Năm giờ chiều, mẹ Lâm sớm tan làm về nhà xem con trai.
Mẹ Lâm sợ mình làm ồn con trai còn đang nghỉ ngơi cho nên lúc vào nhà động tác rất nhẹ nhàng, lên lầu cũng không phát ra âm thành nào.
Bà đi đến ngoài cửa phòng con trai, phát hiện cửa đang khép hờ.
Mẹ Lâm đang định tiện tay đóng lại thì một màn bên trong làm bà xém nữa nhồi máu cơ tim
Mẹ Lâm thấy con trai mình nhắm mắt lại, khóe mắt chảy nước mắt, sắc mặt ửng hồng nằm trên giường, đang bị một nam sinh ôm lấy chặt chẽ từ phía sau, phát ra tiếng nức nở như một con thú nhỏ.
Chăn chỉ che được nửa người dưới của bọn họ nhưng có thể cảm giác được phía dưới chăn hai người kề sát như thế nào, tần suất di động rất nhẹ, phát ra âm thành khi làm "chuyện đó".
Áo ngủ trên người con trai bị chơi đùa đến mức rối tung.
Cổ áo mở rộng, chỉ chừa lại một nút phía dưới cùng.
Hai đầu v* trước ngực sưng đỏ rõ ràng, đang bị nam sinh kia lôi kéo mà xoa nắn.
Mà nam sinh kia đang liên tục liếm láp liếm mút trên cổ và lỗ tai con trai mình.
Đặc biệt là ánh mắt lại không rời khỏi người Lâm Hiên.
Ánh mắt đó vô cùng chuyên chú, chân thành tha thiết, giống như trừ bỏ Lâm Hiên trước mặt thì không thể dung nổi ai trong mắt.
Trong ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng ôn nhu muốn nhấn chìm người khác.
Thế nhưng trong chốc lát, nam sinh đó xoay đầu Lâm Hiên lại, hôn lên đôi môi đỏ ửng còn đang lưu lại dấu răng của mình, triền miên không thôi.
Mà đứng ở góc độ của mẹ Lâm còn có thể nhìn thấy bọn họ môi lưỡi giao triền....!
- --Sáu giờ tối.
Thẩm Úc và Lâm Hiên từ trong phòng bước ra.
Lâm Hiên biết thời gian ba mẹ mình về nhà đại khái tầm đâu bảy giờ tối cho nên mới to gan để Thẩm Úc đến nhà.
Nhưng cậu không ngờ tới đó là hai người vừa mới xuống lầu đã ngửi thấy mùi hương từ nhà bếp.
Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau.
Lâm Hiên đi về phía phòng bếp, còn chưa tới nơi đã thấy được bóng dáng bận rộn của mẹ mình.
Từ lúc hai người xuống lầu thì mẹ Lâm đã phát hiện ra.
Hiện tại nhìn thấy con trai cũng không nhiều lời, bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, lập tức nhìn Thẩm Úc nói: "Cháu ở lại ăn cơm tối đi."
Thẩm Úc và Lâm Hiên đều sửng sốt.
Thế nhưng Thẩm Úc so với Lâm Hiên thì bình tĩnh hơn một chút.
Hắn lấy ngữ khí bình tĩnh trả lời mẹ Lâm: "Được ạ.
Cảm ơn cô."
Mẹ Lâm nghe được hắn đáp lại, tiếp tục về phòng bếp bận rộn.
Mà Lâm Hiên còn đang hoàn toàn hôn mê không hiểu tình huống bây giờ là như thế nào?
Cậu kéo Thẩm Úc xa phòng bếp một chút ra tới phòng khách.
Ngồi trên ghế sô pha, cậu khẩn trương hỏi Thẩm Úc: "Chuyện gì vậy? Sao em cảm thấy mẹ cứ quái quái, bình tĩnh, mà bình tĩnh kiểu đáng sợ."
"..." Thẩm Úc cũng cảm thấy như thế.
Hắn cảm giác ánh mắt vừa rồi của mẹ Lâm nhìn hắn có chút dò xét, lại có như ý gì khác.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một chi tiết bị hai người xem nhẹ.
Thẩm Úc: "Bảo bối, có khi nào mẹ em biết quan hệ của chúng ta không?"
"....." Lâm Hiên kinh ngạc, "Sao lại thế được!"
Thẩm Úc bắt lấy cánh tay cậu trấn an, tiếp tục nói: "Lúc nãy ra khỏi phòng, em có chú ý là cửa phòng không có đóng không?"
Lâm Hiên hoàn toàn trừng lớn hai mắt.
Đmm, hình như là không đóng thật.
Chẳng lẽ, mẹ nhìn thấy hết rồi!!?
Nhìn thấy cơm canh trái cây trên bàn đã sớm đầy đủ, nhìn dáng vẻ mẹ nhất định là đã về sớm thấy hết rồi.
Lâm Hiên sợ muốn bật khóc.
Không phải cậu chưa từng nghĩ tới việc sẽ giới thiệu Thẩm Úc như thế nào với ba mẹ mình.
Nhưng có nghĩ trăm lần cũng không nghĩ tới sẽ ra mắt dưới tình huống như thế này.
Còn chưa đợi Lâm Hiên nghĩ ra cách làm thế nào thì cửa nhà đột nhiên mở ra, ba Lâm cũng đã đi làm về.
Hôm nay ba mình cũng về sớm như vậy.
Tình huống này Lâm Hiên chỉ cảm thấy tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ.
Thẩm Úc không nghĩ tới cậu sẽ hoảng như thế, vội vàng nắm chặt tay Lâm Hiên, mở miệng: "Không phải sợ.
Cứ giao cho anh."
Lúc này Lâm Hiên mới nhìn thẳng vàu Thẩm Úc.
Sự quan tâm tràn đầy trong đôi mắt hắn làm Lâm Hiên cảm thấy có chút an ủi.
May mắn là thời điểm hoảng loạn, cậu còn có người để dựa vào.
"Ừm."
Sau khi ba Lâm vào nhà, đầu tiên là nhìn về phương hướng của bọn họ, chính xác hơn là nhìn thoáng qua Thẩm Úc bên cạnh Lâm Hiên.
Ánh mắt kia rất thâm thúy, tuyệt đối không phải là ánh mắt nhìn bạn học của con trai.
Lâm Hiên còn chưa chào hỏi, ba Lâm đã thả tập tài liệu xuống bàn, lập tức đi vào phòng bếp.
Lâm Hiên có chút hoảng loạn.
Ánh mắt ba mẹ rõ ràng là đã biết sự tình của mình và Thẩm Úc.
Đợi chút nữa ăn cơm mọi người còn phải ngồi cùng nhau.
Hình ảnh khiến người khác hít thở không nổi kia Lâm Hiên nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cảm giác an tâm Thẩm Úc đem đến cho mình vừa rồi, lập tức biết mất không còn lại chút gì.
Thẩm Úc nhìn Lâm Hiên bên cạnh, bản thân cũng không tự giác mà cũng khẩn trương theo: "Được rồi, không phải hết thảy còn có anh sao?"
Lâm Hiên vẫn lo lắng nhìn hắn.
Cậu biết ba mẹ sẽ không nói nặng gì mình, nhưng lỡ mang đến phiền toái cho Thẩm Úc thì không tốt lắm.
Thẩm Úc nhìn ra ý tứ trong mắt Lâm Hiên.
Hắn sờ sờ mái tóc mềm mại của Lâm Hiên, nhẹ giọng an ủi: "Anh không sao.
Hơn nữa đã nói chúng mình sẽ không bao giờ tách ra cho nên gặp ba mẹ của em không phải chuyện sớm muộn sao?"
Lâm Hiên: "Nhưng...cũng không phải dưới tình huống như vậy." Nếu là chính thức tới nhà ra mắt thì cậu sẽ không khẩn trương như thế.
Nghe vậy, Thẩm Úc cũng không được tự nhiên khụ một tiếng.
Lần đầu tiên gặp mặt đã thấy hắn đè cục cưng bảo bối của mình trên giường, đúng là...!không ổn thật.
Lâm Hiên bên này cứ nghĩ đến mẹ mình có khả năng nhìn thấy hình ảnh dâm loạn của mình và Thẩm Úc thì xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Cậu cuộn tay thành nắm đấm đấm một cái lên người Thẩm Úc.
Thẩm Úc bị đánh cũng chỉ cười nhẹ.
Ở bên cạnh Lâm Hiên mấy ngày này, hắn đã ăn không biết bao nhiêu cái đấm rồi.
Thế nhưng nắm tay của Lâm Hiên trước nay cũng chẳng có mấy lực.
So với tố chất thân thể từ nhỏ đã bị ba hắn bắt rèn luyện theo cách của quân đội, thì lực của Lâm Hiên cũng chỉ giống như gãi ngứa.
Ba Lâm đi từ phòng bếp ra thì thấy được hình ảnh vô cùng chói mắt này.
Ông cảm thấy giận dữ không có chỗ xả, khó chịu "hừ" một tiếng lại quay về phòng bếp, nhắm mắt làm ngơ.
Mẹ Lâm nhìn thấy ông xã nhà mình còn có chút khó hiểu, nhưng nhìn ra phòng khách một chút lại hiểu rõ.
Bà cũng thở dài một tiếng, tay vẫn bận rộn nấu chè
Là món chè mà Hiên Hiên thích nhất.
Bởi vì con trai thích ăn bánh ngọt cho nên bà cũng bớt chút thời gian đi học một lớp làm điểm tâm đồ ngọt, hiện tại cũng coi như có chút tay nghề.
Từ ngày Lâm Hiên được sinh ra, ông bà Lâm sợ đặc thù thân thể của Lâm Hiên sẽ ảnh hưởng đến cậu cho nên lựa chọn giấu giếm.
Bác sĩ khám bệnh cũng là do bọn họ dùng nhiều tiền để mời về làm bác sĩ tư nhân cho gia đình.
Từ nhỏ Lâm Hiên đã là bảo bối mà ba Lâm mẹ Lâm đặt trên đầu quả tim.
Mà cậu cũng rất hiểu chuyện, chưa bao giờ để ba mẹ nhọc lòng.
Lâm Hiên rất giống bọn họ.
Nhìn diện mạo ai nấy cũng đều nói quả là người một nhà, thừa hưởng sự thông minh của ba, sự tinh tế của mẹ.
Lâm Hiên là bạn lâu năm của ba Lâm, là áo bông nhỏ của mẹ Lâm.
Mà cũng bởi vì yêu thương cậu cho nên hôm nay mẹ Lâm nhìn thấy một màn kia, tuy rằng trong lòng vô cùng khiếp sợ thương tâm nhưng cũng không có tức giận mà quấy phá.
Sau đó bà gọi điện cho ba Lâm.
Ông Lâm cũng suy nghĩ xem mình nên xử lí như thế nào để đừng làm con trai cảm thấy khó xử và không thoải mái.
Nhưng ông bà cũng muốn tìm hiểu thái độ của tên nam sinh kia, đừng để con trai bị thương mới là điều quan trọng.
- -Nhưng đó là chuyện lúc sau.
Mẹ Lâm đi đến sô pha, cười dịu dàng: "Hai đứa xuống ăn cơm."
"Dạ." Lâm Hiên đáp lại.
Thẩm Úc cũng đứng lên, ngữ khí hiền hoàn: "Cảm ơn cô đã chiêu đãi."
Ba người đi đến bàn ăn: "Không cần khách khí, nếm thử tay nghề của cô xem."
Ba Lâm cũng bưng chén chè từ phòng bếp ra.
Chỉ có một cái chén nhỏ, đúng là đồ ngọt mẹ Lâm làm cho con trai.
Lần này ba Lâm không có ngồi ở vị trí chính giữa mà ngồi đối diện với Thẩm Úc, khí thế nâng cao mười phần.
Lâm Hiên ngồi bên cạnh Thẩm Úc, đối điện với mẹ Lâm.
Mẹ Lâm sau khi ngồi xuống đã bắt đầu gắp thức ăn cho con trai.
Rốt cuộc ngày thường bà vô cùng bận rộn, một năm không có mấy lần được nấu cơm cho con trai cho nên chỉ cần có cơ hội sẽ nhất định nấu những món Lâm Hiên thích ăn.
Gắp cho con trai được mấy món, mẹ Lâm gắp cho Thẩm Úc một cái cánh gà chiên coca: "Đồ ăn nhiều lắm, cứ gắp tự nhiên nhé."
Thẩm Úc cười hào phóng đáp lại: "Được ạ, cháu sẽ ăn hết."
Mẹ Lâm lại hỏi: "Trước nay không thấy Lâm Hiên đưa bạn về nhà.
Cháu tên là gì?"
Thẩm Úc: "Cháu tên Thẩm Úc, cùng một lớp với Lâm Hiên."
"Cùng lớp sao..." Mẹ Lâm nghĩ nghĩ: "Là 18 tuổi rồi à?"
Bọn nhỏ bây giờ hiện tại đã lớp 12, nhưng bởi vì Lâm Hiên lúc nhỏ nhảy lớp cho nên so với bạn bè cùng lứa nhỏ hơn một tuổi.
Thẩm Úc: "Vâng ạ.
Chẳng qua cháu không thông minh như Lâm Hiên, thành tích cũng không bằng em ấy."
Bất luận người lớn nào cũng thích được nghe người khác khen con mình.
Mẹ Lâm cũng không ngoại lệ, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn: "Ai nha, giống nhau thôi.
Cô thấy cháu cũng rất thông minh mà."
Càng nói chuyện mẹ Lâm càng cảm thấy thiếu niên này kỳ thật cũng không tệ lắm.
Dưới tình huống như vậy, chắc cậu ta cũng biết là bọn họ đã nhận ra mối quan hệ giữa cậu ta và Lâm Hiên.
Thế nhưng, từ lúc nãy đến giờ cũng không thấy thiếu niên này hoảng loạn chút nào.
Ngược lại con trai mình còn đang cúi đầu, hoang mang rối loạn ăn từng hạt cơm.
Nhìn lại khí chất và tướng mạo của Thẩm Úc, mẹ Lâm cảm thấy cậu ta lớn lên cũng không tồi.
Vóc dáng cao to vạm vỡ, đứng cùng con trai đúng là rất đẹp mắt.
Ngồi nghe mẹ mình nói chuyện cùng Thẩm Úc, thỉnh thoảng Lâm Hiên cũng bồi thêm một, hai câu, không khi cũng không có vẻ xấu hổ lắm.
Nhưng sau bữa tối, ba Lâm đã trầm mặt cả buổi gọi Thẩm Úc vào thư phòng.
Thẩm Úc thoải mái hào phóng đi theo.
Lâm Hiên lại có chút lo lắng.
Cậu nhìn theo bọn họ, đến khi không nhìn được nữa mới quay đầu giúp mẹ Lâm dọn bàn.
Mẹ Lâm nhìn bộ dáng của con trai đã biết con mình lo lắng cái gì.
Bà bảo Lâm Hiên ngồi xuống ăn chè, lại vuốt tóc con trai nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì.
Ba chỉ là nói chuyện với nó một lát thôi.
Rốt cuộc ba mẹ đều không muốn làm con tổn thương.
Hơn nữa, nếu chỉ có chút chuyện nhỏ này mà nó không vượt qua được, mẹ cũng không đồng ý con lại tiếp tục quen nó đâu đấy, đã biết chưa?"
Lâm Hiên cũng biết tâm ý của ba mẹ, âm thầm áp xuống lo lắng, gật đầu, ngoan ngoãn ăn chè mà mẹ làm.
- --Đại khái nửa giờ sau, Thẩm Úc ra ngoài, nhìn dáng vẻ cũng không có cái gì không ổn.
Nhìn thấy Thẩm Úc ra rồi, mẹ Lâm vỗ vai con trai sau đó đi vào thư phòng, hẳn là đi hỏi ba Lâm xem như thế nào.
Lâm Hiên thấy mẹ rời đi mới tới bên cạnh Thẩm Úc, bất an hỏi: "Như thế nào rồi?"
Thẩm Úc giơ tay nhéo nhéo hai má của Lâm Hiên: "Tiễn anh về đi, vừa đi vừa nói."
- --Cửa khu chung cư.
Lâm Hiên vẫn không thể tin được chuyện này cứ thế mà đi qua.
Cậu có chút không xác định hỏi Thẩm Úc: "Thật hả? Ba em không nói gì, còn đồng ý cho chúng ta ở bên nhau sao?"
Thẩm Úc cười cười nhéo mũi Lâm Hiên một cái: "Thật mà.
Em muốn hỏi mấy lần nữa đây."
Lâm Hiên bĩu môi.
Thẩm Úc lại nói: "Cô chú thật sự rất yêu em.
Bọn họ chỉ yêu cầu anh đúng một việc đó chính là yêu em.
Không cần cô chú nói, Thẩm Úc vẫn sẽ luôn yêu Lâm Hiên, đến chết không rời."
Lâm Hiên bị sự nghiêm túc trong mắt Thẩm Úc làm cả mặt có chút nóng lên, tim cũng không nhịn được mà đập nhanh hơn, giống như muốn nhảy ra ngoài.
Thẩm Úc ôm lấy Lâm Hiên, cánh tay siết chặt người vào lòng, giống như muốn đen người trước mắt khảm vào máu thịt.
Trong thư phòng, từng câu từng chữ của ba Lâm, đời này hắn vĩnh viễn sẽ không quên.
Ông ấy nói, Lâm Hiên và Thẩm Úc ở bên nhau chính là lựa chọn của Lâm Hiên, ông không thể nào can thiệp được.
"Nhưng nếu có một ngày cháu không cần, không yêu nó nữa thì cứ tự mình nói cho chú.
Chú sẽ tới mang Lâm Hiên đi, chỉ xin cháu đứng làm bất luận điều gì tổn thương đến nó."
- -Không, sẽ không có ngày đó.
Thẩm Úc hắn nguyện lấy sinh mạng ra thề, vĩnh viễn yêu Lâm Hiên.
Nếu có một ngày Thẩm Úc thay đổi, trở nên người không phải là Thẩm Úc năm 18 tuổi, trở nên không yêu Lâm Hiên, thì hắn nguyện ý từ bỏ sinh mạng này.
Thề sống chết bảo hộ, mãi mãi không rời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...