Một
Sau khi hoạt động của 11.11 từ kéo like chuyển thành kéo người trợ lực, An An lại bắt đầu điên cuồng, mỗi ngày cô nàng đều gào rú trong văn phòng.
“Ai từng mua giấy ăn vậy!”
“Ai từng mua giày!”
“Anh Thường Khiêm có từng mua qua tã với sữa bột không?”
Thẩm Thường Khiêm một mặt vô dục vô cầu: “An An à, đám cưới anh còn chưa bàn xong.”
Lâm Mộc Nam đi qua, nghe nói thế, vô cùng kinh ngạc: “Uả anh Thường Khiêm, tháng trước anh bảo đang bàn chuyện đám cưới, bây giờ vẫn còn đang bàn sao?”
Thẩm thư ký thở dài: “11.11 hại người nặng nề, bạn gái tôi bây giờ mở miệng đều là bao lì xì, tranh mua hàng, không có đám cưới.”
Lâm Mộc Nam rất bối rối, cậu đi tới trước bàn làm việc của An An, tìm đồ vặt xung quanh.
An An không quan tâm tới cậu, cô đang điên cuồng nhắn tin trong WeChat: “Mẹ nó chứ! Ngày hôm nay lại phải kéo ba mươi cái váy! Bộ đi bán sỉ sao?”
Lâm Mộc Nam khom lưng tìm thấy khoai tím sấy trong ngăn kéo: “An An à, đừng chơi nữa, Taobao hại người lắm.”
“Không được đâu Lâm tổng!” An An nói, “Vốn đã nghèo, còn không nỗ lực sao được!”
Kế đó cô nàng đứng lên, coi ngựa chết thành ngựa sống mà hỏi: “Lâm tổng nè, anh có từng mua váy ở Taobao không?”
Thẩm Thường Khiêm rướn cổ lên nói: “… An An, em đoán xem…”
An An cúi đầu ủ rũ ngồi xuống, lại nói tiếp: “Thế cho em chút điểm đào khí (*) đi, điểm đào khí cũng được.”
(*) Là điểm xét cấp bậc hội viên của Taobao, điểm này được tính dựa vào sức mua và hoạt động của người dùng ở Taobao. Cái trò mà An An đang chơi có thể là mỗi ngày nhờ trợ lực từ người đã từng mua món đồ được chỉ định, để thêm điểm cho mình. Không chắc nhen vì mình không có chơi Taobao bao giờ… _(: 3 j
An An gửi link cho Lâm tổng.
Lâm Mộc Nam tiện tay bấm một cái, lắc điện thoại di động: “Bấm rồi.”
An An mở web ra xem, sợ ngây người: “… Lâm tổng…”
Lâm Mộc Nam: “?”
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt đầy khiếp sợ: “Anh lại từng mua qua ba cái váy…”
Lâm Mộc Nam: “…”
An An lẩm bẩm: “Không đúng, anh mua váy làm gì?”
Lâm Mộc Nam: “…”
Lâm Mộc Nam cầm bịch đồ ăn vặt: “Anh đi trước đây.”
Lâm tổng tay chân bước đều, vô cùng căng thẳng trở lại phòng làm việc.
Hai
Lâm Mộc Nam bụm mặt thở dài trong văn phòng. Cậu quên mất, 11.11 trước đây cậu đã từng mua mấy cái váy trên Taobao!!!
Mấy cái váy kiểu kia!!!
Quá xấu hổ!!!
Bây giờ An An đều biết, Thẩm Thường Khiêm cũng sẽ biết!
Lâm tổng xấu hổ muốn chui xuống dưới gầm bàn.
Lâm Mộc Nam bưng mặt nhe răng trợn mắt trong văn phòng, tim đập nhanh đến mức ngay cả đồ ăn vặt cũng ăn không nổi.
Ba
Bởi vì quá xấu hổ, Lâm Mộc Nam nguyên buổi trưa đều không làm sao xem tài liệu được, cậu thậm chí cảm thấy ánh mắt Thẩm Thường Khiêm nhìn mình cũng có gì đó kỳ quặc.
Trên thực tế, bộ não thẳng nam của Thẩm thư ký căn bản không hiểu Lâm tổng bị làm sao vậy… Anh lo lắng hỏi: “Lâm tổng, cơ thể khó chịu sao?”
Lâm Mộc Nam ngồi thẳng sống lưng một cái soạt, vô cùng nhạy cảm nói: “Không có.”
“Thế sao mặt cậu đỏ như mây ráng chiều thế?”
Lâm Mộc Nam: “…Có thể do em là hóa thân của kỳ lân đó..”
Thẩm Thường Khiêm một mặt ngổn ngang đi ra ngoài, gọi điện cho Phí Mạo.
Bốn
Buổi chiều Phí Mạo tan việc sớm, tới công ty đón Lâm Mộc Nam.
Lâm Mộc Nam nhìn thấy người yêu của mình, cảm thấy hết sức thần kỳ và kinh ngạc: “Không phải anh nói buổi tối đi quay sao?”
“Xin nghỉ,” Phí Mạo duỗi tay sờ mặt cậu, “Em bị làm sao, mặt đỏ như thế?”
Lâm Mộc Nam: “… Không có gì.”
“Thẩm thư ký gọi cho anh, nói em có khả năng bị sốt, một buổi trưa làm việc đều ngơ ngơ ngác ngác…”
“…”
Lâm Mộc Nam không biết nói cái gì.
Cậu cảm thấy mình có khả năng không phải phát sốt, mà là phát tình.
Năm
Phí Mạo không nói câu nào, kéo cậu nghỉ làm sớm, đi ngang qua thấy An An vẫn còn đang đặc biệt hưng phấn, cô nàng hỏi: “Lâm tổng ơi, trợ lực ngày mai chính là ghế sô pha, anh có mua qua không?”
Lâm Mộc Nam bây giờ nghe hai chữ trợ lực đã muốn che mặt.
Cậu ra khỏi công ty như lửa cháy trên mông, nói chuyện đã xảy ra với Phí Mạo.
Lâm tổng đấm ngực giậm chân: “Bây giờ em bị lộ hết rồi!”
Phí Mạo ôm cậu an ủi: “Không sao, không sao, bọn họ sẽ không chọc em.”
Sáu
Phí Mạo về đến nhà liền đi vào phòng ngủ, Lâm Mộc Nam phát hiện đối phương đang mở ngăn kéo tủ quần áo.
Lâm tổng: “? Anh đang làm gì thế?”
“Tìm xem mấy cái váy em mua trước đây.”
Lâm Mộc Nam nhảy dựng lên ngăn cản, phát ra một tiếng heo kêu: “Không được!!!”
Bảy
Khi đó Lâm Mộc Nam mua váy, hoàn toàn là do não teo… Lúc ấy hình như Phí Mạo giận cậu, bây giờ không nhớ nổi lý do giận là gì, nói chung Lâm tổng lúc đó vì dỗ người ta, nên đi mua váy.
Kết quả chuyển phát nhanh hôm 11.11 bị tắc nghẽn, mấy cái váy hai mươi ngày sau mới nhận được, Phí Mạo đã hết giận từ lâu rồi.
Lâm Mộc Nam bèn quăng váy vào sâu trong tủ quần áo.
Tám
Lâm Mộc Nam hoàn toàn không nghĩ tới! Bây giờ váy còn có thể có đất dụng võ!
Sáng hôm sau Lâm tổng không đi làm, nằm trên giường nghe Phí Mạo gọi điện thoại với Thẩm Thường Khiêm.
“Ừm, phải, phát sốt rồi, ngày hôm nay không đi làm.”
“Được, để tư liệu ở đó đi.”
“Không có gì nghiêm trọng, không cần truyền nước biển.”
Lâm Mộc Nam còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng kêu của An An ở đầu bên kia: “Lâm tổng ơi! Có ghế sô pha hay không vậy?”
Lâm Mộc Nam liếc một cái, kéo ống tay của Phí Mạo.
Phí Mạo hiểu rõ, nói: “Không có ghế sô pha.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...