Lâm Vũ Thiên Hạ

- Cái gì!

Nghe Trần Vũ nói, sắc mặt ba người Trương Côn vụt biến, bọn chúng không phải chưa từng gặp người càn quấy.

Nhưng người càn quấy như thế này thì chưa từng gặp, tên tạp chủng này đúng là muốn chết, trong lúc phẫn nộ trùng gan, cả ba người đột nhiên nảy sinh ý muốn giết người diệt khẩu.

- Ngươi nói lại lần nữa xem!

Trương Côn không hề che giấu sát cơ trong mắt, điềm nhiên nói:

- Bây giờ dập đầu nhận sai cũng không kịp nữa rồi!

- Phí lời với hắn làm gì, tiểu tạp chủng, chết đi!

Thiếu niên mặt chữ quốc tiến lên trước một bước, xòe tay, định đánh vào mặt Trần Vũ.

Một chưởng này nếu như trúng mục tiêu, Trần Vũ dù không chết thì cũng bị hủy dung nhan, thủ đoạn quá tàn độc.

- Không biết sống chết!

Tu vi đối phương mặc dù tương đương với hắn, nhưng Trần Vũ hoàn toàn không để tâm, tùy ý tiến một bước, thân thể ngay lập tức xuất hiện trước mắt hắn, tay phải giơ ra, trực tiếp kẹp cổ đối phương, dùng lực ấn xuống.


Ầm ầm!!!

Mặt đất bị nện thành một cái hố nông, thiếu niên mặt chữ quốc đầu lún sâu nửa thước, sống chết không biết thế nào.

- Tạp chủng, ngươi dám xuất thủ, cho ngươi chết!

Trương Côn và một thiếu niên khác giật mình, vội vàng phát động công kích, thi triển ra rất nhiều vũ kỹ đắc ý.

- Vô Cực Tán Thủ!

- Băng Vân Chưởng!

Trần Vũ đối diện với công kích mãnh liệt của hai người, chân hơi động, lớp đất cứng lập tức bị dẫm nát, nâng khí thế trên người lên vô hạn, thân hình bất động, hai đấm nghênh đón.

Binh, binh!

- Chuyện gì vậy, hắn rõ ràng là Tụ Khí Cảnh tầng chín mà! Sao lại có thể chống đối hai người chúng ta?

Hai người Trương Côn như bị sét đánh, một ngụm máu tươi phun ra, hai chân rời đất bay lên, tựa như cưỡi mây vượt gió.

Người còn lơ lửng giữa không trung, mặt Trương Côn đã ánh lên một tia độc ác, vung tay phóng ra một đường hắc mang.

- Đi chết đi! Xuống địa ngục đừng quên là Trương Côn ta giết ngươi.

Xíu!

Hắc mang là một cây Tôi Độc Liễu Diệp Tiêu, tốc độ cực nhanh, giống như vừa mới bắn ra đã đến trước mặt Trần Vũ, tử quang nơi đầu tiêu lập lòe.

Trong lúc Trương Côn còn đang cười lạnh đắc ý, sắc mặt đột nhiên đông cứng, Trần Vũ chỉ dùng đúng hai ngón tay kẹp mạnh, Liễu Diệp Tiêu không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc.

- Không thể nào, ám khí thủ pháp của ta ngay cả võ giả Ngưng Khí Cảnh tầng một cũng không đỡ được, tại sao tên tiểu tử này lại có thể đỡ được?

Chân lảo đảo đạp đất, Trương Côn mặt nửa phẫn nộ, nửa hoảng sợ.

Trần Vũ chẳng buồn giải thích, rung tay ném Liễu Diệp Tiêu ngược trở lại.


- Hi vọng trên người ngươi có thuốc giải!

Phụt một tiếng, Liễu Diệp Tiêu cắm sâu vào cánh tay Trương Côn, độc tố xâm nhập nhanh chóng.

- Đồ khốn, ta muốn cả nhà ngươi chết hết, đường đệ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Độc tố trên Liễu Diệp Tiêu là ngũ bộ xà độc, võ giả Tụ Khí Cảnh trúng phải tất chết, võ giả Ngưng Khí Cảnh cũng chưa chắc giải được, uy lực thế nào Trương Côn đương nhiên biết.

Thấy mình trúng độc, Trương Côn mắt như đất chết, sợ không kịp giải độc, độc phát công tâm, đâu dám chậm trễ, hoảng hốt lôi từ ngực áo ra một bình thuốc giải, rút nắp, dốc ngược cả bình vào vết thương.

Trần Vũ hận nhất kẻ nào sỉ nhục cả nhà hắn, nổi giận, Vân Tinh Bộ thi triển đến cực hạn, hóa thành một làn tàn ảnh lướt đi, thuận thế kích sát Trương Côn.

Đúng lúc này, một tiếng quá lạnh truyền ra.

- Cút về!

Một đường thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chặn đứng trước người Trương Côn.

Trần Vũ thu thế không được, một quyền đánh ra.

Kình khí cuồng mãnh phóng ra khắp nơi, cây cỏ đổ rạp, Trần Vũ bị đánh lùi lại chỗ cũ, ánh mắt dừng ở chỗ người thanh niên trước mặt Trương Côn.

Người thanh niên này tuổi độ chừng mười tám, mặt che kín, trên mặt treo một nụ cười trào phúng.

- Lý Bố.


Trương Côn kinh hỉ, Lý Bố là một trong những đệ tử ngoại môn hàng đầu, tu vi không thua gì Trương Hạo Nhiên, là Ngưng Khí Cảnh tầng thứ nhất.

Chỉ có điều một thời gian dài rồi mà vẫn chưa đột phá cửa ải, trở thành đệ tử nội môn, cho nên trực tiếp bế quan bất xuất, tranh thủ đột phá trước cuối năm.

Có hắn ở đây, Trần Vũ dù có bản lĩnh thế nào cũng vô dụng, chắc chắn bị nghiền nát.

- Lý Bố, đường đệ bảo ngươi bảo vệ ta, bây giờ, ngươi giết hắn cho ta.

Trương Côn bị thương khá nặng, nói chuyện mà khóe miệng không ngừng rỉ máu, nhìn rất thê thảm.

Lý Bố lạnh nhạt nói:

- Một võ giả Tụ Khí Cảnh tầng thứ chín mà cũng không đánh được, ngươi làm mất mặt đường đệ ngươi quá, về phần hắn, yên tâm, ta sẽ khiến hắn biết thế nào là mùi vị phải quỳ.

Trương Hạo Nhiên được xưng thiên tài, sau này đối phương trở thành đệ tử nội môn, chắc chắn sẽ phải quay lại chăm sóc hắn nên Lý Bố cũng không đứng yên mà nhìn.

Quay người, Lý Bố đùa giỡn nói:

- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống nhận sai thì sẽ tha cho ngươi, nếu không ngươi sẽ biết thế nào là thủ đoạn Lý Bố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui