Làm Trùm Trong Hậu Cung

1

Ta vừa sinh ra đã được phong làm Hoàng Hậu, chỉ vì di chiếu tiên đế chỉ định hậu vị của Đại Kỳ chỉ thuộc về nữ tử xuất thân từ gia tộc họ Địch của Vĩnh An phủ.

Mà Địch thị mấy chục năm qua đều không sinh được nữ nhi, bởi vậy lão Hoàng Đế tuổi ngoài tứ tuần vẫn chưa lập hậu.

Khi nghe tin mẹ mang thai ta, mọi người vừa mong đợi lại vừa lo sợ, sợ rằng lại sinh ra một thằng nhóc nữa.

Chắc do may mắn nên mẹ sinh ra được con gái, giây phút ta chào đời, công công mặt mày hớn hở đọc thánh chỉ ngay tại phòng sinh chỉ cách một tấm rèm trước giường.

Nghe nói, thánh chỉ vừa được đọc xong thì trong cung truyền tin tức đến, nói lão Hoàng Đế băng hà.

Vậy là ta trở thành Thái Hậu, là nữ tử tôn quý nhất Đại Kỳ, à không, là bé gái.

Sau trăm ngày, ta chính thức chuyển vào Từ Khang Cung.

Hoàng Đế và Hoàng Hậu mỗi ngày đều đến thỉnh an ta.

Cách thức bọn họ thỉnh an chính là ôm ta dỗ dành, có đôi khi là cầm cái trống lúc lắc, có đôi khi là cầm chiếc chuông vàng nho nhỏ.

Tất nhiên, những chuyện này ta không có ấn tượng gì cả, tất cả sau này đều được cung nhân kể lại.

Hoàng Hậu Lý Thanh Dao có một con trai, lớn hơn so với ta một tuổi.

Cả hoàng cung ai ai cũng biết Thái Hậu nương nương ghét nhất chính là Thái Tử Tiêu Ngô.

Theo trí nhớ của ta, thằng nhóc trời đánh này thường xuyên đến chơi đùa với ta, luôn làm mặt quỷ khiến ta phát khóc.

Sau đó, Hoàng Đế đưa hắn đến chỗ ở của hoàng tử, buổi sáng đọc sách với thầy giáo, buổi chiều thì đi luyện tập bắn cung và cưỡi ngựa.

Ta ngẩng đầu hỏi cô cô: “Con học giống A Ngô được không?”

Cô cô lắc đầu cười nói: “A Anh là Thái Hậu, tất nhiên không cần, chỉ là thần sẽ dạy dỗ Thái Hậu thật tốt ở Từ Khang Cung.”

Cô cô có diện mạo xinh đẹp, là nữ tử độc nhất vô nhị mà ta từng gặp ở trong cung.

Cô đến Từ Khang cung khi ta tròn năm tuổi, nghe nói là được mẹ ta đưa tới, mặc dù chỉ là cô cô dạy học chưa từng rời khỏi nhà nhưng dường như cô biết tất cả mọi thứ trên đời.

Ta hỏi cái gì cô cũng biết rõ cả, cô kể cho ta nghe rất nhiều câu chuyện dân gian, những câu chuyện cũ trong triều đình.

Từ ngày đó trở đi, cô bắt đầu dạy ta đọc sách viết chữ, không dạy ta thêu thùa may vá nữa. Ta nghe mấy tiểu cung nữ nói, những thứ này mới là điều nữ tử nên học, lúc ta hỏi cô cô, cô chỉ hỏi lại ta: “Vậy A Anh thích đọc sách hay thêu hoa?”

Ta suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Đều không thích, A Anh thích kẹo hồ lô.”

Cô bật cười thành tiếng, khẽ dí ngón tay vào đầu của ta. Ta bĩu môi, lần trước khó khăn lắm mới có một lần cô cô xuất cung làm việc, lúc về mang cho ta một cây kẹo hồ lô bọc đường.


Đó là thứ tuyệt vời nhất mà ta chưa từng thấy trước đây, vừa mới cắn được một miếng đã bị Tiêu Ngô từ bên ngoài lao vào cướp mất.

Chắn hẳn là hắn vừa mới tan học, sau lưng còn có thư đồng đang cầm túi sách.

Tiêu Ngô tò mò cướp đi, ăn một lúc mấy cái, còn đắc ý liếm kẹo ở khóe miệng rồi vẫy tay với ta đầy tự hào.

“Hê hê, giờ nó là của ta, đồ ngốc A Anh.”

Lúc ấy ta còn chưa kịp nuốt kẹo hồ lô, tròn mắt, há hốc miệng không thể tin nổi nhìn hắn, kẹo hồ lô cứ thế rớt xuống đất.

Ta cắn môi, một khắc sau bật khóc nức nở, tiếng khóc vang vọng khắp Từ Khang Cung.

Bọn cung nhân rỉ tai nhau, nói Thái Tử điện hạ gây đại họa rồi, dám cướp cả kẹo hồ lô của Thái Hậu nương nương.

Hoàng Đế biết chuyện, ngay trong tối đó mang Tiêu Ngô đến trước mặt ta nhận tội.

Ta ngồi trên giường lắc chân, thút tha thút thít nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngô trên mặt đất.

Hắn quỳ còn không thành thật, đôi mắt u oán nhìn ta chằm chằm, dưới sự uy hiếp của Hoàng Đế, mới cắn răng mở miệng: “Cháu trai biết sai rồi, sau này cháu nhất định sẽ đền gấp mười lần cho bà nội.”

Hoàng Đế cũng khom người hành lễ với ta: “Con trai dạy bảo không nghiêm, mong mẫu hậu bớt giận.”

Mặc dù không hiểu bớt giận là thế nào nhưng nhìn vẻ mặt u oán thất bại của Tiêu Ngô, ta phấn khởi vỗ tay.

Lúc ấy ta năm tuổi, đuôi mắt còn đọng nước, chảy nước mũi cười khanh khách.

2

Cuộc sống ở Từ Khang Cung rất vui vẻ, có cô cô dạy ta đọc sách, đánh đàn, đánh cờ, có những tiểu cung nữ đều thích vây quanh ríu rít chơi đùa cùng ta.

Một ngày nắng chói chang, cô cô hào hứng đến nỗi múa kiếm trong sân cho mọi người xem.

Cô mặc một bộ đồ màu đỏ, dưới ánh nắng mặt trời khua tay múa kiếm, những sợi tóc mai tung bay tùy ý theo từng động tác của cô cô, như thể thế giới này nhỏ bé đến nỗi không thể chứa đựng được cô.

Ta phấn khích nhảy lên vỗ tay, suýt chút nữa té từ trên cầu thang xuống, tất cả mọi người sợ hãi đến mức chết lặng, còn ta cũng hoa hết cả mắt.

Không ngờ cô cô nhảy vọt lên không trung, thoáng chốc đã bay đến trước mặt, ôm ta vào lòng rồi đáp đất vững vàng.

Ta cũng không biết cô cô có võ công giỏi như vậy, cô chưa từng biểu hiện ra, nếu không phải vì cứu ta thì chỉ sợ cô sẽ giấu cả đời mất.

Nghe một ma ma già trong cung nói, tiền triều có một nữ quan tên là Lục Nhất Diệp, võ công cực kỳ cao cường, tài hoa nổi bật, chỉ là nữ tử ở Đại Kỳ không có cách nào làm quan một cách danh chính ngôn thuận, nên chỉ làm ám vệ lệ thuộc trực tiếp vào hoàng gia, được Hoàng Thượng nể trọng nhất.

“Lục Nhất Diệp này chính là thủ lính ảnh vệ, là nữ thủ lĩnh duy nhất, Thái Hậu nương nương, trong cung không có ai biết chuyện này hết, người đừng nói ra bên ngoài nhé.”

Nghe thì thấy rất giỏi giang, ta nghĩ nếu nữ tử có thể làm quan vậy thì cô cô nhất định sẽ là nữ quan xuất sắc nhất.


Ma ma già cẩn thận dặn ta, ta nghiêm túc gật đầu còn vỗ ngực một cái, sau đó quay đầu đi hỏi cô cô ngay lập tức: “Cô cô, ảnh vệ là gì, Lục Nhất Diệp là ai ạ?”

Cô cô nhíu mày, cô không hỏi ta là ai nói, mà cũng chẳng giải đáp vấn đề mà ta hỏi.

Chỉ là ngày hôm sau, ma ma già đó biến mất không thấy tăm hơi, ta âm thầm đi dò hỏi, các cung nữ đều cúi đầu không dám nhìn ta, cùng thống nhất một cầu trả lời nói ma ma xuất cung dưỡng lão rồi.

Tất nhiên ta không ngốc, là cô cô không muốn ta nghe ngóng những việc này.

Ngoại trừ Hoàng Đế và Hoàng Hậu ra thì cô cô chính là người thân cận với ta nhất, cha mẹ và nhà họ Địch là người thân của ta, nhưng ta chỉ gặp mấy lần ở trên yến hội không quá thân thiết, bọn họ luôn kích động gọi ta là Thái Hậu, vẻ mặt cũng rất kiêu ngạo.

Người cha có bộ râu xồm xoàm, mặc quần áo đắt tiền, căn dặn ta: “Địch Anh, con phải ngồi cho vững trên chiếc ghế Thái Hậu này, vinh quang trăm năm của nhà họ Địch tất cả đều phải dựa vào con duy trì.”

Ta nghe không hiểu, mỗi lần như thế ta chỉ ngáp một cái thật to, buồn ngủ muốn chết.

Ta chỉ biết là trên đời này, Hoàng Đế và Hoàng Hậu đối xử với ta rất tốt, cô cô cũng là người ta yêu quý nhất.

Chuyện ảnh vệ, cô không nói là vì muốn tốt cho ta.

Ta chỉ là con nít, không quá hai ngày sau liền quên khuấy đi mất chuyện này.

Dạo gần đây ngự thiện phòng mới tuyển chọn được một đầu bếp đến từ Tây Vực, làm bánh xốp cực kỳ ngon, ta và Thái Tử tranh giành nhau rất lâu, ta bị hắn làm cho tức tới mức đỏ mặt tía tai, cuối cùng hắn bị ép hiếu thuận, phải đưa đầu bếp tới Từ Khang Cung.

Gần đây cô cô bận rộn lắm, chẳng thấy bóng dáng đâu cả, Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng bận bịu y chang, nghe nói có một vị vương gia tiền triều luôn luôn làm cho Hoàng Đế tức giận, vì vậy ta cũng tức giận theo.

Vì để làm cho Hoàng Đế vui vẻ, ta đặc biệt gửi cho ông ấy con búp bê vải yêu quý của ta, đó là món quà mà Thanh Dao tặng ta vào sinh nhật tám tuổi.

Bữa nào ta ôm con búp bê đi ngủ đều ngủ rất ngon.

Bỏ qua chuyện an ủi Hoàng Đế, các tiểu cung nữ bắt đầu dạy ta chơi nhảy dây, ta ngồi dưới hành lang, nước mưa bên ngoài thỉnh thoảng bắn vào mặt ta, cực kỳ mát mẻ.

Ngoại trừ Tiêu Ngô luôn lén trêu chọc ta ra thì hầu hết thời gian ở trong cung đều rất vui vẻ.

Tiêu Ngô chẳng biết lớn nhỏ gì, luôn gọi thẳng tên ta, phần lớn đều gọi ta là “A Anh”, nhưng lúc tức giận thì gọi ta là “Địch Anh”.

Hắn trêu chọc ta, ta cũng bày trò lại, lúc hắn kéo bím tóc của ta thì ta chạy tới cung của Hoàng Hậu, ôm chặt lấy chân của nàng, khóc lóc ăn vạ.

“Thanh Dao, con trai của ngươi bắt nạt ta!”

Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười khúc khích, Hoàng Hậu bất lực ôm ta lên, lệnh cho cung nữ lấy khăn lau mặt giúp ta xong mới xoa mặt ta mỉm cười.

“Thái Hậu ngoan, đừng khóc.”


3

Vào thu, ta nài nỉ cô cô dạy ta võ công.

Ta nhớ trước đây cô từng nói cho ta biết, cô từng có một học trò rất giỏi võ nghệ, được xưng tụng là thiên tài, ta hỏi cô người đó đâu rồi nhưng cô cô chỉ im lặng không trả lời.

Ta cũng muốn làm học trò của cô cô, thậm chí còn muốn giỏi hơn người đó.

Cô cô hỏi ta vì sao muốn tập võ, ta nghiến răng nghiến lợi: “Con muốn đánh Tiêu Ngô răng lợi rơi đầy đất.”

Cô cô dí trán ta cười nói: “A Anh, con không hiểu, học võ là để bảo vệ bản thân với bảo vệ những người thân bên cạnh, giữ cho lòng mình ngay thẳng chứ không phải để bắt nạt người khác.”

Những lời cô cô nói ta chẳng hiểu, chỉ là theo cô cô học chưa đầy nửa tháng, ta khóc lóc xin nghỉ.

Ta run rẩy bởi cơn đau của các bài tập kéo giãn gân cốt, cô cô nghiêm khắc dạy ta, mỗi ngày đều phải đội chậu nước đứng tấn trong sân, nhiều khi đứng không vững bị ngã sấp trên mặt đất, cả chậu nước dội ướt hết người.

Mấy ngày sau, hai chân ta tím đen cả mảng, cũng không biết bị bầm từ khi nào.

Dường như cô cô đã đoán trước được nên vừa bôi thuốc vừa hỏi ta: “Thái Hậu, lần này con chịu thua chưa?”

Ta cúi đầu cam chịu thở dài: “Nhưng con muốn giỏi giang giống như cô cô.”

Cô cô nhìn ta, ánh mắt trầm ổn.

“A Anh, con nên biết không phải chỉ có tập võ mới được coi là xuất sắc, chỉ cần con kiên định với chuyện mà mình muốn làm, bất kể làm tốt hay không tốt thì con vẫn là người giỏi nhất.”

Ta cái hiểu cái không gật đầu.

Sau Tết là ta được mười tuổi.

Hoàng Đế và Thanh Dao không cưỡng ép ta, cô cô dạy ta lễ nghi cơ bản, tư thái của cô tao nhã, khí chất lạnh lùng, khi đi tới, cô hành lễ bình thường như nước chảy mây trôi.

Trong bữa tiệc cuối năm của hoàng cung, ta ngồi bên cạnh Hoàng Đế, cố gắng duy trì hình tượng đoan trang trước mặt các vương công đại thần, nhưng chân không chạm đất nên ta cứ tùy ý đung đưa phía dưới.

Phía dưới, một đám người ngồi xuống, lần lượt vấn an ta và Hoàng Đế.

Ta nghe thấy một vài tiểu thư nhỏ tuổi xinh đẹp ở dưới đang nghị luận.

“Đây không phải trẻ con sao? Sao lại được ngồi trên cao thế kia nhỉ.”

Có người giải thích với nàng ta: “Lâm tiểu thư, đó là Thái Hậu đương triều, có chừng có mực một chút đi.”

Vị được gọi là Lâm tiểu thư há hốc miệng, rồi ngay lập tức che lại, len lén đánh giá ta.

Cô cô không ở bên cạnh ta, bữa tiệc cuối năm nào cô cũng đều không tham gia.

Bên cạnh không có ai trông coi, lại thấy vị Lâm tiểu thư kia cứ nhìn mình, ta cảm thấy rất thú vị, bất ngờ làm mặt quỷ với nàng ta rồi đảo mắt nhìn trời, giống như con ma trong sách.

Lâm tiểu thư đó cười khúc khích, nàng ta chưa kịp phản ứng lại thì bị phu nhân bên cạnh hung hăng nhéo một cái, ngay lập tức nàng ta cúi đầu xuống không dám lên tiếng nữa.

Ta buồn chán đung đưa chân, lại thấy một chàng trai ngồi đối diện với Tiêu Ngô chăm chú nhìn ta.


Hình như chính là vị vương gia gì đó, nghe nói quân công hiển hách, mấy năm gần đây vô cùng nổi bật trong triều đình, suốt ngày chọc tức Hoàng Đế, vô cùng phách lối.

Gã tên là gì nhỉ? Hình như là Chiêu Vương.

Chàng trai kia rất tuấn tú, rõ ràng tuổi còn trẻ mà cặp mắt như hồ nước sâu không thấy đáy, toàn thân tản ra khí chất u ám lạnh lùng.

Chẳng biết tại sao, ta nghĩ hình như gã đang nhìn ta, nhưng hình như cũng không phải nhìn ta.

Bị người khác nhìn chằm chằm vào kiểu này có cảm giác cực kỳ khó chịu, ta quay đầu gắp một miếng thịt dê nướng than, ngon vô cùng, ta ăn hết mì lại muốn gắp đồ ăn trên bàn của Hoàng Đế.

“Khục!”

Công công bên cạnh giật mình, cổ họng ta nóng rát.

Ta xấu hổ đặt đũa xuống, Hoàng Đế chú ý tới động tĩnh bên cạnh ta, ấm áp hỏi: “Thái Hậu muốn phân phó gì sao?”

Ta ho nhẹ một tiếng, đôi mắt đảo quanh, rồi dừng lại trên người Thái Tử Tiêu Ngô.

Hắn đang đang nói chuyện vui vẻ với công tử thế gia, thảo luận về chuyến đi săn lần trước.

Nhắc đến chuyện này là ta lại tức, ta mới học cưỡi ngựa mà hắn dám cố ý chạy phía trước ta, vừa cưỡi ngựa vừa dương dương đắc ý, hắn xách con thỏ hoang vừa bắn trúng, chế nhạo ta chậm như rùa.

Hắn được thừa hưởng sắc đẹp của Thanh Dao, có một vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt ta với cái thái độ gợi đòn.

Ta cố gắng đuổi kịp hắn, không cẩn thận bị ngã xuống, phải nằm trên giường hơn mười ngày.

Tiêu Ngô còn cố ý nướng thỏ hoang rồi đi loanh quanh trước giường của ta, cả căn phòng ngập tràn mùi thịt nướng.

“Chậc chậc, thơm quá, A Anh muốn ăn không?”

Ta hít một hơi, nghiêng đầu, rất có cốt khí: “Không ăn.”

Trái lại hắn gọi người mang ghế đến, trực tiếp ngồi trước giường ta, cực kỳ có hiếu bưng con thỏ nướng lên cắn một miếng thật to.

Ta thù dai lắm, thế nên món nợ với Tiêu Ngô ta có thể nhớ đến suốt đời.

Bữa tiệc cuối năm này ta nhất định phải trả thù hắn, bởi vậy khi Hoàng Đế hỏi ta, ngay lập tức ta nhìn Tiêu Ngô cười hì hì.

“Ai gia thấy trên bàn Tiêu Ngô có thịt dê nướng than hình như rất ngon.”

Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, nụ cười của Tiêu Ngô đông cứng lại trên mặt, ngay cả một từ cũng không nói ra nổi.

Ngay lập tức Hoàng Đế sai cung nhân bưng thịt lên cho ta, ông ấy vừa chăm sóc ta vừa nói chuyện, thịt dê nướng than cũng vừa hay được mang đến cho ta, một đĩa đầy ắp không hề thiếu miếng nào.

Đều là của ta hết.

Ta hài lòng khéo tay lại, nhướng mày cười một tiếng với Tiêu Ngô, cực kỳ đắc ý.

“A Ngô đúng là cháu trai hiếu thảo.”

Hắn suýt chút nữa thì phun hết ngụm trà vừa uống vào miệng, nhìn chằm chằm vào ta rồi nghiến răng ken két mà không thể làm được gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui