Nói thật, Tô Mẫn có chút sợ Nghiêm Kinh Tài trực tiếp bị diệt khẩu.
Nam chính lần hình như cũng có chút ngây thơ, bạn gái của hắn Hứa Y Hương tạm thời vẫn chưa để lộ ra tính cách gì.
Lão viện trưởng vẻ mặt nghi hoặc, "Có đúng không?"
Nghiêm Kinh Tài chỉ chỉ phía trước, "Ngay tại kia."
Lão viện trưởng nói: "Có gì đâu, các con nhìn lầm?"
Tô Mẫn cũng bị câu trả lời của ông ta dọa sợ, vội vã quay lại xem, bên trong góc mới nãy còn có một đứa trẻ không biết đã biết mất từ bao giờ.
Giống như trước nay chưa từng xuất hiện.
Hứa Y Hương lắc đầu, "Không thể nào, mới nãy rõ ràng chúng con đều nhìn thấy, không thể nhìn lầm..."
Nàng là người thứ nhất phát hiện, sao lại không rõ được.
Tô Mẫn cũng mở miệng nói: "Con cũng nhìn thấy."
Ba người đều nói, lão viện trưởng cũng không cách nào phủ nhận, suy tư một lát: "Có lẽ nó đã chạy vào trong phòng khác, ta đi xem thử, mấy đứa nhóc này bây giờ đứa nào cũng nghịch ngợm."
Ông ta vừa cảm khái vừa đi lên, nện bước chầm chậm.
Tô Mẫn cùng Nghiêm Kinh Tài bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cùng đi theo lão viện trưởng, bọn họ bắt đầu tìm từ căn phòng thứ nhất ở gần cuối.
Ngoài ý muốn là, cửa mỗi căn phòng đều bị khoá lại.
Lão viện trưởng mang theo chìa khóa mở cửa từng căn, sau đó mọi người bước vào xem.
Mấy căn phòng này không phải cái nào đèn cũng còn tốt, ví dụ như căn thứ nhất này, đèn đã bị hỏng, mở nửa ngày cũng không sáng lên.
Lão viện trưởng nói: "Bởi vì không ai ở nữa, cho nên nó hỏng ta cũng không sửa chữa lại, may là cái phòng trước đây các con ở còn rất tốt."
Nghiêm Kinh Tài cùng nói: "Nếu không ai ở nữa thì không sao."
Bên trong này chỉ có giường và bàn, nhìn sơ qua cũng không có thứ gì, bọn họ lục tục chuẩn bị rời đi.
Tô Mẫn là người cuối cùng bước ra ngoài, sau khi ra cửa cậu theo thói quen nhìn lại xem, chính là cái nhìn này làm cho lòng cậu lạnh toát.
Ngay dưới giường, có một đứa bé đang nằm nhoài ở đó.
Đứa trẻ thậm chí không nháy mắt nhìn cậu chằm chằm, trêи mặt nó không hề có tí cảm xúc, cuối cùng đột nhiên nó lộ ra một nụ cười hết sức kỳ quái.
Tô Mẫn đang do dự có nên gọi lão viện trưởng lại hay không.
Không đợi cậu lên tiếng, lão viện trưởng lúc này đã chuẩn bị đóng cửa, nhưng ngay sau đó ông ta phát hiện ra, liền vội vàng bước tới.
Ông lão dạy dỗ: "Vì sao con lại nằm ở dưới gầm giường, mau trở lại trong phòng ngay.
Buổi tối đừng có chạy lung tung, bớt nghịch ngợm cho ta."
Lão viện trưởng đem đứa trẻ kéo ra ngoài.
Nó không hề giãy dụa, vẫn yên lặng đi theo ông ta, rập khuôn từng bước, rất ngoan ngoãn.
Nó khoảng bảy tám tuổi, có cái đầu hình nấm và thân thể hơi gầy yếu, là một đứa nhỏ rất bình thường.
Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương cũng không biết nói gì cho phải.
Lão viện trưởng đem cửa khóa lại, nói: "Nó gọi Minh Minh, rất nghịch ngợm, ta đưa nó trở về phòng, các con tự trở lại được không?"
Nghiêm Kinh Tài đáp: "Được ạ."
Lão viện trưởng lôi kéo thằng bé quay người rời đi, mãi cho đến khi họ rời khỏi hành lang bên này đến một phía khác, ánh đèn lờ mờ đã không nhìn thấy bóng người của bọn họ nữa.
Hứa Y Hương thở một hơi, "Em sợ lắm."
Nghiêm Kinh Tài an ủi: "Có lẽ nó rất nghịch ngợm đi, mấy đứa nhỏ bây giờ đúng là cái gì cũng không sợ, đã buổi tối rồi."
Ba người đi về phòng mình.
Tô Mẫn vẫn chưa lên tiếng.
Lúc nãy cậu để ý cửa phòng ở đây bị khóa, khi lão viện trưởng lấy chìa khoá ra cậu cũng chăm chú quan sát qua, mấy căn phòng này đều bị khoá từ bên ngoài.
Nếu bình thường có ai đi vào trong phòng, thì chỉ có thể là khoá từ bên trong.
Nhưng chuyện ban nãy lại trái ngược hoàn toàn.
Ổ khoá kia cũng không phải loại ổ khoá hai chiều, thằng bé nếu lúc đầu trêи hành lang, sau đó chạy trốn vào phòng, theo đạo lý nó phải khoá cửa từ bên trong.
Thế nhưng cửa ngược lại bị khoá từ bên ngoài, chuyện này rất kỳ quái.
Tô Mẫn cũng không nghĩ ra, dù sao cậu chỉ mới tiến vào cô nhi viện buổi tối đầu tiên, e rằng chờ hai ngày nữa là có thể giải thích được nghi vấn.
Nhưng đáng sợ nhất không phải chuyện này, hay việc thằng bé ngồi đối diện góc tường cười.
Mà là thời điểm cậu vào phòng có xem qua góc tường chỗ đó, không có bất cứ thứ gì, chỉ là một cái góc rất bình thường, thế nhưng một đứa bé lại ngồi đó cười.
Tô Mẫn không nghĩ ra.
Nhưng bây giờ nó cũng đã bị mang đi, nghĩ nữa cũng vô dụng.
***
Buổi tối chín giờ, Tô Mẫn rửa mặt xong.
Nghiêm Kinh Tài tắm xong liền trực tiếp đi qua phòng Hứa Y Hương, có lẽ phải đợi lúc ngủ mới trở về.
Phòng vệ sinh nơi này nằm ngay cầu thang bên cạnh, bên trong thường xuyên được sử dụng, cho nên đèn vẫn còn tốt.
Nguyên nhân cái chết của Tô Mẫn là đêm nay gặp chuyện trêи hành lang, bây giờ còn chưa tới thời điểm đó, nên cậu cũng không lo lắng trong phòng vệ sinh sẽ xảy ra chuyện gì.
Giống như cậu suy đoán, sau khi tắm xong ra ngoài vẫn an toàn.
Tô Mẫn vừa mới lau khô tóc, Nghiêm Kinh Tài đột nhiên tiến vào.
Hắn nói: "Tô Mẫn, mau ra đây, phía dưới có người đến."
Tô Mẫn hỏi: "Anh biết họ sao?"
Nghiêm Kinh Tài vò đầu, "Anh còn chưa xuống xem, chỉ nghe đến tiếng nói chuyện, cậu cùng anh xuống không?"
Tô Mẫn gật đầu, "Đi xuống đi."
Cậu muốn nhìn một chút người tới là ai, có phải là người bọn họ quen biết không, hoặc là ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện.
Ba người mới đến đại sảnh liền nghe thấy tiếng nói chuyện.
Tô Mẫn thấy được một nam một nữ, nam nhân để tóc hơi dài, trông giống dân chơi âm nhạc, nữ nhân ngược lại tóc màu nâu ngắn, cực kỳ gọn gàng.
Lão viện trưởng đang nói chuyện cùng bọn họ.
Nghe thấy âm thanh bên này, bên kia cũng quay lại xem.
Lão viện trưởng thay bọn họ giới thiệu: "Tô Mẫn, Kinh Tài các con đã xuống, đây là Thạch Nam Thịnh và Hàn Cầm Cầm."
Sau đó, ông ta liền hướng Thạch Nam Thịnh bọn họ giới thiệu Tô Mẫn cùng Nghiêm Kinh Tài.
Tô Mẫn đối với hai người kia không có ấn tượng gì, có thể là những đứa trẻ năm đó cậu đi rồi mới đến, hoặc là khi cậu tới họ đã rời khỏi cô nhi viện.
Thế nhưng có một chuyện tương đồng duy nhất là mấy người này đều giống như cậu, không có kết quả gì tốt, sẽ phải chết ở chỗ này.
Thạch Nam Thịnh chủ động chào hỏi: "Chào mọi người."
Tô Mẫn mỉm cười ra hiệu.
Nghiêm Kinh Tài thuộc thành phần nói nhiều, nhanh chóng cùng bọn họ tán gẫu, không đầy một lúc đã biết được nghề nghiệp và tuổi tác của hai người bọn họ.
Thạch Nam Thịnh quả nhiên là dân chơi nghệ thuật, hắn ở bên ngoài cũng là một hoạ sĩ có chút danh tiếng, đã từng có mấy buổi triển lãm tranh.
Mà Hàn Cầm Cầm là một giáo viên dạy nhảy.
Nơi ở của bọn họ có chút xa, cho nên hôm nay đến chậm trễ, hơn nữa vừa vặn ở trêи đường bắt cùng một chiếc xe, nên mới đến cùng nhau.
Lão viện trưởng cười ha ha nói: "Ta mang các con về phòng ở."
Bởi vì Thạch Nam Thịnh không ở cô nhi viện cùng một thời điểm với bọn họ, cho nên phòng ở tất nhiên không giống nhau, ở căn phòng lầu một.
Về phần Hàn Cầm Cầm, chính là cô gái đã từng ở trong căn phòng của Hứa Y Hương bây giờ.
Hứa Y Hương tới đột ngột, lại là nữ sinh cho nên bị lão viện trưởng tùy tiện đưa cho một căn phòng.
Tô Mẫn thậm chí hoài nghi chuyện này có thể mang đến một kết quả khác hay không.
Tính cách Hàn Cầm Cầm tương đối trầm lặng, dọc theo đường đi đều không có lộ ra chút biểu cảm gì, thế nhưng coi như vẫn có chủ đề để nói cùng Hứa Y Hương.
Thạch Nam Thịnh hỏi: "Các cậu hôm nay đến đây lúc nào?"
Nghiêm Kinh Tài trả lời: "Cũng sau chạng vạng không bao lâu, buổi tối chúng tôi cũng ở đây ăn, còn tưởng rằng không có những người khác."
Thạch Nam Thịnh nhíu mày, "Vậy chẳng phải còn những người khác nữa?"
Lão viện trưởng dẫn đường phía trước có lẽ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, đột nhiên quay đầu nói: "Không còn, chỉ mấy người các con trở về."
Thạch Nam Thịnh nói: "Không nghĩ tới dáng vẻ cô nhi viện bây giờ là thế này, thời gian đúng là không đợi người, đáng lẽ con nên về sớm hơn một chút."
Lão viện trưởng nói: "Hiện tại cũng không muộn."
Mấy người đều nghĩ tới trong thư ông lão nói thời gian không còn nhiều, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên có chút bi thương.
Khi còn bé, có thể nói bọn họ đều là một tay lão viện trưởng chăm sóc, hiện tại lại thấy ông lão bởi vì thân thể mà sắp ly khai nhân thế, tóm lại sẽ cảm thấy khó chịu.
Thạch Nam Thịnh sau khi vào phòng đặt hành lý xong liền đi theo trêи lầu.
Hàn Cầm Cầm mặc dù đối với hoàn cảnh tại đây có chút khó tiếp thu, nhưng cũng không nói ra, "Con còn nhớ cái giường này."
Lão viện trưởng cười híp mắt, "Ta nhớ trước đây con ghét ngủ nhất, thường thường nửa đêm sẽ lén đi ra ngoài chơi."
Hàn Cầm Cầm sắc mặt ửng đỏ, "Khi còn bé không hiểu chuyện."
Hàn huyên một lát, mấy người cũng lục tục trở lại phòng của mình, Thạch Nam Thịnh đối với việc ngủ một mình cũng không để ý nhiều, hắn cũng không sợ.
Lão viện trưởng được bọn họ tiễn đến cửa thang gác.
Tô Mẫn cùng Nghiêm Kinh Tài đồng thời trở lại, hơn nữa cũng đã rửa mặt qua, có thể trực tiếp về ngủ.
Trong cô nhi viện không có bất kỳ hoạt động giải trí gì, cũng đã hơn mười năm không gặp, đề tài chung của mọi người không có bao nhiêu.
Nghiêm Kinh Tài cùng Tô Mẫn hàn huyên nửa giờ rốt cục cũng ngừng lại, cầm điện thoại di động cùng Hứa Y Hương rời đi.
Tô Mẫn mừng rỡ thanh nhàn, nằm trêи giường nghỉ ngơi.
Đối thủ lần này cậu không có hứng thú suy nghĩ đến, chỉ lên mạng điều tra tin tức cô nhi viện, sau đó biết không có kết quả liền nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Có lẽ bởi vì nguy hiểm chưa ập tới, cơn buồn ngủ của Tô Mẫn coi như đến rất nhanh.
Không biết qua bao lâu, lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, Tô Mẫn đột nhiên nghe được âm thanh sột soạt.
Cậu theo bản năng cho là tiếng cười trong hành lang xuất hiện, mình sẽ chuẩn bị trải qua cái chết bên trong kịch bản phim.
Thế nhưng vừa mở mắt, cậu phát hiện đó là âm thanh Nghiêm Kinh Tài đột nhiên xuống giường phát ra.
Nghiêm Kinh Tài đưa lưng về phía cậu, người còng lưng.
Tô Mẫn thấy bộ dáng này còn tưởng hắn bị quỷ nhập, kết quả nhìn thấy động tác lén lút như trộm của hắn, mới khẳng định không có khả năng kia.
Nghiêm Kinh Tài tiểu tâm dực dực* mở cửa ra.
Hắn chỉ lo phát ra một chút âm thanh, sẽ đánh thức Tô Mẫn, dù sao cũng đã mười ba năm không gặp, hắn cũng không nhớ Tô Mẫn có tức giận khi bị đánh thức hay không.
Lúc này, Hứa Y Hương từ đâu đột nhiên nhào vào lồng ngực Nghiêm Kinh Tài.
Nàng nhỏ giọng nói: "Em không dám ngủ, người bên kia em cũng không quen biết, em sợ lắm, em đến ngủ với anh nha..."
Bên kia còn có một Hàn Cầm Cầm, để Nghiêm Kinh Tài qua đó thì không tốt, dù sao hai người bọn họ vừa không quen biết, vừa khác phái, nên nàng trực tiếp tự mình qua đây.
Sáng sớm ngày mai rời đi sớm một chút, sẽ không bị Tô Mẫn phát hiện đâu.
Nghiêm Kinh Tài quay đầu lại liếc nhìn, nhỏ giọng nói: "Chúng ta nhẹ chút, chớ đem Tô Mẫn đánh thức."
Hai người lén lén lút lút chạy về cái giường kia, vừa nằm lên, cái giường cũ liền phát ra am thanh kẽo kẹt kẽo kẹt ám muội.
Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương vạn phần lúng túng.
Nhưng nhìn thấy Tô Mẫn không tỉnh, hai người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời chui vào trong chăn, lặng lẽ trò chuyện.
Tình nhân ở cùng nhau đương nhiên là ngủ không được.
Hứa Y Hương là một đại tiểu thư, nơi ở đều là biệt thự, có bao giờ ở cái nơi tồi tàn như vậy, tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng vô cùng chán ghét, cũng chỉ có bạn trai bên cạnh mới có thể an ủi một chút.
Tô Mẫn nghe hai người nói chuyện, nhưng nghe không rõ họ nói cái gì, cứ như có người đang ở bên tai xì xào.
Nói mấy phút thì được, nhưng bọn họ vẫn luôn nói không ngừng.
Cứ như "bà già bọc vải"*, Tô Mẫn nghe được có chút phiền.
Rèm cửa sổ rất mỏng, bị ánh trăng chiếu đến cơ hồ trong suốt, còn có thể chiếu ra dáng vẻ của mấy cành cây phía ngoài và mấy tảng đá quái dị lởm chởm.
Tô Mẫn nhìn hồi lâu, nhớ lại trước khi tới cậu có tiện tay ném vào một cái kèn con gà* vào trong vali.
Cậu thật sự muốn lấy nó ra và bóp một cái, hù chết bọn họ.
Tô Mẫn sâu sắc cảm thấy rằng chính mình ác ý.
*Tiểu tâm dực dực: cẩn thận.
*Câu tục ngữ "Bà già bọc vải" (老太太的裹脚布) có nghĩa là: chuyện gì đó tương tự và kéo dài, gây nhàm chán, chán ghét.
Người phụ nữ thời xưa của Trung Quốc có tục quấn chân, họ phải lấy miếng vải dài quấn ở bàn chân và không được tháo ra.
Cho nên miếng vải đó rất dài và lâu ngày dẫn đến hôi thối.
(Google)
*Kèn con gà:img.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...