Lúc này đây, Tạ Trường Tùng được như ý nguyện.
Thậm chí nói, Nghiêm Khê cho anh vượt qua cả mong đợi.
Nghiêm Khê sửa lại sự cường thế ngày xưa, khó có được mà dịu dàng hơn với anh khi ở trên giường.
Dùng tư thế chính diện, mềm nhẹ hôn lên toàn thân Tạ Trường Tùng, một đường lưu lại những dấu vết ái muội.
Tạ Trường Tùng dùng sức ôm chặt hắn, tình triều trào dâng khiến anh ở bên tai Nghiêm Khê nói toàn dâm từ loạn ngữ khiên cho người khác đỏ mặt nóng tai, khi nặng khi nhẹ đưa đẩy bước lên cao trào.
Nghiêm Khê cho anh một nụ hôn dài ướt át, bắn vào sâu bên trong anh.
Lần làm tình này quá mức ôn nhu, Tạ Trường Tùng vậy mà cảm giác được một loại tai tóc cọ xát đến cực gần*, anh thực sự thỏa mãn, ôm Nghiêm Khê không rời, không ngừng hôn lên trên mặt đối phương, đến cuối cùng Nghiêm Khê từ bỏ chống cự, nằm ở trên giường tùy ý Tạ Trường Tùng loạn liếm khắp nơi.
Ở thời điểm Tạ Trường Tùng hôn qua bụng nhỏ muốn đi xuống dưới mới duỗi tay đem anh kéo lên, ôm vào trong lòng ngực.
(* "nhĩ tấn tư ma" 耳鬢廝磨 tai tóc cọ sát nhau (thân gần), không biết chuyển sang tiếng Việt như nào cho gần nhất nên tui để bừa vậy, ai biết sửa hộ tui với).
Tạ Trường Tùng nhiều lần ý đồ khẩu giao cho hắn đều thất bại, dường như Nghiêm Khê không thích làm như vậy.
Tạ Trường Tùng âm thầm tiếc nuối, anh vốn dĩ vì "phát triển toàn diện", đã xe qua rất nhiều phiến tử (sách khi*u dăm), còn làm bút ký, làm tốt các loại khả năng có thể xảy ra, không nghĩ tới Nghiêm Khê lại truyền thống như vậy.
Truyện Linh Dị
Cái được cái không vuốt tóc Nghiêm Khê, Tạ Trường Tùng nghĩ, dù sao sớm hay muộn Nghiêm Khê cũng là bạn trai mình, đến lúc đó thử nhiều loại khác nhau, chắc chắn có thể thăm dò được yêu thích của Nghiêm Khê.
Nằm nghỉ ngơi trong chốc lát, Nghiêm Khê dứng dậy đi tắm rửa, Tạ Trường Tùng cũng theo vào, luôn mồm nói muốn giúp đối phương tắm, nhân cơ hội động tay động chân, được như ý nguyện mà bị ấn ở trên tường phòng tắm bị làm bắn một lần nữa.
Làm ầm ĩ xong đã 11 giờ.
Nghiêm Khê cho phép anh đêm nay ngủ ở phòng chính, nhưng không cho anh động vào nữa.
"Sợ cậu lại động dục." Hắn nói.
Tuy nói đêm nay đã ăn được nhiều thịt, nhưng Tạ Trường Tùng vẫn tiếc nuối vì không được ôm Nghiêm Khê ngủ.
Nghiêm Khê tắt đèn lớn trong phòng đi, chỉ để lại một cái đèn bàn hơi tối, cũng mặc kệ Tạ Trường Tùng, lo chính mình nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Tạ Trường Tùng tiếc hận lại tiếc hận, nhưng cũng không thực sự muốn làm gì.
Anh xốc chăn lên ngồi vào, lúc nằm xuống luôn có thói quen liếc mắt nhìn Nghiêm Khê một cái, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Ngày thường ngũ quan của Nghiêm Khê luôn là có vẻ sắc bén lãnh đạm, có lẽ là tính cách vốn có, hắn không quá thích cười, đôi môi mỏng lúc nào cũng luôn ở một độ cong bình thản, làm người không quen thuộc theo bản năng kính nhi viễn chi, người ngưỡng mộ hắn tuy nhiều, nhưng cũng không dám quá mức thân mật.
Cũng chỉ có Tạ Trường Tùng to gan lớn mật, đến việc sắc dụ cũng có thể làm được.
Hiện tại biểu tình của hắn đã hoàn toàn thả lỏng, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu vào trên mặt hắn, gương mặt sắc bén ngày thường trở nên mơ hồ, làm hắn thoạt nhìn nhu hòa đi rất nhiều.
Mái tóc đen nhánh mềm mại cùng tính cách không tương xứng chút nào, đôi mắt nhắm lại như bị một chiếc quạt che lại thành cái bóng, đó là lông mi bị ánh đèn chiếu ra bóng dáng.
Ánh đèn đem làn da trắng nõn chiếu thành màu sắc ấm áp, Tạ Trường Tùng biết, thời điểm khi môi dán lên đó, cảm nhận được không phải lạnh băng cùng cự tuyệt mà là ấm áp cùng mềm mại.
Thật là kỳ quái, Tạ Trường Tùng nghĩ.
Ban đầu, anh bị dung mạo cùng khí chất của Nghiêm Khê hấp dẫn, sau đó lại mê muội cách làm việc nghiêm túc cùng nghiêm cẩn của Nghiêm Khê.
Nhưng khi tiếp xúc càng gần với sinh hoạt của Nghiêm Khê, Tạ Trường Tùng càng cảm thấy anh trước đó không hề hiểu rõ Nghiêm Khê, hoặc là nói, quá mức phiến diện.
Hiện giờ, anh luôn có thể tìm ra được những điểm đáng yêu của Nghiêm Khê, này nếu như bị các đồng nghiệp của anh biết, khẳng định sẽ thương lượng chuẩn bị cho Tạ trợ lý số điện thoại của bác sĩnh khoa tâm thần tốt nhất.
Tạ Trường Tùng nhịn không được dịch chuyển người dưới, đem tóc mái trên trán của Nghiêm Khê đẩy sang bên cạnh, ở trên trán hắn hôn lên một cái mềm nhẹ.
Hô hấp của Nghiêm Khê rất nhẹ, hắn còn chưa ngủ, cảm nhận được nụ hôn này, mở to mắt nhìn anh.
Đối diện cùng đôi mắt bình tĩnh kia, Tạ Trường Tùng đột nhiên có chút mất tiếng.
Nghiêm Khê luôn là người khống chế hết thảy, thành thạo mà đem công việc, sinh hoạt an bài đến gọn gàng ngăn nắp, nói thật, Tạ Trường Tùng cảm thấy, nếu Nghiêm Khê không có người trợ lý là anh này, cũng có thể làm được rất tốt, chỉ là càng vất vả một chút thôi.
Anh không muốn làm một Tạ đặc trợ ai cũng có thể thay thế, dã tâm của anh quá lớn, muốn trở thành bạn lữ duy nhất trên đời của Nghiêm Khê.
Sự xúc động thôi thúc anh mở miệng hỏi: "Nghiêm Khê, em thích anh."
Nghiêm Khê không đoán trước được anh sẽ nói trắng ra như vậy, hiếm khi không biết đáp lại như thế nào, chỉ có đôi mắt hơi hơi trợn to bại lộ sự kinh ngạc của hắn.
Tạ Trường Tùng vừa mới mở miện đã có chút ảo não vì sự xúc động của mình, thấy biểu tình của Nghiêm Khê như vậy, không biết vì sao anh lại đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn vào đôi mắt Nghiêm Khê, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
"Em thích anh, đã rất lâu.
Có thể cho em một cơ hội hay không, để em trở thành bạn trai của anh?"
Nghiêm Khê lộ ra biểu tình tự hỏi: "Cậu không phải đã lên giường cùng tôi sao?"
"Sao mà giống nhau được," Tạ Trường Tùng cho tay vào trong chăn tìm được tay Nghiêm Khê, ý đồ cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau, " Em muốn yêu đương với anh, làm một ít chuyện thân mật không liên quan đến làm tình."
Nghiêm Khê giật tay ra: " Tôi cảm thấy cậu hiện tại đối với tôi không khác gì yêu đương cả."
"Đương nhiên có khác nhau," Tạ Trường Tùng bám riết không tha mà kéo hắn, "Trước kia anh yêu đương sẽ chỉ lên giường mà không hẹn hò sao?"
Nghiêm Khê: "Ăn cơm ở ngoài có tính không?"
Tạ Trường Tùng cười nói: "Đương nhiên không tính, em nói là chính thức cơ, chính là loại hai người hẹn hò đi chơi ấy."
"Như vậy thì không có."
Tạ Trường Tùng nói: "Em muốn mang anh đi hẹn hò, làm anh cảm nhận được một chút cảm giác gọi là yêu đương."
Nghiêm Khê bắt lấy cằm Tạ Trường Tùng lung lay hai cái: "Cậu nghĩ đến thật đẹp."
Tạ Trường Tùng ngây ngô cười lên: "Nếu muốn yêu đương lâu dài, liền phải thường xuyên hẹn hò, hẹn hò thật nhiều.
Ừ...Còn phải làm tình nữa......."
Vài lần yêu đương của Nghiêm Khê đều không quá dài, cảm giác giống như bị chọc một cái, trừng mắt nhìn Tạ Trường Tùng một cái: "Cùng cậu yêu đương có gì tốt?"
"Đầu tiên, năng lực của em rất mạnh, có thể xử lý giúp anh về mọi mặt; tiếp theo, em thực hiểu biết anh, đảm bảo có thể làm anh mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ; cuối cùng, em có thể cho anh bất cứ thứ gì anh muốn, chỉ cần em có thể tìm được."
Nghiêm Khê cười nhạo một tiếng: "Dỗ người thật quen."
Tạ Trường Tùng không chê vào đâu được: "Chỉ dùng để dỗ anh.
Thế nào? Cùng em thử xem được không?"
"Tôi ngẫm lại".
Nghiêm Khê nửa nhắm mắt, tựa hồ thực sự đang nghiêm túc tự hỏi hai phút.
Chọc Tạ Trường Tùng khẩn trương mà nhìn chằm chằm mặt nghiêng của hắn.
Thật lâu sau, Nghiêm Khê gật gật đầu: "Thời gian thử việc ba tháng."
Như là phạm nhân nhận được phán xét cuối cùng, Tạ Trường Tùng đột nhiên thả ra một hơi, hưng phấn mà ôm lấy Nghiêm Khê ở trên mặt hắn hôn một cái thật kêu: "Vậy từ hôm nay trở đi, anh chính là bạn trai em."
"Ừ" Nghiêm Khê mặc anh ôm, "Không làm tôi vừa lòng liền cắt chức cậu.
Bây giờ, ngủ."
Tạ Trường Tùng lại hôn hai cái, trước khi Nghiêm Khê tức giận liền nằm tốt, kiềm chế ngo ngoe rục rịch trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."
Lần này Nghiêm Khê trả lời lại: "Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, Tạ Trường Tùng dậy từ sớm, trước nhân lúc Nghiêm Khê còn ngủ say mà hôn lên mặt hắn một cái, liền đi tới phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng.
Nghiêm Khê là người sẽ xuống bếp, trong phòng bếp của hắn đều có đầy đủ các loại công cụ nấu nướng, thậm chí có những dụng cụ mà những gia đình bình thường khác không có.
Tạ Trường Tùng tưởng tượng ra bộ dáng Nghiêm Khê nấu cơm, không khỏi nhẹ giọng cười một chút.
Khẩu vị của Nghiêm Khê thanh đạm, Tạ Trường Tùng ninh một nồi cháo thịt, lại đem trứng gà đi luộc.
Trong tủ lạnh không có đồ ăn gì, đành phải làm một bát xà lách trộn, thầm nghĩ phải thuyết phục Nghiêm Khê đi mua sắm cùng anh.
Đều là những đồ ăn đơn giản, không hao phí quá nhiều thời gian đã xong, Tạ Trường Tùng xem thời gian đã không sai biệt lắm, liền về phòng xem, quả nhiên Nghiêm Khê đã từ trên giường ngồi dậy, tóc ngủ đến rối loạn, dường như còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Tạ Trường Tùng đi đến bên người hắn, cúi người hôn lên trán hắn một cái.
Lần này Nghiêm Khê thanh tỉnh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tạ Trường Tùng một cái.
Nghiêm Khê lớn lên đẹp, một đôi mắt thâm thúy nửa mở, vẻ mặt thường lãnh đạm khiến người khác nhìn thấy không dám lại gần, nhưng mà lúc ngủ thái dương bị tì ra một mảnh vệt đỏ hòa tan vẻ lãnh khốc ấy, có vẻ càng có nhân tình vị.
Tạ Trường Tùng nhìn khối dấu vết kia, tưởng lại trộm thơm một ngụm, bị Nghiêm Khê chống đầu đẩy ra.
Anh cũng không nhụt chí, tủm tỉm cười mà nói: "Nên ăn cơm sáng."
Lúc Nghiêm Khê rửa mặt xong, thức ăn trên bàn đã có độ ấm vừa đủ để ăn.
Nghiêm Khê ngồi xuống, tiếp nhận cái chén Tạ Trường Tùng đưa qua, uống một ngụm cháo.
Gạo được ninh đến mềm mại, lượng thịt vừa đủ, tinh tế băm nhỏ lẫn trong gạo, mang đến một hương vị phong phú.
Bởi vì Nghiêm Khê không thích ăn gừng, Tạ Trường Tùng cắt gừng vô cùng nhỏ, làm nó vừa phát huy tác dụng khử tanh cũng sẽ không bị Nghiêm Khê cắn phải, phá hủy tâm tình.
Hoàn toàn là bữa sáng Nghiêm Khê yêu thích.
Nghiêm Khê phá lệ ăn nhiều một chút, đem Tạ Trường Tùng đang tính toán thu dọn bàn ăn lại: "Cậu thích làm việc lắm hả?"
Tạ Trường Tùng thả thính không do dự: "Em thích làm việc vì anh."
"Không cần như vậy," Nghiêm Khê chỉ vào sopha phòng khách "Ngồi đi".
Tạ Trường Tùng ngoan ngoãn làm theo.
Cuối cùng là Nghiêm Khê thu dọn bàn ăn, đem bát đũa ném vào máy rửa bát.
Làm xong, hai người ngồi trên sopha phòng khách, trầm mặc thật lâu.
Trong tình huống bình thường, bọn họ đồng thời ở trong phòng khách thời điểm, không phải đang làm việc thì chính là làm tình -- đương nhiên, làm tình là bị Tạ Trường Tùng hoa ngôn xảo ngữ quy nạp vào trong nhiệm vụ công việc.
Hiện tại, khó có khi bọn họ không phải làm việc, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra muốn làm cái gì.
Nghiêm Khê mở TV, kênh cuối cùng xem lần trước là kênh giải trí, tiếng cười vang lên từng trận, Nghiêm Khê nhìn vài lần, không cảm thấy quá hứng thú.
Tạ Trường Tùng đang tự hỏi làm thế nào thuyết phục được Nghiêm Khê đi siêu thị cùng anh, cũng không có hứng thú xem.
Một loạt tiếng chuông vang lên, là di động của Nghiêm Khê.
Nghiêm Khê nhìn màn hình một cái, có chút ngoài ý muốn, nhân điện thoại đi vào thư phòng: "Alo, mẹ..."
Xưng hô này làm Tạ Trường Tùng phục hồi lại tinh thần, quay đầu lại nhìn, cửa thư phòng đã đóng lại, đem lời nói ngăn lại bên trong.
Mẹ của Nghiêm Khê...!Tạ Trường Tùng nhân chức vụ trợ lý đã cùng nàng gặp mặt, đó là một phụ nhân trung niên xinh đẹp ưu nhã, cả người khí chất đều cho thấy nàng là một người sống trong nhung lụa, Tạ Trường Tùng cảm thấy khí độ không chút hoang mang trên người Nghiêm Khê chính là học được từ nàng.
Nàng là rất quan tâm Nghiêm Khê, mỗi lần gặp mặt đều phải hỏi thăm thân thể Nghiêm Khê, Nghiêm Khê đối với mẹ rất ôn hòa, nhưng lại không có sự thân mật giữa mẹ con.
Cuộc điện thoại diễn ra không quá lâu, Nghiêm Khê từ thư phòng đi ra biểu tình không có biến hóa gì, Tạ Trường Tùng nhìn ra tứ chi hắn càng thêm thả lỏng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cùng dì nói chuyện không tồi?"
Nghiêm Khê gật gật đầu: "Hội nghị ở buổi chiều thứ hai, giúp tôi rời đến thời gian khác."
"Đã biết, em sẽ bố trí lại." Tạ Trường Tùng đầu tiên là hưởng ứng, phong cánh vừa chuyển: "Lại nói đến công việc.
Đồ ăn trong tủ lạnh không còn nhiều, anh có muốn đi mua một chút không?"
Đây là ý tứ muốn cùng đi mua sắm, Nghiêm Khê nghe hiểu được.
Dù sao cũng là tủ lạnh của mình, không có đạo lý làm Tạ Trường Tùng giúp mình bận rộn, hơn nữa tâm tình vừa lúc, Nghiêm Khê không có suy nghĩ lâu lắm liền gật đầu đáp ứng.
Tạ Trường Tùng âm thầm cảm ơn mẹ vợ tương lai trợ giúp, gấp không chờ nổi cùng Nghiêm Khê ra cửa.
Nghiêm Khê vốn dĩ muốn đi siêu thị gần đó, Tạ Trường Tùng lại kiên trì dẫn hắn đi chợ bán thức ăn.
Dù biết nấu ăn nhưng do lớn lên ở thành phố, chợ bán thức ăn có nhiều loại rau dưa đa dạng, rất nhiều thứ Nghiêm Khê đều không biết.
Tạ Trường Tùng mang hắn một đường vừa đi vừa nói, đem những thứ Nghiêm Khê không biết giới thiệu một lần.
Nghiêm Khê nghe rất nghiêm túc, gặp thứ gì thích liền mua, vừa mới một chốc trong tay hai người đều xách đầy đồ vật.
Cứ đi như vậy, Tạ Trường Tùng cảm thấy bộ dạng này cùng công tác chả có gì khác nhau, cũng là anh nói Nghiêm Khê nghe, cuối cùng Nghiêm Khê hạ ra quyết sách, không khỏi nở nụ cười.
Nghiêm Khê không biết anh cười cái gì, nhìn trái nhìn phải hỏi: "Cười cái gì?"
Tạ Trường Tùng tưởng đem suy nghĩ trong lòng nói với hắn, cũng không trông cậy Nghiêm Khê sẽ có phản ứng gì, không ngờ Nghiêm Khê nghe xong, nghĩ nghĩ, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt nhẽo.
"Đúng là hơi giống." Nghiêm Khê đi hai bước, phát hiện người bên cạnh dừng lại, quya đầu hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Trường Tùng trên mặt có chút hồng, vội vàng theo sau: "Không có gì..." Anh nhìn chằm chằm Nghiêm Khê, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói: "Anh cười rộ lên đẹp như vậy, ngày thường lại không thích cười."
Nghiêm Khê dừng lại bước chân dùng ngón tay khảy khảy một bông hoa cải dầu ở cửa hàng: "Ngày thường không có gì buồn cười."
"Vậy em sẽ nỗ lực làm anh vui vẻ lên." Tạ Trường Tùng tự nhiên mà nói tiếp.
Nghiêm Khê quay đầu liếc anh một cái: "Tùy cậu."
Đi dạo một lúc cuối cùng cũng lấp đầy tủ lạnh, Tạ Trường Tùng tính toán dùng da mặt dày lại ngủ trong nhà Nghiêm Khê một đêm, Nghiêm Khê lại nói: "Đêm nay cậu trở về, đừng ở lại nhà tôi nữa."
"Bạn trai muốn ở lại cũng không được?" Tạ Trường Tùng hoàn toàn thất vọng.
"Thời gian thử việc."
"Vậy hôn một chút được không?"
Nghiêm Khê liếc nhìn anh một cái, tiến lên đè lại bả vai Tạ Trường Tùng, cúi đầu hôn lên bờ môi anh.
Môi Nghiêm Khê vô cùng mềm mại, như mây mù ở trên môi Tạ Trường Tùng cọ xát, Tạ Trường Tùng liền thuận theo há miệng, gắt gao ôm lưng Nghiêm Khê, đem đầu lưỡi Nghiêm Khê câu sang miệng mình, nhiệt tình mút vào.
Lúc hôn sâu, Tạ Trường Tùng thậm chí còn cường ngạnh mà xâm nhập vào trong miệng Nghiêm Khê, nặng nề liếm môi lưỡi của hắn.
Hồi lâu sau hai người mới tách ra.
Môi cùng mặt Nghiêm Khê đều hiện lên màu máu đỏ tươi, hô hấp cũng có chút dồn dập, vẻ mặt đối với sự cường thế của Tạ Trường Tùng kinh ngạc cùng bất đắc dĩ.
Tạ Trường Tùng nhịn không được lại thò lại gần hôn thêm cái nữa.
Ra tới cửa Nghiêm Khê đem chút trái cây mua hôm nay nhét vào trong tay Tạ Trường Tùng: "Tạ lễ." Anh vui vẻ, không có phong độ của người trưởng thành cười lộ ra hai cái răng nanh, vẫy tay rồi đi.
Đêm đó, Tạ Trường Tung theo thường lệ khoe khoang với nhóm bạn tốt, cũng ở trong nhóm tuyên bố, chờ lúc chính thức cùng Nghiêm Khê nói chuyện yêu đương sẽ mời mọi người ăn, chịu sự khinh thường nhất trí của nhóm bạn hữu.
Hoan Tử: Vừa mở được chai champagne, cẩn thận lật xe [Cười xấu xa]
Lão Đài: Nhẹ nhàng gõ tâm linh ngủ say tỉnh dậy.jpg
Thanh Tùng: Mỗi ngày đều dội nước lã tội, các người có phải anh em của tôi không vậy?
Mi mi: Là là lời đánh rắm! Tôi liền hỏi một câu, dựa vào điều kiện của người kia, nhân gia coi trọng cậu ở cái gì?
Tôi là soái ca: Tiểu Mi nói rất đúng, cậu vẫn là đợi chuyển chính thức hãy khoe khoang.
Thanh Tùng:Cứ chờ đấy, sớm hay muộn tôi cũng sẽ làm mấy người sáng mắt.
Tạ Trường Tùng không hề xem trọng đám người này buôn dưa diệt uy phong của mình, ngược lại mở phần mềm điều tra những địa điểm du ngoạn xung quanh thành phố A, quyết định bỏ chút tâm tư cùng Nghiêm Khê hẹn hò thật tốt, làm phong phú thời gian rảnh rỗi của Nghiêm Khê.
- ---------------------------
Hê hê tui cực thích mấy bợn thụ chủ động hôn công, nhất là hôn trán, còn horny hơn cả H:))))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...