Ăn xong, phân thân lại tiếp tục ra khỏi cung điện luyện tiếp những pháp thuật khác, lần này hắn muốn luyện đó chính là Ngự Phong Thuật.
Lần này phải mất đến mười ngày, trải qua vố số lần thất bại, Trần Vũ mới có thể tạm coi là sử dụng được pháp thuật "Ngự phong Thuật".
"Ngự Phong Thật" cũng giống như "Thiên Nhãn Thuật", đều là môn pháp thuật phụ trợ, chỉ có thể sử dụng trên thần mình, không thể làm phép lên thân người khác. Bất quá, công dụng của nó so với "Thiên Nhãn Thuật" thì lớn hơn nhiều.
Sau khi thi triển "Ngự Phong Thuật" Trần Vũ cảm thấy thân mình nhẹ bỗng, mũi chân nhẹ nhàng khẽ điểm một cái, liền dễ dàng có thể bay ra xa mấy trượng mà không uổng tí lực nào.
Tư vị chạy trên đất bằng với tốc độc cao như thế thật tuyệt vời, cảm giác như vất bỏ hết thảy mọi thứ ở phía sau. Làm cho Trần Vũ mỗi ngày phải chạy trong tháp như điên hơn năm, sáu lần mới bỏ qua.
Đương nhiên loại hiệu quả gia tốc này và "Vân Tinh Bộ" khác xa nhau. "Vân Tinh Bộ" là môn bí thuật nó có thể biến cái không thể thành có thể, trong cự ly ngắn, hao phí một lượng lớn thể lực dùng để gia tốc. Bộ pháp này mà được thi triển trong địa phương nhỏ hẹp thì vô cùng kỳ diệu.
Mà "Ngự Phong Thuật" khi thi triển thì bất đồng, ngoại trừ không ngừng tiêu hao pháp lực thì không mất một ít thể lực nào cả, có thể mặc ý chạy như điên, tuyệt sẽ không xuất hiện hiện tượng mất sức. Loại gia tốc hiệu quả này vẫn phải dùng pháp lực để duy trì.
Một khi không còn pháp lực thì "Ngự Phong Thuật" mới ngừng lại mà thôi. Bởi vậy, "Ngự Phong Thuật" thường được tu tiên giả cấp thấp sử dụng để đi đường dài hoặc chạy khi cần thiết. Có thể nói đây là một môn pháp thuật bắt buộc phải học của hầu hết tu tiên giả cấp thấp.
Làm cho hắn cảm giác nhớ lại lần trước mình phi hành như thần thánh vậy mà lần này chỉ bay được chừng hai mươi dặm là phải rơi xuống rồi.
Tiếp đến hắn sử dụng Bách Bộ Phi Kiếm để điều khiển Phi Kiếm, khi có Phi Kiếm hắn có thể phi hành gần đến bốn mươi dặm mới hết pháp lực.
- Ài, phi hành được gần bốn mươi dặm vậy như vậy cũng xem như tốt rồi!
Hắn gật đầu tán thưởng chính mình, điều này làm hắn rất ưng ý.
- Chỉ còn Bách Bộ Phi Kiếm là khó luyện ah, hơn một tháng rồi mà cũng chỉ lãnh ngộ được có một chút bên trong pháp thuật này! Cùng làm chỉ là điều khiển Phi Kiếm thôi!
Hắn thở dài ngao ngán, Bách Bộ Phi Kiếm là môn kiếm pháp như cái tên của nó, kiếm pháp này có thể kết hợp với Phi Kiếm mà sử dụng, điều khiển kiếm vô cùng điêu luyện, từ nhất kiếm thành mười kiếm hoặc hơn nữa, tùy vào độ pháp lực của từng người, khi khai triển tất cả kiếm cùng tấn công đối phương.
Lùi một bước mà nói, tuy Bách Bộ Phi Kiếm khó học, nhưng lượng sát thương nó gây ra mạnh hơn Băng Chăm Quyết nhiều lần, có thể khiêu chiến trên cấp một bậc, đây tuyệt đối là lợi hại.
- Đến lúc ra ngoài đi lịch lãm rồi, Luyện Khí trung kỳ cũng cỡ võ giả Ngưng Khí Cảnh rồi, cũng không xem như quá yếu. Về phần Bách Bộ Phi Kiếm hi vọng vừa đi lịch lãm vừa tìm kiếm huyền diệu trong nó vậy!
Sờ mũi tự cười mình vài cái, hiện tại hắn đang rất hưng phấn để đi lịch lãm, ở trong tháp lâu như vậy hắn cũng đã thấy chán òm rồi.
Quyết định thật kỹ mọi chuyện, hắn liền định đến giờ cơm rồi nói cho hai người kia biết.
Nhưng lúc hắn định đang ngồi xuống tu luyện tiếp thì thấy chân thân (bản tôn) Trần Vũ đi đến, hắn nhìn phân thân mình cười cợt, giống như định làm chuyện xấu gì đó.
- Hôm nay ngươi sao lại rảnh rổi đến đây vậy?
Phân thân thấy chân thân mình đến thì lên tiếng hỏi.
- Hắc hắc, lần này ta đến rủ ngươi làm một chuyện rất vui ah! Rất có lợi cho hai chúng ta ah!
Trần Vũ cười cợt, vẻ mặt bất tiện nói.
Phân thân làm ra vẻ mặt khó hiểu nhìn Trần Vũ, hắn thật sự không hiểu ý Trần Vũ đang nói, làm chuyện rất vui, chuyện gì mà vui đến vậy?
Không đợi phân thân hỏi, Trần Vũ liền lại gần nói nhỏ vào tai của hắn, nói xong hai người phá lên cười, chuyện gì chứ chuyện này bọn họ muốn là làm, Trần Vũ đắc ý hỏi:
- Ngươi thấy kế hoạch của ta như thế nào?
- Ha ha, rất tốt, rất tốt, ta cũng muốn thử một phen nha! Thật muốn thử cảm giác đó là như thế nào, làm ta thật háo hức!
Phân thân cười lớn, cũng đắc ý vài phần, hắn không ngu mà không thử, lâu lâu mới có cơ hội mà!
Ý đồ đã xác định được, hai người ngồi xuống bàn bạc kỹ lưỡng lại kế hoạch một chút, sau đó tách ra, chuyện ai nấy làm, chỉ là ngồi chờ đến giờ ăn cơm mà thôi.
- Thật mong đợi ah nha! Nhất định không được thất bại, nếu không về sau sợ là khó cơ cơ hội!
Trần Vũ mỉm cười vuốt cằm, sâu xa nói.
...
P/s: Hôm nay mình dịch sớm, vài ngày nữa nộp đồ án nên dịch chậm chút, thông cảm nha!!!
P/s: Chương kế tiếp: Chương 142: Đền Tội Thích Đáng (6h30 pm - 06/04/2019)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...