Lâm Vũ Thiên Hạ

Một lát sau thức ăn của hai người kia cũng được bưng lên, hai bên cũng tập trung ăn uống nên không có nhiều chuyện với nhau, nhưng lúc này bỗng nhiên có tiếng nói từ phía dưới cầu thang phát ra làm ai cũng phải chú ý tới. 

- Công tử, trên đây quả thật là không còn chỗ nào trống cả, xin công tử đừng làm khó chúng ta mà! 

- Hừ, vậy sao! 

Nghe tiếng nói ngạo mạn phát ra, thì liền đoán được người này chỉ là một thiếu niên mà thôi. 

Khi hắn vừa đi lên khỏi lầu thì đập vào mặt mọi người là một tên thiếu niên ăn mặc lòe loẹt, quần áo bóng bẩy, đi phía sau có hai tên người hầu, trên đai lưng có đeo theo một tắm lệnh bài bạch ngọc, trên đó khắc một chữ “Lục”. 

- Thôi kệ hắn đi, chúng ta cứ tiếp tục ăn! 

Một số khách nhân ngồi trên đây phát hiện ra tên công tử họ Lục này nên cũng chả thèm quan tâm nữa, vì chuyện này gặp quá nhiều nên sinh ra nhàm chán, nhưng đối với một ít người mới tới thì chưa biết. 

- Chà...không ngờ hôm nay ta lại may mắn như thế, ở đây lại có một cô nương xin đẹp như thế này, chặc chặc... 

Tên công tử ăn mặc lòe loẹt kia không ngờ là đi về phía ông cháu mới vừa ngồi chung với Trần Vũ, nhìn thái độ của hắn quả thật là không xem lão nhân ngồi kế bên ra gì. 

Khi nghe có người nói tới mình thì thiếu nữ ngồi kế lão nhân kia tỏ thái độ vô cùng khó chịu, mắt liếc xéo nhìn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tên công tử họ Lục kia. 

Trần Vũ ngồi kế bên thấy vậy thì cũng chỉ cười lạnh, chuẩn bị tư thế ngồi xem kịch. 

Mà tên công tử ăn mặc bóng bẩy kia chính là người của Lục gia, Lục Bình! 


Là một tên ăn chơi trác táng có tiếng ở nơi này, bình thường không thích tu luyện, đến hai mươi hai tuổi mà cũng chỉ mới đạt tới Bạo Khí Cảnh sơ kỳ. 

Tuy Lục gia chỉ là một tiểu gia tộc trong Hoàng Thành, nhưng mà vì Lục gia cũng chỉ có mình hắn là con cháu nên mới chiều chuộng ra như thế này. 

Bình thường hắn rất thích ăn hiếp người khác nhưng cũng chưa làm hại ai bao giờ, chỉ triêu chọc vậy thôi chứ không có làm, vì luật ở Hoàng Thành này rất là nghiêm khắc. 

- Cứ liếc đi, ta thích....ha ha... mỹ nữ, tối nay ta muốn... 

- Hừ! Kêu tên Lục Triển Vân ra đây cho ta nói chuyện! 

Lão nhân để chén trà xuống, cắt ngang lời của Lục Bình, trong lời nói có phần tức giận, khí tức của Tiên Thiên cũng thả ra nhè nhẹ làm người khác cũng phải e dè, không dám liếc mắt qua dòm ngó. 

Nghe có người nói tới tên đích danh của gia gia mình thì Lục Bình không khỏi xanh mặt như đít nhái, người này có thể gọi thẳng tên như vậy thì hẳn không phải là bình thường. 

Mà điều khiến hắn không ngờ tới chính là nhìn hai ông cháu này ăn mặc cũng không lòe loẹt lắm, nên mới dám trêu chọc, nhưng mà không ngờ lại đá trúng thiết bảng. 

Còn hai tên người hầu kia phát hiện ra khí tức của lão nhân kia thì không khỏi tái mét như người bị bệnh lâu ngài, nói cũng không dám nói một câu mà trực tiếp quay đầu chạy về báo cáo. 

- Lão...lão rốt cuộc là ai? Sao...sao lại dám gọi thẳng tên của gia gia ta? 

Lục Bình cố gắn lấy lại bình tĩnh, cà lăm hỏi. 

- Hừ, ta là ai? 

Lão nhân kia vuốt chòm râu muối tiêu của mình cười trừ, từ đầu thì lão không dám xác nhận nhưng mà hiện tại thấy cái lệnh bài họ Lục, cộng với tính cách thì không chạy đâu cho khỏi. 

- Không biết là vị cao nhân nào, nếu cháu ta có sai phạm gì thì mong bỏ qua cho nó một lần! 

Phía dưới cầu thang triền lên lời của Lục Triển Vân, khi lão nghe người hầu chạy về thông báo thì liền nhanh chóng chạy tới đây, nhưng cũng may gia tộc gần đây nên cũng không mất nhiều thời gian. 

- Hả...Lão Hà! 

Lục Triển Vân vừa mới nhìn tới lão nhân đang phát ra khí tức Tiên Thiên kia thì không khỏi ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, người dám gọi thẳng tên mình như vậy thì chỉ có một người, đó chính là Lão Hà này. 

Lúc này Trần Vũ mới biết lão nhân đang ngồi chung với mình tên Hà, còn họ thì hắn không biết được. 

- Ha ha, Không ngờ lão Hà ngươi lại tới nhanh như vậy, nào, chúng ta về Lục gia nói chuyện tiếp! Các ngươi tóm cổ hắn về cho ta! 


Lục Triển Vân cười lớn đi lại vỗ vỗ vai Lão Hà kia, lần này Lục Triển Vân đợi chính là Lão Hà này tới Hoàng Thành, mục đích duy nhất đó chính là muốn cho cháu trai mình lấy cháu gái của Lão Hà. 

Để cho cháu gái của Lão Hà này quản tên phá làng phá xóm này lại, như vậy mới mong gia tộc có hậu được. Lục Triển Vân cũng chỉ hi vọng cháu trai mình sau khi lấy được cháu gái của Lão Hà thì sẽ thay đổi tính tình lại. 

Chuyện này cả hai lão cũng đã thông qua nhau rồi, hiện tại chỉ còn chờ thời gian. 

- Thôi xong! 

Lục Bình không khỏi hoảng sợ, vì chuyện này hắn cũng đã nghe gia gia mình nói rồi, cho dù hắn co bị ăn hiếp thì gia gia hắn cũng sẽ không xen vào, đây chính là lý do hắn không muốn lấy nàng ta. 

Những người ngồi trên lầu hai đang chờ đợi xem kịch nhưng mà hiện tại xem ra không có toại nguyện rồi. 

- Ha ha, chúng ta đi thôi! 

Lão Hà kia mỉm cười đứng dậy, để lại năm kim tệ trên bàn rồi cùng cháu gái mình đi theo Lục Triển Vân. Lúc thiếu nữ kia đi ngang Lục Bình không khỏi đưa nắm đấm lên đe dọa hắn. 

- Thật thú vị! 

Trần Vũ nhìn thấy toàn cảnh này thì không khỏi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh không quan tâm nữa, mà chỉ ngồi ăn một ít và nhấp nháp chén trà thơm ngon. 

- Ha ha, cuối cùng tên đó cũng bị hốt, ha ha...nhìn mặt hắn lúc nãy làm ta mắt cười quá! 

- Đúng đúng, lần này hắn khó mà có thời gian đi quậy phá rồi! 

Mọi người trong tửu lâu không ngừng bàn tán cười đùa với nhau, về sau chắc chắn rằng tên Lục Bình kia cũng sẽ không có thời gian rảnh mà tới phá bọn họ rồi. 

Đinh...đinh! 


Lúc này, Trần Vũ phát hiện đai lưng của mình rung động nhè nhẹ. 

Nhìn lại thì phát hiện lệnh bài truyền âm của mình đang nhấp nháy phát sáng, chứng tỏ có người đang truyền âm cho hắn. 

- Đi thôi! 

Trần Vũ quay đầu nhìn qua Tiểu Vũ, lấy bốn kim tệ để trên bàn rồi rời khỏi tửu lâu. 

Đi đến một nơi vắng vẻ, hắn rút lệnh bài truyền âm lên nghe, bên trong liền truyền ra âm thanh của Trần Long: 

- Đoàn trưởng, Học Viện và khu đầu não Ẩn Thế mạo hiểm đoàn của chúng ta đã xây dựng được chín phần mười rồi, chỉ còn trang trí thêm một chút nữa là xong, không biết đoàn trưởng có cần xây thêm thứ gì không? 

Nghe xong thì Trần Vũ không khỏi vui mừng, xem ra cái Học Viện của mình đã được xây dựng hoàn thành, việc trang trí kia cũng chỉ là phụ họa mà thôi. 

- Nên trở về rồi! 

Tiểu Vũ nge xong lời nói của Trần Long thì trái ngược lại là không có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên nói. 

- Được rồi, vào trong Ma Vực nhiều ngày như vậy rồi thì cũng nên trở về, hiện tại ở trong Hoàng Thành này ta cũng chưa có mục đích gì! 

Trần Vũ nói xong thì thu lại lệnh bài, sau đó mướn xe ngựa rời khỏi Hoàng Thành, khi đến bên ngoài nơi vắng vẻ, thì cả hai rút ra Phi Kiếm phi hành trở về Nam Lĩnh Thành. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui