- Không ngờ đứa cháu mình lại lăng không phi hành nhờ vào thanh kiếm này!
Ôm gia gia mình được một lúc, Liễu Mộng Nhiên không thúc thích nữa nhưng mà áo của gia gia nàng đã thấm đầy nước mắt của nàng.
Liễu Mộng Nhiên sực nhớ Vũ thiếu, liền ngước đầu nhìn sang Trần Vũ giới thiệu.
- Gia gia, đây là người đã cứu con, nếu không có Vũ công tử con hẳn đã chết từ lâu rồi!
Lão nghe cháu gái mình nói như vậy, liền mới để ý tới thiếu niên trước mặt, không ngờ tuổi trẻ tài cao, vậy mà có thể lăng không phi hành cùng yêu thú của mình.
Lão ôm khơm người hành lễ, giọng có vài phần thưởng thức, nói:
- Ta Liễu Minh Khương cảm ơn tiểu hữu đã cứu cháu gái ta, ân tình này về sau Liễu gia ta tất báo!
Liễu Thanh Phong kế bên cũng đánh giá thiếu niên trước mặt này nhưng vẫn không nhìn thấu tu vi đối phương, chỉ có khả năng cho thấy, đối phương hẳn cao thâm hơn chính mình.
Nhưng bọn họ nào ngờ nhìn không thấu là đúng rồi, ta tu tiên thì võ giả các ngươi nhìn bằng niềm tin ah!
Trần Vũ liền ôm quyền trả lại, khơm người, nói:
- Tiền bối quá lời rồi, chỉ tiện tay mà thôi! Vãn bối còn có việc cần làm, xin cáo từ trước!
Không để hai người nói thêm hắn cưỡi Tiểu Bạch rời đi, không một chút níu kéo nhìn lại, Liễu Thanh Phong thấy vậy cũng chỉ thở dài một cái, sau đó nhìn đứa cháu của mình, nói:
- Nhiên Nhi con nói rõ cho ta là chuyện gì xảy ra?
Liễu Mộng Nhiên nghe vậy liền khóc thêm một lần nữa, đây là lần duy nhất trong đời của nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy, nàng liền kể lại đầu đuôi câu chuyện cho gia gia của mình cùng phúc bá nghe.
Hai người nghe xong liền giận run người, sát ý tỏa ra xung quanh khiến mấy yêu thú cấp thấp không dám ló đầu đi ra.
- Hay cho một cái Tử gia nho nhỏ mà dám làm như thế này, được, được, được!
Liễu Minh Khương liên tục nói ba từ “được” nồng đậm sát ý, nhưng sau đó thu hồi lại, hỏi đứa cháu của mình.
- Con nói thiếu niên lúc nãy đã cứu con, không biết tôn danh quý tánh của hắn là gì, về sau để Liễu gia chúng ta dễ bề báo ơn!
- Hắn là Vũ Trần, thần bí khó lường, con chỉ biết vậy thôi!
Nàng thành thật trả lời, vì từ lúc đầu đến cuối nàng cũng chỉ biết duy nhất đó là tên của hắn, ngoài ra những thông tin còn lại đều tịch mịch.
Hai người nghe tên Vũ Trần đều lẩm bẩm, một hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra, bọn họ chưa từng biết gia tộc nào họ Vũ mà thực lực lại mạnh như thế, suy nghĩ nát óc hai người cũng bỏ qua chuyện này.
Liễu Thanh Phong cầm Tinh Vân Kiếm đưa lại cho Liễu Mộng Nhiên, nói:
- Con lấy thanh kiếm này từ đâu ra, tại sao lại có thể cưỡi trên nó mà phi hành?
Lão đã thả chân khí vào trong dò xét thật kỹ, nhưng không phát hiện gì khác ngoài đây là Huyền Binh cao cấp, tuyệt đối quý giá, trong Hòa Bình Thành cũng chưa đến mười cây.
- Con lấy nó trong động phủ của cường giả Vương Cấp, còn sao nó có thể bay được con cũng không biết, là do Vũ công tử kia làm...đúng rồi con còn lấy được một công pháp Địa Cấp.
- Cái gì...công...công pháp..Địa Cấp, ta không nghe nhầm chứ!
Đại trưởng lão cùng lão tổ kinh hô một tiếng, bọn họ lưu truyền trong gia tộc cao lắm là Huyền Cấp công pháp mà thôi mà lần này đứa cháu mình lại lấy được Địa Cấp công pháp, đây không phải là chuyện đùa.
Về sau chắc chắn Liễu gia có thể đi ngang Hòa Bình Thành!
Liễu Mộng Nhiên gật đầu đem công pháp đưa cho gia gia mình xem, hai người run run tay nhận lấy, hít mạnh một hơi liền mở ra xem, sau đó hô hấp liền gấp gáp.
- Đúng là Địa Cấp công pháp, họa phúc cùng đi, ha ha ha!
Đại trưởng lão Liễu Thanh Phong cùng lão tổ Liễu Minh Khương cười lớn.
- Vậy Vũ công tử kia có lấy được thứ gì trong đó không?
Đại trưởng lão Liễu Thanh Phong hỏi thử, hắn không tin hai người cùng một chỗ như vậy mà thiếu niên kia không nhận lấy thứ gì quý giá khác.
Thật ra hai lão đã đoán đúng, hắn có thể nói là thu hoạch nhiều nhất, thu được một con Hắc Long làm tọa kỵ, đây là đều mà không ai nghĩ tới, ngoài ra hắn còn hái được rất nhiều linh dược Âm Phong Thảo cùng với yêu hạch lục cấp. Nói chính xác là đại thu hoạch.
- Vũ công tử chỉ lấy mấy khỏa Dạ Quang Châu mà thôi, còn lại con đều lấy hết!
Liễu Mộng Nhiên thành thật trả lời với đại trưởng lão, dù gì Dạ Quang Châu cũng không quý giá bằng công pháp Địa Cấp cùng Huyền Binh cao cấp.
Hai lão già nghe xong liền không nói, chỉ đâm tư suy nghĩ, tại sao công pháp Địa Cấp mà thiếu niên kia không quan tâm, hay là hắn có thứ khác quý giá hơn? Hay là hắn không hứng thú với công pháp?
- Tại sao hắn không dành lấy công pháp Địa Cấp? Chẳng lẽ hắn không động tâm sao?
Gia gia Liễu Minh Khương đưa lên nghi vấn hỏi đứa cháu của mình, lão thật không tin được, nếu là người khác đã giết người cướp của rồi!
- Con không biết, nhưng Vũ công tử nói hắn không phải võ giả!
Liễu Mộng Nhiên thản nhiên nói một câu làm mọi người điếng hồn, không phải võ giả mà có thể lăng không phi hành như đúng rồi, hơn nữa theo đúng lý mình phải nhìn thấu tu vi của tiểu bối mới đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...