Lâm Vũ Thiên Hạ

- Ha ha, ta có chết thì Việt Triều các ngươi cũng bị diệt!

Cùng quy vô tận? Hắn sẽ không có cơ hội đó, Tiểu Bạch bạch mao phát ra bạch quang chiếu sáng một vùng, con mắt thứ ba từ từ mở ra, Cổ Cách Vương bị đứng sững lại như đang rơi vào trạng thái nào đó.

- Giết ngươi thật quá dễ dàng cho ngươi rồi!

Tiểu Vũ cầm Phi Kiếm đâm mạnh vào đan điền của Cổ Cách Vương, nhất thời Cổ Cách Vương liền phun ra một búng máu, đao chân khí cũng biến mất do đan điền đã bị phá hủy.

- Ngươi...

Tiếng nói khó khăn của Cổ Cách Vương truyền ra, hắn không ngờ con yêu thú này lại có năng lực như vậy.

- Các ngươi có thể trả thù cho người thân của mình!

Tiểu Vũ xách cổ Cổ Cách Vương lên vứt lại gần đám người dân, bọn họ sửng người một chút sau đó nước mắt chảy ra khi chứng kiến cảnh người thân của mình bị giết một cách tàn nhẫn.


Bọn họ liền đi lại nhặt những công cụ kia lên làm lại như những gì chúng đã làm với người thân của họ, tiếng kiêu thốn khổ vang vọng khắp thôn nhưng khôn ai chú ý, mà từ từ giết chết tên ác ma đó.

Hắn thấy vậy cũng không ngăn cản người dân, mà cứ để mặc họ, một khắc sau, khi tra tấn Cổ Cách Vương đến chết, người cũng không còn nguyên ven, tay chân đầu cổ, da,.. điều bị lột ra.

- Cảm tạ công tử đã cứu giúp thôn chúng ta!

A Mộc đi lại khơm người hành lễ, đây là trưởng thôn đã hơn sáu mươi.

- Mọi người hiện tại có dự kiến gì không?

Tiểu Vũ điềm đạm lên tiếng hỏi.

- Chúng ta sẽ rời xa nơi này, nó đã không còn thích hợp để ở lại nữa rồi!

Trưởng thôn A Mộc thở dài nói.

Chuyện này hắn cũng không nói gì, chuyện như vậy xảy ra tại nơi này, có chắc là sẽ không có lần tiếp theo tái diễn sau, nên rời đi nơi khác an cư lập nghiệp là tốt nhất cho bọn họ.

- Chuyện này ta cũng không có gì để khuyên, ta cũng phải rời đi khỏi nơi này!

Tiểu Vũ nhìn sơ sang xung quanh một thể sau đó thở dài, hắn không ngờ chuyến này lại gặp nhiều chuyện như thế.

Trưởng thôn cũng không nói gì, hiện tại bọn họ cũng không còn gì mà tặng cho hắn, nên đành im lặng là tốt nhất, Tiểu Vũ đơn nhiên không cần những thứ đó rồi.

- Tiểu Bạch, ngươi đi bắt vài con mãnh thú ăn đi, ta đi về phía trước đợi ngươi!

Hắn nói xong rời khỏi Thông Tiền Trang, chậm rãi đi trên đường, tuy tối nhưng có ánh trăng nên rất dễ dàng đi.


Nhìn thấy những làn khí màu đỏ như ẩn như hiện trên thân mình, hắn đành cười khổ, đây chính là do giết chóc quá nhiều mà ra, trên tay hắn đã chết hơn trăm người rồi.

- Xem ra giết chóc quá nhiều nên bị sát khí quấn người, nếu mà sát khí nhiều quá sẽ có ngày tẩu hỏa nhập ma mất!

Hai khắc sau Tiểu Bạch cũng đi tìm hắn, thấy hắn nó nhanh chóng tiến lại, một người một thú lại lần nữa lên đường.

...

Tiểu Bạch hướng về phía trước đi thẳng liên tục nhiều ngày cuối cùng hắn cũng rời khỏi nơi này.

Hiện ra trước mắt là một hoang mạc vô cùng lớn, cồn cát khắp nơi, không khí nóng bức, gió liên tục thổi cát bay loạn khắp nơi.

- Cuối cùng cũng đến được hoang mạc, cảm giác thật nóng bức nha!

Tiểu Vũ cười trừ, khi thấy nhiệt độ nơi này rất nóng, làm mồ hôi chảy như mưa.

Theo như hắn biết Nam Hoang Thành này nằm giữa sa mạc, tuy nằm giữa sa mạc nhưng nơi đó lại có nhiều khoáng sản như tinh kim quý hiếm, linh dược,...

Lần này hắn muốn đi đến đó để lịch lãm một thời gian, hắn muốn biết trong hoang mạc này là như thế nào!


Tiểu Vũ bắt đầu tiến vào hang mạc tiếp hướng tây đi tới.

Ngày này, trong sa mạc nổi lên phong bạo, hơn mười đạo gió lốc giống như cuồng long cuồn cuộn, đem vô tận cát vàng hấp đến giữa không trung, tràng diện cực kỳ đồ sộ!

Tiểu Vũ cũng không có tâm tình nhìn xem một màn này, môt khi bị gió lốc quét đến, hắn cũng không có đồ vật gì có thể cố định thân hình, chỉ có thể bị cuốn lên không, té xuống đến phân thân toái cốt!

Vội vàng triển khai thân hình, Tiểu Vũ một đường chạy như điên, cho đến khi tránh vào trong một cái sơn cốc, lúc này mới ngăn phong bạo lại, làm cho hắn có thể nhẹ nhàng thở ra.

Mà ngược lại Tiểu Bạch lại hưng phấn nhiều lần, đây là lần đầu tiên nó thấy chuyện lạ như vậy, nhưng Tiểu Vũ nào quan tâm liền thu nó lại, hắn không điên ngồi lại thưởng thức cơn bão các này!

Màn đêm buông xuống, Tiểu Vũ lấy ra thịt của Bạch Man Ngưu mà lúc trước săn bắt đến, để lên đống lửa nướng ăn.

Tiểu Bạch vốn không có kỵ cái gì, tuy loại này thịt ăn cũng không thể cho nó tăng lực lượng lên, nhưng tiểu tử kia lại rất tham ăn, trước nếm qua mấy lần, sau đó mỗi khi hắn đốt lửa, nó sẽ kiêu lên một trận, sau đó dùng hai mắt thật to nhìn chằm chằm vào thịt nướng mà chảy nước miếng, không có nhân phẩm chút nào!

Sau khi đem thịt nướng chín, Tiểu Vũ tiện tay kéo xuống một miếng ném cho Tiểu Bạch, còn hắn cũng bắt đầu đại khoái cắn ăn, vài cái cắn xé liền tiêu diệt hết cái chân trâu. Lấy ra hơn mười khỏa tinh hạch cấp hai cho Tiểu Bạch "tu luyện" sau đó lại thu nó vào trong tháp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui