Khi Edward ngước đầu lên bất chợt nhìn thấy Isabella Swan bước ra khỏi lớp sinh học cùng cậu chàng Mike Newton, toàn bộ thần kinh của anh đều đột nhiên căng lên như dây đàn. Tất cả những cảm xúc chán ghét, cuồng bạo, phẫn nộ, khát khao… vừa được xoa dịu khi nhìn thấy sinh vật đơn bào lại đột nhiên bùng nổ trở lại. Những cảm xúc cực đoan ấy bị đè nén bởi sự hiện diện của những con người bình thường xung quanh khiến Edward mặc dù không còn cần hít thở cũng bỗng chốc cảm thấy khó thở. Giống như có một thứ gì nặng nề một mực chèn ép trong lồng ngực. Mọi thứ đều như đến với cực hạn gào thét cần phải bùng nổ. Đôi mắt vốn vì cơn khát đã biến thành màu đen nay lại càng trở nên thâm trầm. Edward biết bản thân lúc này đã khó có thể kềm chế bản năng ẩn sâu trong linh hồn tội lỗi của mình. Chỉ cần đứng gần đứa con gái này thêm một giây phút nào nữa, anh sẽ không thể khống chế bản thân mà nhảy đến xé xác, uống máu cô ta cho đến khi dòng máu đó cạn kiệt. Edward biết, cơn khát dày vò sẽ khiến anh mất đi lý trí.
Giống như một kẻ tội đồ lạc vào vùng đất thánh, Edward hốt hoảng rời khỏi. Chỉ còn sót một chút lý trí kềm giữ cho thân thể không bộc lộ tốc độ siêu việt cực hạn của nhân loại, toàn bộ lực chú ý của anh đều dành cho công việc áp chế những cảm xúc cực đoan đang tràn ngập trong tâm hồn. Thất thố, phẫn nộ, cuồng bạo, thậm chí lo lắng và khiếp sợ; Edward lúc này bất giác bộc lộ những mặt tối vẫn ẩn sâu trong con người mình. Thống khổ. Một phần nào đó trong anh chỉ là một kẻ dơ bẩn hèn nhát. Anh căm ghét phải sống như một con quái vật. Thế nhưng, đáng thương làm sao, Edward lại không thể chối bỏ được sự thật: anh chính là một con quái vật, từ bản chất đến tâm hồn, tất cả đều là.
Bỗng nhiên, vẫn chìm trong bóng tối tiêu cực, Edward mơ hồ cảm nhận được một bàn tay gõ nhẹ vào trán mình. Điều này không có nghĩa là anh bị tấn công một cách mạnh mẽ. Trái lại, với thể chất kinh khủng của mình, hành động va chạm nhẹ nhàng này dĩ nhiên không thể gây ra bất kỳ cảm giác chân thực nào cho cơ thể Edward. Anh sở dĩ cảm nhận được nó chỉ vì sự quen thuộc đối với cảm giác mềm mại ấy. Những va chạm thật nhẹ, những xung động mơ hồ phát ra từ hành động của một con người thật yếu đuối hầu như không thể tác động lên xúc giác đã gần như trơ lỳ của anh nhưng lại có thể dễ dàng lay động những gì ngủ sâu trong tâm linh, từng chút một qua mỗi ngày.
Edward giống như một người vừa giật mình bừng tỉnh khỏi vô tận những cơn ác mộng , không gian đang tối tăm bỗng nhiên bừng sáng. Điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là một khuôn mặt quen thuộc đang tươi cười vô cùng bí hiểm. Nó khiến anh hốt nhiên sửng sốt. Biểu cảm ngu ngốc hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt luôn điển trai lạnh tanh của anh. Đôi mắt Edward mờ mịt nhìn cảnh vật xung quanh. Thì ra, trong lúc bản thân không để ý, anh lại đi đến khu vườn bí mật quen thuộc của cả hai người. Bàn tay còn đang giữ lấy một thứ gì đó nhỏ nhắn mềm mại và ấm áp.
Ấm áp?!!
Edward hoảng hốt nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay to lớn của mình đang nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của sinh vật đơn bào. Cảm giác ấm áp khiến trái tim đã chết của anh lưu luyến chính là truyền đến từ đó. Edward vội vàng giật tay mình ra khỏi tay cô gái cho dù trong lòng tràn ngập cảm xúc không tình nguyện. Anh lo lắng quan sát phản ứng của Sarah. Một Edward nhỏ xíu trong óc thì đang hoảng sợ chạy lung lung. Cô ấy có nhận ra không? Nhiệt độ cơ thể mình quá lạnh. So với thân nhiệt ấm áp của cô ấy, bản thân mình cứ như một tảng băng trôi lạc từ cực bắc đến vậy. Cô ấy sẽ nghi ngờ sao? Sẽ thắc mắc sao? Đằng sau bộ mặt không chút biểu cảm của Edward là một đống lộn xộn đã bị khuấy tung cả lên.
Thế nhưng, tất cả lo lắng của Edward dường như đều là những điều dư thừa. Sarah Stuart trông chẳng mấy để tâm đến cái nắm tay hay là nhiệt độ bất bình thường của cơ thể anh. Cô nàng hơi cau mày. Dường như đã cảm thấy phát chán với cái mặt đơ như gỗ của Edward nên cũng không khách khí mà ngồi bệt xuống nền cỏ. Ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đã chuyển sang màu đen thẫm của anh, bĩu môi khẽ than thở.
“Bạn hiền à bạn hiền! Nhờ bạn mà hôm nay, ngoài bốn tiết buổi sáng tự động cúp học, mình lại phải bỏ thêm hai tiết buổi chiều để ngồi đây bốn mắt nhìn nhau với bạn sao?”
Vẫn đang còn chìm trong cảm giác hụt hẫng, ngơ ngác trước phản ứng rất ư là bình thường của Sarah, Edward cộc cằn đáp lại.
“Tôi cũng không bắt cô đi theo tôi.”
Sarah nhướn mày. Khuôn mặt xinh đẹp treo lên một nụ cười dài châm biếm.
“A à…là tôi có chân, tự động đi theo anh sao? Vậy cái người nắm chặt tay tôi không buông, lôi xềnh xệch một mạch đến cái nơi hẻo lánh này chắc là sinh vật lạ ngoài hành tinh ấy nhỉ? Bây giờ thì hắn bỗng dưng đi đâu rồi? A! Là lên phi thuyền, tạm biệt trái đất trở về hành tinh mẹ thân yêu của mình mất rồi.”
Với tư cách là một người đuối lý trước, Edward chột dạ cụp mi. Anh chàng cũng không còn hung hăng như ban nãy mà ngoan ngoãn lại. Bộ dạng trông hệt như một đứa học sinh phạm lỗi bị giáo viên bắt gặp và trách phạt.
Nhìn thấy biểu hiện yếu thế của Edward, Sarah cũng không cảm thấy vui mừng hoặc thoả mãn. Những người thân quen với cô đều biết, Sarah có một thói quen vô cùng xấu. Khi cô tức giận, Sarah không bao giờ mắng chửi người hay nói lời thô tục. Trái lại, những lúc như vậy là lúc lời nói của cô trở nên cực kỳ trau chuốt và hoa mỹ. Sarah sử dụng ngôn ngữ như vũ khí của mình. Một thứ vũ khí lợi hại sắc bén khi mỉa mai và bới móc khuyết điểm của kẻ đối nghịch với mình. Không những vậy, phản ứng khi này của Sarah chính là điển hình cho những kẻ có tâm lý trái nghịch. Nếu như cô nàng cực kỳ, cực kỳ ghét bạn. Xin chúc mừng, hình tượng của bạn trong miệng cô nàng sẽ trở thành người hoàn hảo nhất trên thế gian. Và cô nàng sẽ yêu “chết” bạn!
Loại phản ứng ngược này, có một lần khi hai người mới quen nhau, đã khiến Edward cảm thấy giận dữ và không muốn tiếp tục làm bạn với Sarah nữa. Chỉ đơn giản một điều, anh chàng vô cùng phiền chán khi ngoài mặt Sarah nói năng vô cùng hoà nhã với một người song trong lòng lại điên cuồng hừ lạnh, khinh thường, châm chích thậm chí mắng chửi kẻ đó. Với Edward, đó là một kiểu hành xử vô cùng tầm thường và đáng khinh bỉ. Thế nhưng, điều khiến Edward bất ngờ là chỉ sau vài giờ lén lút nguyền rủa người ta trong đầu, Sarah dĩ nhiên quẳng tất cả mọi chuyện lên chín tầng mây. Không đến nửa ngày, cô nàng đã quên sạch sành sanh những chuyện khó chịu và cả cái kẻ khiến cô ghét cay ghét đắng chỉ trong vòng vài giờ trước. Giống như kẻ đó chưa hề từng tồn tại trong kí ức cô nàng, Sarah không hề nhớ đến những chuyện đó thêm bất cứ một lần nào nữa. Điều này khiến Edward cảm thấy dở khóc dở cười và chút ác cảm đối với tính cách hai mặt của Sarah cũng biến mất tăm. Sinh vật đơn bào không thể lưu giữ được chuyên gì quá năm giây, Edward lại có thêm một nhận thức mới về mức độ đơn giản trong cá tính và cách suy nghĩ của Sarah. Mặc dù lối suy nghĩ không được bình thường cho lắm nhưng con người lại khá đơn thuần khiến cho việc kết bạn với cô gái này là một điều vô cùng thoải mái, lúc ban đầu Edward đã từng nghĩ như vậy khi quyết định làm bạn với Sarah và tất nhiên, đến hiện tại sau bao nhiêu thay đổi trong cảm xúc và trạng thái giữa hai người, suy nghĩ này vẫn chưa hề có một lần thay đổi. Edward, một cách vô hình chung đã vô ý thức chậm rãi chấp nhận cả những khuyết điểm trong con người Sarah mà trước đây, khi chúng xuất hiện trên những người khác, Edward lại cảm thấy vô cùng chán ghét.
Tuy nhiên, ngoài Edward, người vô cùng thân thiết với Sarah, những tật xấu kể trên khiến cho cô, đôi lúc, trở thành một đứa con gái điêu ngoa và hiểm độc trong mắt người khác. Thậm chí, xét theo một mặt nào đó, cô nàng đủ tư cách trở thành một thành viên nổi bật trong hội những cô nàng xấu tính[1].
Những con bé giàu có và xinh đẹp, thích chưng diện sành điệu, chế nhạo những đứa chúng cho là kẻ mọt sách lập dị, bắt nạt những kẻ yếu đuối và cô độc, đú đởn bám dính lấy bọn con trai trong đội thể dục của trường và, tất nhiên là không thể thiếu những thứ trang sức đi kèm ví dụ như danh hiệu nữ hoàng ngày hội trường chẳng hạn. Sarah không thật lòng thích những điều đó nhưng nó cũng không ngăn cản cô đã từng là một trong bọn họ, những đứa con gái sống sa đoạ phung phí trên của cải của người nhà. Đó là một quãng thời gian cách thời điểm hiện tại rất xa, rất xa; khi Thẩm Nghi Tịnh từng là “đầu não” của một nhóm nữ sinh như vậy.
___________________
[1] Những cô nàng xấu tính: Mean girls. Những ai đã xem phim điện ảnh Mỹ về đề tài các trường trung học chắc chắn sẽ quen thuộc với hình tượng nhân vật phụ phản diện của một nhóm những cô nàng tóc vàng, giàu có và xấu tính luôn luôn đối nghịch với nhân vật nữ chính thông minh và chân thành này.
Chương 25: Phiền não của Edward (tiếp theo)
Năm tháng trung học nổi loạn và tràn đầy màu sắc, có những thứ dơ bẩn và cũng có những điều đáng nhớ. Nhóm bạn thân đều là mấy cô gái nổi bật trong trường, gia cảnh giàu có, tính tình khó chịu. Bọn họ giống như được ngầm thừa nhận là giai tầng cao nhất trong trường bởi vì gia đình mỗi người đều đóng góp rất nhất nhiều tiền bạc chỉ với mong muốn con cái mình có được đãi ngộ tốt nhất.
Cha mẹ nuôi Thẩm Nghi Tịnh thuộc một thế gia làm ăn lâu đời của cộng đồng người Hoa tại Sing. Của cải trong nhà nhiều vô kể, giao tế rộng rãi với tầng lớp thượng lưu chỉ toàn những chính trị gia tài giỏi và ông chủ lớn. Điều đó khiến cho, mặc dù chỉ với thân phận một đứa con nuôi, Thẩm Nghi Tịnh cũng được hưởng những đãi ngộ khiến kẻ khác hâm mộ đỏ mắt. Thậm chí, ngôi trường trung học mà cô theo học cũng là một trường tư thục do cha mẹ nuôi cùng mấy người bạn hợp tác xây dựng. Ngày đó không thiếu những kẻ chỉ trích sau lưng, thậm chí chỉ thẳng vào mặt cô mà nói.
“Thẩm Nghi Tịnh cô thì có gì tốt đẹp mà tự phụ? Chỉ là một kẻ vừa sinh ra đã may mắn, được ông trời ưu ái còn như trí tuệ hay nhân phẩm đạo đức gì đó của cô đều là rác rưởi. Ngay cả một đồng tiền cũng không phải do tự mình kiếm ra. Cô có tư cách gì sống phung phí như vậy?”
Lúc đấy cô chỉ cười khẩy, hất hàm mà kiêu ngạo nói thẳng vào mặt kẻ không biết điều, tự coi mình là khôn ngoan đó.
“Được sinh ra trong nhà giàu cũng là một loại học vấn cao siêu. Còn sau khi sinh ra làm sao cho ông trời ưu ái chính là kết quả chứng minh nhân phẩm của tôi vô cùng cao đẹp. Còn các người, dù cho các người thêm mười kiếp, có cố gắng cầu trời khấn phật như thế nào cũng chẳng có được điều kiện sung túc cho dù chỉ bằng một nửa cuộc sống của tôi bây giờ. Các người như vậy, không phải là cả rác rưởi cũng không bằng? Nếu là tôi, tệ hại đến mức đó thì đã đi nhảy sông tự tử cho đời nó trong sạch. Lượn qua lượn lại ở đây chỉ tổ cho kẻ khác chướng mắt.”
Những đứa bạn thường tụ tập với cô đứng xung quanh đều cười ầm cả lên. Có kẻ ngả ngớn cười nhạo. Thậm chí còn có kẻ đụng tay đụng chân. Nhất là mấy thằng nhóc trong đội bóng rổ lại càng càn rỡ ra mặt hăm doạ sẽ đánh cho con bé học sinh ngoan gan lớn kia một trận ra trò rồi bán nó vào trong hộp đêm tại khu đèn đỏ làm thêm một buổi tối. Tất cả những đứa đang lười biếng dựa tường không tham gia cũng nhanh chóng bị ý tưởng này thu hút. Jenny Zergrid, lúc đó là con bạn thân nhất của Thẩm Nghi Tịnh cũng là một loại tiểu thư nhà giàu kiêu căng ngạo mạn, cười cười khoác tay lên vai Thẩm Nghi Tịnh nói nhỏ.
“Nhìn xem, bọn con trai trong tụi bóng rổ ủng hộ bồ chưa kìa!” Trong giọng nói của cô nàng vẫn còn xen lẫn một chút vị chua.
Thẩm Nghi Tịnh cũng không thèm để ý hừ lạnh. Ai chẳng biết cô nàng này đã nhăm nhe tay đội trưởng đội bóng rổ của trường từ hồi mới vào năm nhất. Rất tiếc, cái tên cơ bắp đầy mình nhàm chán ấy lại cứ nhắm đến Thẩm Nghi Tịnh. Dù sao, nếu so về độ giàu có, Jenny vẫn thua Thẩm Nghi Tịnh một khoảng rất lớn.
“Hừ…Chỉ tại Andrew đang theo đuổi mình thôi. Bọn này giống mấy con chó trung thành của hắn vậy. Thế nhưng, nếu hắn rớt đài trong trận đấu tiếp theo, ai dám chắc những kẻ này không biến thành sói. Tên Andrew này đắc tội với không ít người đâu.”
Một đứa con gái tóc vàng khác đứng bên cạnh Thẩm Nghi Tịnh cũng suồng sã chen vào câu chuyện. Ả này là một đứa nhà giàu mới nổi vừa gia nhập nhóm luôn cố nịnh hót Thẩm Nghi Tịnh.
“Bồ đừng nói đùa chứ. Trong đội bóng rổ còn không ít đứa tôn sùng bồ. Thằng Andrew có bị hạ bệ đi chăng nữa thì bọn chúng cũng vẫn sẽ chẳng khác gì bây giờ, giống như mấy con chó nhỏ vẫy đuôi đi theo sau bồ.”
Nghe thấy kẻ khác hạ thấp người tình trong mộng của mình, Jenny cay độc liếc cô ả người mới kia một cái. Cô nàng này cũng không vừa, ánh mắt nhìn Jenny cũng tràn đầy khinh thường và khiêu khích. So gia thế ả tất nhiên không bằng Thẩm Nghi Tịnh nhưng còn Jenny này, muốn đấu còn không biết được ai hơn ai. Thẩm Nghi Tịnh nhìn hai đứa con gái âm thầm gây hấn, tranh đấu với nhau mà cười nhạt. Cuộc sống thật rất nhàm chán. Phải có thêm chút màu sắc như vậy mới sôi động và thú vị hơn nhiều. Lại nhìn về phía những gã trai bặm trợn thành viên đội bóng rổ như hai hàng vệ sĩ hộ tống đứng sau lưng, Thẩm Nghi Tịnh khẽ cau mày. Cô không thích cách làm việc lỗ mãng và ầm ĩ của những gã đầu óc ngu si tứ chi phát triển này. Thế nhưng, lần này có vẻ cách doạ dẫm ngu ngốc này lại rất có tác dụng.
Đứa con gái hồi nãy chính khí lẫm liệt chỉ thẳng vào mặt Thẩm Nghi Tịnh dạy đời thì hiện tại sắc mặt nó tái nhợt, hoảng sợ nhìn đám người côn đồ vây xung quanh mình. Dù cho có là một con mọt sách đi chăng nữa, nó hẳn phải hiểu rõ ý nghĩa của cụm từ “khu đèn đỏ” nghĩa là gì và đám người coi trời bằng vung này hẳn nhiên không phải chỉ nói đùa, doạ nạt bâng quơ như vậy. Nhất là, đứa con gái tóc đen đứng đầu vừa bị nó giáo huấn kia. Trong ngôi trường này, không ai không biết cô ta chính là kẻ điên cuồng và nguy hiểm nhất. Nếu đã nói ra miệng và Kẻ cầm đầu đầu không có ý kiến, điều đó có nghĩa chúng có quyền hiện thực hoá lời nói của mình. Mỗi trò chơi oái oăm của đám con nhà giàu này đều bắt đầu bằng một câu nói thản nhiên như vậy. Tất nhiên, nếu có gây ra hoạ thì đều có người nhà với đội ngũ nhân lực và vật lực hùng hậu dọn dẹp. Hai bàn tay nó đều siết chặt thành nắm đấm giống như đang cố giữ cho bản thân có thêm can đảm và bình tĩnh. Rất tiếc, Thẩm Nghi Tịnh dễ dàng nhận ra, tinh thần của con nhỏ này cũng đã gần đến bờ vực của sự sụp đổ.
Mấy gã trai trong đội bóng rổ vẫn từ từ ép sát đến đứa con gái ngu ngốc đáng thương. Lúc này, một đứa con gái vẫn chướng mắt cái kiểu khinh khỉnh của mấy đứa học giỏi như nó ác ý dùng tay xô mạnh một cái. Con bé học trò ngoan đang trong trạng thái hoảng sợ dễ dàng bị đẩy ngã ngồi sụp xuống sàn nhà. Tiếng cười nhạo xung quanh lại vang lên càng dữ dội. Những kẻ không liên quan cố giữ mình trung lập không muốn bị liên luỵ nhưng lại không cam tâm bỏ lỡ trò hay thì đứng tụm lại một chỗ cách khá xa đám đông hỗn loạn và chỉ trỏ. Có kẻ khâm phục, có kẻ bất bình, thậm chí còn có kẻ thích bao đồng muốn đi báo cho giám thị trong trường nhưng lại bị đồng bạn giữ lại. Những kẻ khôn ngoan thì không muốn dây dưa vào đám học sinh cá biệt và đống chuyện thị phi giữa chúng. Và càng nhiều hơn là những ánh mắt thương hại dành cho đứa con gái chán sống đi gây chuyện với Kẻ cầm đầu.
Thẩm Nghi Tịnh lạnh nhạt quan sát phản ứng của mọi học sinh đứng xung quanh. Những biểu cảm quen thuộc lúc nào cũng có thể bắt gặp khi “nhóm thống trị” xuất hiện trong trường. Nhìn vào đống người lộn xộn đứng trước mặt, Thẩm Nghi Tịnh bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Đặc biệt là khi nhìn thấy con bé học sinh ngoan bị hù cho sợ vỡ mật ngã ngồi trên sàn, sắc mặt tái xám, Thẩm Nghi Tịnh lại càng phiền chán. Ban đầu cứ tưởng là kiếm được thứ gì thú vị có thể chơi đùa lâu một chút.
Tiếng giày cao gót chậm rãi nện trên sàn gạch như nện vào tâm của kẻ thua cuộc. Đôi mắt nó sợ hãi ngẩng lên nhìn Kẻ cầm đầu dùng một tư thế như một nữ vương tiến về phía mình. Tim nó đập nhanh liên hồi. Nó tất nhiên không cam tâm. Bản thân ưu tú xuất sắc như vậy làm sao có thể bị chèn ép trước một kẻ bại hoại của xã hội. Con bé thu hết can đảm của mình, ưỡn ngực trừng mắt như chuẩn bị tư thế đối đầu với cái ác, kiên cường không khuất phục. Thế nhưng, người ta dĩ nhiên không hề để tâm đến nó. Đôi giày cao gót màu hồng không hề dừng lại, thản nhiên lướt qua ngay sát bên cạnh. Từ trên đỉnh đầu vang xuống một giọng nói lạnh nhạt, ngữ khí tràn đầy vẻ khinh thường.
“Đồ vô dụng.”
Kẻ cầm đầu đã bỏ đi thì những tên khác trong nhóm cũng không còn hứng thú muốn trêu đùa nữa. Bọn chúng lục tục rời khỏi, hướng theo bước chân vừa khuất sau cánh cổng lớn. Những tiếng cười nhạo, chuyện trò, đùa bỡn vẫn vang vọng không dứt. Trong phút chốc, hành lang vừa mới đầy người trở nên trống trải, chỉ còn một thân hình nữ sinh nho nhỏ ngồi bệt dưới sàn vẫn chưa đứng dậy nổi. Không một ai giúp đứa con gái, không một ai muốn bản thân dây vào rắc rối cả. Nó cảm thấy nhục nhã và xấu hổ, cắn môi đến bật máu nhưng cũng không hiểu tại sao bản thân chính là người chiếm lý lẽ lại bị bọn côn đồ rác rưởi kia hù doạ đến mức không nói nên lời. Sự tự tin ở một góc nào đó trong tâm hồn nó lặng lẽ sụp đổ.
Thẩm Nghi Tịnh khẽ mỉm cười. Mặc dù không cần quay đầu lại nhìn, cô vẫn biết chắc chắn mình đã đè bẹp con nhỏ ngu xuẩn đó như đè bẹp một con kiến. Trong thâm tâm Thẩm Nghi Tịnh cay nghiệt trào phúng. Con nhỏ này, nó tưởng nó là diễn viên chính trong phim truyền hình Hàn Quốc hay truyện tranh Nhật Bản sao[1]? Chân thành, dũng cảm, kiên cường đấu tranh cho lẽ phải? Trời ạ! Nó còn mong có hoàng tử nhảy ra cảm động trước nhân phẩm cao đẹp của nó rồi cung phụng nó như công chúa chắc? Ôi, Chết vì cười. Thời đại này còn có kẻ muốn làm lọ lem một bước lên mây hay anh hùng làm trong sạch Thế giới cơ đấy. Xin lỗi à! Thẩm Nghi Tịnh cười lạnh. Muốn làm nhân vật chính thì phải xem lại bản thân mình có đủ tư cách hay không. Muốn kiếm nổi bật mà chọn cô làm đá kê chân thì quả thực là kẻ mù loà ngu xuẩn. Mà muốn dùng cô để tô vẽ cho danh tiếng của mình, xin thứ lỗi, trước hết phải trả đủ cho hoá đơn cái đã. Thẩm Nghi Tịnh cô có thể là một đứa con gái bại hoại nhưng cũng không phải là loại ngu ngốc mặc cho kẻ khác tính kế lên đầu mình.
Còn kết cục của cô gái người hùng, sứ giả chính nghĩa thì như thế nào? Điều này còn cần phải hỏi sao? Còn có thể xuất hiện một cái kết quả gì khác ngoài việc kể từ ngày đó, học sinh trong trường không có một ai còn trông thấy cô gái đó nữa cơ chứ. Có thể là sợ hãi quá mà xin chuyển trường; hoặc giả, cũng có thể là đang cực kỳ bận rộn với trò chơi nho nhỏ thú vị nào đấy cùng đám đàn ông lắm tiền…Ai biết được!
__________________________
[1] Mọi người nhận ra Thẩm Nghi Tịnh đang đề cập đến bộ truyện và bộ phim nào ko? Tình tiết quen thuộc, mô tuýp vô cùng cũ kỹ mà tiêu biểu là bộ truyện Con nhà giàu và bản BOF version Hàn Quốc.
_______________________
* tám nhảm: Mọi người có ai nghe thấy tiếng cười lạnh vô cùng rùng rợn của Sarah ở cuối chương ko nhỉ?…”Who knows!” *cười nhạt*
À há, Thẩm Nghi Tịnh đã có một quá khứ vô cùng hoành tráng và bí ẩn, dần dần sẽ được hé mở trong các chương sau. Có ai bắt đầu thắc mắc tại sao đời trước Thẩm Nghi Tịnh giàu vậy mà lại tự lập sớm + đi làm một phóng viên quèn chưa?
P/S: Bản thân ta tin tưởng mưa dầm thấm đất loại cảm tình này hơn là cái loại nhất kiến chung tình viển vông chỉ có thể dùng cho các mỹ nam mỹ nữ nhân vật chính trong phim/truyện ^_^ Vì vậy "tình yêu sét đánh", nhanh đến chóng vánh giữa Ed x Bell trong nguyên tác cũng không khiến ta có nhiều cảm xúc cho lắm. Bởi vì không có cơ sở vững chắc nên cảm tình của Bella mới dễ bị lung lay (ví dụ tiêu biểu là nụ hôn đui mù mắt cẩu với Jacob trong Nhật thực -> cái loại tình tiết này đã có khuynh hướng NP, loại truyện ta siêu cấp ghét >_
Tình cảm cần đến những sự kiện bên ngoài đến kích thích thì làm sao vượt qua được loại cuộc sống bình thản trong vô tận thời gian? Kết thúc Hừng đông ta cứ nghi hoặc. Tình cảm của Edward và Bella nhìn như trải qua rất nhiều sóng gió, khó khăn, nguy hiểm nhưng chính những điều đó mới là những thứ khiến mối quan hệ của hai người trở nên sâu đậm. Vậy nếu không còn những "chất kích thích mạnh mẽ" đó, hai người có thể giữ được ngọt ngào lãng mạn như trong phim chăng? Nói thật, thứ gì cũng chỉ thú vị lúc ban đầu, dùng lâu ko thay đổi sẽ thấy chán. Ta nghĩ con người như Bella sẽ không chịu đựng được cuộc sống bình tĩnh sau này. Và cái forever của couple này thực sự là giấc mơ quá dễ tan vỡ.
------------------------------------------------
Chương 25: Phiền não của Edward (P.C)
Khoảng thời gian tụ tập với nhóm con cháu thượng lưu trong trường trung học đã để lại những dấu ấn vô cùng đậm nét trong tính cách sau này của Thẩm Nghi Tịnh. Bọn chúng có thể bị coi là rác rưởi của xã hội, là những con đỉa sống xa hoa phung phí và truỵ lạc trên xương máu của kẻ khác. Nhưng ít nhất, đó là những kẻ chơi không tồi nếu như có đủ lợi ích trao đổi với chúng hoặc là, với thế lực đứng đằng sau chúng. Tất cả những kẻ đó liên kết với nhau tạo nên một vòng tròn và hình thành một chỗ dựa vô cùng vững chắc cho thế hệ của chúng sau này. Điều đó khiến cho những kẻ giàu, nếu không phải là kẻ ngu ngốc bẩm sinh sẽ mãi mãi giàu bởi vì ngay từ khi chưa hoàn toàn trưởng thành, tất cả bọn chúng đều đã phải lăn lộn trong một thế giới thu nhỏ không khác gì với xã hội bên ngoài. Có những thủ đoạn, toan tính, mưu mô; thậm chí cả những loại bẫy rập vô cùng tinh vi hiểm độc. Thứ chúng giao dịch hằng ngày với nhau là tiền thật, là lợi ích vật chất và những quan hệ nhân tình phức tạp mà những kẻ bình dân luôn tự hào có thể dựa vào hai bàn tay mình tự nuôi sống bản thân, không thể tưởng tượng được. Một thế giới mục rỗng hủ bại ăn người không nhả xương. Chính loại quan hệ vòng tròn luẩn quẩn đó từ rất sớm đã dạy cho Thẩm Nghi Tịnh biết làm thế nào để có thể biến thành một con nhím có gai độc, nguy hiểm chết người nhưng vô cùng đáng yêu.
Rất nhiều năm sau đó, Thẩm Nghi Tịnh thỉnh thoảng đều nhớ lại thời trung học nổi loạn náo nhiệt đó. Mặc dù những hành động hung hăng càn quấy khi đó đều không còn gây nên bất kỳ cảm giác nào đối với cô, nó vẫn là khoảng thời gian đặc biệt đáng nhớ tạo nên một Thẩm Nghi Tịnh trưởng thành không chỉ được tôi luyện về mặt tâm tính mà còn về mặt trí tuệ. Với lại, bên cạnh một cái đầu không tệ, không thể không kể đến vận số vô cùng tốt của Thẩm Nghi Tịnh. Bằng chứng chính là, cho dù trong kiếp này, không còn là kiều nữ Singapore Thẩm Nghi Tịnh, Sarah Stuart vẫn là một kẻ vô cùng giàu có và nổi bật. Thậm chí, so với kiếp trước, địa vị của cô còn được nâng cao hơn một bậc. Đại gia nhà giàu tại Singapore, một đảo quốc nhỏ ở phương Đông và quý tộc hoàng gia Tây Âu cổ; không cần so ra cũng biết ai có địa vị cao quý hơn. Hơn thế nữa, cuộc sống bây giờ của cô thanh nhàn và đơn giản hơn trước đây rất nhiều. Phần lớn gai nhọn của cô cũng đã thu lại vào trong người. Cái loại châm chích mỉa mai đối với đám bạn bây giờ chỉ là loại vui đùa vô thưởng vô phạt chứ không chứa đựng ác ý như trước đây khi cô đối xử với những kẻ đối nghịch mình. Thế nhưng, điều này cũng không thể phủ nhận được cái tật xấu kia đã ăn sâu vào bản năng phản ứng của Sarah. Jessica cũng thường xuyên than thở với Sarah về cái thói quen thích châm chọc người khác này của cô.
“Sarah, mình thật sự rất mừng vì đã trở thành bạn của bạn. Đối đầu với bạn là một quyết định chẳng khôn ngoan chút nào. Chỉ nhờ cái lưỡi cay độc này thôi, bạn hoặc là kẻ thù của bạn sẽ phải có một kẻ hộc máu mà chết. Nếu như gặp một kẻ ngu ngốc không hiểu được hàm nghĩa trong lời mỉa mai của bạn, bạn chính là người tự mình ôm một bụng ấm ức sau đó. Còn nếu gặp một kẻ quá khôn ngoan, xin chúc mừng, bạn có đủ tài năng để sử dụng lời nói ít nhất nhưng mang lại hiệu quả cao nhất. Kẻ đó mà không tăng xông hộc máu, mình sẽ tôn xưng kẻ đó thành thầy giáo của mình.”
Sarah không đồng ý lắm với quan điểm này của Jessica nhưng Angela thì lại hết sức ủng hộ, thậm chí coi như đó là một tổng kết thông minh nhất của Jessica từ trước đến nay. Còn Edward thì từ trước đến nay lại không mấy để tâm lắm đến cái miệng độc địa của Sarah những lúc cô nàng tức giận. Đối với anh, phản ứng của cô đơn thuần chỉ là một đứa trẻ đòi kẹo mà không được nên giận lẫy mà thôi. Điêu ngoa nhưng không quá gây ảnh hưởng đến người khác. Phương pháp Edward đối mặt với cơn giận của Sarah rất đơn giản, chính là trực tiếp lờ nó đi, nghe tai này lọt tai kia không thèm để trong lòng mấy lời nói nhảm đó. Vì vậy mà sáng chiều cặp kè bên cạnh nhau một năm, tâm thái của Edward vẫn phẳng lặng như nước trong khi Sarah thì không ít lần nghẹn một bụng giận dữ chỉ có thể tìm Jessica để tâm sự phát tiết. Ngày hôm nay chính là lần đầu tiên anh chàng Edward này vì mấy lời châm chích của Sarah mà biểu hiện lúng túng và cam chịu. Hành động này thật lạ lùng!
Sarah cau mày, bàn tay nhỏ nhắn hơi co lại, tự nhiên gõ nhẹ mấy cái vào trán của Edward. Cô bất đắc dĩ cười cười.
“Đừng giả bộ. Cái bộ dáng đáng thương này không hợp với bộ dạng của anh chút nào.”
Edward cũng không chống đối, để mặc cho Sarah gõ trán mình như một người lớn giáo huấn trẻ nhỏ. Giọng nói lành lạnh của anh vang lên lại tạo nên hậu quả hết sức buồn cười.
“Đừng gõ. Gõ nữa sẽ bị móp đầu đấy!”
Sarah há hốc mồm kinh ngạc. Mọi động tác của cô đều như bị đóng băng, cứng ngắc giữa chừng. Trong đầu không ngừng lắp bắp. Đây, đây là việc gì? Cô bị cướp lời thoại? Đó rõ ràng là lời thoại quen thuộc của cô. Sao cái gã này lại có thể không biết xấu hổ mà trơ trẽn cướp lấy? Thật không thể tin được! Hắn cướp lời thoại của cô!!! Hay là…Edward đang làm nũng, với cô??? Ánh mắt Sarah nhìn Edward trở nên quái dị, giống như anh chàng không còn là Edward thường ngày mà đã bị một thứ sinh vật kì dị nào đó ngoài hành tinh thay thế. Khả năng đó thật không lớn. Có lẽ, sự thật đơn giản chỉ là sáng nay đầu anh chàng này vô tình đập mạnh vào đâu đó, rớt xuống nước nên não bị úng???
Edward điềm nhiên quan sát mọi phản ứng của Sarah. Ngay cả tiếng gào thét trong nội tâm của cô anh cũng không bỏ qua. Cái cách cô phát hoảng lên với những chi tiết nhỏ nhặt và lối suy luận kỳ quặc bất thường của mình khiến anh không nhịn được phì cười. Tâm tình đang căng thẳng và u ám của Edward vì mùi hương kì lạ của cô gái tên Bella kia và cả sự lo lắng về việc Sarah có thể phát giác nhiệt độ bất đồng giữa cơ thể hai người hay không bỗng chốc thả lỏng một chút. Lần đầu tiên trong vòng một năm qua, Edward cảm thấy hạnh phúc và hài lòng trước loại thần kinh đơn giản thiếu nhạy cảm và tinh tế của cô nàng. Edward hiện tại thật sự biết ơn điều đó.
Bỗng nhiên, Edward ngã người về vị trí Sarah đang ngồi. Hai cánh tay rắn chắc của anh vòng ra phía trước, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Trán lạnh băng khẽ tỳ lên hõm vai, Edward giống như muốn giao hết sức nặng của mình lên thân hình nhỏ bé trước mặt. Tất nhiên là chỉ giống như, Edward cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Nếu anh thực sự làm vậy, cả hai người sẽ ngã lăn ra thềm cỏ mất. Sự yếu ớt và vụng về của cô nàng này anh đã có vinh dự được trải nghiệm không biết bao nhiêu lần trước đây. Hãy tin tưởng, đó chẳng phải là kỷ niệm đẹp đẽ gì đáng nhớ, thật sự!
Hành động bất ngờ của Edward khiến Sarah sửng sốt một chút. Khoảng cách gần gũi khiến không khí xung quanh cô đều bị lây nhiễm nhiệt độ lành lạnh không sức sống từ trên người Edward. Thân hình to lớn của anh gần như che lấp hoàn toàn thân thể nhỏ nhắn của cô. Sarah có thể cảm thấy sự mệt mỏi trong tâm hồn Edward truyền đến từ nơi giao nhau lạnh băng giữa da thịt hai người. Đột nhiên nhìn thấy một người luôn luôn mạnh mẽ lại biểu hiện ra một mặt yếu đuối, bất lực trước mặt mình khiến cho Sarah cảm thấy nao nao không thoải mái. Cô đã quá quen thuộc với hình ảnh một chàng trai cường thế, lạnh lùng, ít nói thậm chí đến mức khắc nghiệt của anh. Một Edward cần đến người khác an ủi như vậy giống như một người hoàn toàn xa lạ mà Sarah chưa từng chứng kiến. Nó khiến cô khó chịu. Hay nói đúng hơn, cái điều khiến Edward trở nên như vậy khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Sarah khẽ thở dài. Hai tay nhỏ nhắn chậm rãi ôm trở lại thân hình rắn chắc của Edward. Cô dùng một nhịp điệu rời rạc chỉ riêng cô mới có vỗ về chàng trai. Động tác nhìn như lơ đãng lại dễ dàng khiến cho không gian trở nên yên bình lạ thường. Đôi mắt xanh biếc của cô trở nên sâu thẳm hơn bao giờ hết. Trong lúc vô thức, màu xanh dường như kéo gần với bóng đêm, rất gần.
Cảm nhận từng cái vỗ về dịu dàng của cô gái, Edward lặng yên nhắm mắt lại. Mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể cô lạnh nhạt vây quanh thính giác của anh. Đó là một mùi hương bình thường quen thuộc. Mùi hương từ máu một người bình thường nhàn nhạt không quá mức hấp dẫn hoà chung với hương dầu gội và sữa tắm thanh đạm thân quen. Trong mắt một Edward đang ở trạng thái đói khát, Sarah Stuart hiển nhiên vẫn ở vị thế của một con mồi. Thế nhưng con mồi này lại không thu hút sự chú ý của anh cho lắm, trừ khi thực sự quá đói và không còn gì để ăn. Giống như loài thú săn mồi chỉ tập trung vào những con linh dương cỡ lớn có thể thoả mãn nhu cầu của chúng; những con thỏ bé xíu lại không thường xuyên lọt vào tầm ngắm nguy hiểm, chỉ đơn giản vì chúng quá nhỏ. Điều này không có nghĩa là mùi máu của Sarah không ảnh hưởng gì đến bản năng săn mồi của Edward. Nhu cầu của cơ thể đôi khi không kén cá chọn canh giống như lý trí. Chỉ có điều, mùi hương của Sarah thật sự quá nhạt và điều đó khiến Edward trở nên bình tâm lại. Edward như một kẻ vừa chạy khỏi một bữa tiệc điên cuồng với những chai Cognac cực mạnh, bước vào một quán bar yên tĩnh và nhấm nháp một chút cocktail nhẹ độ có vị trái cây. Thứ thức uống ôn hoà này có vị không quá nhạt nhẽo nhưng đủ để đuổi đi cảm giác váng vất và mê muội do đống rượu mạnh mang lại, khiến cho tinh thần con người ta tỉnh táo và thư giãn hơn rất nhiều. Edward thật sự rất thích cảm giác mà nó mang lại, có một chút ảo tưởng khiến anh say đắm.
Một lúc sau, Edward bỗng nhiên khẽ cười phá vỡ sự yên lặng giữ hai người. Trong giọng nói của anh đã không còn ẩn chứa cảm giác kiềm chế và áp lực như ban đầu.
“Cô không hỏi tôi điều gì à?”
“Điều gì cơ?”
“Chẳng hạn như tại sao tôi lại như vậy? Có chuyện gì đã xảy ra với tôi?”
Sarah cười nhạt, bàn tay khẽ vuốt mái tóc màu đồng mềm mại của Edward.
“Điều đó có liên quan đến tôi sao?”
“Không hẳn.”
“Vậy anh thật sự cần tôi thắc mắc sao? Nếu muốn nói anh sẽ tự động kể cho tôi nghe. Mỗi người đều có sự riêng tư của mình. Mọi thứ cứ để nguyên vị trí nơi nó vốn dĩ đi.”
Edward ngẩn người một chốc rồi cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Cũng phải, cứ để mặc mọi việc ở nơi mà chúng vốn dĩ đi. Có không ít thứ, sinh vật đơn bào nhìn thấu triệt hơn anh rất nhiều. Đơn giản nhưng không phải ngu ngốc. Chẳng phải vì nguyên nhân đó nên anh mới yêu thích cảm giác yên bình độc nhất vô nhị chỉ có khi ở bên cô, không phải sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...