Vừa xuất hiện nó thấy thảm cảnh trước mặt không khỏi rùng mình một cái, trước mắt nó là cả đám chuột đã bị nướng, mà số lượng chất đống đến thành núi, tuyệt không nói chơi.
- Thơm Quá!
Tiểu Bạch nước miếng chảy dài nhìn chuột nướng nằm khắp nơi, bây giờ điều ước được ăn một lần thật đã của nó được thành hiện thực rồi!
- Ngươi cứ đi ăn thoải mái đi, ăn chừng nào đã thì thu lại một ít yêu hạch để ngươi dùng tạm!
Hắn vừa nói xong, Tiểu Bạch như một chiến hạm, không ngừng thưởng thức món chuột nướng thơm ngon này.
Ăn một con lại ăn một con, sau khi ăn no, cái bụng dưới của nó phình to bóng hới, ăn đến mức không ăn nỗi, nói mới nằm xuống nghỉ ngươi một chút, để luyện hóa đám thịt trong bụng mình.
Trần Vũ nhìn thấy vậy cũng chỉ cười cười, sau đó mặc kệ, đi về hang động lúc trước.
Thời điểm chạy tới cửa động thì truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Liễu Mộng Nhiên.
Trần Vũ lúc này cau mày một cái, hắn chạy nhanh tới hang động lúc trước, hắn muốn nhanh chóng quay về.
Chỉ thấy phía trước hang động có hơn hai trăm con Hắc Âm Thử đang đẩy hòn đá trước sơn động ra, rất hiển nhiên chúng phát hiện vị trí của Liễu Mộng Nhiên, muốn đi vào bắt nàng làm món ăn.
- Mấy con chuột đáng chết này!
Trần Vũ xuất ra mười tấm Hỏa Diễm Thuật thiêu đốt đám yêu thú trước mặt, nhanh chóng có nhiều tiếng kêu thảm vang lên, không kém phần gợn người.
Trần Vũ nhanh chóng ném đá ra, liền bước vào trong.
- Mộng Nhiên cô nương đừng sợ, ta trở về rồi!
Liễu Mộng Nhiên nhìn thấy Trần Vũ trở về, tâm tình nàng thấy an tâm hơn một chút, không hoảng sợ như lúc nãy, không phải nàng đánh không lại mà là số lượng của chúng quá nhiều.
Liễu Mộng Nhiên vẫn còn run rẩy một chút, cà lăm mà nói:
- Ta... Ta không sao!
Trần Vũ biết rõ Liễu Mộng Nhiên đang xấu hổ, cũng không có vạch trần, lúc này lại nói:
- Chúng ta đổi nơi khác một chút, gần đây có rất nhiều Hắc Âm Thử, không thể ở lâu.
- Ân!
Liễu Mộng Nhiên nhu thuận, nhẹ nhàng gật đầu đáp.
Trong lúc nhất thời nàng cảm giác trong tính mạng của mình đường như phong phú hơn, đối mặt với hoàn cảnh không biết này cũng không cảm giác đáng sợ như trước nữa.
Trong vực thẳm này chỉ có một con đường, hoặc về đi tới trước hoặc đi về phía sau, không có lựa chọn khác.
Hắn thì không sợ đám chuột yếu đuối này, mà hắn lo cho Liễu Mộng Nhiên, hắn sợ lúc hắn đi làm loạn trong này sẽ có nguy hiểm cho nàng, đã giúp thì giúp đến cùng.
Trần Vũ biết rõ ở phía sau có ổ của Hắc Âm Thử, tự nhiên không dám đi ra phía sau, đành phải đi tới phía trước, hy vọng có thể tìm được nguồn sáng cùng nguồn nước.
Hai người chưa đi được bao xa thì nghe phía sau có tạp âm truyền tới, không cần nói cũng biết đám Hắc Âm Thử đang đuổi theo.
Vừa rồi Trần Vũ giết không sạch sẽ cho nên mấy con kia quay về tìm viện binh, chắc hẳn là cả bầy Hắc Âm Thử sẽ tới.
- A!
Phía kia Tiểu Bạch cũng từng bước từng bước đi lại gần hắn, Liễu Mộng Nhiên thấy trong bóng tối có đôi mắt sánh như trăng đang nhìn mình chằm chằm thì sợ hãi la lên.
- Không sao, yên tâm đây là sủng vật của ta!
Trần Vũ chấn an nàng, sau đó nàng nhanh chóng thấy một con yêu thú dài năm mét cao hai mét đang đi lại gần, nhưng thấy cái bụng của nó phình to không khỏi che miệng mỉm cười.
Nhưng sau đó nàng cảm thấy lạ. Tại sao yêu thú của hắn có thể xuống phía dưới này được, nhưng nàng vẫn không hỏi.
Trần Vũ leo lên tưng Tiểu Bạch sao đó, nhìn xuống phía dưới Liễu Mộng Nhiên nói:
- Cô nương lên đây ngồi cùng ta!
Liễu Mộng Nhiên có phần ngại ngùng leo lên ngồi phía trước hắn, khuôn mặt nàng đỏ ửng, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật như thế.
Còn Tiểu Bạch thì sao? Khuôn mặt của nó rất phê pha, nó được ăn một trận đến nỗi, không thể ăn được thêm nữa, đây là lần đầu tiên nó được ăn đã như thế, trong lòng nó thầm nghĩ xem ra đi với chủ nhân đích xác rất đúng.
- Chúng ta đi thôi!
Trần Vũ thản nhiên nói, Tiểu Bạch phía dưới đi cũng không nhanh, nó ụt ịt như một con heo, vì ăn quá no nên nó cũng không đi nhanh được!
Hắn thì không quan tâm, muốn đi nhanh hay chậm thì tùy, hai người không biết chạy bao lâu, sau lưng không còn nghe được âm thanh của Hắc Âm Thử, thế nhưng mà đối mặt với phong sát ngày càng mạnh.
- Ngươi đợi ta một chút, ta mở động khẩu!
Trần Vũ nhảy xuống còn Liễu Mộng Nhiên vẫn ngồi trên lưng Tiểu Bạch, sau đó đánh bừa mấy chưởng liền mở một cái động trên vách đá.
Động này còn rộng và sâu hơn trước kia, vì thuận tiện hai người thoải mái một chút.
Liễu Mộng Nhiên nhìn thấy công kích của Trần Vũ thì kinh ngạc hỏi.
- Công tử ngươi không phải là võ giả?
Liễu Mộng Nhiên khi thấy động tác khai phá động phủ mà không có một chút chân khí ba động nào khiến nàng cảm thấy rất lạ, không lẽ thiếu niên trước mặt mình có thần lực trời ban.
Thần lực trời ban vốn không phải là không có trong đại lục này, người có thần lực có sức mạnh vượt hơn người thường, thân thể cường tráng, nhưng nàng suy nghĩ lại cũng không phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...