Lâm Vũ Thiên Hạ

Hắn cũng đùa lại với nàng, thích thì gọi thôi, hắn không quan tâm nhiều lễ thủ như vậy, ánh mắt chờ mong nhìn sang nàng mong thê tử mình chỉ điểm một chút, chứ hắn luyện liên tục mà không thành công khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

- Luyện đan, thứ nhất không được gấp gáp, khống hỏa phải tinh tế, không thừa cũng không thiếu, tinh thần lực cùng linh hồn lực phải tinh tế quan sát nếu không đan dược sau khi thành sẽ biến thành bột phấn như thế này!

- Ầy, thì ra là ta đã khống hỏa sai rồi sao...

Hắn tự vỗ đầu mình một cái, nhớ lại trong lúc luyện đan mình có phần hơi gấp gáp thật.

- Thiếp sẽ dạy chàng cách luyện đan khác, cách này sẽ giúp cho việc ngưng đan được xác suất thành công nhiều hơn. Hơn nữa cánh này loại bỏ rất nhiều thủ pháp dư thừa, làm thời gian kết đan nhanh hơn!

Cơ Nguyệt bàn tay trắng như củ sen cầm lên một cây Tụ Lam Hoa sau đó buông ra, Tụ Lam Hoa không rơi xuống đất mà lơ lửng nơi đó, tiếp đến nàng đánh ra một thủ pháp vô cùng kỳ diệu, ngọn lửa màu tím của nàng không ngừng tách ra tinh hoa trong Tụ Lam Hoa.


Sau đó nàng khẽ phất tay một cái, một số linh dược phụ trợ liền tự mình bay vào, sau đó nhanh chóng bị rút ra tinh hoa, bằng mắt thường có thể nhìn thấy linh dược nhanh chóng co rút lại.

Sau đó tích tụ thành một giọt linh dịch nhỏ, sau đó liền nghe tiếng khẽ quát của nàng “ngưng”, hạt linh dịch liền bắt đầu cô áp lại một lát sau liền biến thành mười hai khỏa đan dược màu trắng sửa.

Ngay lập tức một mùi thơm nồng đậm đan dược truyền xộc vào mũi hắn làm hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Ánh mắt hắn sáng như lồng đèn, toàn quá trình chưa được năm phút mà nàng đã cho ra một lò, hơn nữa còn có mười hai viên, đều là thượng phẩm đan dược, không phí một chút dược liệu nào.

Mà thê tử mình cũng không cần dược đỉnh, quá khoa trương đi, hắn liền muốn học rồi, tuyệt chiêu luyện đan này hắn phải học cho bằng được, nếu không hắn sẽ hối hận mất.

Cơ Nguyệt cầm một khỏa Tụ Khí Đan đưa cho hắn, mỉm cười nói:

- Chàng có thể dùng thử một chút! Xem hiệu quả của nó như thế nào!

Hắn liền gật đầu, lấy khỏa đan dược còn ấm trên tay thê tử mình bỏ vào miệng nuốt xuống, lập tức một luồng tinh hoa linh khí liền chạy khắp kinh mạch hắn, hắn nhanh chóng luyện hóa chúng thành linh lực tích lại đan điền.

- Thật tuyệt, Tụ Khí Đan này chứa rất nhiều tinh hoa linh khí, đây là lần đầu tiên ta ăn được đan dược thượng phẩm như thế này. Nàng luyện đan thật thần kỳ, có thể chỉ ta một chút được không?

- Phì! Còn bày đặt ra vẻ, thiếp không chỉ chàng thì chỉ ai, từ đó tới giờ thiếp chưa từng thu đệ tử, xem ra chàng là đệ tử đầu tiên của thiếp rồi!

Cơ Nguyệt che miệng cười nhẹ, làm hắn cảm thấy như trăm hoa đang đua nở, cũng mỉm cười theo, nói đùa tiếp:


- Ầy, vậy sư phụ phải hảo hảo dạy thủ thật này cho ta rồi, nếu không ta sẽ lên cấp trên đi kiện nàng mất, khà khà.

- Được rồi, không đùa nữa, đây chính là Khống Đan Ảnh trên linh giới, luyện đan trên đó hẳn không cần dược đỉnh, lấy chân không làm dược đỉnh, đó là cảnh giới cao nhất trong luyện đan.

Cơ Nguyệt nghiêm mặt lại, bắt đầu giảng dạy cho hắn một chút về phương pháp luyện đan này, nàng truyền cho hắn một đạo thần niệm, hắn liền nhanh chóng đem nó luyện hóa đi.

- Hắn liền biết Khống Đan Ảnh có chín chín tám mươi mốt thủ ảnh, nếu luyện đến đại thành có thể luyện đan một cách nhanh chóng, không làm mất nhiều linh dược.

Một tách trà sau, hắn mở mắt ra, mỉm cười một cái, nhìn sang thê tử của mình, hắn bắt đầu làm theo phương pháp của nàng Khống Đan Ảnh, hai tay dần chậm rãi lật qua lật lại.

Động tác trong tay từ chậm biến nhanh, thời gian dần trôi qua chỉ thấy vô số thủ ảnh tung bay theo một quỹ tích nào đó.

Nếu như giờ phút này có người trông thấy sẽ chỉ cảm thấy hoa mắt, không phân rõ những bàn tay này cái nào mới là chân thật.


Cơ Nguyệt đứng kế bên xem hắn học tập thì gật đầu thưởng thức, một bên vuốt lấy tóc dài của mình, mỉm cười nhìn hắn, xem ra hắn học rất nhanh.

Trần Vũ cũng không biết bảo trì ở trạng thái này bao lâu, hắn biết rõ thủ pháp này là một loại chưởng pháp thượng thừa nào đó bất truyền trong luyện đan, Hắn tin chắc rằng nếu bên ngoài các sư phụ cũng chưa chắc sẽ truyền lại kỹ nghệ này.

Nhưng đây là ai, hắn là phu quân của nàng, một thủ pháp luyện đan Khống Đan Ảnh mà thôi, không có gì quý giá cả.

Hắn liên tục luyện thủ pháp, ba ngày sau thủ pháp của hắn liên tục không ngừng, hư thật không ngừng, biến hóa thất thường.

Trần Vũ mở mắt, trong mắt lộ ra thần sắc hiểu ra, thì thào lẩm bẩm:

- Chín chín tám mơi mốt huyễn ảnh thủ, quả thật có chỗ độc đáo, chỉ cần quen thuộc vận dụng thì chắt lọc dược lực tinh hoa sẽ thuận tiện mau lẹ hơn nhiều lắm, hơn nữa đối với Ngưng Đan cũng có hiệu quả rõ rệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui