Làm Vợ Bác Sĩ



Tiếng cửa mở ra, Cao Dương Thành ôm Hoàng Ngân vào phòng, hai tên vệ sĩ tùy thân đứng chờ ngoài cửa.

“Cao Dương Thành, giờ tôi không hề động đậy, nhưng cũng rất khó chịu…”

Hoàng Ngân cuộn mình trong lòng anh, vẫn không động đậy như cũ, thậm chí đến thở cũng không dám thở mạnh.

Nhưng máu trong cơ thể vẫn sôi trào, đốt cháy cơ thể đến phát đau, hơn nữa…

Khắp toàn thân, tê dại khó chịu…

Mắt Hoàng Ngân ửng hồng, ánh mắt mơ màng, hơn nữa còn tràn đầy tình dục, giống như lưỡi câu mạnh mẽ câu mất lí trí của Cao Dương Thành.

“Giờ cô bắt buộc phải đi dội nước lạnh!”

Tiếng Cao Dương Thành, trầm khàn.

Anh ôm Hoàng Ngân, bước dài bước về phía bể bơi nhỏ trong phòng tắm.

May mà giờ đang là mùa hè, còn không đến mức quá lạnh.

Anh buông Hoàng Ngân xuống bên hồ bơi, đỡ lấy vòng eo nóng bỏng của cô, vỗ nhẹ cổ vũ cô: “Xuống đi.”


Hoàng Ngân khó chịu tới mức lười cởi cả quần, ngoan ngoãn nghe lời anh, tóm lấy thành bể, đi xuống bể nước, rất nhanh, đã hòa mình vào làn nước mát.

Cơ thể yêu kiều mềm yếu như không xương, vừa vào trong nước, cả thân thể không tự chủ mà chìm xuống.

Cao Dương Thành thấy vậy, vội vàng kéo cô lên.

“Nhoài người về phía thành bể.”

Cao Dương Thành mệnh lệnh.

Ánh mắt Hoàng Ngân mơ màng, hai tay cố gắng bám lấy thành bể, tốn bao công sức mới có thể bám chặt được, cái đầu nhỏ mơ màng gối lên thành bể, đôi má nóng rực dán lên nền gạch sứ mát lạnh, liền nghe thấy tiếng lẩm bẩm khó chịu của cô: “Tôi khó chịu…”

“Ngâm một lúc, sẽ thoải mái.”

Cao Dương Thành cũng không dám đi, liền đứng nghiêm ở một bên nhìn cô.

Đôi mắt Hoàng Ngân khẽ chớp, chỉ có thể nhìn thấy đôi giầy da màu đen, rất sạch sẽ không bám chút bụi dưới chân anh.

“Anh là bác sĩ, giúp tôi một chút đi…”

Cô làm sao vậy?

Cao Dương Thành đang định mở miệng hỏi cô, bỗng nhiên, điện thoại trong túi quần reo lên.

Nhìn qua, là Lý Nam Vũ gọi tới.

Sắc mặt anh trầm xuống, đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia lạnh đáng sợ.

Không yên tâm nhìn qua Hoàng Ngân trong bể bơi, thấy cô yên ổn tựa vào thành bể, không hề động đậy, anh mới xoay người, đi tới trước cửa sổ nghe điện thoại.

Trong điện thoại, Hoàng Ngân không biết Lý Nam Vũ rốt cuộc nói những gì, chỉ nghe thấy Cao Dương Thành dùng giọng điệu lạnh thấu xương dặn dò một câu: “Ăn miếng trả miếng! Ngoài ra…ba của đứa trẻ đó, cũng gọi tới! Tôi muốn một màn kịch hay nhất đăng lên trang nhất ngày mai.”

Nói xong, anh quả quyết cúp điện thoại.

Khóe miệng, vẽ lên một độ cong lạnh lùng.

Cười như không cười.



Trong phòng tiệc, Khuất Mỹ Hoa cố hết sức dây dưa với Louis, không ngừng hỏi anh ta những vấn đề này nọ, khiến anh ta không cách nào thoát thân.




“Xin lỗi, xin lỗi, cô Khuất!”

Nhân viên tạp vụ kia vội vàng xin lỗi: “Tôi lau giúp cô.”

Anh ta lấy ra khăn giấy, vừa nói xong liền muốn lau sạch vết rượu trên người Khuất Mỹ Hoa.

“Lau gì mà lau? Như này còn có thể lau sạch sao?”

Khuất Mỹ Hoa cực kì căm tức.

Cô ta vốn mặc váy màu trắng, lúc này bị cocktail đủ loại màu sắc đổ lên, nhất thời bản thân giống như một con khổng tước sặc sỡ, xanh đỏ tím vàng, màu gì cũng có.

Đúng là hỏng bét rồi!

“Ngài Louis, tôi đi phòng thay đồ một chút, lập tức sẽ quay lại.”

Khuất Mỹ Hoa thu lại tức giận, lại nói với Louis bên cạnh một tiếng, rồi mới rời khỏi phòng tiệc, đi về phía phòng thay đồ.

Vừa thoát khỏi Khuất Mỹ Hoa, Louis liền đi về phía phòng nghỉ VIP tìm Hoàng Ngân.

Nhưng mà tìm cả phòng nghỉ cũng không thấy bóng dáng Hoàng Ngân, gọi điện thoại cô cũng không nghe.

Mày kiếm anh tuấn nhịn không được khẽ nhíu lại.

Mà lúc này, Khuất Mỹ Hoa cả người dơ bẩn vừa nghĩ linh tinh không vui, vừa đi vào trong phòng thay đồ.


Vừa đi vào, đã nghe thấy tiếng đóng cửa phòng thay đồ, đến khi cô ta kịp phản ứng lại, cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài.

Cô ta vẫn có chút không hiểu.

Thế nhưng, mãi tới khi nhìn thấy một nam trung niên thân thể trần truồng, lại còn bụng phệ đang nuốt nước miếng nhào về phía mình, Khuất Mỹ Hoa bỗng hiểu ra.

“Cứu mạng!!!”

Cô ta kêu lớn.

Nhưng mà, trả lời cô ta, lại là…

Một lão già trần truồng thứ hai!

“Cục cưng, tôi đến cứu em.”

“Trời ơi, thơm quá…”

Hai người đàn ông trung niên đều có khuôn mặt nhăn nheo như khỉ, một kẻ ôm lấy Khuất Mỹ Hoa, xé bỏ váy của cô ta, một kẻ đột nhiên liếm lên mặt cô ta, miệng cô ta…

“Không, buông tôi ra! Không muốn… Cứu mạng…”

Sao lại như thế này cơ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui