- Cảm ơn, cảm ơn!
Người phụ nữ trung niên kích động đến không nói nổi nên lời, mang theo con gái tội nghiệp đến U Minh Trấn đã mấy ngày nay, người cho bà tiền trên cơ bản đều là bình dân, hoặc là mấy lão ăn mày, những gia đình phú quý cho một đồng cũng tiếc.
Trần Vũ phẩy phẩy tay ra ý không cần cảm ơn, sau đó nhấc chân đi vào trong tửu lầu.
Bé gái bên cạnh người phụ nữ trung niên ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Trần Vũ, ánh mắt bao hàm rất nhiều ý tứ, không thể nào đọc hết được.
Tầng hai.
Ngồi vào vị trí gần cửa sổ, Trần Vũ vẫn còn nghĩ đến chuyện lúc nãy.
- So với võ giả và người phú quý, cuộc sống của bình dân và người nghèo quá khổ, bản thân mình chỉ cần giết một con yêu thú là có mấy trăm hoặc mấy ngàn kim tệ, còn họ phấn đấu kiếm ngày ba bữa, số người chết đói không biết bao nhiêu, không lẽ trên đời này có vận mệnh thật sao?
Cho đến lúc này, Trần Vũ mới cảm thấy mình đã dung nhập vào thế giới này, cảm nhận thế giới bị hoan ly hợp, chúng sinh khó khăn.
Trước đây hắn ở trong gia tộc không cần phải lo cái ăn cái mặc, nhưng hôm nay nhìn thấy những thảm cảnh như thế này, hắn thấy mình còn may mắn chán!
- Không được! Võ Mạch Đại Lục người khổ có hàng ngàn hàng vạn, muốn quản cũng quản không được, mình chỉ có thể đảm bảo gặp ai thì giúp người ấy thôi, xem như không làm trái lương tâm mình!
Ăn xong cơm rời khỏi tửu lầu, hai mẹ con nhà kia đã không còn ở đó nữa, có thể đang đi mua màn thầu ở một cửa tiệm nào đó! Trần Vũ thở dài, đi tìm một khác sạn ở lại.
Lúc tìm được khác sạn có chỗ trống, trời đã về khuya, mặt trăng sáng vằng vặc từ từ nhô lên.
Trần Vũ đầu tiên đi tắm, tẩy hết phong trần trên người, sau đó khoanh chân ngồi trên giường, chuẩn bị luyện hóa Nguyên Khí Đan mới có được, biến nó thành chân khí bản thân.
Nguyên Khí Đan có màu vàng nhạt, bề mặt có những hoa văn tinh tế, hơi trong suốt, nhìn rất bất mắt, hắn nhìn một hồi lâu, cuối cùng quyết định nuốt xuống!
Ực ực!
Nuốt Nguyên Khí Đan vào bụng, Trần Vũ bão nguyên thủ nhất, từ từ vận chuyển Nạp Khí Quyết.
Ầm ầm.
Thế giới bên trong cơ thể dường như truyền đến một tiếng nổ mạnh, Nguyên Khí Đan hóa thành nguyên khí thuần túy, truyền vào tứ chi bách mạch, cùng chân khí dung hòa làm một.
Một canh giờ đã trôi qua.
Trần Vũ mở to hai mắt, tinh mang sắc bén lóe lên rồi biến mất.
- Đã cảm nhận được mình sắp chạm tới Ngưng Khí Cảnh, có lẽ Nguyên Khí Đan không có nhiều công hiệu như mình tưởng!
Trần Vũ nghỉ ngơi, đến sáng hôm sau liền rời khỏi khách sạn, vào lại U Minh Sơn Cốc săn bắt yêu thú tiếp.
...
Hôm sau hắn đi vào sơn mạch, nhưng không may lại gặp một đám cướp, đám ngày có mười người, thực lực hẳn cao hơn hắn rất nhiều, thấp nhất cũng là Ngưng Khí Cảnh tầng một.
- Ha ha, tiểu tử còn không mau mang hết tiền tài đen ra, sau đó một kiếm tự xác!
Một tên đại hán, mặt có vết xẹo do đao kiếm gây ra, ánh mắt lạnh lẽo cười lớn, nói.
- Các ngươi đùng có mơ, muốn lấy đồ của ta không dễ vậy đâu!
Trần Vũ ánh mắt không một chút sợ hãi, lạnh lùng nhìn đám người phía trước nói.
- Dương đại ca, tên này cứng đầu, để ta lên giải quyết hắn.
Một tên trung niên, người khô gầy, mặt ưng lên tiếng, giọng âm u nói.
Chuyện giết người cướp của này bọn họ đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, nên cũng không còn lạ lẫm gì nữa, mà ngược lại làm rất thuận tay, hôm nay bọn hắn tình cơ gặp một tên lạc đàn nên muốn giết rồi cướp!
- Được, ngươi lên giải quyết hắn nhanh chóng, chúng ta đi phía trước đợi ngươi.
Nhị đoàn trưởng, Dương Kỳ lớn tiếng nói, sau đó dẫn những người khác rời đi.
- Được, hắc hắc...
Tên trung niên gầy còm lên tiếng cười lạnh.
Trần Vũ thấy tình cảnh phía trước âm thần vui mừng, Ngưng Khí Cảnh tầng hai hắn không đánh lại, nhưng tầng một thì chết chắc dưới tay hắn rồi!
Hắn đợi mấy tên kia đi khuất, Trần Vũ giả vờ sợ hãi lui về sau vài bước, phòng hờ có người còn ở lại quan sát.
Tên trung niên kia thấy mặt Trần Vũ hoàng sợ, liền cười lớn, nói:
- Ha ha, tạp chủng, ngươi sợ rồi sao, còn không mau quỳ xuống dập đầu, lấy hết tiền tài ra rồi tự xác đi!
Quan sát kỹ lưỡng một chút, hắn thấy đã không còn người nào ở lại, ánh mắt hắn hiện lên vẻ âm u, nhìn vào tên trung niên trước mặt.
- Hừ, không biết sống chết!
Tên trung niên hừ lạnh một tiếng, tay cầm đại đao, nhanh như thiểm điện lướt chém tời đầu Trần Vũ.
Trần Vũ vẫn cười lạnh, ánh mắt âm u nhìn đối phương, tay nắm cán kiếm, ngay lúc hai người gần đụng nhau, hắn dùng Vân Tinh Bộ né sang một bên, sau đó Bạt Kiếm thuật đánh ra.
Một mang kiếm sáng bóng đánh ra, cắc ngang cổ của trung niên đó, nụ cười trên mặt hắn hoàn toàn mất hẳn, mắt trợn trắng nhìn về Trần Vũ vẻ không cam tâm.
- Hừ, Thanh Long dong binh đoàn, các ngươi hãy đợi đó, sẽ có ngày ta tiêu diệt hết các ngươi!
Trần Vũ ánh mắt âm u nhìn về phía trước, sau đó ngồi xuống lục soát lấy chiến lợi phẩm sau đó rời đi.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...