Đêm đến, bên ngoài lại rơi dày đặc tuyết lông ngỗng, nhiều đóa hoa tuyết phiêu diêu rơi xuống, làm bừng tỉnh đám tiểu tinh linh không thuộc về thế gian này.
Lúc xe Lý Thành Hạo dừng lại, Lâm Nghiên đứng ở cửa không ngừng nhìn quanh, thấy xe tới liền vội vã chào đón, “Cuối cùng cũng tới a, Ủa? A Dương, hai đứa cùng đi à?”
Lý Thành Hạo cười đóng cửa xe, “Tiện đường gặp nhau nên liền cùng đi, sao trời tuyết dày như vậy còn đứng ở ngoài chờ? Có việc gì vào nhà rồi hãy nói.”
“Đúng đúng, a Dương, Thành Hạo mau vào.”
Lúc sắp tới cửa, Lý Thành Hạo đột nhiên phun ra một câu, “Có băng, cẩn thận kẻo trượt.”
Lâm Nghiên theo bản năng cho rằng là đang nói với mình, đáy lòng ấm áp, liền đáp, “Yên tâm đi, tuyết này rất dày, sẽ không…” Lời còn chưa nói hết, đã thấy Lâm Dương loạng choạng một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cũng may được Lý Thành Hạo ở một bên nhanh mắt vươn tay ra đỡ.
“A Dương, cẩn thận chút.”
Lâm Dương mắng, “Không có cái rắm, mẹ nó, cái mùa đông chết tiệt này, tại sao ở chỗ này lại đóng băng a, đáng chết.”
Lâm Nghiên tiến lên vừa muốn nói gì, lại chống lại ánh mắt của Lý Thành Hạo, y có chút mờ mịt giật mình.
Tuyết rơi ngày càng lớn…
Trong phòng cũng đã sớm bật hệ thống sưởi, Lâm Dương cởi áo lông khoác ngoài ra, áo len bó sát ôm lấy vóc người trẻ trung mà tràn đầy sức sống, Lâm Nghiên cười nói, “A Dương, con lớn lên càng ngày càng tinh tráng, ngẫm lại con trước đây chỉ nhỏ bằng hạt đậu, nhưng giờ thật đúng là đã trưởng thành rồi.”
Lâm Dương liếc một cái, “Một người đàn ông lớn lên đều phải khỏe mạnh, đâu như ông, lớn lên cùng chỉ giống như bạch cốt tinh.”
Lâm Nghiên cũng chỉ tính khí tốt mỉm cười, Lý Thành Hạo từ trong phòng bếp bưng thức ăn mà Lâm Nghiên đã sớm chuẩn bị xong bày ra bàn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, trong căn nhà nhỏ nháy mắt liền náo nhiệt, kỳ thực hầu hết thời gian đều là Lâm Dương và Lý Thành Hạo nói, Lâm Nghiên chỉ tình cờ sáp một đôi lời.
Bởi vì y không hiểu họ đang nói chuyện gì, bất quá, đối với Lâm Nghiên mà nói, chỉ cần nhìn người quan trọng của mình vừa ăn cơm vừa cười nói như vậy, y cũng đã rất thỏa mãn.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Nghiên lấy ba con búp bê ra giống như đang hiến vật quý, nói với hai người: “Hôm nay đi mua đồ ăn thấy mấy cái này không tệ, liền mua, a Dương, ba nhớ khi con còn bé rất thích loại búp bê gốm sứ này.”
Lâm Dương hừ nhẹ một tiếng, rất không nể tình quay đầu sang chỗ khác, Lý Thành Hạo thì lại trầm ngâm nói.
“A, ba hòa thượng.”
Lâm Nghiên kỳ quái nhìn trái nhìn phải một chút, “Sai a, là búp bê, cậu xem, răng còn chưa mọc đủ này.”
Lâm Dương giễu cợt, “Nói đùa cũng nghe không hiểu sao, quên đi, trông cậy vào ông làm gì, dù sao ông cũng không hiểu.”
Lâm Nghiên ôn nhu dụ dỗ, “Được được, ba không hiểu, ba không hiểu, tặng cho con.”
“Tôi mới không cần thứ quê mùa như vậy.”
Lý Thành Hạo ở một bên giúp giải vây, hắn cầm qua hai búp bê nhỏ, đánh giá cười nói, “Ừ, rất đáng yêu.” Nói xong còn dám nhét vào trong tay Lâm Dương một con, nói rằng, “Dù sao đây cũng là tâm ý của chú Lâm, thằng nhóc nhà cậu cũng quá không nể tình đi, cầm lấy.”
“Xìiiiii, ông ta muốn cái gì mặt mũi.” Lời tuy nói như vậy, nhưng Lâm Dương lại không cự tuyệt nữa.
Lâm Nghiên nắm chặt con búp bê thuộc về mình kia, thừa dịp Lâm Dương không chú ý liền cho Lý Thành Hạo một nụ cười ôn nhu, môi cử động không phát ra âm nói: Cảm tạ.
Sau đó, Lý Thành Hạo cùng Lâm Dương lên lầu đánh bài, chơi game, mà Lâm Nghiên lại chậm rãi dọn dẹp chén đũa, thật vất vả làm xong, bận rộn cả một ngày cơ thể cũng hơi mệt mỏi, đang muốn nói Lâm Dương bọn họ tắm một cái rồi ngủ đi, đột nhiên nhớ tới lần trước Lâm mẫu nói bảo Lâm Dương về quê ăn Tết, liền lại lên lầu.
“A Dương, bà nội con bảo con về quê ăn tết, ngày mai con chuẩn bị đi mua một ít đồ tết rồi đi về nhé.” Lâm Nghiên kéo cửa phòng ra.
Lâm Dương đang chơi game cũng không quay đầu lại nói, “Chậc, thật phiền phức, biết rồi biết rồi, ông đi ngủ đi.”
“Ừm, cái kia..” Lâm Nghiên do dự nhìn về phía Lý Thành Hạo, “Thành Hạo, cậu ngủ…”
“Lý Thành Hạo ngủ chỗ này của tôi là được rồi, ông đi ra ngoài trước đi, đúng rồi, cầm vài lon bia lên đây.”
Lâm Nghiên sợ Lâm Dương sẽ nhìn ra gì đó, cũng không dám nhiều lời, yên lặng rời khỏi, cách khe cửa, y thấy Lý Thành Hạo ngoáy đầu lại cười nói gì đó với Lâm Dương, mà Lâm Dương vốn luôn không được tự nhiên lại hiếm khi lộ ra nụ cười chân thành…
Cầm lên mấy lon bia xong, Lâm Nghiên ngâm mình trong nước nóng, trong đầu không ngừng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, giống như tự ngược khiến ngực y có nho nhỏ đau đớn.
“Hô ——” thở mạnh một cái, Lâm Nghiên lau mặt, nghĩ, Lâm Nghiên, ngươi đang nghĩ loạn cái gì a, Thành Hạo từng nói qua hắn yêu ngươi, người ta mới chỉ hơi bỏ qua ngươi một chút thì ngươi lại thành như vậy? Nói không chừng người ta chỉ xem đó là việc vặt vãnh, ngươi không nên như vậy, Thành Hạo và a Dương là bạn thân từ nhỏ, quan hệ của bọn họ đương nhiên thân thiết, hơn nữa người ta tuổi còn trẻ, tất nhiên bon họ sẽ có tiếng nói chung, ngươi giận cái gì a, còn muốn ăn giấm của cả con trai mình, ngươi thật không thể cứu được mà.
Nghĩ nghĩ, Lâm Nghiên không khỏi nở nụ cười, nhưng trong lòng có chút tự giễu.
Lâm Nghiên tắm xong, lau khô tóc, mới vừa đi ra phòng tắm liền giật mình.
“Thành… Thành Hạo?”
Lâm Nghiên như thế nào cũng không nghĩ tới Lý Thành Hạo cư nhiên lại ở trong phòng của mình.
“Cậu..
tại sao lại ở đây?”
Lý Thành Hạo không nói, đột nhiên tiến lên một bước kéo Lâm Nghiên vào trong lòng, mắt nhìn thẳng Lâm Nghiên, giống như muốn từ trên mặt Lâm Nghiên nhìn ra cái gì vậy.
“Cậu… cậu nhìn cái gì?” qua một lúc lâu, Lâm Nghiên có chút chịu không nổi, ngọ nguậy người thử cựa ra trói buộc, nhưng cánh tay ôm y vẫn như cũ khóa thật chặt.
Lý Thành Hạo mỉm cười, “Chú Lâm ~ chú giận sao?”
“Không có.”
“Thực sự?”
“Ừ.”
“Chú Lâm…”
“Thành Hạo, tôi thực sự không sao.” Lâm Nghiên cười khổ cựa ra cái ôm của đối phương, chậm rãi nói, “Tôi biết tính mình, cứ luôn thích nghĩ nhiều, thế nhưng Thành Hạo à, đối với cậu, tôi không muốn hoài nghi, thật đó, cho nên tôi lựa chọn tin tưởng cậu.”
“Tôi không muốn cho cậu thêm phiền phức.”
Âm cuối vừa rơi, Lâm Nghiên đã bị Lý Thành Hạo mạnh mẽ hôn lên.
“Thành..
hô… Ưm, Thành Hạo..
a Dương…” Lâm Nghiên khó khăn nói.
Hai chữ cuối cùng tựa hồ đưa đến tác dụng, Lý Thành Hạo ngẩn người, chậm rãi buông lỏng Lâm Nghiên đang thở hổn hển ra, lông mi dày rậm chặn vẻ phức tạp bên trong.
“Chú Lâm, cháu…”
Mặt của Lâm Nghiên rất đỏ, trên khuôn mặt bình thường nhuộm lên một màu sắc quyến rũ, y ôn nhu mỉm cười, “Tôi hiểu, nhanh đi tìm a Dương đi, thằng nhóc kia chậm chút lại cả tiếng oa oa lên bây giờ.”
Lý Thành Hạo ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nói gì rời đi rồi, cửa phòng Lâm Nghiên đóng chặc, một lát, y lấy một bức ảnh từ trong ngăn kéo bên cạnh ra, trong ảnh là một phụ nữ thanh lệ, đang cười rạng rỡ nhìn bông hoa cách đó không xa.
Đầu ngón tay Lâm Nghiên nhẹ nhàng ma sát trên mặt người phụ nữ kia, “A Tuệ, Thành Hạo là một người rất tốt phải không? Anh nghĩ, anh có thể có được hạnh phúc như em nói đúng không?”
…
Sáng sớm hôm sau tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên sàn lại tích một tầng băng rất dầy, khi chân giẫm lên liền phát ra tiếng xột xoạt, vé tàu của Lâm Dương là buổi tối, nên ban ngày họ phải sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy trước, khi nghe nói Lý Thành Hạo cũng cùng bọn họ đi, Lâm Nghiên có chút kinh ngạc nói, “Thành Hạo, không phải công tác gần đây của cậu rất bận sao?”
“Ha ha, bây giờ đã thoải mái hơn nhiều rồi, dù sao cũng phải nghỉ lấy hơi, không phải sao?”
Lâm Nghiên đau lòng nhìn khuôn mặt đã tiều tụy đi thật nhiều, nói, “Bận rộn thành như vậy, đợi lát nữa mua thêm chút đồ ăn, tôi sẽ bồi bổ cho cậu.”
Lý Thành Hạo nháy mắt mấy cái, “Chú Lâm là tốt nhất.”
Lâm Dương sau khi ra cửa vẫn một thân một mình đi tuốt đằng trước, giờ lại thấy hai người ở phía sau lề mề không biết đang nói cái gì, cả tiếng oán trách, “Hai người xong chưa a, muốn đi thì nhanh chút.”
Nghiên – Hạo hai người nhìn nhau, từ đáy mắt đối phương thấy được bất đắc dĩ, liền bước nhanh về phía trước.
Thực ra hai ngày nay mua đồ mừng năm mới cũng hơi muộn, rất nhiều cửa hàng cũng đã đóng cửa, một vài thứ phải đi nửa ngày mới xem như mua đủ, vốn dĩ Lâm Nghiên muốn về nhà làm cơm ăn, nhưng dọc theo đường đi Lâm Dương đều than đói bụng và vân vân, nên chỉ đành bất đắc dĩ tìm một quán beefsteak giải quyết buổi trưa trước.
“Này, ông ăn được beefsteak sao? Đừng đến lúc đó ngay cả đồ dùng như thế nào cũng không biết, thật mất mặt.” Lâm Dương nói với Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên vừa nghe xong không khỏi nhớ tới bữa cơm lần trước, rồi lại nghĩ đến chuyện phát sinh phía sau, cùng với bản thân khóc cầu Thành Hạo lưu lại… thì trên mặt lại nóng như bị thiêu cháy, “Không sao, ba..
ba ăn được một chút.”
“Thật sao? Vậy ông sẽ không ói đến trời đất tối sầm đó chứ?” Lâm Dương nhìn có chút hả hê.
Lý Thành Hạo hơi nhíu mày, khẽ gọi một tiếng, “A Dương…!”
“Đó là sự thật, anh gọi tôi làm gì?” Lâm Dương bất mãn gào thét Lý Thành Hạo, “Là ông ta từ nhỏ tới lớn chưa từng ăn qua cơm cao cấp, càng đừng nói cái gì beefsteak, hơn nữa ông ta ăn cơm trung nhiều năm như vậy, không chừng ông ta nhất định chịu không nổi mùi vị đó.”
Lời này thì lại làm Lý Thành Hạo giật mình, quay đầu nhìn về phía Lâm Nghiên, đối phương vẫn là vẻ mặt mỉm cười, kéo tay của Lâm Dương qua thuận miệng nói, “Mùi vị cũng tạm được, không phải con đói bụng sao? Đi thôi đi thôi, chậm nữa sẽ không có chỗ ngồi đó.”
Hai người lôi lôi kéo kéo đi vào trong tiệm beefsteak, Lâm Nghiên thấy Lý Thành Hạo còn đứng ở trong tuyết, cho là hắn đang vi chuyện kia mà tự trách, vội vàng quay qua thấp giọng nói với hắn, “Thành Hạo, thực sự không sao cả, tôi thấy mùi vị đích thực rất ngon, không cần lo lắng.”
Lý Thành Hạo nghĩ lại bộ dạng Lâm Nghiên lần trước, đúng là không giống như buồn nôn, hơn nữa nếu như thật buồn nôn, chính y cũng sẽ nói với hắn đi?
Có lẽ lần trước ăn một lần rồi, nên lần này Lâm Nghiên cảm giác đã đỡ hơn nhiều, sau khi cơm nước xong mấy người đi về nhà, Lâm Nghiên vội vàng giúp Lâm Dương thu dọn quần áo, Lý Thành Hạo chủ động sang đây giúp, mà Lâm Dương lại nhàm chán xem TV.
Trước khi lên tàu, Lâm Nghiên không yên lòng dặn dò Lâm Dương đủ thứ, sau đó lấy ra một phong bì dày nói, “Đây là tiền cho bà nội con, con nhất định phải cất kỹ, bảo bà ấy giữ gìn sức khỏe, cũng đừng làm việc ngoài đồng nữa, có thời gian đi bệnh viện kiểm tra thân thể và…”
Lâm Dương cầm qua phong thư cũng không quay đầu lại liền hướng xe lửa mà đi, Lâm Nghiên không thể làm gì khác hơn là chạy tới lớn tiếng nói thêm hai câu, thẳng đến khi xe lửa bắt đầu từ từ rời ga…
Có lẽ là để bù đắp đêm qua động tình lại không thể làm, nên đêm này Lý Thành Hạo phá lệ làm rất nhiều lần, vô luận Lâm Nghiên cầu xin tha thứ như thế nào, hắn đều không quản mà một mực phát tiết, sau Lâm Nghiên tựa ở trong lòng Lý Thành Hạo, khẽ ngửi mùi thơm cơ thể của đối phương.
“Thành Hạo, tôi nghĩ, nếu chúng ta muốn vĩnh viễn cùng một chỗ, thì không thể cứ gạt a Dương, chờ qua năm mới nó trở về, chúng ta liền nói chuyện này cho nó biết đi?”
Lý Thành Hạo vươn tay che lên mi mắt Lâm Nghiên, không có lên tiếng.
Lâm Nghiên đợi hơn nửa ngày cũng không có thấy hắn trả lời, không khỏi nhẹ gọi một tiếng.
“Thành Hạo?”
“Chú Lâm, cháu còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
Lâm Nghiên nghe xong sau cũng phát giác bản thân quá nôn nóng.
“Ừm, tôi không vội, thứ tôi có chính là thời gian.”
Lời vừa mới dứt, bên cạnh liền vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Lý Thành Hạo.
“Alo? Cái gì…” một trận trầm mặc qua đi, “Được, tôi biết rồi.”
Thấy Lý Thành Hạo sắc mặt có chút sai, Lâm Nghiên lo lắng hỏi, “Thành Hạo, làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là chuyện công ty gần đây đã xong, nên có thể nghỉ ngơi vài ngày, thế nào? Có nơi nào muốn đi không? Chúng ta cùng nhau qua lễ năm mới này.”
Lâm Nghiên bật cười, “Lại tốn tiền bậy bạ rồi phải không? lễ mừng năm mới đương nhiên là ở nhà rồi, còn có thể đi đâu?”
“Nếu tôi nói, hai chúng ta đều một mực trong nhà, không đi đâu cả, cậu thấy thế nào? Hửm? Hay cậu có nơi nào muốn đi?”
“Không có, vậy chúng ta ở nhà đi.” Lý Thành Hạo cúi đầu vô cùng thân thiết hôn đôi mắt sáng ngời của Lâm Nghiên…
…
Hai ngày sau đó giống như Lý Thành Hạo nói, hắn cùng Lâm Nghiên hai người cả ngày lăn lộn ở nhà, ngọt ngào tựa như đôi tình nhân cuồng nhiệt, Lâm Nghiên nghĩ, nếu cứ như vậy chết đi, y cũng đã rất thỏa mãn.
Tối giao thừa, trên TV có tổ chức Dạ tiệc mừng xuân, biểu diễn các chương trình khác nhau, hai người cầm một mớ dưa và trái cây ăn nhẹ đặt lên bàn trà, vùi ở trên sô pha hoà thuận vui vẻ ăn.
Lâm Nghiên tranh thủ gọi điện thoại cho Lâm Dương, so với Lâm Nghiên bên này, bên kia có vẻ càng thêm náo nhiệt, thân thích hàng xóm đều tới, hò hét ầm ỉ ngay cả Lâm Dương nói gì cũng rất khó nghe.
“A Dương, bà nội có khỏe không?”
“Rất khỏe rất khỏe, phiền muốn chết, ông còn chuyện gì muốn nói không a? không có thì cúp máy.”
“A Dương, nhớ chăm sóc bản thân a, buổi tối con…”
Lời còn chưa nói hết, đầu kia đã cúp điện thoại, Lâm Nghiên bất đắc dĩ khẽ thở dài, chuyển mắt qua đã thấy Lý Thành Hạo nhìn y nở nụ cười.
“Chú Lâm thật là một ba ba tốt.”
Lâm Nghiên cười nói, “A Dương đứa bé này từ nhỏ đã không có mẹ, tôi đây làm một người cha cũng hơi quá chiều chuộng nó, trong sách cũng đã nói, gia đình đơn thân con cái rất dễ có cảm giác tình yêu không đủ, tính tình vặn vẹo.”
Khi nói lời này, thì đáy mắt Lâm Nghiên tràn ngập thương cảm.
“Chú Lâm, mụ mụ a Dương đâu?”
“Mụ mụ A Dương là một người rất xinh đẹp, rất dịu dàng, nếu không phải theo tôi…” Nói đến đây thì ngừng lại không tiếp tục nữa, liền chuyển đề tài, “Đúng rồi, Thành Hạo, cậu có đói bụng không? Có cần tôi nấu tô mì cho cậu ăn không?”
Lý Thành Hạo săn sóc y theo đề tài nói, “A, chú không nói thì không cảm giác, vừa nói cháu đúng là có chút đói bụng.”
“Cậu chờ một chút a, sẽ xong ngay.”
Nhìn thân ảnh nam nhân trung niên bước nhanh vào phòng bếp, ý cười trên môi Lý Thành Hạo dần dần tiêu tan, trên khuôn mặt trầm mặc là lạnh lẽo như băng…
Động tác của Lâm Nghiên trước nay đều rất nhanh nhẹn, chưa được mấy phút thì một tô mì nóng hôi hổi đã làm xong, Lý Thành Hạo giả vờ khoa trương khen ngợi trắng trợn, nói đến nỗi Lâm Nghiên đều ngượng ngùng, cả phòng chỉ có tiếng ca hát của ngôi sao nào đó trên ti vi cùng tiếng Lý Thành Hạo ăn mì.
“Chú Lâm, chúng ta cùng nhau hát đi!”
Ăn no xong Lý Thành Hạo đề nghị cùng hát, sau đó cũng không màng tới Lâm Nghiên cự tuyệt đã cường ngạnh kéo người đến một bên, ôm lấy tìm chọn nửa ngày, cuối cùng chọn một bài《 Điều lãng mạn nhất 》của Triệu Vịnh Hoa.
Lâm Nghiên vốn hơi chút nhăn nhó, nhưng đối diện với đôi mắt thâm tình của Lý Thành Hạo, cũng không khỏi bỏ qua những thứ này, cũng thấp giọng hát theo hắn.
…
Dựa lưng vào nhau ngồi trên tấm thảm
Nghe nhạc và chuyện trò về những ước mơ
Anh hy vọng em ngày càng dịu dàng
Em hy vọng anh đặt em trong trái tim anh
Anh nói muốn mang em vào một giấc mơ lãng mạn
Cám ơn em mang anh đến thiên đường
Dù cho dùng cả đời mới có thể hoàn thành
Chỉ cần em nói anh sẽ nhớ mãi không quên
…
Bài hát này vốn người hát là nữ, nhưng dưới sự phối hợp của hai người, cư nhiên cũng ra một mị lực nam tính khác.
…
Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến
Đó là cùng anh chậm rãi đi tới đầu bạc
Cóp nhặt từng tiếng cười trên đường đời
Lưu lại sau này ngồi trên xích đu thong thả trò chuyện
Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến
Đó là cùng anh chậm rãi đi tới đầu bạc
Cho đến khi chúng mình già đến đi không đặng
Anh vẫn như cũ xem em là bảo bối trong tay
…
Xúc cảm lạnh lẽo trên cổ tay khiến Lâm Nghiên cúi đầu, chỉ thấy trên làn da màu lúa mạch có một chiếc đồng hồ tinh xảo đắt tiền đang ngoan ngoãn nằm trên đó.
“Thành Hạo…”
“Chú Lâm, Chúc Mừng Năm Mới!”
“Bùm bùm…”
Không biết là nhà ai lúc này đang bắn pháo hoa, từ cửa sổ nhìn rất rõ ràng, trong nháy mắt pháo hoa nỡ rộ, Lâm Nghiên cũng đã lệ rơi đầy mặt.
Đó là cảm động.
“Thành Hạo, Chúc Mừng Năm Mới!”
…
Nếu như thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, như vậy, y cũng đã cảm thấy vĩnh hằng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...