Mà bí mật này tất nhiên có liên quan đến .
Tô Mẫn nhìn Từ Kiến đi tới đi lui, hình như hắn đang tìm cái gì đó, bộ dáng không chút nào sợ sệt.
Lý Trì Ngư nói: "Bây giờ chúng ta ra ngoài nhất định hắn sẽ bỏ chạy, lỡ như hắn là vận động viên cự li dài, chúng ta chắc chắn không thể nào đuổi kịp được."
Anh có linh cảm không thể để người này chạy thoát.
Dựa theo Tô Mẫn nói, người này nhất định có vấn đề, cũng có thể hắn đã cấu kết với ma quỷ làm ra mấy chuyện này.
Tô Mẫn: "Chúng ta tách ra ba đường."
Ba người sẽ tách ra bao vây từ ba phía, hắn chỉ có một người, sẽ không có cách nào chạy trốn được.
Quan trọng nhất là, nam nữ chính không chặn nổi một tên pháo hôi sao?
Nếu không đuổi kịp, vậy chẳng phải mỗi lần thoát thân trong phim kinh dị nam nữ chính đều là người cuối cùng sao, ngẫm lại cũng không thể nào.
Từ Kiến hiển nhiên không chú ý tới bọn họ nơi này.
Tô Mẫn ra ngoài đi về phía bên trái, bởi vì Nhạc Lăng là nữ, cho nên cho nàng đi ở giữa, sau đó Lý Trì Ngư ở bên phải.
Có vài túi đất nằm phía trước, bị giấu trong màn sương mù màu đen.
Thời điểm bọn họ sắp tiếp cận, Từ Kiến bỗng nhiên xoay người, đối diện với Tô Mẫn, hắn sửng sốt mấy giây sau đột nhiên phản ứng lại, co cẳng bỏ chạy.
Tô Mẫn vội vã đuổi theo.
Cậu không nghĩ đến tốc độ Từ Kiến lại nhanh như vậy.
Hắn giống như một con khỉ, chạy ngược chạy xuôi, không bao lâu đã bỏ Tô Mẫn một khoảng cách.
Tô Mẫn rất ít rèn luyện, có thể nói chỉ đủ để chạy trốn.
Lý Trì Ngư đã không chạy nổi nữa, nhìn Từ Kiến chỉ cách mình mấy mét nhưng vẫn luôn không đuổi kịp, anh ta tức muốn chết: "Sao hắn chạy nhanh vậy?"
Nhạc Lăng bên cạnh trực tiếp ném ra một tảng đá, đập trúng sau lưng Từ Kiến, hắn lảo đảo một chút.
Thế nhưng Từ Kiến rất nhanh đã khôi phục, một lần nữa kéo dài khoảng cách.
Mắt thấy Từ Kiến sắp chạy khỏi phạm vi của bọn họ, Tô Mẫn lập tức cầm công cụ trong tay ném ra ngoài.
Cái gậy này khi nãy ra ngoài cậu vẫn chưa vứt, vừa vặn phát huy được tác dụng.
Từ Kiến nghe thấy âm thanh, lúc quay đầu lại xem cũng nhìn thấy cây gậy kia đang bay tới, nhưng hắn cảm thấy nó không thể nào trúng mình được.
Hắn ha ha ha cười, "Muốn đuổi theo tôi à, nằm mơ đi, trước đây tôi chính là quán quân của trường trong cuộc thi chạy cự li dài 1500 mét đấy."
Tô Mẫn bị hắn khiêu khích đến câm nín.
Lý Trì Ngư một bên vừa chạy vừa gọi "Méo xệch rồi!"
Nhưng hình ảnh không ai tưởng tượng được sau một khắc tiếp theo đã xuất hiện.
Cây gậy bị ném đi đột nhiên thay đổi quỹ đạo, dường như nó không hề gặp phải lực hút trái đất, mà cứ phóng tới, đập thẳng vào sau gáy Từ Kiến.
Từ Kiến kêu thảm một tiếng.
Tô Mẫn: "..."
Cậu nói gì cho phải đây.
Lý Trì Ngư trợn mắt ngoác mồm: "Còn có thể như vậy sao?"
Chuyện này là sao, rõ ràng anh nhìn thấy cây gậy sẽ rơi xuống phía sau Từ Kiến, kết quả lại đập vào sau gáy hắn.
Tô Mẫn nói: "...!Có lẽ may mắn đi."
Cậu sẽ không nói cho Lý Trì Ngư biết, cây gậy trúng trêи người Từ Kiến là do có con quỷ bắt được nó, sau đó trực tiếp giơ tay ném vào Từ Kiến.
Từ Kiến kêu thảm một tiếng sau đó té xuống đất.
Tô Mẫn nhìn con quỷ kia biến mất, tâm tình phức tạp.
Việc này khẳng định không phải Thẩm Túc làm, cậu có chút hoài nghi những con quỷ này có khi nào là tiểu đệ của Thẩm Túc không.
Nhạc Lăng liếc nhìn Tô Mẫn.
Lý Trì Ngư tuy rằng thấy là lạ chỗ nào, thế nhưng kết quả lại khá tốt, anh ta tiến lên kéo Từ Kiến.
Từ Kiến giãy dụa: "Buông tôi ra!"
Lý Trì Ngư nói: "Anh trả lời câu hỏi của chúng tôi, chúng tôi sẽ thả anh."
Từ Kiến không nghĩ tới Lý Trì Ngư nhìn qua rất trẻ, nhưng sức lực lại lớn, hắn thoát không được, chuyển động con ngươi, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của anh ta.
Tô Mẫn lại đây nhặt cây gậy lên.
Nhạc Lăng hỏi: "Vì sao nhìn thấy chúng tôi lại chạy?"
Từ Kiến nói: "Tôi nghĩ mấy người muốn trói tôi lại, tôi không muốn trở về xem loại biễu diễn kia, tôi sợ chết."
Hắn nói rất hợp lý, hết thảy đều phù hợp lô-gic, chỉ có điều cảm xúc trêи mặt hắn hoàn toàn trái ngược với câu trả lời.
Tô Mẫn nói: "Người mất tích ở buổi tối đầu tiên là bạn gái anh, thế nhưng ngày thứ hai một chút phản ứng anh cũng không có, không có gì muốn nói sao?"
Từ Kiến không nghĩ tới có người nhận ra hắn.
Hắn cho là nơi như thế này sẽ không ai đếm xỉa tới ai, hơn nữa ban đêm hắn mới tới, sao có thể bị nhìn thấy.
Vừa nhìn thấy sắc mặt Từ Kiến, Tô Mẫn liền biết mình hỏi đúng rồi, "Anh đã sớm biết bạn gái anh sẽ xảy ra chuyện."
Lý Trì Ngư bị vấn đề này dọa hết hồn.
Từ Kiến đang muốn phủ nhận, nhưng nhìn thấy đồ vật trong tay cậu, nói: "...!Là tôi dẫn cô ta tới, vậy thì thế nào, mấy người quản tôi mang theo hay không mang theo làm gì, cô ta chết rồi cũng không phải chuyện của mấy người."
Tô Mẫn nói: "...!Tôi cũng không muốn quản."
Cậu chỉ muốn biết đáp án.
Nhạc Lăng hừ lạnh một tiếng, nói: "Không nói thật cứ trực tiếp đánh, đánh tới chết sẽ nói."
Từ Kiến vẫn chưa trả lời, đã bị Nhạc Lăng dùng cục đá đập xuống .
Lý Trì Ngư hoảng hốt, nữ thần bạo lực như vậy sao, tuy rằng anh ta cảm thấy biện pháp nhanh nhất lúc này là dùng bạo lực.
Nhạc Lăng không nặng tay, chỉ làm cho hắn ăn đau một chút.
Tiếng kêu rêи liên hồi, Từ Kiến giãy giụa nửa ngày, cuối cùng trêи mặt đều là máu, mới không nhịn được kêu lên: "Tôi nói tôi nói!"
Nhạc Lăng lúc này mới ngừng tay lại.
Từ Kiến co rúm một chút, nói: "Tôi chỉ nhìn thấy trêи diễn đàn nói là ở trong hành lang cãi nhau có thể sẽ bị mang đi."
Trước đây hắn chưa từng tới nơi này, toàn bộ đều xem qua trêи mạng, Chu Thanh Thanh là sếp của hắn, nhưng hắn đã sớm muốn chia tay rồi, nên mới mời nàng đến đây.
Cái này hắn cũng không biết thật giả, nên mới liều chết thử một lần.
Không nghĩ tới buổi tối hôm đó Chu Thanh Thanh thật sự mất tích, Từ Kiến trong cơn kinh hoàng lại thấy vui vẻ, sau đó cũng không dám manh động.
Tô Mẫn lại hỏi: "Anh ở đây tìm cái gì?"
Từ Kiến nói: "Không, không có gì..."
Vừa nhìn là biết hắn nói dối, Tô Mẫn định hỏi tiếp, nhưng phía trước đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Cậu vừa ngẩng đầu thì thấy một đám đen hướng bên này chạy đến, giống hệt cái đám sương mù màu đen vẫn luôn quanh quẩn bên ngoài khách sạn.
Từ Kiến cũng nhìn thấy, đồng tử thu nhỏ lại: "Nhanh, mau thả tôi ra! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!"
Hắn phản ứng kịch liệt như vậy, Tô Mẫn cũng có dự cảm không tốt, nói: "Chúng ta đi trước."
Nhạc Lăng trực tiếp đứng lên, đem Lý Trì Ngư nhấc lên, nói: "Đi phía trước đi, chỗ đó không có."
Lý Trì Ngư bị xách lên như gà con.
Về phần Từ Kiến, bọn họ cũng không quản nữa, trực tiếp nhanh chân chạy đến phía trước, sương mù phía sau đã nhanh chóng đuổi tới đây.
Ánh mắt Từ Kiến lộ ra sợ hãi, từ dưới đất bò dậy bỏ chạy.
Thế nhưng chân hắn run run, công thêm tâm lý hoảng sợ, mới chạy được một chút khoảng cách lại bị ngáng chân ngã trêи mặt đất, chân cũng xoắn lại.
Lúc này động tác của hắn rất chậm.
Sương mù đuổi đến vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã đến gần Từ Kiến, đem hắn bao vây lại, bên trong truyền ra âm thanh thê thảm: "Đừng...!Đừng...!Tôi không muốn chết!"
Âm thanh truyền ra từ bên trêи.
Tô Mẫn bọn họ đã chạy lên phía trước, rời khỏi khu vực được bảo phủ xung quanh mấy túi đất nhỏ, đám sương mù dừng lại ở đó chứ không lại đây.
Giọng Từ Kiến cũng biến mất.
Lý Trì Ngư nói: "Hắn chết rồi đúng không?"
Anh ta đã được thử qua sự lợi hại của đám sương mù này, lúc đó còn chưa đụng tới đã cảm thấy cực kỳ đáng sợ, huống chi là tự mình tiếp xúc.
Tô Mẫn nhìn sương mù tràn ngập, cậu luôn cảm thấy chỗ này quỷ dị lạ thường.
Lý Trì Ngư vẫn còn sầu mi khổ kiếm nói nhỏ: "Cũng không biết Tưởng Đào Chi thế nào rồi, hazz."
Nơi này cách sân biểu diễn khá xa, thế nhưng toàn bộ cấu trúc nơi đây đã có thể thấy rõ.
Tô Mẫn biết bọn họ còn chưa chạm tới kết cục.
Rạp chiếu phim vẫn chưa đưa ra nhắc nhở gần kết thúc, bọn họ ở đây cũng chưa biết bí mật của buổi biểu diễn.
Ánh đèn nơi sân biểu diễn đã tối sầm đi rất nhiều, ánh sáng màu xanh lục cứ như mắt quỷ phiêu đãng trong bóng tối, màu đỏ thì trông như đôi mắt của loài động vật khát máu.
Tô Mẫn đột nhiên nhớ tới có một tập con trăn yêu, mỗi lần nó xuất hiện đều có sương mù màu đen bao quanh, cuốn hết những người bỏ chạy trêи đường đi của nó, cuối cùng chỉ còn lại hai con mắt như hai cái đèn lồng lớn.
Nơi này có nhiều ánh sáng màu đỏ như vậy, nếu như là động vật, vậy có thể có vô số động vật đang ở trêи sân khấu.
Tô Mẫn không nhịn được bị suy nghĩ của mình doạ.
Cậu rất sợ rắn, nếu thật sự như vậy, có lẽ cậu sẽ buồn nôn chết.
Tô Mẫn đứng ở phía ngoài cùng, nhìn ánh đèn mờ ảo, đột nhiên hỏi: "Hai người có cảm giác nơi này giống như nấm mồ không?"
Lần đầu tiên cậu đến đây thì cảm thấy nó giống như cái bát, hiện tại nhìn lại, càng thấy giống nấm mồ hơn.
Lý Trì Ngư nói: "Cậu nói như vậy, đúng là hơi giống."
Không phải giống như nghĩa trang, mà nó giống những nấm mồ đơn sơ được đắp lên hồi xưa.
Nhạc Lăng chỉ phía trước: "Chỗ ban nãy chúng ta đi ngang qua chính là nấm mồ."
Sau lời nói của nàng, sương mù phía trước hơi tản đi, một ít bóng đen xuất hiện ở trong, mờ ảo lúc ẩn lúc hiện.
Những người đó đã không còn thần trí, bọn họ đang mê mang đi qua đi lại.
Tô Mẫn đột nhiên nghĩ đến hành động của Từ Kiến, hỏi: "Nếu nơi này là mồ, thì lúc đó Từ Kiến đang tìm cái gì?"
Một câu hỏi không hề có đáp án.
Lý Trì Ngư hỏi: "Sân biểu diễn làm từ cái gì, nếu như nó là mảnh gỗ, chúng ta có thể đốt luôn không?"
Nhạc Lăng nói: "Không phải mảnh gỗ."
Tô Mẫn híp mắt xem, "Hẳn không phải là mảnh gỗ, thế nhưng có thể là gậy sắt hay gì đó."
Sau khi nói xong, cậu đột nhiên cứng lại.
Tô Mẫn mặt không thay đổi nhấc tay mình lên, cái gậy đập trúng Từ Kiến vẫn ở trong tay cậu, sáng loáng nói cho cậu biết nó là cái gì.
Không phải gậy, đây là xương cốt.
Động tác này của cậu hai người bên cạnh cũng nhìn thấy, Lý Trì Ngư kinh hãi nói: "Chuyện này...!Đây không phải là xương người sao?"
Tô Mẫn gật đầu: "Ừm."
Dù sao trong phim kinh dị cũng không thể xuất hiện xương heo được, hơn nữa cậu cũng từng xem qua tiêu bản của nó.
Cái này chính xác là xương người.
Không trách lúc trước cậu cảm thấy kỳ quái, chỉ là cậu không nghĩ đến nó sẽ thế này.
Tô Mẫn đem khúc xương để xuống đất, có lẽ con quỷ xuất hiện khi nãy là chủ nhân của khúc xương này.
Bây giờ suy nghĩ một chút, may là con quỷ kia đối với cậu không có ác ý.
Xương người được lôi ra từ trong tường, vậy bốn phía vách tường trong hành lang đều không cần phải đoán, tất cả đều là xương người tạo thành.
Vừa nghĩ tới mình mới đi qua một đống xương người, cả người Tô Mẫn liền khó chịu.
Hiện tại cậu nhìn lại sân biểu diễn này, cuối cùng cũng có đáp án.
Mới vừa rồi cậu còn nghi ngờ nơi này được làm từ vô số gậy sắt, bây giờ chỉ sợ toàn bộ sân biểu diễn đều từ xương người xây nên.
Từ đầu tới cuối bọn họ vẫn luôn xem biểu diễn trong một nấm mồ làm từ xương người.
Lý Trì Ngư lập tức ném khúc xương trong tay, "Bây giờ chúng ta đã thoát chưa? Hình như không ai phát hiện ra chúng ta."
Tô Mẫn nói: "Anh cảm thấy chúng ta dễ dàng ra ngoài vậy sao?"
Lý Trì Ngư suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "...!Không biết."
Lúc trước những người được chọn lên biểu diễn đều chết thảm như vậy, làm sao có khả năng sẽ thả bọn họ chạy dễ dàng được.
Tô Mẫn nhắc nhở: "Cũng có thể từ đầu tới đuôi bọn nó vẫn đang quan sát chúng ta chạy, sau đó đợi lúc chúng ta có hy vọng lại giáng một đòn."
Đòn đánh này có thể là sự thật từ đầu đến giờ bọn họ vẫn chỉ chạy tại chỗ.
Lý Trì Ngư: "...!Cậu thật là đáng sợ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...