- Cuộc thi năm nay lại phải nhờ ông rồi, cũng do chúng tôi vô dụng, danh dự của thành phố mình năm nay trăm sự nhờ ông đấy.Lời nói này, nếu là bình thường nghe được, hẳn Henry sẽ cảm thấy đắc ý lắm, chẳng qua hôm nay chúng chả khác nào một lời châm chọc tát thẳng vào mặt ông.
Ba người ngồi đây đều là hiệu trưởng của các trường lớn, đặc biệt là Henry, trường của ông đã đứng nhất thành phố ba năm liên tiếp, đại diện cho nơi này chinh chiến không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ rồi.
Mà ai cũng biết, trường ông làm được điều đó là nhờ có đứa học sinh thiên tài của ông, nói nó một mình cân hết cả đám học sinh khác của toàn thành phố này cũng không ngoa.
Chẳng qua giờ học sinh của ông đã mất tích được một tháng, dù đã huy động tất cả nhân lực để tìm kiếm trong nhiều ngày, nhưng ông vẫn không thu được bất kì một tin tức nào hữu ích.
Đến hôm nay, ông cũng đã từ bỏ hy vọng tìm kiếm tiếp rồi.
Nói chuyện phiếm được một lát, Henry liền kiếm cớ rời khỏi.
Tắt màn hình giả lập, ông phải tìm được ai đó để thay thế vị trí của người kia, không thể để danh hiệu đệ nhất cứ thế vuột khỏi tầm tay được............................................................................................................- Cái này ạ?Lúc này Shinaka đang ở nhà của Lilian, ngày mai cô phải quay lại kí túc xá của trường học, và có thể sẽ không quay lại thư viện trong vòng vài tháng tới, vì thế Lilian muốn cho cô một số thứ giúp ích cho việc luyện tập năng lực.- Đúng là nó đấy- bà đáp lời- Thật lạ khi một người trẻ tuổi như cháu lại không biết đến sự tồn tại của nó.
Mấy đứa đến thư viện đứa nào cũng có ít nhất là một cái.Shinaka tò mò nhìn vật nhỏ trong tay, nó khá giống với đồng hồ thông minh của trái đất, trông cũng chẳng khác nhau là mấy.
Theo lời của Lilian, có thể dùng thứ này để tiến vào thế giới giả lập, luyện tập ở đó an toàn hơn, tiết kiệm thời gian hơn và ít mất sức hơn nhiều so với thế giới thực, cơ chế hoạt động cũng khá giống với game thực tế ảo trong các phim khoa học viễn tưởng.
Lilian giữ cô ở lại dùng cơm tối, sau đó Shinaka một mình đi tàu điện ngầm trở về nhà.Đeo đồng hồ vào tay, Shinaka ấn nhẹ vào nút tròn nhỏ bên hông của mặt chữ nhật.
Chỉ trong chớp mắt, cô thấy mình đã đứng trong một không gian trắng tinh, ngoại trừ cô ra, ở đây không còn bất cứ một thứ đồ vật nào khác.
Rồi một cuộn giấy xuất hiện giữa không trung, mặt giấy ố vàng, viền giấy rách lỗ chỗ, tạo thành những tam giác nhỏ xoay ngược vào trong, trông nó giống những tấm bản đồ kho báu cũ kĩ hay những giấy tờ cổ xưa quý giá được truyền lại qua nhiều đời.
Cuộn giấy chậm rãi trải xuống, những dòng chữ cũng theo đó mà xuất hiện với ánh vàng lấp lánh, rồi từ từ nhạt dần và trở thành đen.
Shinaka đã đọc về điều này trong một cuốn sách nào đó ở thư viện.
Ở đây, người ta dùng chữ Runes- biểu tượng ma thuật bắt nguồn từ thần thoại Na Uy và được người Viking ở Scandinavia sử dụng- trong những văn bản ký kết để đảm bảo được sự ràng buộc mạnh mẽ giữa các bên.
Những người có năng lực liên quan đến ngôn ngữ hay lời nói thường sẽ phải học riêng loại ngôn ngữ này.
Thậm chí, trong các gia tộc lớn, người ta dạy trẻ con chữ Runes từ khi chúng còn nhỏ và việc học thứ ngôn ngữ này gần như mang tính chất bắt buộc.
Shinaka không đọc được nó, nhưng Lilian đã giải thích sơ qua về những thứ sẽ xuất hiện sau khi tham gia vào trò chơi, vì thế cô không ngần ngại tích vào các ô lựa chọn và kí tên mình vào.Vừa dứt bút, mọi thứ lóe lên lần nữa.
Giờ cô thấy mình đang đứng ở một đài phun nước, mặt nước trong vắt phản chiếu khuôn mặt lạ lẫm của cô lúc này.
Hẳn Shinaka đã nhầm lẫn giữa hai lựa chọn là “Định dạng ngẫu nhiên” và “nhận dạng khuôn mặt thật”.
Tuy nhiên, khuôn mặt này cũng không đến nỗi tệ lắm nên cô quyết định bỏ qua sai sót nhỏ này.
Shinaka vẫn đi dạo xung quanh một vòng.
Chỗ này giống như một thành phố của tương lai với những tòa nhà cao chọc trời, đường phố sạch sẽ không một chút rác thải, các thiết bị, máy móc hiện đại đặt ven các con đường lớn.
Duy chỉ có một điều khiến cô cảm thấy khá kỳ lạ, đó là tất cả tòa nhà ở đây đều có lớp sơn bên ngoài trắng muốt, kể cả giấy dán tường hay gạch lát sàn nhà và cửa sổ thì lúc nào cũng phải được làm từ thủy tinh trong suốt.
Vẫn có nhiều người đi lại trên đường cái, trông không khác gì những thành phố ngoài đời thực.
Lilian nói trừ hệ thống huấn luyện và đấu tập ra, các tính năng khác như ăn uống, ngủ nghỉ, nhà cửa, bếp núc,...!đều chả khác gì thực tế và vì tiền trong trò chơi dễ kiếm hơn, các đãi ngộ và trải nghiệm sống đều tốt hơn, nên nhiều người thường thích dành thời gian và làm mọi thứ trong trò chơi hơn là ngoài đời.
Lần đầu tiến vào thế giới giả lập, mỗi người sẽ được cấp một ngôi nhà nhỏ ở khu ngoại ô riêng biệt phía xa thành phố gồm ba phòng với đầy đủ tiện nghi là phòng ngủ, phòng bếp và 1 nhà vệ sinh.
Shinaka không vội về nhà mình, cô nghĩ mình sẽ không dành quá nhiều thời gian cho các hoạt động hằng ngày cơ bản ở đây, sau khi tham quan đủ một vòng quanh thành phố, cô nghĩ về các lựa chọn trong đầu.
Một bảng hệ thống hiện lên trước mặt với bốn mục cơ bản là: thông tin cá nhân, huấn luyện, xếp hạng và nhiệm vụ.
Để vào 3 mục sau, trước phải hoàn thành kiểm tra năng lực đã.
Shinaka đã nghiên cứu trước về bài kiểm tra này từ các trang web và các nhóm thảo luận trên mạng, nó không nguy hiểm, và cũng chỉ nhằm mục đích xác định năng lực của người chơi để phân bổ các nhiệm vụ và các mức huấn luyện có độ khó phù hợp mà thôi, vì thế cô không do dự mà nhấn xác nhận làm bài.
“Bây giờ còn chưa muộn lắm, có thể hoàn thành trong hôm nay là tốt nhất.” cô quyết định..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...