ, cậu chắc chắn sẽ không tin đâu, thực sự so với vở kịch cẩu huyết còn hơn chán vạn luôn. Chuyện mà Đinh Đồng trải qua phức tạp đến mức khiến da đầu người ta phải tê dại."

“Khi cô ta còn nhỏ, bà nội cô ta đã đuổi mẹ cô ta đi vì thích con trai hơn con gái, mà mẹ cô ta lại không đẻ được con trai. Cha cô ta thì mê uống rượu và cờ bạc. Khi cô ta lên bảy tuổi, ông ta đón một người về làm vợ kế, còn sinh ra một đứa con trai. Từ đó về sau, cô ta không chỉ phải lo cơm ăn, áo mặc, nhà ở cho cả gia đình mà còn phải chịu đựng bạo lực gia đình từ cha và em trai mình”.

“Sau khi tốt nghiệp cấp 3, mẹ kế chê cha cô ta bất tài nên ôm con bỏ chạy. Ông ta liền bán con gái mình cho một ông già độc thân để lấy tiền sính lễ. Tớ không biết làm cách nào mà cô ta trốn thoát được, nhưng nói chung là bây giờ đang đi học đó.”

"Cô ta và Thư Hoài quen nhau vào năm ngoái, nhưng trước khi yêu Tô Hoài, cô ta đã có ít nhất ba mươi mối quan hệ. Đỉnh nhất là có lần cô ta còn hẹn hò với tám người cùng một lúc."

"Năm nay cô ta phải đi thực tập, Thư Hoài liền sắp xếp cho cô ta ở bên cạnh, thật quá mức ghê tởm, đợi tớ chụp được ảnh hai người họ sẽ ngay lập tức gửi đến trường học của cô ta."

"Tớ nghĩ cô ta đã đem Thư Hoài trở thành tấm vé ăn dài hạn rồi. Mà cũng buồn cười thật, tên khốn này cũng ngu, định kiếm một tình nhân mà cuối cùng lại mang về một đống sừng.”


Đang nói, vẻ mặt hưng phấn của Tần Nguyên bỗng trở nên ảm đạm: "Này, nhưng Thư Hoài đúng là một con cáo già, đã lâu vậy rồi mà chúng ta không bắt được nhược điểm gì của hắn cả"

Tôi không tìm thấy lịch sử họ thuê phòng, lịch sử chuyển khoản hay bất kỳ bức ảnh thân mật nào của họ, mặc dù kết quả này nằm trong dự đoán nhưng tôi vẫn hơi thất vọng.

Xem ra Thư Hoài phải vận dụng hết kỹ năng để qua mặt tôi đấy nhỉ?

Nhưng điều tôi không ngờ là cô gái trông tự tin, rạng rỡ ngày ấy lại có cuộc sống phức tạp đến vậy.

"Lâm Vũ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Tần Nguyên chán nản tựa đầu vào vai tôi, trông còn buồn bã hơn cả người bị lừa dối là tôi đây

Tôi mỉm cười nói với cô ấy: “Không phải đã nói trước đó rồi sao, đi du lịch á?”

"A? Cậu thật sự muốn đi? Tớ tưởng cậu chỉ là giả vờ đi du lịch để lén theo dõi đôi tra nam tiện nữ đó thôi chứ.”

"Đương nhiên là thật."

Tôi lấy máy tính bảng ra, mở danh sách hướng dẫn du lịch bên trong.

Đây là điều mà tôi và Thư Hoài đã từng làm cùng nhau, khi đó công ty đang trong giai đoạn khởi nghiệp, chúng tôi lấy được chứng chỉ liền lao vào làm việc ngay cả khi chưa đi hưởng tuần trăng mật.

Trước cuộc sống đầy áp lực, chúng tôi luôn cần tìm chút ngọt ngào để tiếp tục phấn đấu nên dù công việc bận rộn cũng cố gắng dành chút thời gian để hoàn thiện cuốn cẩm nang này, rồi mơ về nơi sẽ đi du lịch khi có thời gian trong tương lai.

Bản hướng dẫn phải mất cả năm trời mới hoàn thành, nó không chỉ chứa đựng những kỳ vọng về tương lai mà còn chứa đựng tình yêu chân thành nhất mà chúng tôi dành cho nhau từ thời niên thiếu.

Khi nhìn vào phiên bản hoạt hình của tôi do Thư Hoài vẽ ở trên, tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Tần Nguyên không biết chuyện này, khi cầm lấy máy tính bảng, không khỏi oa lên một tiếng.

"Bản hướng dẫn này quá chu đáo rồi. Cậu đã tốn tâm tư vào nó đến thế sao?"

"Nhưng nhiều nơi như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian. Cậu định để hai người đó yên ổn trong khoảng thời gian này à?"

"Tớ ước tính sẽ mất khoảng ba tháng.”

"Với lại, ai nói tớ không quan tâm? Họ làm gì mỗi ngày, không phải đều có người tự cung cấp tin tức cho chúng ta sao."

Tôi lấy điện thoại ra và bấm vào WeChat, một yêu cầu kết bạn có tên "Đinh Đồng" đột nhiên xuất hiện ở trên cùng.

Avatar vẫn là ảnh của cô ta và Thư Hoài, bóng dáng hai người ôm nhau không thể tách rời dưới ánh hoàng hôn náo nhiệt.

"Tớ và cô ta có thêm bạn bè, cô ta hẹn tớ ra ngoài gặp mặt. Tớ bảo cô ta đợi tớ về."

Tần Nguyên nhận lấy điện thoại, vẻ mặt như ăn phải ruồi.

Cô ấy mở vòng bạn bè của Đinh Đồng ra xem. Trong hồ sơ của cô ta, Thư Hoài đã cùng cô ta đến nhiều địa điểm được giới thiệu bởi những người nổi tiếng trên mạng, họ cùng nhau xếp hàng mua đồ ăn, cùng nhau tham dự các buổi hòa nhạc đông người để thưởng thức âm nhạc.

Chỉ cần nhìn vào vòng bạn bè cũng biết cô gái này nhất định có một cuộc sống muôn màu muôn vẻ, chẳng trách Thư Hoài lại bị cô ta thu hút. Tần Nguyên lật qua lật lại một lúc, tức giận đến mức ném điện thoại lên bàn rồi vội uống một ngụm nước để hạ hỏa

"Thật kinh tởm! Hai người này nhất định là đã đổi mặt cho nhau rồi, nửa mặt dày, nửa còn lại không biết xấu hổ."

"Bồ nhí cùng cặn bã mà cũng dám lên mặt như vậy? Sớm muộn gì chị đây cũng sẽ dạy họ cách làm người."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận