"Đưa thuốc cho tôi đi." Cao Dương Thành chìa tay về phía cô ấy.
Đỗ Thanh Nga sững sờ, Hoàng Ngân cũng ngẩn ra theo.
"Đưa thuốc cho tôi, tôi làm." Cao Dương Thành tẻ nhạt buông thêm một câu.
"Bác sĩ Cao, vết thương nhỏ này không cần phải làm phiền đến anh đâu." Hoàng Ngân vội vàng cười xòa từ chối.
Cao Dương Thành đứng dậy đi đến lấy thuốc trong tay của Đỗ Thanh Nga, anh hơi nhăn mày lại, bên môi còn treo lên nụ cười không rõ ý tứ: "Sao nào? Cô Đỗ sợ tôi làm đau cô à?"
"..."
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ hết sức nhẹ nhàng..."
"..."
Lưu - Manh!!
Hoàng Ngân oán thầm trong lòng một câu, trên mặt bỗng nhiên ửng hồng một tầng, cũng may vì mặt bị thương nên tâm tình lúc này mới không bị phơi bày toàn bộ.
Bởi vì những lời ấy quá quen thuộc! Bốn năm trước trong lúc hai người bọn họ triền miên lần đầu tiên, người đàn ông này đã nói lời y đúc như vậy.
Đỗ Thanh Nga đứng ở một bên ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ người tung kẻ hứng mới sực tỉnh hỏi: "Hai người quen biết nhau sao?"
"Có quen."
"Không quen."
Hai người gần như là trả lời cùng lúc, nhưng lời nói ra lại ngược nhau hoàn toàn.
Hoàng Ngân nói không quen biết, nhưng Cao Dương Thành lại đáp rằng hai họ có biết nhau.
Đỗ Thanh Nga cau mày lại.
Lòng Hoàng Ngân hoảng loạn, cô ngẩng đầu lên ném một ánh mắt cầu cứu cho Cao Dương Thành.
Nhưng Cao Dương Thành lại làm như không thấy, anh khom người cúi đầu bôi thuốc cho Hoàng Ngân: "Cô Đỗ, cô từng là người nhà một bệnh nhân của tôi mà, cô thấy hai chúng ta không quen biết gì nhau à?"
"Thế... cũng đâu tính là quá quen đâu chứ?" Hoàng Ngân thoáng nhích ra sau một bước.
Cao Dương Thành nhìn thẳng vào cô, nơi đáy mắt đen kịt lóe lên vài tia sáng sắc bén cảnh cáo cô, anh nghiến răng nói: "Ừ, không quen."
Hoàng Ngân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút biết ơn anh.
Bông y tế mềm mại lướt qua chỗ bị thương trên gương mặt của cô, động tác cũng như anh nói vậy, nhẹ nhàng dịu êm, ngay cả vết thương cũng không còn đau như trước nữa.
Ôi, cảm giác này sao mà kì lạ quá!
...
Đêm khuya, lúc trời sắp sáng, Hoàng Ngân làm thêm xong thì trở về bệnh viện, cô bước ra từ trong thang máy rồi đi thẳng đến phòng bệnh của Hướng Dương, đang đi trên hành lang thì tình cờ gặp phải Cao Dương Thành.
Anh vẫn ngồi nghỉ trên chiếc ghế lần trước kia, đầu dựa vào tường, ngả người dựa lên lưng ghế, hai mắt nhắm lại.
Hình như cảm nhận được sự xuất hiện của Hoàng Ngân, anh bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phía Hoàng Ngân.
"Lại trực đêm à?"
Hoàng Ngân bước đến hỏi anh.
Cao Dương Thành lắc đầu: "Chờ cô."
"Chờ tôi?" Hoàng Ngân ngạc nhiên.
"Đến đây ngồi xuống đi."
Cao Dương Thành vỗ vỗ chỗ trống trên ghế bên cạnh mình rồi ngẩng đầu nhìn cô.
"Lại đây để tôi kiểm tra vết thương của cô sao rồi."
"Tôi không sao."
Mặc dù ngoài miệng Hoàng Ngân nói như vậy nhưng vẫn đến ngồi xuống bên cạnh anh.
Cao Dương Thành kiểm tra vết thương cho cô, Hoàng Ngân cũng không có tránh né.
"Đỗ Hoàng Ngân, cô giỏi thật đấy! Hôm nay cô nổi tiếng ở bệnh viện tôi rồi đấy. Một mình chống lại đám người xấu, diễn được một cảnh người đẹp cứu anh hùng rất xuất sắc đấy!"
Hoàng Ngân không vui lườm anh: "Bác sĩ Cao đang cười trên nỗi đau của người khác đấy à?"
"Đỗ Hoàng Ngân."
Bỗng nhiên Cao Dương Thành nghiêm mặt lại nhìn cô.
Nhìn khuôn mặt vì anh mà sưng đỏ của cô, anh nghiêm túc hỏi: "Nếu hôm nay người mà đám kẻ xấu kia mắng không phải là Cao Dương Thành tôi, mà là một người lạ mặt nào đó thì cô có vì bọn họ mà liều mình xông vào can thiệp như ngày hôm nay không?"
"Không biết nữa."
Hoàng Ngân không muốn lừa anh, mà cũng không muốn tự gạt chính mình.
Cô nhìn Cao Dương Thành rồi ngượng ngùng nở nụ cười: "Anh nghĩ tôi là thánh mẫu xuất thế à?"
Câu trả lời này của cô khiến cho đôi mắt hẹp dài của Cao Dương Thành nhắm chặt lại.
Trong chốc lát, trái tim tựa như bị một nhúm bông đập vào, mềm mại, ấm áp, một loại cảm giác thư thái ấm áp tràn ngập khắp lồng ngực của anh...
Đã bốn năm rồi anh mới cảm thấy thoải mái và dễ chịu đến vậy.
"Đỗ Hoàng Ngân, sau này đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch này vì tôi nữa."
Thái độ của anh nghiêm túc hiếm thấy, giọng nói có chút khản đặc: "Tôi không vui khi thấy cô làm những chuyện này vì tôi đâu! Cao Dương Thành tôi là đàn ông, không cần một người phụ nữ đến bảo vệ tôi, có hiểu không?"
Hoàng Ngân mím chặt môi rồi gật đầu, xem như đã hiểu.
"Cho cô này."
Cao Dương Thành đột nhiên lấy cái hộp ở ghế bên cạnh rồi đưa cho cô.
"Gì đây?"
Hoàng Ngân nghi ngờ nhận lấy, mở ra xem thì vô cùng ngạc nhiên: "Điện thoại à?"
"Bồi thường cho cô đấy."
"Không cần đâu, lúc nào rảnh thì tôi mua tạm một chiếc dùng ổn là được rồi." Hoàng Ngân từ chối.
Cao Dương Thành cau mày lại, gương mặt đẹp trai xìu xuống: "Đỗ Hoàng Ngân, cô có tin tôi vứt nó vào thùng rác ngay bây giờ không?"
"Này! Sao anh lại ngang ngược làm càn như vậy được chứ?" Hoàng Ngân giận dữ.
"Mau mau tìm lúc nào rảnh thì làm lại sim đi."
"Ừm."
"Vết thương không được chạm nước, bôi thuốc đúng giờ."
"Được."
"Còn nữa..."
"Hửm?"
"Đỗ Hoàng Ngân, cảm ơn cô!"
Cao Dương Thành bỗng nhiên đưa tay ra xoa xoa đầu Hoàng Ngân giống như bốn năm về trước vậy.
Không đợi Hoàng Ngân phản ứng lại kịp thì anh đã đứng dậy, đi về phía cửa thang máy vẫn còn mở ra trên hành lang.
Có một chút chua xót bỗng nhiên xộc vào ngực Hoàng Ngân...
Viền mắt lập tức hoen ướt.
Động tác lâu rồi không thấy, cảm giác lâu rồi không có...
Sự rung động này, có lẽ... Đời này chỉ có một người đàn ông tên là Cao Dương Thành mới có thể đem đến cho cô!
...
Cao Dương Thành đã bị chủ nhiệm mời đến phòng làm việc uống cà phê lần thứ ba rồi.
Vừa đi ra thì Dương Thùy Sam và Vũ Phong đã léo nha léo nhéo khuyên nhủ ở bên tai anh: "Lão nhị, cậu đừng có luẩn quẩn trong lòng nữa, chuyện này mà ồn ào ra đến tòa thì thật sự chẳng có gì tốt đẹp với cậu đâu."
"Đúng đấy đúng đấy ạ, thầy Cao, thầy thấy đó thầy cũng đâu bị thương ở chỗ nào đâu đúng không? Thầy đang êm đẹp như thế lại đi kiện người ta, lỡ như bị cắn ngược lại thì chất lượng của khoa chúng ta sẽ mất sạch, đến lúc đó chủ nhiệm chắc chắn sẽ ra tay đì chức danh thầy xuống, không cho thầy rớt xuống thành phó giáo sư mới là chuyện lạ!" Dương Thùy Sam cũng phụ họa theo.
"Đúng đúng đúng, chuyện này thật sự không đùa được đâu!" Vũ Phong cũng gật đầu lia lịa.
Cao Dương Thành lạnh nhạt liếc hai người bọn họ một cái: "Hai người rảnh rỗi hết đúng không? Rảnh thì đi kiểm tra lần lượt từng phòng cho tôi."
Vũ Phong cùng Dương Thùy Sam bị Cao Dương Thành đuổi ra khỏi phòng làm việc.
"Chỉ có người thắt nút mới gỡ nút được, tôi thấy chuyện này chúng ta nói với thầy Cao cũng không có tác dụng gì đâu, chỉ có thể đi tìm cô Đỗ kia thôi." Dương Thùy Sam cuối cùng cũng nắm được điểm trọng tâm của sự việc.
"Chuẩn luôn." Vũ Phong gật đầu tán thành: "Nếu Đỗ Hoàng Ngân thật sự quan tâm đến lão nhị của chúng ta thì chắc chắn sẽ không đứng yên nhìn cậu ấy bị giáng chức đâu! Chỉ cần cô ấy nói một tiếng thì lão nhị cũng sẽ bó tay thôi."
Vũ Phong thật sự đi tìm Hoàng Ngân ngay lập tức, Hoàng Ngân vừa nghe được tính nghiêm trọng của sự việc thì lập tức đồng ý sẽ nói chuyện lại với Cao Dương Thành.
Buổi chiều, Hoàng Ngân hẹn Cao Dương Thành gặp mặt ở băng ghế dài trong công viên nhỏ.
Anh lại đến muộn một tiếng.
"Xin lỗi, tôi vừa xếp hàng kiểm tra sức khỏe xong."
Cao Dương Thành nhét hai tay vào túi áo, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Ngân.
Kiểm tra sức khoẻ?
"Có làm kiểm tra máu không?" Hoàng Ngân theo phản xạ có điều kiện mà hỏi anh.
"Ừ, vừa làm xong. Vết thương thế nào rồi?"
Anh hỏi Hoàng Ngân rồi đưa tay lên xem khuôn mặt của Hoàng Ngân, cẩn thận quan sát một lúc.
"Không sao nữa rồi, chỗ sưng cũng đã tan hết."
Hoàng Ngân nắm tay anh xuống khỏi mặt mình, vẻ mặt có chút quẫn bách.
Gò má được anh chạm vào chỉ thấy nóng ran, nóng đến nỗi trong lòng cũng khô khốc.
"Tìm tôi có việc gì à?" Cao Dương Thành hỏi cô.
"Ừm." Hoàng Ngân gật đầu, do dự một chút một lát, khẽ liếm môi rồi mới hỏi anh: "Nghe bảo anh định đi kiện đám người lần trước gây ồn ào trong bệnh viện?"
Cao Dương Thành cạn lời: "Ồ, từ khi nào cô đã cài gián điệp vào khoa của bọn tôi vậy? Nói đi, nói tôi nghe thử xem ai là kẻ phản bội trong khoa bọn tôi?"
Hoàng Ngân buồn cười: "Làm gì tệ đến mức như anh nói chứ?"
Cao Dương Thành cũng lười vòng vo với cô: "Cô cứ nói cô muốn tôi làm gì đi."
"Rút đơn kiện."
"Không nói nữa!"
Cao Dương Thành còn cố chấp hơn cả cô.
"Tại sao chứ?" Hoàng Ngân có phần nóng nảy.
"Tại sao cái gì mà tại sao? Đỗ Hoàng Ngân, đầu óc cô toàn bã đậu à? Thì ra người bị đánh không phải là cô đúng không?" Cao Dương Thành không khỏi tức giận, đưa tay lên nắm lấy cằm cô rồi lắc qua lắc lại xem kỹ bên gò má bị thương.
May mà không để lại vết sẹo nào, bằng không thì chuyện này còn lâu anh mới để yên!
Hoàng Ngân gạt bàn tay anh ra, nhẫn nại khuyên nhủ: "Đúng, nếu người bị đánh là tôi thì anh tức bọn họ cái gì cơ chứ?"
"Có một câu tục ngữ nói rất đúng."
"Tục ngữ nào?" Hoàng Ngân cảm giác bản thân hoàn toàn không theo kịp tư duy của người đàn ông này.
"Đánh chó phải ngó mặt chủ!"
Cái đệt!!
"Ai là chó nhà anh hả?" Hoàng Ngân trợn mắt lên, oán giận đánh một cái bốp lên tay của anh: "Anh không thể tích đức cho mồm miệng của mình được à? Đồ vô ơn!"
Lúc trước cô không nên can thiệp vào chuyện này, cứ để anh ta bị đám lưu manh kia dạy dỗ một trận, vả hết hàng tiền đạo xem còn dám để cái miệng đi chơi xa thế không!
"Cô mới là đồ vô ơn! Bị đánh rồi còn biện hộ thay cho người ta nữa, cô không có lòng tự trọng của mình hả!"
"..."
"Nói chung tôi sẽ không ra tòa làm chứng đâu." Hoàng Ngân cứng với anh đến cùng.
Cao Dương Thành nhíu mày nheo mắt nhìn cô: "Có phải Vũ Phong nói cho cô biết nếu lần kiện này bị xử thua thì tôi cũng bị giáng chức theo đúng không?"
"Chuyện này không cần anh ta nói tôi cũng biết, bản thân tôi cũng có thể nghĩ ra, lần kiện này có thắng thì cũng chỉ chụp lên đầu tên kia một tội danh cố ý đả thương người khác, cùng lắm là nhốt vài ngày, bồi thường một ít tiền là xong chuyện, nhưng nếu thua thì sao? Một khi thua thì anh phải lãnh thêm một tiếng xấu ‘lang băm’, bản thân phải ôm trọn nỗi oan thấu trời này, ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện không nói rồi, sau này bệnh nhân nào thấy Cao Dương Thành anh đều nói anh là một tên lang băm, trong lòng anh nghe không thấy khó chịu chắc? Hay là phải nói anh cũng không có lòng tự trọng hả?"
Hoàng Ngân khiến Cao Dương Thành phải sững sờ vài giây.
Từ đáy mắt sâu thẳm của anh loé lên vài tia sáng nhạt, anh nhìn cô gái trước mắt có khuôn mặt xinh đẹp nhưng giữa hàng lông mày đều là sự ngoan cường này, bỗng buông ra lời nhận xét khe khẽ: "Bốn năm không gặp, tài ăn nói tiến bộ hơn rồi đấy."
"..."
Bây giờ là lúc nói những lời này à? Hoàng Ngân há hốc miệng.
"Vì vậy ý của cô là thấy cô bị đánh nhưng Cao Dương Thành tôi còn phải đứng yên nuốt giận vào bụng à?"
"Nếu lúc sáng sớm tôi biết mình can thiệp vào chuyện đó có thể sẽ làm anh bị giáng chức thì ban đầu đã không chịu thay anh một cái tát này..."
"Đỗ Hoàng Ngân, logic cái quần gì vậy!" Cao Dương Thành không còn kiên nhẫn.
"Tôi mặc kệ là logic gì, nói chung việc ra tòa cũng giống như khi các anh làm phẫu thuật mà thôi, cho dù có đến 99% khả năng thắng kiện, thì cũng vẫn có 1% thua kiện ở đó. Vì vậy nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi thì huỷ đơn kiện đi, Đỗ Hoàng Ngân tôi thật sự không để ý đến chút lòng tự trọng đó đâu."
Cô để ý hơn cả là lòng tự trọng của anh, sự nghiệp của anh và tương lai của anh!
Một người thành công như anh không đáng vì chút chuyện xấu này của cô mà phải đối mặt với nguy hiểm! Không phải vì không xứng mà vốn dĩ không nhất thiết phải làm thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...