Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị


Thật ra sau đó cũng không còn âm thanh gì nữa.
Tô Mẫn ngủ mãi cho đến sáng sớm mới tỉnh lại, lúc cậu dậy cũng không tính là sớm.

Phương Thư Tuyển cũng đã rửa mặt xong rồi, hắn đang ngồi ở trên giường.
Nhìn hắn cứ như bị choáng vậy.
Tô Mẫn đánh răng rửa mặt xong xuôi, thấy hắn vẫn ngồi đó thì mới thắc mắc hỏi: “Sao anh ngồi im không nhúc nhích vậy?”
Phương Thư Tuyển nói: “Tôi không có chuyện để làm.”
Lúc này Ân Trạch từ phía trên đi xuống, hắn không thèm nói một lời mà tiến thẳng vào nhà vệ sinh.
Phương Thư Tuyển nhìn ra cửa sổ nhỏ nói: “Ngày hôm nay sắc trời thoạt nhìn rất tốt, có lẽ là một ngày đầy nắng đây.”
Tô Mẫn nhìn theo, đúng là như lời hắn nói.
Mấy ngày trước trời cũng nắng, thế nhưng không đẹp được thế này.

Cậu thấy trong phim kinh dị có thời tiết đẹp như vậy đúng là rất tốt, dù chuyện thời thiết thay đổi thế nào là việc con người không thể kiểm soát được.
Dù sao cũng có nhiều đạo diễn thích màu sắc âm u một chút.
Tô Mẫn thu tầm mắt lại, cũng ngồi xuống trên giường của mình, “Không biết hôm nay Hào ca sẽ mất tích hoặc gặp chuyện khi nào đây.”
Cậu cũng không muốn chứng kiến thêm người chết nữa.
Theo như cậu biết, những người ở đây đều không bị phán tử hình, chỉ cần bọn họ chăm chỉ cải tạo là có thể một lần nữa nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Hào ca kia tuy thường ở trong này xưng đại ca nhưng thật ra hắn cũng không làm chuyện gì to tát, tồi tệ nhất có lẽ là việc cưỡng ép bọn họ đi quan hệ hữu nghị, loại tội phạm này đã có luật pháp của tòa án quyết định, không đến nỗi phải chết ở chỗ này.
So với tình huống bây giờ, Tô Mẫn càng mong được thấy phán xét của toàn án hơn.
“Không phải chúng ta nói hắn không chết thì không chết được.” Phương Thư Tuyển gấp chăn thật kỹ, “Tôi thực sự muốn ra ngoài nhanh một chút.”
Nghe vậy Tô Mẫn liền hỏi: “Anh bị phán mấy năm?”
Phương Thư Tuyển khẽ mỉm cười, “Một năm.”
Tô Mẫn gật đầu, hắn còn ít hơn cậu, Ân Trạch hẳn là người ở lâu nhất trong số ba người bọn họ, nhưng mà điện ảnh kết thúc thì ai cũng sẽ có kết cục của mình.
Bộ phim này không giống phim của nước ngoài, muốn làm cái gì đi nữa cũng phải hợp pháp mới được.

Do vậy, dù vai chính có được hào quang chiếu vào thì cũng không thể quá phận.

Phim kinh dị cũng không có ngoại lệ.
Cho nên cái kịch bản pháo hôi này của cậu dù có sai sót cũng phải chấp nhận lao động cải tạo, nếu không sẽ không phù hợp với tình hình đất nước.
Hai người đang nói chuyện, lúc này Ân Trạch đã đi ra, “Còn mười phút nữa là đi ăn sáng.”
Tô Mẫn nói: “Hôm nay chúng ta chú ý Hào ca một chút.”
Thời gian để bọn họ tiếp xúc với Hào ca không nhiều, tổng cộng chỉ có vài lần, từ khi ăn sáng đến trước giờ cơm tối chắc chắn hắn sẽ gặp chuyện.
Đợi thêm mười phút, tiếng sáo bên ngoài rốt cuộc cũng vang lên.
Từng cánh cửa phòng giam một được mở ra, sau đó là hình ảnh các tù nhân đầy vẻ lười nhác xếp hàng đi ăn sáng, không khí vẫn giống như mọi ngày trước đây.
Trên bàn cơm, Phương Thư Tuyển nói: “Hay đem tên Hào ca đó kéo qua đây cho tiện quan sát?”
Ân Trạch trực tiếp phản bác hắn: “Nói chuyện thì động não một chút, muốn kéo là kéo qua sao?”
Phương Thư Tuyển liền nói: “Tôi không thể, nhưng có người làm được mà.”
Hắn nhìn về phía Tô Mẫn.
Tô Mẫn cũng chỉ có thể nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Muốn cậu đoạt người từ tay quỷ sao, độ khó còn hơi lớn đấy.
Phương Thư Tuyển nói: “Không được thì thôi vậy, chúng ta cũng không phải Chúa cứu thế, chỉ cần bảo đảm an toàn của mình là được rồi.”
Dưới tình huống này, tự thân bảo vệ mới là thượng sách.
Sau khi ăn sáng xong, bọn họ nhanh chóng bị đưa đi nhổ cỏ.
Tô Mẫn trước sau như một vẫn không cần động tay nhiều, cậu đang suy nghĩ làm sao để kéo Lý Hào qua chỗ bọn họ.
Cuối cùng, khi giờ lao động kết thúc, cậu mới bắt đầu hành động.
Trên đường trở về, Tô Mẫn đi tới bên cạnh Lý Hào gọi hắn một tiếng.
Lý Hào lúc này đang cùng đàn em nói chuyện cười gì đó, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ ba lá, nhìn thấy Tô Mẫn gọi thì cực kỳ nghi ngờ.
Hắn hỏi: “Mày tìm tao?”
Không phải trước kia làm cái gì cũng không muốn sao, hơn nữa cậu ta còn đem tới nhiều chuyện quỷ dị như vậy, hắn thật sự không muốn đến gần Tô Mẫn nửa bước.
Tô Mẫn nói: “Là chúng tôi, không phải tôi.”
Lý Hào: “… Thì có gì khác?”
Tô Mẫn câm nín nhìn hắn, nói: “Đương nhiên khác nhau rồi, chúng tôi là ba người, còn tôi là một người, anh không học toán sao?”
Lý Hào vô tội nói: “Chưa từng đi học.”
Tô Mẫn thở dài.

Thật ra cậu có thể đoán được, bởi vì cách nói chuyện của hắn rất dễ đoán, thế nhưng không nghĩ tới Lý Hào đồng ý nhanh như vậy.
Tô Mẫn nói: “Có chuyện muốn nói với anh.”
“Có việc gì nói mau.” Lý Hào cảnh giác nhìn cậu, hắn ta sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, “Nếu mày không có gì thì tao đi.”
Tô Mẫn lại nói tiếp: “Vừa đi vừa nói, được chứ?”
Lý Hào suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.
Trên đường về bọn họ không cần xếp hàng, có thể túm năm tụm ba cùng đi, cảnh ngục cũng không quản.
Còn đàn em của Lý Hào đều đã bị đuổi đi rồi.
Dọc theo đường đi Tô Mẫn cũng không nói sẽ cứu người hay không, cậu chỉ hỏi một chút chuyện trong ngục giam.
Thời điểm Lý Hào vào ngục còn sớm hơn Ân Trạch rất nhiều, hắn cũng tận mắt thấy rất nhiều chuyện nên không xem đây là việc gì to tát, thuận miệng liền kể cho bọn họ nghe.
Tô Mẫn vì vậy mới phát hiện, cái ngục giam này thật sự ẩn tàng không ít thứ.
Từ rất lâu về trước, đã thường xuyên có người chết.

Thế thì còn cần giết chết bao nhiêu người, biến thành bao nhiêu con quỷ mới có thể tìm hết kẻ thế thân?
Có thể nói là cực kỳ điên rồ.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, cũng đã sắp đến cửa ngục giam.
Lý Hào sắp nói khô cả cổ, rốt cục hắn cũng ngừng lại, nghi ngờ hỏi: “Mày hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Tô Mẫn nói: “Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Lý Hào trả lời: “Đúng là rất kỳ quái, nhưng không ai nói cho bọn tao cả.”
Bọn họ là tù nhân, coi như phát hiện ra chuyện lạ thì cũng không thể làm gì, bên trên căn bản không muốn tiết lộ cho bọn họ.

Hắn có ngốc đi nữa thì cũng hiểu, người biết nhiều đều sẽ chết sớm.
Tô Mẫn chưa kịp mở miệng trả lời thì Lý Hào đã thấy mình bị đẩy một cái.

Hắn còn chưa phản ứng lại, đầu của mình đã bị đưa vào giữa hai song sắt rồi, cái đầu bị kẹp cứng.
Hắn liền hô lớn: “Mẹ nó, thứ chó má nào hãm hại tao?”

Lý Hào biết đây không phải là Tô Mẫn làm, vừa nãy Tô Mẫn đi ở bên cạnh hắn, những người khác thì đều ở phía trước.
Hơn nữa trong cái ngục giam này căn bản không có người nào dám làm như vậy với hắn, bọn chúng không sợ hắn trả thù hay sao.
Vừa nói xong, Lý Hào liền cảm thấy da đầu chợt mát lạnh.
Tô Mẫn cũng sững sờ.
Cậu đứng bên cạnh Lý Hào cũng không kịp chú ý là chuyện gì đang xảy ra, trực giác cho cậu biết có vấn đề, Tô Mẫn liền lanh tay lẹ mắt kéo Lý Hào một cái.
Khe hỡ giữa mấy cái song sắt này không phải rất lớn, lúc kéo còn cần không ít sức lực, phải mất mấy giây sau cậu mới đem hắn lôi ra được.
Bởi vì quán tính nên hai người đều phải lùi lại mấy bước.
Lý Hào còn đang hô “Đau quá đau quá”.
Lúc này mấy tù nhân phía trước cũng vừa quay đầu lại, bọn họ thấy đỉnh đầu của Lý Hào đã rách da, còn có vết máu đang chảy ra.
Phương Thư Tuyển cũng vừa thấy mọi chuyện, hắn có cảm giác vừa nãy giống như có một cây đao vô hình đột nhiên chặt qua vậy.
Sự tình phát triển nhanh quá mức, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng lại, càng khỏi nói Lý Hào, hắn vẫn còn đang rất sợ hãi ở kia.
Nếu không phải Tô Mẫn đột nhiên túm hắn lại, có lẽ bây giờ hắn đã chết rồi.
Ân Trạch từ phía sau chạy tới hỏi: “Không sao chứ?”
Tô Mẫn lắc đầu một cái, “Không có chuyện gì.”
Việc này phát sinh quá đột ngột, cậu cũng chưa kịp làm gì.
Chuyện bên này làm các tù nhân đang có mặt đều bị dọa một phen, không một ai biết vì sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện như vậy.
Nếu mà là người khác chỉ sợ đã chết tại chỗ rồi đi.
“Ai dám ra tay với Hào ca vậy, không muốn sống nữa sao?”
“Sợ hết hồn, tôi còn tưởng lôi ra được sẽ không sao nữa, ai ngờ bị thương nghiêm trọng như vậy?”
“Hào ca nổi giận cho coi, chúng ta sắp gặp xui xẻo.”
“Dù sao cũng không phải tao làm, tao đếch sợ.”
“… Tao nhìn bộ dáng ổng còn thấy sợ đây này, cũng không giống bị song sắt cọ tróc da đâu, chẳng lẽ có người bên trong làm?”
Đầu Lý Hào còn đang chảy máu, hắn rất đau, thế nhưng cũng không sợ bằng cảm giác suýt chết ban nãy, tim hắn đập không ngừng.
Chuyện này không giống những lần trước hắn gặp phải.
Lúc đó hắn cùng lắm chỉ cảm thấy mình bị xui xẻo thôi, nhưng lần này mới thật sự cảm giác mình vừa dạo một vòng từ quỷ môn quan về, hai cái khác nhau một trời một vực.
Đặc biệt là cảm giác lạnh thấu xương truyền từ đỉnh đầu xuống ban nãy.
Lý Hào vốn để tóc húi cua, bây giờ trên đỉnh đầu đã trọc hết, lớp da phía trên đều bị tước một chút, may là không chạm tới thịt nếu không đã lớn chuyện rồi.
Lý hào soi thử cái đầu của mình, vừa nhìn thì thấy đầu đều là máu, dọa hắn sợ gần chết, liền căng thẳng hỏi: “Tao sắp chết rồi đúng không?”
Trước đây hắn cũng từng đánh nhau, cũng không phải không chảy máu, thế nhưng còn chưa bị thương nặng như vậy.
Tô Mẫn an ủi nói: “Không có, chỉ trầy da thôi.”
Lý Hào thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại bị đau đến suýt xoa một tiếng, “Mẹ phê thật, nếu để tao biết đứa nào đẩy, xem tao có giết chết nó không.”

Tô Mẫn nghĩ thầm người ta cũng sớm chết rồi.
Phương Thư Tuyển lúc này đi lên kiểm tra cũng đã quay lại, hắn nhỏ giọng nói: “Tôi đi nhìn một chút, chuyện vừa nãy không ổn.”
Lúc nãy hắn đi ở phía trước, vừa quay đầu thì thấy Lý Hào đột nhiên đập vào song sắt, bộ dáng của hắn căn bản không phải cố ý làm, chỉ có thể là có người đẩy.
Tô Mẫn gật đầu, “Đúng vậy, đối phương ra tay rồi.”
Vừa nãy cậu cũng cảm thấy xung quanh mình có chút lành lạnh, nhưng rất nhanh lại biến mất, lúc túm lấy Lý Hào thì hơi lạnh mới mãnh liệt hơn.
Nghe cậu nói như vậy, Ân Trạch cùng Phương Thư Tuyển đều đã hiểu.
Lúc trước Tô Mẫn nói cậu có thể nhìn thấy quỷ, do vậy tình huống bây giờ cũng chứng minh những gì bọn họ đoán là đúng, bọn quỷ đang tìm kiếm kẻ chết thay.
“Chờ một lát rồi hãy nói.” Phương Thư Tuyển liếc nhìn xung quanh, “Chúng ta rời khỏi nơi này trước, có lẽ Hào ca sẽ đến phòng y tế.”
Cảnh sát trại giam đã tới, bọn họ hỏi thăm vài câu.
Lý Hào kể hồi lâu cũng không ai tin hắn, trái lại còn bị vài người nói có bệnh tâm thần, làm hắn tức muốn chết.
Bởi vì những người phía sau căn bản không thấy ai đẩy hắn.
Cuối cùng cảnh sát trại giam mang Lý Hào đến phòng y tế.
Đám tù nhân còn lại thì trở về nhà ăn, dọc theo đường đi mọi người đều rất bình thản, ai cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, dù sao kẻ biết chuyện cũng chỉ có mấy người bọn họ.
Lúc Lý Hào từ phòng y tế trở về thì giờ ăn trưa cũng sắp xong.
Có vẻ là cảnh sát trại giam thông cảm, cho nên thời gian ăn của mọi người được kéo dài hai mươi phút.
Đầu Lý Hào lúc này quấn băng gạc, nhìn hắn có chút buồn cười, thế nhưng ai biết được nội tình thì chỉ cảm thấy đáng sợ.
Nếu bọn họ sơ ý một chút thì đã thêm một người nữa chết rồi.

Giết người mà cứ dễ như ăn cháo vậy thì những người tiến vào sau đều là người vô tội mất.
Phần lớn mọi người đã ăn xong rồi, bọn họ vừa cầm tăm xỉa răng vừa tán dóc với nhau, đều đang nói đến chuyện phát sinh mấy ngày nay.
Hoặc bàn tới chuyện lúc nào người trong nhà sẽ tới thăm.
Tô Mẫn nghe nửa ngày, cũng nhớ ra trong ngục giam có cho phép người nhà đến thăm, cậu liền mở miệng nói: “Các anh có biết khi nào bên ngoài được phép vào thăm không?”
Ân Trạch suy nghĩ một chút, “Nếu tôi nhớ không lầm thì vừa vặn là ngày mai.”
Tô Mẫn kinh ngạc một chút, “Thời gian còn rất khéo.”
Phương Thư Tuyển bọn họ nghe xong cũng không hiểu, chỉ có mình cậu biết, bởi vì hết ngày hôm nay thì cũng gần tới thời điểm bộ phim kết thúc.
Liền ngay lúc này, Lý Hào ở bên kia đi tới: “Ngày hôm nay nhờ có mày, về sau có anh đây che chở, nếu đứa nào chọc tới mày, cứ báo tên của anh!”
Nhưng mà Tô Mẫn lại cảm thấy tên cậu còn hiệu quả hơn nhiều.
Tô Mẫn nói: “Vậy cảm ơn anh nhiều.”
Thật ra cũng không có ai dám làm gì cậu, dù sao nơi này có nhiều quỷ như vậy, còn có một con quỷ là Thẩm Túc, bọn họ có thể ngại mệnh mình quá dài mới làm vậy thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui