Lâm Uyên Hành

Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

"Thật sự là hắn?"

Nho sĩ Đồng Hiên, nữ tử dù hoa và hòa thượng mặt tròn đều đưa mắt nhìn về phía Tô Vân. Sắc mặt ba người này đầy vẻ kinh ngạc: "Hắn không phải yêu vật, mà là một người đang sinh sống trong khu không người?"

Một người sống xuất hiện trong khu không người, hơn nữa còn là một thiếu niên, điều này khiến người ta kinh ngạc hơn hẳn việc một đống yêu quái chạy tới nơi đây.

Với mức độ nguy hiểm của khu không người, con người tuyệt đối không có khả năng sinh tồn ở nơi này!

Sự thật cũng là như thế, từ sau khi sự kiện về thế giới khác xảy ra, nơi đây đã biến thành khu không người, một nơi đầy rẫy yêu ma.

Bọn họ thà tin Tô Vân là một yêu quái.

Tràng hạt xoay tròn quanh cổ của hòa thượng mặt tròn, hắn ta rũ mắt xuống, nói: "Đồng Phàm có thể chết trong tay quỷ thần ở chợ quỷ, cũng có thể chết trong tay đám yêu ma nơi không người này, duy độc không thể chết trong tay con người. Chết trong tay con người thì sẽ làm hỏng thanh danh của Đồng gia."

Đồng gia là gia tộc lâu đời ở Sóc Phương, không thể đánh mất chút thể diện đó được.

Nữ tử dù hoa nói: "Cho nên bất kể hắn có lai lịch gì, đều phải trị tội."

Hoa Hồ lòng máy động, vội vàng nhảy tới bên cạnh Tô Vân, kêu lên: "Tiểu Vân, mau tỉnh lại đi!"

Gần như ngay cùng lúc đó, một tiếng sấm nổ vang lên trên bầu trời, lôi quang hệt như thác nước trút xuống khỏi tầng mây!

Mà vào lúc này, khí huyết phía sau Tô Vân đã hoàn toàn hóa thành giao long. Khí huyết ma sát vào không khí phát lên tiếng rồng ngâm.

Con giao long khí huyết của hắn vù một tiếng lượn quanh người hắn. Cơ thể thuôn dài của giao long bay xung quanh cơ thể hắn hai vòng có thừa.

Khí huyết hùng mạnh xộc lên khiến con ngươi vốn bị kiếm quang của tiên kiếm nén ép đến mức tận cùng đột nhiên xoay tròn, rồi phóng đại trong mắt hắn!

Sáu năm tới nay, lần đầu tiên hắn lấy lại được thị giác!


Hắn không hề luyện hóa kiếm quang của tiên kiếm, mà dựa vào khí huyết hùng hậu đẩy ra sự áp chế của kiếm quang tiên kiếm lên con ngươi, tạm thời lấy lại được thị lực.

Cùng lúc đó, hắc giao trong Khe Rắn rốt cuộc đã lột được phần lớn lớp da rắn, chỉ phần đuôi là vẫn còn dính với da rắn.

Nó bị bầy yêu tấn công khiến toàn thân không tìm thấy chỗ nào lành lặn, đang thoi thóp, khuấy động chút khí huyết còn lại phát ra một tiếng rồng ngâm, nước trong Khe Rắn lập tức dâng lên.

Trên bầu trời, lôi quang như thác nước rào rào trút xuống, rót lên người hắc giao.

Trong tiếng sấm, tiếng rồng ngâm thật dài truyền tới, dòng nước dâng cao, nhất thời ánh điện ánh lửa xẹt xẹt chạy loạn khắp mặt nước. Lũ ngưu yêu, dương yêu, chồn trong nước run rẩy không ngớt. Những con nào tu vi thấp thì bị điện giật chết ngay tại chỗ, có thể nói là thương vong thảm trọng.

Khe Rắn hệt như một nồi canh thịt, mùi thịt tỏa ra bốn phía.

Khi thác nước lôi quang giáng xuống, nho sĩ Đồng Hiên trên đỉnh núi đối diện Tô Vân chợt hô lên: "Ra tay!"

Nữ tử dù hoa và hòa thượng mặt tròn sau lưng hắn ta lập tức tung người nhảy xuống khỏi vách núi.

Nữ tử kia tung chiếc dù ra, hai con thần điểu Tất Phương một đực một cái trên tán dù bay ra. Lúc chúng vỗ cánh, ánh lửa trào ra hệt như dòng nước ngay bên dưới cánh chúng. Cả hai lập tức vọt thẳng xuống Khe Rắn.

Chuỗi tràng hạt trên cổ hòa thượng mặt tròn kia bay lên, xoay tròn trên bầu trời, càng lúc càng lớn, ù ù kêu vang, cũng theo sát hai con thần điểu kia.

Mỗi một hạt trong chuỗi tràng hạt kia đều vuông vắn hai thước, màu cam nửa trong suốt, đột nhiên bên trong mỗi một hạt đều sáng rực lên ánh lửa, bên trong chúng đều có những ảo ảnh thần điểu Tất Phương!

Hai con thần điểu Tất Phương dưới tán dù nhảy vào trong cơn mưa bão sấm chớp, thò cặp móng vuốt sắc nhọn quắp lấy đuôi của hắc giao, kéo con hắc giao này lên.

Tràng hạt theo sát, quấn lên cổ hắc giao, rồi hóa nhỏ, buộc chặt cổ hắc giao lại.

Hai cao thủ của Đồng gia tung đòn quả nhiên không giống người thường, hơn xa đám yêu quái hoang dại gần trấn Thiên Môn này.

Còn trên đỉnh núi, nho sĩ Đồng Hiên nhìn Tô Vân phía đối diện.

Lúc Tô Vân nghe thấy câu "mau tỉnh lại" của Hoa Hồ thì hắn cũng đã cảnh giác sẵn. Giờ phút này hắn vừa mới lấy lại được thị giác, trong lòng đang vừa mới dâng trào vui mừng, bỗng nhiên trong "tầm nhìn" của hắn, một dòng sóng máu từ xa kéo tới, càng lúc càng cao, mãi cho đến khi che phủ "tầm mắt" của hắn!


Tô Vân sởn tóc gáy, "tầm mắt" này là cảm ứng khí huyết của hắn.

Nho sĩ Đồng Hiên ở vách núi bên kia không hề động đậy, nhưng khí huyết đã trào ra trước, hắn ta sử dụng khí huyết vô cùng mạnh của bản thân trực tiếp bao phủ cảm giác của Tô Vân!

Tô Vân mở mắt ra, nhuệ khí bắn ra từ trong con ngươi, hắn liếc nho sĩ Đồng Hiên một cái.

Mặc dù hắn phá giải được sự phong tỏa của kiếm quang tiên kiếm, nhưng kiếm quang vẫn còn đó. Trong khoảnh khắc khi hắn mở mắt ra, hắn vẫn loáng thoáng nhìn thấy trong con ngươi của đôi mắt mình đều có bóng dáng một thanh tiên kiếm đang lơ lửng.

"Đi!"

Tô Vân đột nhiên tung người nhảy xuống khỏi vách núi.

Bốn hồ yêu chần chờ giây lát, lại đúng lúc này, một con huyết giao long lướt tới từ dưới vách núi, quấn lấy bốn con hồ yêu rồi kéo xuống dưới.

Vách núi này cao chừng mười sáu, mười bảy trượng, bên dưới chính là Khe Rắn.

Nơi đó đã biến thành một nơi vô cùng nguy hiểm, thác lôi quang giáng xuống đã đun sôi dòng nước trong Khe Rắn, không biết bao nhiêu yêu vật bị lôi quang đánh chết, bị tia sét giật chết, còn có con bị nấu chín ngay tại chỗ.

Tuy rằng còn những yêu vật bị thương nặng, nhưng chúng cũng đang liều chết chiến đấu.

Bên bờ còn có năm con chồn già thôi động tính linh thần thông xông thẳng vào Khe Rắn.

Thêm cả nữ tử dù hoa cùng hòa thượng mặt tròn gia nhập cuộc chiến vào lúc này, càng làm cho Khe Rắn trở thành một nơi vô cùng nguy hiểm.

Mà con hắc giao do Cả Thôn Ăn Cơm biến thành thì gặp phải hai kình địch lớn là hòa thượng mặt tròn và nữ tử dù hoa, khiến nó lại càng hung ác. Vảy ngược nơi cổ nó xoay tròn phát ra tiếng xùy xùy, đã chặn lại tràng hạt của hòa thượng mặt tròn, làm cho tràng hạt kia không thể thít chặt lại.

Hắc giao bị hai con thần điểu Tất Phương quặp lấy cơ thể, thần điểu vỗ cánh kéo nó lên, bay tới phía chiếc dù hoa.

Thân mình hắc giao dài tới ba trượng có lẻ, trong cơ thể rất dài đó chỗ nào cũng là những sợi gân to bằng ngón cái. Chúng phát lực, làm cơ bắp căng ra, khiến thân thể uốn éo hệt như con rắn. Hai con thần điểu không thể giữ chắc được nó, bị nó quờ vuốt tới, bóp vỡ ngay tại đó.


Hắc giao thoát khỏi tính linh thần thông, ngửa đầu gầm lên. Lúc này đúng là khi Tô Vân mang bốn con hồ yêu nhảy xuống khỏi vách núi.

Hắc giao ngửa đầu thì nhìn thấy Tô Vân rút ra từ trong ngực một cuộn dây thừng.

Nho sĩ Đồng Hiên không định cứ thế bỏ qua cho bọn họ như vậy, cũng thả người nhảy xuống, thản nhiên nói: "Đi? Các ngươi có thể đi tới đâu?"

Khoảnh khắc ngay khi hắn ta vừa nhảy xuống khỏi vách núi, bỗng thấy một sợi dây thừng phóng thẳng lên cao, víu một tiếng xuyên qua tầng mây, chọc thẳng lên bầu trời.

Nho sĩ Đồng Hiên ngẩn ra, rồi thấy Tô Vân và bốn con hồ ly ôm lấy dây thừng, được nó mang lên trời cao, bay vút qua trước mặt hắn ta với tốc độ cực kỳ nhanh.

"Thần Tiên Tác!"

Nho sĩ Đồng Hiên vô cùng kinh ngạc, thân mình thì đã rơi vào trong khe nước.

"Thần Tiên Tác đã không được tính là tính linh thần thông nữa, mà là bảo vật tính linh. Ở nơi hoang dã này, sao lại có bảo vật như Thần Tiên Tác? Nhưng mà, cho dù ngươi có Thần Tiên Tác, cũng không cách nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!"

Hắn ta thôi động tính linh, đột nhiên văn chương gấm vóc phóng lên từ trên đỉnh đầu hắn, hóa thành từng mảng văn chương với nét chữ to như cái khay, sắp xếp thành hàng cao chừng ba mươi trượng trên bầu trời.

Những văn chương này đều là do hắn ta đọc văn chương của thánh nhân rất kỹ, nghiền ngẫm hàm nghĩa của từng câu từng chữ, dần dà quan tưởng mà sinh ra. Hoặc giả đây chính là học vấn của chính hắn, lồng ngực có non sông gấm vóc, văn chương tự hình thành.

Nho sĩ Đồng Hiên đạp bước lên những văn chương rực rỡ kia, đi lên từng bước một với tốc độ cực kỳ nhanh, truy đuổi theo Thần Tiên Tác.

Khoảng cách ba mươi trượng chỉ nhoáng cái là tới, nho sĩ Đồng Hiên nhìn phần đuôi của Thần Tiên Tác, với tay bắt lấy, nhưng lại vồ hụt.

Hắn ta tiếp tục cất bước hòng đuổi theo, nhưng lại đạp hụt, trong lòng Đồng Hiên trầm xuống: "Không xong! Học vấn của ta không đủ..."

Học vấn của hắn ta chỉ đủ để bày ra văn chương cao ba mươi trượng, nếu lại tiếp tục đi lên thì đã không còn học vấn nữa, không thể bày ra được bất cứ chữ nào, bởi vậy trong đám linh sĩ, hắn ta chỉ là một nho sĩ, chứ không được gọi là đại nho.

"Không bắt được, vậy thì chỉ có thể tiêu diệt!"

Nho sĩ Đồng Hiên lật cổ tay, lấy ra một cây bút lông. Hắn giơ bút nhẹ nhàng vẫy một cái, chỉ thấy một chuỗi chữ viết trong tính linh thần thông của hắn ta lóe lên ánh sáng rồi bay vù ra, đuổi theo Thần Tiên Tác.

Tô Vân và mấy con hồ ly ôm Thần Tiên Tác, được sợi dây thừng này đưa vào trong tầng mây. Những chữ kia của Đồng Hiên cũng nhảy vào theo.

Chuỗi chữ viết kia nhanh chóng bay trong không trung, tỏa ánh sáng ra bốn phía, truyền tới những tiếng ngâm nga: "Nhân văn chi nguyên, triệu tự thái cực, u tán thần minh, dịch tượng duy tiên!"

Chờ khi những chữ này bay vào trong mây, âm thanh kia dần nhỏ đi, có vẻ có chút xa xăm.


Một lát sau, Tô Vân và bốn con hồ yêu cưỡi trên dây thừng mà lạnh tới mức run lẩy bẩy, dây thừng xông ra khỏi tầng mây, treo lơ lửng trên mây.

"Có nhìn thấy không?"

Hồ Bất Bình hưng phấn kêu lên với bọn họ: "Trong mây có rồng kìa! Đả đảo truyện phun nha."

Ban nãy khi bọn họ xuyên qua tầng mây, chỉ thấy bốn phía là điện chớp sấm rền, Thần Tiên Tác mang bọn họ tránh né, thoát khỏi từng tia sét tán loạn.

Mà chữ của nho sĩ Đồng Hiên vẫn còn truy đuổi theo bọn họ, âm thanh truyền tới từ trong những chữ viết ấy vẫn to vang như trước, nhưng những chữ đó nhanh chóng bị từng tia sét đánh nát.

Nhưng mà ngay khi đám người Tô Vân sắp lao ra khỏi tầng mây, Thần Tiên Tác hệt như cảm ứng được nguy hiểm gì đó mà vội vàng chuyển hướng.

Tô Vân và bốn con hồ ly cưỡi trên dây thừng nhất thời nhìn thấy có một bóng hình thon dài với ánh sáng xanh tỏa ra lướt qua bên cạnh Thần Tiên Tác. Thân hình đó to lớn và thuôn dài, lại mọc ra món vuốt cực lớn, những móng vuốt đó giậm lên mây phát ra tiếng sấm sét nổ vang.

Tô Vân và bốn con hồ ly nhìn mà mắt trợn tròn. Có điều bọn họ còn chưa thấy rõ con quái vật chân to này thì Thần Tiên Tác đã dẫn bọn họ chạy ra khỏi tầng mây.

"Không phải rồng thực sự." Tô Vân lắc đầu: "Ta cảm ứng được, đây chỉ là một đám nguyên khí mà thôi."

"Nguyên khí?" Bốn con hồ ly hơi ngẩn ra, không hiểu cho lắm.

Thanh Khâu Nguyệt lại nghĩ tới chuyện khác: "Tiểu Vân ca, mắt của huynh khỏi rồi sao?"

"Vẫn chưa. Đọc sách ở Bạchh Ngọc Ssách là ủng hộ dịch giả tăng tiến độ nha bà con!"

Tô Vân đột nhiên đứng lên, hai chân một trước một sau giẫm lên Thần Tiên Tác, xoay người sang hướng khác với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tầng mây bập bùng nổ tung, chỉ thấy hai chữ "Thần" và "Tượng" lao ra khỏi tầng mây. Hai chữ này rách nát, tỏa ra ánh sáng lờ mờ, hiển nhiên đã bị lôi đình đánh trúng khi còn ở trong tầng mây, nhưng vẫn bảo tồn được chính chúng nó.

Hai chữ bay tới, trong đó chữ "Tượng" ở phía trước đột nhiên hóa thành một con bạch tượng (voi trắng) với chiếc vòi dài và đôi tai to đùng, điên cuồng lao đi, mà chữ "Thần" theo sát phía sau, bay vụt lên hóa thành một vị thần nhân mặc áo giáp vàng, giang chân cưỡi lên trên bạch tượng.

Chữ "Thị" ở trong chữ Thần hóa thành một cây phương thiên họa kích, được vị thần nhân kia cầm trong tay, phóng thẳng tới chỗ Tô Vân!

* Đây là chữ “Thần” - 神

Còn đây là chữ “Thị” - 礻, một phần của chữ Thần bên trên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui