Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau
Quản Nhạc nhíu mày nhìn dáng vẻ của cô ta nhưng rồi cũng chẳng có gì thay đổi, anh mắt như dao gâm muốn đâm chết cô vậy.
Nhưng như thế không phải quá dễ dàng với cô ta rồi sao? Chi bằng để cô ta sống mà nếm trãi từng chút từng chút một.
Sống không bằng chết có lẽ là cái giá đáng hơn.
Loay hay một hồi trong bếp, cuối cùng anh ta cũng xuống rồi.
Thức ăn được cô cẩn thận bày sẵn trên bàn.
Ý thức được việc anh rất khó chịu khi thấy cô đứng gần anh, cô lui ra phía sau lưng anh ngoan ngoãn đứng nhìn.
"Cô cho chó ăn à?"
Tiếng hét làm cô giật mình chạy đến.
Run rẫy nhìn bàn thức ăn.
Cô bạo gan, cầm lấy đôi đũa gắp ít trứng bỏ vào miệng, rõ ràng rất bình thường.
Chỉ có thể là anh ta muốn làm khó cô thôi.
"Không phải rất bình thường sao?"
Quản Nhạc nhìn hành động của cô mà nhíu mày khó chịu, lá gan của cô đúng là càng ngày càng lớn.
Lời anh nói cô còn dám cãi.
Nếu không dạy cho cô một bài học chắc có ngày cô ta sẽ leo lên đầu anh mà ngồi mất.
"Tôi nói nó có vấn đề thì chính là có vấn đề.
Cô không hài lòng sao?"
"Chỉ là tôi thấy nó....rất bình thường"
Như có thế lực nào đó khiến cô từ từ hạ giọng mình xuống.
Nhưng làm sao có thể qua mắt được Quản Nhạc.
Anh ta đứng phắt dậy, đá thẳng vào chiếc bàn làm cho đồ ăn trên bàn loảng choảng rơi xuống, Uyển Nhi lặng người nép vào bức tường gần đó, nhưng đã quá muộn rồi.
Quản Nhạc túm lấy tóc cô mà lôi đến nhà kho.
Cánh cửa nhà kho vừa mở ra, Uyển Nhi run rẩy nhìn anh, thứ khiến cô ám ảnh nhất chính là nơi này, nơi mà lần đầu tiên anh cướp đi cái ngàn vàng của cô không một chút thương tiếc, cô hèn mọn mà van xin, tiếng kêu ai oán đó mấy ai thấu, hai năm rồi nhưng đâu đó nơi này vẫn còn vương tiếng khóc hận ngút trời trong lòng cô.
Nơi mà anh ta xích cô như một con chó, đề phòng có người lại ngu ngốc mà dắt trộm hay bỏ trốn.
"Quản Nhạc, tôi biết sai rồi....!Tha cho tôi lần này đi...Xin anh."
Cô một lần nữa cô hèn mọn mà quỳ dưới chân hắn, cầu xin.
Cô hứa cô sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh mà, tha cho cô lần này thôi.
Anh ta cười nhạt, chậm rãi ngồi xuống vươn tay bóp chặt lấy cầm cô đay nghiến.
"Sai ở đâu?"
"Tôi...Tôi sai rồi...Sai khi cãi lời anh...Tôi hứa mà...Hứa sẽ ngoan ngoãn...Tha cho tôi...Xin anh"
Xem ra cô ta cũng biết thân biết phận.
Nhưng mà,...tốn công đem cô ta tới đây, thì cũng nên răn đe cô ta một chút mới phải.
Anh hất cầm cô ra, đứng lên cao ngạo phủi phủi tay mình như vừa đụng vào thứ gì đó dơ bẩn vậy.
Liền tiến thẳng ra khỏi nhà kho, khóa cửa nhẫn tâm nhốt cô lại bên trong.
Thế là đi rồi sao?
Cánh cửa đóng lại, cũng là lúc ánh sáng le lói duy nhất tắt đi, màn đêm bao phủ tất cả, như rằng cũng quên đi nơi này còn có một cô gái.
Căn phòng lạnh ngắt, trống trải, chỉ có một thân xác nhỏ bé tĩnh lặng mà ngồi co ro nơi đây.
Không biết đã qua bao lâu nữa.
Thời gian chậm rãi trôi, đôi mắt trong veo của ai kia dần mờ đi rồi chìm vào giấc ngủ.
Giây phút này, lòng chỉ ước rằng giấc ngủ này là ngàn thu.
Cô giải thoát rồi.
Thật sự tự do rồi.
Nhưng cuộc đời vốn tàn nhẫn.
Thực tại lại kéo cô về, cho cô cái tát hẳn đau.
Cánh cửa nhà kho được mở ra, lần nữa thứ ánh sáng yếu ớt ấy lại chiếu thẳng vào người cô.
Có phải đó là ánh sáng của thiên đường không, cô mỉm cười thật tươi cố hết sức mà bò tới với lấy thứ ánh sáng ít ỏi ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...