Mặt của nó?
Lâm Tiểu Nghiên không nhịn được lắc đầu, "Lúc đó bọn mình đâu dám xem gương mặt nó ra sao, sợ chết đi còn không kịp."
Khi ánh mắt cô đặt trêи mặt đất thì thấy cái bóng Lưu Lỵ Lỵ nhúc nhích một chút, đang muốn hỏi xem thế nào lại bị tiếng thốt của cô ta đánh gãy, bọn họ liền vội vàng đưa đũa tiên đi.
Còn chuyện đã đưa đi chưa cô cũng không biết nữa.
Tô Mẫn cau mày, nói : "Tôi muốn biết đũa tiên là ai nhưng hiên tại không có cơ hội."
Lâm Nhất Nhật thấp giọng nói: "Cậu còn muốn điều tra cái gì, chúng ta bỏ qua đi."
Bọn họ cùng Lâm Tiểu Nghiên không quen không biết, chỉ là bạn học cùng ban, liên quan đến tính mạng lại còn nghĩ nhúng tay vào.
Tô Mẫn lắc đầu một cái: "Thôi, tôi về ký túc xá."
Trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được gì, dù sao cậu có thể lên Internet mò thử một chút chuyện xảy ra ở lầu bảy.
Nếu xuất hiện quái dị, tất nhiên đã có chuyện xảy ra.
Tô Mẫn cảm thấy lầu bảy đang ẩn giấu tin tức quan trọng nào đó, nhưng bây giờ chính cậu cũng không có can đảm đi lên.
Đã qua một buổi sáng, thế mà vẫn còn rất nhiều người vây xung quanh ký túc xá nữ.
Tô Mẫn lười qua xem bọn họ đang làm gì, cậu trực tiếp tiến vào ký túc xá nam, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ thì đột nhiên dừng lại.
Cô bảo vệ có lẽ đã làm việc ở đây rất lâu rồi, trường học vẫn chưa từng đổi người, có thể cô ấy sẽ biết chuyện lúc trước.
Tô Mẫn gõ gõ cửa: "Cô ơi?"
Cửa mở ra, bảo vệ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tô Mẫn suy nghĩ một chút, sắp xếp xong từ ngữ: "Cô, em có chuyện muốn hỏi một chút, cô làm công việc này thời gian đã mấy năm?"
Người phụ nữ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Gần sáu năm, tôi vừa tới năm ấy là 2012, chắc không sai."
Thời gian này rất dài, hẳn phải biết.
Tô Mẫn tận dụng mọi thờ cơ, nhỏ giọng hỏi: "Vậy cô có biết trường học trước đây xảy ra chuyện gì không, văn phòng lầu bảy tại sao bị phong___"
Cậu còn chưa nói hết đã bị người đối diện đánh gãy: "Đây không phải chuyện em nên hỏi."
Sắc mặt bảo vệ tuy chỉ thay đổi một chút nhưng cậu có thể nhìn ra, lầu bảy trăm phần trăm là đã có chuyện, e rằng còn không nhỏ.
Tô Mẫn hỏi: "Tại sao? Không thể nói sao ạ?"
Cô bảo vệ đáp: "Nếu là học sinh thì cố gắng học tập cho giỏi, không nên hỏi lung ta lung tung.
Không có chuyện gì thì tôi đóng cửa."
Người phụ nữ không nhìn Tô Mẫn nữa mà trực tiếp đóng cửa lại.
Tô Mẫn sờ sờ mũi, trở về ký túc xá của mình.
Cậu ngồi trêи ghế điều tra tin tức, hiện tại Internet phát triển, phim kinh dị đang ở thời điểm 2018, lẽ ra có thể tra được cái gì đó.
Hơn nữa nếu như là học sinh hoặc giáo viên chết, chuyện lớn như vậy không lẽ không có một chút tin tức nào sao.
Tô Mẫn nhập vài chữ, rất nhanh, vô số trang web nhảy ra.
Hiện tại người chết ngoài ý muốn trong trường học có rất nhiều, hơn nữa cực kì bình thường, đủ loại nguyên nhân quái lạ.
Tô Mẫn ngồi lật vài trang cũng không tìm được thông tin gì hữu dụng, cuối cùng cậu lên Tieba xem một chút.
Diễn đàn trường học là địa bàn của đám học sinh, nếu cậu mò lại những bài viết cũ e rằng có thể nhìn thấy chút thông tin gì đó.
Chỉ là, mấy bài viết liên quan đến tòa nhà văn phòng thì không rõ ràng lắm, hơn nữa cũng chỉ có bốn, năm năm trở lại đây.
Trường học thật sự quá sạch sẽ.
Sạch sẽ đến mức không bình thường.
...
Trêи Internet không thu hoạch được gì, Tô Mẫn chỉ có thể mặc cho mọi chuyện phát triển.
Buổi chiều không có lớp, cậu ở trong trường học đi dạo một chút, thăm dò cấu tạo của lớp học và ký túc xá, sau đó tìm cớ ra ngoài trường hỏi mấy người chủ quán.
Chỉ có điều mấy chủ quán phản ứng khá giống cô bảo vệ.
Cho dù như vậy, Tô Mẫn vẫn dụ ra được một chút thông tin: Văn phòng đã từng bị phong tỏa, sau đó được sửa chữa lại, cuối cùng mới đi vào sử dụng.
Sửa chữa một tòa cao ốc chi phí rất cao cho nên sẽ không tự nhiên mà sửa được.
Có thể đạt đến mức phải sửa chữa, sự tình phát sinh khẳng định vô cùng nghiêm trọng, có lẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tòa nhà.
Tô Mẫn mơ hồ bắt được cái gì, nhưng lại không nghĩ tới.
Mãi cho đến khuya, cậu bị nhắc nhở của rạp chiếu phim réo tỉnh lại.
[ Khán giả Tô Mẫn, chúc mừng ngài thành công vượt qua một ngày.
Xin hãy giữ vững phòng độ! Nhắc nhở ngày hôm nay là: Phòng vệ sinh riêng* ]
Phòng vệ sinh riêng?
Tô Mẫn đã nghe qua không ít lời đồn về nơi này, khuôn mặt bọn họ khi kể lại đều trông rất hoảng sợ.
Bởi vì phòng vệ sinh vẫn luôn là địa điểm lý tưởng của phim kinh dị.
Ai sẽ trải qua cảnh này đây?
Ngày hôm qua trong buồng tắm là Lưu Lỵ Lỵ, mà hôm nay phòng vệ sinh riêng chắc cũng là một trong ba người còn lại.
Hơn nữa nhà vệ sinh trong ký túc xá không nằm độc lập, nếu có phòng vệ sinh riêng chỉ có thể là lớp học hoặc văn phòng.
Tô Mẫn lập tức nhắn tin qua cho Lâm Tiểu Nghiên.
Lâm Tiểu Nghiên hôm nay ngủ tại ký túc xá cách vách, cô không dám trở về phòng của mình, những người trong phòng cũng đã rủ nhau qua chỗ khác.
Mới mười hai giờ, cô còn chưa ngủ, thấy được tin nhắn thì nhanh chóng đáp lại Tô Mẫn: "Được."
Sau một lát, Lâm Tiểu Nghiên gửi tới một tin tức mới: "Nghe được rồi, có người nói Trương Viện đi qua hướng văn phòng."
Trương Viện là bạn cùng phòng của cô, cũng là một trong những người tham gia vụ đũa tiên hôm đó.
Hôm nay cô ấy ngủ trong ký túc xá của bạn học khác.
Tô Mẫn lập tức vươn mình xuống giường, đánh thức Lâm Nhất Nhật.
Lâm Nhất Nhật mơ mơ màng màng nói: "Chuyện gì đấy?"
Tô Mẫn hỏi: "Đi qua lớp học không? Lâm Tiểu Nghiên cũng đi?"
Lâm Nhất Nhật lập tức thanh tỉnh, cảnh giác hỏi: "Đi lớp học làm cái gì? Đang nửa đêm, lớp học khóa cửa hết rồi mà."
Tô Mẫn hỏi: "Có đi hay không?"
Lâm Nhất Nhật nửa muốn đi nửa không muốn, suy nghĩ vài giây, cuối cùng hắn vẫn quyết định đi, lầm bầm lầu bầu bò xuống giường.
Lúc đang mặc quần áo, hắn quay sang nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đi tìm nó à? Có muốn đem theo một chút nước tiểu trai tân không?"
Tô Mẫn: "..."
Cậu biết đi sẽ nguy hiểm, thế nhưng không đi chỉ còn cách ăn no chờ chết.
Tô Mẫn không phải người như vậy, vạch trần bí mật sâu kín nhất của bộ phim kinh dị này và sống tới đại kết cục mới là cái cậu muốn.
Dù sao cũng là bộ phim kinh dị "đầu tay" cậu trải nghiệm, không thể quá kém được.
Hai người cùng Lâm Tiểu Nghiên gặp nhau bên ngoài ký túc xá.
Phải nói cú đêm trong trường học rất nhiều, nhưng lúc này đã hơn 12 giờ cũng không còn ai đi lại trong sân trường nữa, chỉ có thưa thớt đèn đường sáng rỡ.
Lâm Tiểu Nghiên nhỏ giọng nói: "Mình hỏi bạn của cậu ấy, quả thật Trương Viện đi ra ngoài.
Cô ấy sợ Trương Viện có chuyện nên đi cùng một lát, hơn nửa đêm không biết cậu ấy đi ra ngoài làm gì?"
Theo một hai phút, bạn của Trương Viện phát hiện cô ta đang đi về phía văn phòng, toàn bộ quá trình đều không thèm quay đầu lại, chỉ biết cắm mặt đi qua bên kia.
Bạn của Trương Viện cũng không muốn đêm khuya ở bên ngoài, cho nên gọi vài tiếng không thấy cô ta trả lời thì quay về ký túc xá.
Tô Mẫn đứng cạnh đèn đường, "Đi qua là biết."
Trương Viện mới ra ngoài chưa được bao lâu, bây giờ bọn họ đuổi theo có lẽ còn kịp, cũng có thể phát hiện chút chuyện gì đó.
Đèn trong văn phòng toàn bộ đã tắt, khung cảnh tối đen như mực nhìn cực kì dọa người.
Đi lướt qua cửa sổ mà cứ ngỡ là cái động ăn thịt.
Tô Mẫn kiểm tra một hồi: "Cửa lớn đã mở."
Cái cửa này bị phá một cách bạo lực, xem ra có thể là kiệt tác của Trương Viện.
Lâm Tiểu Nghiên lấy điện thoại di động mở đèn lên, mọi người lần lượt bước vào bên trong tòa nhà, hành lang dài dằng dặc nghiễm nhiên không nhìn thấy phần cuối.
Lâm Nhất Nhật hỏi: "Chúng ta bây giờ đi đâu?"
Văn phòng ban đêm cực kỳ hiu quạnh, mỗi thứ đều lẳng lặng nằm ở đó, ban ngày không ai thèm để ý, nhưng buổi tối nhìn qua lại vạn phần khủng bố.
Tô Mẫn nói: "Đến nhà vệ sinh."
Nhà vệ sinh riêng thì tất nhiên phải đi nhà vệ sinh, chỉ có điều nhiều nhà vệ sinh như vậy, cậu không biết phải đi tầng nào.
Lâm Nhất Nhật run lập cập: "Đi chỗ đó khủng khϊế͙p͙ lắm, các cậu không biết truyền thuyết ở nhà vệ sinh hả? Nghe nói ai đi vào mà bị kêu tên, ngu ngu quay lại sẽ bị quỷ vỗ đầu..."
Tô Mẫn không nhịn được nói: "Bây giờ là lúc nói cái này sao?"
Lâm Nhất Nhật cảm thấy oan ức, hắn rất sợ nha.
Đang định mở miệng lần nữa, đằng sau đột nhiên truyền đến một âm thanh yếu ớt: "Tô Mẫn?"
Tô Mẫn cùng Lâm Nhất Nhật giật thót.
Đặt biệt là Tô Mẫn, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được thế nào là cái mồm quạ đen trong phim kinh dị, vốn đã nửa đêm, bây giờ còn khủng khϊế͙p͙ hơn.
Lâm Nhất Nhật nuốt một ngụm nước bọt, kéo kéo cái quần Tô Mẫn, lắp bắp hỏi: "Sao...Làm sao bây giờ?"
Tô Mẫn nói: "Chạy!"
Vừa dứt lời, hai người hận không thể vắt chân lên cổ mà chạy, cũng không dám quay đầu lại.
Chạy được vài giây, Lâm Tiểu Nghiên không nhịn được đè lên cổ họng hỏi: "Này Tô Mẫn, các cậu chạy cái gì?"
Lâm Nhất Nhật: "Mẹ ơi, có quỷ gọi kìa!"
Lâm Tiểu Nghiên ngừng lại, lườm một cái: "Mới nãy là mình gọi, các cậu không nghe ra âm thanh của mình?"
Tô Mẫn bước chân chậm lại, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ba người ngồi ở cầu thang, hai mặt nhìn nhau.
Ai biết được Lâm Nhất Nhật mới vừa kể tào lao, Lâm Tiểu Nghiên đang ngơ ngát hô lên một câu, đem hồn của hai người cũng dọa chạy.
Bầu không khí trở nên lúng túng.
Lâm Tiểu Nghiên phun tào: " Hình như mình vừa nãy không để ý, nào có biết cậu đang kể chuyện ma.
Lâm Nhất Nhật cậu gan cũng lớn nhỉ, chỗ như thế này, thời điểm này còn kể chuyện ma."
Lâm Nhất Nhật oan ức: "Mình không chịu được..."
Vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn sẽ liên tưởng đến đủ loại chuyện ma quỷ, không muốn mình sợ quá mức nên mới nói ra mà.
Lâm Tiểu Nghiên giơ ngón cái: "Mình công nhận cậu là hán tử."
Tô Mẫn nãy giờ vẫn chưa mở miệng, bên ngoài có ánh trăng rơi trêи đất, soi sáng cái bóng ʍôиɠ lung của ba người.
Cậu phát hiện cái bóng của mình hình như đang chuyển động, từ từ rút ngắn, cuối cùng tiếp cận chân của cậu, một luồng ý lạnh toả ra.
Tô Mẫn tập tức bước lên một bậc thang.
Sau đó cậu thấy cái bóng kia thoát ra dưới chân mình.
Tình huống nào sẽ xuất hiện chân cùng cái bóng tách ra, cậu chỉ nghĩ ra một đáp án - liên quan đến quỷ.
Bỗng cái bóng trêи đất bắt đầu uốn éo, bày một hình trái tim.
Tô Mẫn: "..."
Cậu cảm thấy chuyện này thật vi diệu, cái bóng trong phim kinh dị lợi hại như vậy, cũng biết pha trò?
Lâm Tiểu Nghiên hỏi: "Tô Mẫn đang nhìn cái gì vậy?"
Tô Mẫn chớp mắt một cái, cái bóng đã khôi phục bình thường.
Cậu đang muốn mở miệng, bên tai bỗng nghe được động tĩnh, hình như truyền tới từ trêи lầu, hơn nữa còn rất gần.
Tô Mẫn lập tức đánh gãy hai người: "Trêи lầu có người."
Lâm Nhất Nhật chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Cũng có thể không phải là người..."
Lâm Tiểu Nghiên thực sự muốn giết hắn, cô gằn giọng uy hϊế͙p͙ nói: "Bắt đầu từ bây giờ cậu không có quyền nói chuyện."
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Nhất Nhật ngậm miệng đi, nói nhiều như vậy làm gì.
(ha ha ha ha ha)
Cái bóng: Này, đố cậu làm ra được trái tim như tôi đấy? Có thể không? Được không? Loại khỏi danh sách!
*Phòng vệ sinh riêng ở đây là phòng vệ sinh tại hành lang, gần với phòng học, chỉ dành để đi vệ sinh.
Còn phòng vệ sinh ở mấy chương trước là phòng vệ sinh trong mỗi phòng của ký túc xá, sẽ có buồng tắm bên trong.
Truyện chỉ được đăng tại
https://.wattpad.com/story/172465081-l%C3%A0m-v%E1%BA%A1n-nh%C3%A2n-m%C3%AA-trong-phim-kinh-d%E1%BB%8B
https://nhacuamam.wordpress.com/2019/08/08/lam-van-nhan-me-trong-phim-kinh-di/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...