Đại học Băng Thành, trong ký túc xá nữ sinh bốn người, Du Linh đang nằm trên giường, cuộn mình ngủ trong chăn lông ấm áp.
Điện thoại đặt bên tay chợt vang lên, cô nhắm mắt nghe máy, bên trong truyền đến lời hỏi thăm tràn đầy sức sống của ma ma đại nhân.
“Con còn chưa dậy à? Máy bay đã sắp trễ giờ rồi, hôm nay anh trai con về nước, con mau chóng từ Băng Thành lăn về đây cho mẹ.
”
“Anh ấy về nước của anh ấy, có liên quan gì tới con chứ?”
Du Linh nhíu mày liễu, làn da vốn trắng mịn, hai năm nay dưỡng ở Băng Thành, lại càng thêm mềm mại, hơn nữa cô có nhiều anh trai như vậy, ông anh nào về nước đây?
Ý thức của Du Linh còn chưa tỉnh táo thế nào, giây tiếp theo đã nghe tiếng la hét điên cuồng từ Chu Khoái Khoái - mẹ của cô trong điện thoại.
“Rốt cuộc con có lương tâm không hả? Hôm nay Kỳ Lạc về nước, mà bây giờ con còn ngủ ở Băng Thành, con có biết mấy chị em họ kia của con đều đã đến Kỳ gia rồi không, chỉ còn mỗi mình con chưa về thành phố X, khi còn nhỏ, anh của con tốt với con cỡ nào? Con muốn cái gì thì đều mua cái đó, còn muốn đưa con cùng ra nước ngoài, con thật sự không có lương tâm.
”
Kỳ Lạc? Anh Lạc?
Mẹ ơi, giây tiếp theo Du Linh lập tức tỉnh táo, Kỳ Lạc về nước rồi? Không phải nói sẽ không về nữa sao? Sao mới bốn năm đã về rồi?
“Con về, con về, về liền.
”
Du Linh vội cúp điện thoại của mẹ Chu Khoái Khoái, liên tục các công việc rời giường, gấp chăn, thay quần áo, sau đó kéo vali hành lý và vé máy bay đã được sắp xếp từ sớm rồi vội vàng đến sân bay.
Thực ra hai ngày trước đại học Băng Thành đã được nghỉ hè rồi, chẳng qua Du Linh còn lưu luyến khí hậu ấm áp dễ chịu của Băng Thành nên cố ý nán lại đây hai ngày và đặt vé máy bay hôm nay mới chuẩn bị về thành phố X.
Thành phố X bây giờ chính là một cái lò lửa lớn, Kỳ Lạc về lò lửa làm gì nhỉ?
Trong lòng cô oán thầm, ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ trở về Du gia lại bị hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác của mẹ thúc giục, ngay cả hành lý cũng chưa sắp xếp, quần áo cũng chưa thay, liền phải gọi xe chạy ngay đến nhà hàng Hi Phúc Tường.
Đợi đến khi cô bị giày vò cả đoạn đường, thở hồng hộc mới đến được Hi Phúc Tường, người của cả đại gia đình đều đã náo nhiệt chuẩn bị dùng bữa.
Dùng cơm tối.
Hi Phúc Tường là sản nghiệp của Kỳ gia, trang hoàng rất cổ xưa cũng có hơi thở nghệ thuật, các mái hiên góc cạnh, rường cột chạm trổ, hành lang gấp chín khúc, trông vô cùng xa hoa.
Đương nhiên, ở đây giá cả ăn một bữa cơm cũng rất cảm động lòng người.
Kỳ Lạc về nước, bất luận người thân bên nội, hay người thân bên ngoại của anh đều muốn đến xem xem, thế là Kỳ gia đã bao hết cả nhà hàng Hi Phúc Tường, đặc biệt dùng để tiếp đãi những họ hàng này.
Dù sao cũng không thể để những họ hàng có lòng đến lại không mời họ được một bữa cơm.
Thế là một nhóm họ hàng, cho dù là thân hay sơ, quen hay không quen, có tiền hay không có tiền, mọi người đều ầm ầm lên chỉ thiếu mỗi dỡ cả nóc của Hi Phúc Tường ra nữa thôi.
Phòng khách lầu một đã dọn lên mười bàn, trong phòng bao cũng đã ngồi đầy, khắp nơi đều là người, hô to gọi nhỏ trong góc xó, thật sự vô cùng náo nhiệt.
Du Linh ở trong phòng khách lầu một náo nhiệt như vậy, dùng đôi mắt trong veo, con ngươi tràn ngập năng lực, tìm kiếm ma ma đại nhân Chu Khoái Khoái của cô.
Có nhóm nhân viên phục vụ mặc hán phục đỏ, nối đuôi nhau bê những thức ăn tinh xảo lướt qua bên cạnh cô đi vào, cuối cùng Du Linh cũng lên thang gác của lầu hai, nhìn thấy Chu Khoái Khoái mặc sườn xám tinh tế.
Chà chà, sườn xám cơ đấy.
Từ sau khi ba mẹ Du Linh ra ở riêng, phong cách Chu Khoái Khoái càng đi theo con đường phụ nữ quý phái, không phải chỉ là Kỳ Lạc về nước thôi sao, đến mức ăn mặc long trọng như vậy à?
“Qua đây cho mẹ.
”
Chu Khoái Khoái giống như cành liễu mảnh mai trong gió, dựa vào tay vịn của thang gác bằng gỗ, vẫy tay gọi Du Linh, thấy cô bước nhanh đi tới bà liền cau mày chặt, liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới đầy chán ghét.
“Sao con lại mặc thành thế này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...