Lam Tiêu Khuynh Thành


Quả nhiên bát phương phủ không bỏ qua sự mất tích của Dương Phi.

Ninh Tổng quản sau khi rời rừng trúc thì đã dẫn theo khoảng 200 binh lính quay trở lại đó.

Lam Tiêu đợi đoàn lính rời đi hết thì mới nhảy vào vương phủ.
Đứng trên nóc nhà mà nàng không khỏi xuýt xoa về độ giàu có to lớn của cái vương phủ này.

Bá tính nhân dân thì đói khổ vất vả không có cái ăn cái mặc, ví dụ như nàng chẳng hạn.

Thế mà trong này sống sa hoa như vậy.

Thiên lý ở đâu ra.
Lam Tiêu ngửa mặt lên trời than trời không biết bao giờ mới thoát khỏi kiếp ăn mày đây.
-" Đi thôi Lam Tiêu, nốt đêm nay là ngươi đổi đời rồi"
Nàng quyết tâm dơ cao tay bước đi nhưng chợt nhớ ra gì đó, lại ngồi xổm trên nóc nhà ôm đầu
-" Hướng tây là hướng nào cơ chứ"
Sau nửa nén nhanh suy nghĩ cộng với kiến thứa địa lý thâm sâu,Lam tiêu quyết định đi về hướng đông nhưng lại mặc định nghĩ rằng đó là hướng tây.
Với tốc độ khinh công của Lam Tiêu thì việc nhảy trên nóc quá dễ dàng, không ai có thể nhìn ra thân ảnh của nàng cả.
Lam Tiêu dừng lại ở một sương phòng, sau khi xác định xung quanh không có ai thí mới mở cửa bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lý do Lam Tiêu nghĩ đây là phòng của Liên Dương đó là mọi đồ vật trang trí cho căn phòng này hầu hết là màu hồng, lấy màu hồng làm chủ đạo , rất hợp với cái tính sướt mướt của nàng ta.

Ngân phiếu ngân phiếu để đâu mau ra đây nào.


Nàng lục trên giường với tủ đồ, cuối cùng cùng cầm được một nắm cất vào áo.

Có tiếng bước chân tới.

Dù chưa tới nơi nhưng nàng nghe rất rõ là hướng tới căn phòng này.

Dẹp qua mọi thứ rồi định đi.

Nhưng rất không may hai người ngoài kia đã tới cửa.

Lam Tiêu bất đắc dĩ chui xuống gậm giường đợi có thời cơ thì bỏ đi.
Thật ra ở gậm giường không khó, cái khó là 2 người vừa vào kia, một người ra bát vương gia, một người là phi.

Nghe Liên Dương nói thì có vẻ bát vương gia này không phải là người dễ động vào.

Nàng cũng không muốn đả động đến thế lực bên triều đình.
-" vương gia hôm nay thật có nhã hứng đến sương phòng của thiếp, thật là vinh hạnh biết bao"
-" vương gia người cứ ngồi đây, thiếp sẽ hầu hạ vương gia hết mình"
Tầng đợt da gà nổi lên trên tay Lam Tiêu, cả căn phòng chỉ có mỗi tiếng nói của Hiền trắc phi.

Ngoài ra , bát vương gia vẫn không nói một câu nào.

-" Vương gia đêm đã khuya, trắng sáng lên đỉnh rồi, có phải hay không nên đi nghỉ"
Đúng rồi ngủ đi, ngủ đi ta còn chui ra ngoài.
Lúc này, giọng nói lạnh băng phát ra từ phía nam nhân duy nhất trong phòng.

Giọng nói này không chỉ khiến các thiếu nữ mê mẩn mà còn khiến họ rét run:
-" Ra đây"
- " Nói ta sao" Lam Tiêu bật nói theo phản xạ nhưng chợt nhận ra bản thân đã nói hớ lên vội lấy tay bịt miệng lại.
Đã đâm lao thì theo lao.

Cầu trời phù hộ con đang muốn đổi đời.
Nàng chui người từ gậm giường ra phủi bụi cát trên người sau mới từ tốn ngước mắt lên nhìn 2 người nam nhân thì ngồi nữ nhân thì đứng khép nép một bên.
Nam nhân kia là bát vương gia đi, soái quá aa.

Nhìn đã mất ghê.

Nhưng hình như vẫn hơi kém so với tên lãnh Thiên Bạch kia.
-"Ta....hừm...là ta đi lạc.


Đúng rồi, ta đi lạc vào đây.

Thất lễ rồi"
Lam Tiêu chưa kịp nhìn rõ thì thân ảnh nam nhân kia đã biến mất, một mùi hương trà xanh sộc thẳng vào mũi nàng.

Nàng biết, bát vương gia này không hề̀ tầm thường mà.

Lam Tiêu lùi ra sau thật nhanh.

Chả may nàng không phản ứng kịp lỡ mất 1 giây, bàn tay thon dài kia chắc chắn thọc vào cổ nàng mất.

-" Đủ ác nha, có giỏi thì đuổi theo ta rồi hẵng tính tiếp "
Thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện phi qua cửa sổ hòa vào màn đêm nhanh chóng.

Chưa một ai thấy rõ thân ảnh đó chạy hướng nào.

Bát vương gia Hỏa Diện Phong sau 1 khắc sững sỡ thì trở lại ghế ngồi.

Bên cạnh Hiền Trắc phi không biết ngất từ bao giờ.
-" bẩm gia liệu có cần đuổi theo bắt về không "
Hỏa Diện Phong mân mê chiếc nhẫn trên tay ra chiều suy nghĩ gì đó
-"Gia..."
- " Ngươi nghĩ ngươi theo được tốc độ của nữ nhân kia sao"
-" thuộc hạ không dám chắc"
Hỏa Diện Phong đứng dậy bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn ánh trắng sáng bạc :
-" ta biết trên đời này có hai người tốc độ tương đương như thế.

Chắc chắn nữ nhân này có liên quan đến người kia.


Ngươi đi điều tra nữ nhân này cho ta "
-" Thuộc hạ rõ" Phi Thiên cúi người ẩn vào bóng đêm.
-------------ta là giải phân cách bỏ chạy
Ma giáo
- " Giáo chủ, Lam cô nương vừa đột nhập bát vương phủ "
Ấm đường Lãnh Thiên Bạch không khỏi nhíu lại
-"bát vương gia không phải người tốt đẹp gì, nàng ấy vào đó để làm gì không biết"
Vân Điểu giờ đã quá quen thuộc với sự quan tâm mà giáo chủ mình dành cho Lam Tiêu.
-"Hình như là trộm tiền đó giáo chủ.

Liệu Có cần phái người đến bảo vệ không"
-" ta tin với kinh kông của nàng thì chắc chắn sẽ không bị bắt lại.

Cứ để nàng ấy được tự do vui chơi" Lãnh Thiên Bạch bật cười nhẹ một cách tà nịnh.

Vân Điểu bên cạnh không khỏi nổi da gà lên.

Vội cúi đầu cáo lui.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui