Một lúc sau cô đã bình tĩnh và ôn hòa trở lại, hai người vừa ngồi ở gốc cây tâm tình, nói hết những chuyện ngày xưa, cô đã lì lợm rủ một cậu nhóc thư sinh ham học là cảm giác như thế nào, nói đến đâu đều cười ha hả đến đó, cười đến nổi đỏ hết cả mặt và đau hết cả bụng.
Cũng đến giờ cơm nên hai cười cùng đi về, trên đường đi cô thấy bầu trời hôm nay thật đẹp…thật thơ mộng giống như cảm xúc của cô lúc này vậy. Cô len lén sau lưng Bách Hoàng, nhìn lại cái dáng cao này lại nhớ cái giấc mơ hôm đó, cậu nhóc đưa tay dẫn cô đi tìm lối về nhà, cái bóng lưng đó chẳng khác gì lúc này, tựa như bờ vai cậu có thể gánh vác cuộc đời của cô từ đây về sau…
Cẩm Dung nhìn xuống bàn tay của Bách Hoàng, chẳng biết từ lúc nào mà nó đã chai sạm như thế kia, tay cậu dài và đẹp như thế mà vì cô lại đến nơi này, tự làm khổ mình, sống một nơi không có người hầu kẻ hạ. Cẩm Dung thoạt cười nhẹ, ánh mắt cô thả nhẹ trong không trung vô tận, sợi tóc thướt tha trong gió, cô chạy lại dũng cảm dùng bàn tay nhỏ bé, xinh xinh nắm lấy cái bàn tay chai sạm, to gấp đôi đấy.
Chẳng biết nó cham sạm xấu xí cỡ nào, cô chỉ biết tay cậu thật ấm và khi chạm vào, nó tạo cho cô cảm giác an toàn mà trước giờ chưa từng có.
Bách Hoàng nhướng mày nhìn cô, thoạt ngạc nhiên nhưng rồi trở về lại trang thái cải xúc hài hòa, cậu dịu dàng nắm giữ lại bàn tay của cô cùng nhau đi về hướng ngôi nhà của đôi bên.
Khi về đến nhà, vừa vào thì đã thấy Cẩm Tú đứng tự bao giờ, hai người chỉ thấy cô ta đứng ở cánh cửa trước nhìn trong khuôn mặt không mấy vui vẻ. Cẩm Dung thấy vậy lại có chút chột dạ, cô buông tay Bách Hoàng nhanh rồi khuôn mặt lại cắt không một giọt máu. Cô chẳng biết mình bị làm sao nữa, chỉ biết bản thân cảm thấy rất có lỗi, nhưng rõ ràng cô mới là vợ hợp pháp của Bách Hoàng.
Bách Hoàng cũng ngơ theo, không hiểu vì sao cô lại có biểu hiện như thế. Nói rồi Cẩm Tú đi ra, lại bày bộ mặt không có chút nào là khó chịu, cô ấy cười cười rồi hỏi:
“Hai đứa về rồi à? Chị tưởng không về ăn cơm nữa đấy! Dung, lúc nãy em ra ngoài từ lúc nào vậy?”
Cẩm Dung nghe Cẩm Tú hỏi thì nhanh chóng nhận ra, thật ra cô ấy đang dò xem, sợ lúc nãy Cẩm Dung có ở nhà, không may nghe những lời họ nói. Cô nuốt ực một ngụm nước bọt, cười cười gượng gạo.
“Dạ. Em lúc nãy đi từ sớm, thấy trong nhà ngột ngạt quá nên em mới ra ngoài gốc cây cổ thụ kia ngồi chơi. Lúc về vừa đúng lúc gặp cậu ấy nên về chung luôn…có chuyện gì hả chị?”
Cẩm Tú nghe thế thì yên tâm, Cẩm Dung nói thì cô ấy ầm ừ rồi nói cho qua:
“Ừ ờ… Không, không. Chị hỏi thử thôi, vào trong đi rồi phụ chị nấu cơm.”
“Vâng”
Nói xong, hai người họ cùng đi vào trong. Từ nãy đến giờ Bách Hoàng không nói gì, cậu chỉ nhìn hai người họ trò chuyện rồi cũng vào trong nhà ngồi chơi với thằng cu Minh.
_____________________
Vài tuần sau:
Dạo này cô với cậu làm lành rồi, hành động cũng dễ chịu với nhau hơn nhưng không quá bộc lộ vì cô vẫn sợ bị chị ghét hơn. Cẩm Tú vẫn không bỏ cuộc, cô ấy hằng ngày luôn chăm chút hết mức có thể và luôn đối xử đặc biệt với Bách Hoàng, cho dù cô thấy và biết nhưng vẫn không thể làm gì, nếu như bây giờ mà nói lên là Cẩm Tú sẽ nghi ngờ cô đã biết chuyện gì đó. Cẩm Dung cũng tránh tiếp xúc với Bách Hoàng cho giống lúc trước.
Tối đến, cô vừa tắm xong thơm tho mát mẻ vào trong phòng. Vì trời cũng đã tối nên cô vào thẳng trong phòng, giờ này lên nhà lớn cũng chẳng có ai, tay dũi xuyên qua mái tóc xõa dài cho mượt, cô phàn nàn vài tiếng:
“Hôm nào cũng tắm đêm, sáng dậy là đau hết cả người.”
*Xột xoạc
Tự dưng có tiếng động ở sau lưng, cô nhanh chóng quay lại nhìn nhưng không thấy gì ngoài cái cánh cửa nhà tắm đang đóng toang. Cô nhớ lúc nãy bản thân đã mở rồi mà? Cẩm Dung có chút sợ vì nhiều chuyện xảy ra, cô chạy một lèo vào phòng.
Vào trong thấy Bách Hoàng đang mặc một lớp áo lót mỏng bên trong, cô đỏ ửng mặt. Hình như…đó giờ cô chưa nhìn thấy cậu trong bộ đồ mỏng như thế này, nhớ lại hai người đã thổ lộ với nhau từ vài hôm trước, đến bây giờ mới có thời gian ngồi với nhau, cô nhanh có chút thẹn thùng.
Cậu cả nhìn cô nở nụ cười hiền, cái tay đập bịch lên nệm: “Mợ tới đây rồi tôi chải tóc cho mợ.”
Cô nghệch ra, dùng bàn tay nhỏ sờ lên mái tóc đúng thật là nó đáng rối mù rồi, hình như là do lúc nãy cô sợ quá rồi chạy nên nó xù hết bờm tóc. Mặt cô đỏ hơn, cậu đang muốn chãi tóc cho cô, đó giờ cô chưa được người đàn ông nào chải tóc cho cả.
Cẩm Dung thẹn thùng, mấy hôm nay cô lạ lắm, rất nóng tính và dễ cáu với Cẩm Tú và có thái độ lồi lõm…Cẩm Dung đang cố khắc phục những cái thói xấu này của mình hơn. Nhưng lại ở chỗ khi ở với cậu cô lại dịu hơn hẳn…chắc là sau vụ hồi sáng.
Cô ôm cái bụng ê ẩm do ăn uống khô cứng hành hạ, đi lại giường ngồi xuống nệm, cô xoay lưng lại với cậu.
Người đàn ông lãng tử, nhẹ nhàng đến từng hành động. Bách Hoàng lấy cây lược ngà đã chuẩn bị sẵn, chãi lên mái tóc đang rối bời.
Chãi tóc xong, cô quay người ngồi đối diện với Bách Hoàng. Đến bây giờ cô đã biết cô thương cậu nhiều đến nhường nào, cô quyết không nhường chồng cho ai cả, cô sẽ quyết tâm để giữ được cậu, chàng trai năm đó…sẽ chỉ có một mình cô là vợ.
“Cậu!”
Bách Hoàng nhướng mày, môi cậu lúc nào cũng mỉm cười, hiền lành và rất đẹp: “hửm?”
Cô cười khì khì: “Tôi hỏi cậu, cậu thật có thương người vợ này của cậu là tôi không?”
Cậu có chút bất ngờ, khuôn mặt cậu đỏ rồi, cậu nhìn cô âu yếm, cậu giang tay: “Nếu như lúc này mợ đồng ý ôm tôi, đời này tôi chỉ thương mỗi mình mợ.”
“Ơ thế không ôm là không thương à?”
Cẩm Dung bĩu môi, cô lườm quýt cậu nhưng cũng ngóng câu trả lời lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...