Hình như phòng riêng của Diệp bị ma ám.
Mỗi khi về đến phòng, cô luôn có cảm giác như ngăn tủ của mình toả ra một sức mạnh hắc ám nào đó. Trong một ngày có trên dưới mười lần cô nhớ anh, nhớ cảm giác hoan ái cùng anh, nhớ đến mức ướt hết, và cùng lúc phải tìm cách ngăn cản bản thân sử dụng thứ đồ chơi người lớn đáng xấu hổ kia.
Mỗi khi chỉ có một mình trong phòng, cô đều ướt.
Trước khi đi làm, Diệp liếc ngăn tủ một cái rồi thở dài bỏ đi.
Cô thật sự nhớ anh.
Vì vậy, sau khi tan ca làm cô đã lén dùng thang máy nhân viên đi xuống tầng 60, núp trong khúc rẽ nhìn về phía cửa phòng của anh.
Cô không biết cô đang chờ đợi điều gì, nhưng sau khi tan làm đã là 11 giờ đêm mà Diệp vẫn quanh quẩn chỗ này nửa tiếng đồng hồ. Có lẽ cô đang mong đợi được nhìn thấy bóng dáng anh một lần nữa, dù chỉ là thoáng qua. Sau khi đợi được đúng nửa tiếng, quả nhiên cô thấy anh trở về phòng… nhưng lại về cùng một cô gái… Một cô gái quyến rũ.
Cô lấy tay bụm miệng, cố gắng khiến bản thân không gây ra tiếng động. Cô loáng thoáng nghe thấy họ nói chuyện nhưng lại không nghe rõ họ nói gì, chỉ nhớ lúc cô lén ngó đầu ra nhìn thì thấy cô gái kia đang quỳ xuống trước đũng quần của anh.
Cảm xúc của cô như vỡ oà, Diệp hoảng loạn chạy về phía thang máy dành cho nhân viên, tức tốc xuống hầm lấy xe và trở về nhà.
Trở về phòng, Diệp buồn tủi ngồi phịch xuống giường, một lúc sau lại đứng dậy soi gương. So với cô gái kia thì ai quyến rũ hơn nhỉ?
Cô cởi phắt áo ngoài của mình ra ném xuống đất, để lộ ra một chiếc áo ngực size lớn đen tuyền trông khá cổ hủ. Cô gái trong gương dáng người cao ráo, ngực đầy đặn, eo thon chân dài, da dẻ trắng nõn, vô cùng quyến rũ. Diệp vô thức đưa tay lên bóp lấy ngực mình.
A, thật mềm, thảo nào đàn ông lại thích chơi đùa với nó như vậy.
Cô tiếp tục cởi áo lót của mình, bộ ngực vì vậy mà bật ra khỏi áo, lắc lư, lộ ra vùng ngực trắng ngần cùng hai núm vú hồng nhuận.
“Ưm…” Cô rên khẽ khi bàn tay cô chạm tới điểm mẫn cảm trên ngực mình.
Ánh mắt cô liếc tới ngăn tủ kia.
Đột nhiên cô không còn do dự nữa. Cô lấy chiếc dương v*t giả ra, thoát y hoàn toàn và nhìn nó một cách buồn chán.
“Đàn ông đều chỉ nghĩ bằng thân dưới.” Cô hậm hực trách móc.
Không có dấu hiệu báo trước, cô đẩy dương v*t giả vào trong âm đ*o của mình, đẩy thật sâu khiến cơ thể cô phản ứng mãnh liệt bật ra một tiếng nấc khẽ. Vậy là cô đã được lấp đầy… nhưng tại sao lại thấy trống rỗng quá.
Cô nằm ngửa trên giường, một tay tiếp tục vân vê bầu ngực mình, một tay cầm đồ chơi không ngừng đâm vào rút ra. Nhưng việc này lại không hề thoả mãn như cô tưởng. Nó thực sự có mang lại cho cô chút khoái cảm, nhưng nó không thể sánh với những gì anh làm với cô đêm hôm đó. Có thể do cô thiếu kinh nghiệm trong việc này, có thể do cô thích được anh “phục vụ” hơn là tự thân tự cường như vậy.
“Không cần anh!” Diệp giận dỗi rên rỉ, đưa dương v*t kia chọc ngoáy phía trong mình.
“Không cần anh!” Cô lần này thao tác ngày một nhanh, mỗi chuyển động lại tạo ra những tiếng lép bép dâm dục ướt át.
Thế nhưng Diệp làm đến mức tay mỏi nhừ mà vẫn không đạt được mục đích.
Cô không lên đỉnh được.
Cô rút chiếc dương v*t giả ướt nhẹp ra khỏi âm đ*o, bối rối đến mức không biết phải làm thế nào.
Chẳng lẽ cô dùng sai cách?
Hôm sau khi tỉnh dậy đã là buổi trưa, Diệp thấy Trâm dậy còn sớm hơn mình, đang ngồi thẫn thờ trên sofa, hai tay ôm bụng.
Diệp hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Đau bụng.” Trâm đáp.
“Nghiêm trọng lắm không?”
Nghe cô hỏi nhưng Trâm không đáp lại. Diệp đi tới ngồi bên cạnh Trâm. Mất một lúc sau Trâm mới nói: “Hình như… hình như tớ có em bé.”
Diệp thoáng giật mình. Lúc này đang nghe chuyện của Trâm mà cô chỉ nghĩ đến việc mình làm mấy hôm trước, cô nhớ lúc đó họ làm việc kia thật trần trụi, chẳng có thứ gì bảo hộ cả. Có khi nào cô cũng…
Trâm lo lắng nói: “Mấy hôm trước, có đàn em trong ở chỗ làm tỏ tình với mình. Mình thì cũng khá thích cậu ta thôi, đẹp trai, tốt tính, giỏi nữa, cũng rất thấu hiểu lòng người. Nói chuyện với cậu ta khá vui.”
Trâm ngập ngừng đôi chút, sau đó nói tiếp: “Tuần trước có tiệc cuối tháng của công ti, mọi người rủ nhau đi ăn nướng, có uống rượu nữa.”
Diệp nghe Trâm kể, thoáng nhớ ra đúng có một hôm Trâm nói đi nhậu với công ty, sau đó cả đêm không về.
“Sau đó… sau đó mình hơi say, để cậu em kia dìu về. Nhưng cậu ta không biết địa chỉ nhà mình, mà mình thì say quá toàn nói nhảm không. Vậy là cậu ta đưa mình về nhà cậu ta ngủ tạm.” Trâm nuốt nước miếng kể tiếp: “Diệp cũng biết mình từng có nhiều bạn trai, đại khái là chuyện gì cũng làm rồi nên cũng không e ngại chuyện này cho lắm. Nên… nên khi cậu ta cởi quần áo mình… mình cũng không ghét bỏ. Vậy là… vậy là mình cùng cậu ta làm. Chỉ là hôm sau khi cậu ta tỏ tình với mình, mình lại chỉ nói với cậu ta không cần quá coi trọng đêm hôm qua, cứ coi như tình một đêm thôi, về sau chúng ta vẫn là bạn. Vậy là cậu ta thật sự rất tức giận liền bỏ đi, từ đó đến giờ ở chỗ làm thường tránh mặt mình.”
Trâm ỉu xìu ngồi một chỗ, hai tay vẫn sờ bụng: “Hai hôm nay cứ cảm thấy buồn nôn, bụng hơi đau. Có lẽ mình có em bé với cậu ta mất rồi.”
Diệp ngẫm nghĩ một lát mới cẩn thận nói: “Chuyện này không thể nói bừa được. Cậu mua que thử thai thử xem.”
Trâm như sáng tỏ: “Ừ, đúng ha! Khi nãy rối trí quá không nghĩ đến.” Sau đó cô nàng lại ỉu xìu: “Nhưng mà đi ra hiệu thuốc mua cái đó thật ngại chết.”
Ngay cạnh chỗ họ sống là một hiệu thuốc, trước giờ hai bên cũng quá quen thuộc với nhau, coi như là hàng xóm. Họ mà biết tin Trâm đi mua que thử thai thì chắc chắn không giữ nổi cái miệng bà tám không nữa.
Diệp nhẹ giọng an ủi: “Vậy thì hôm nay lúc mình đi làm sẽ tìm hiệu thuốc khác mua cho cậu. Giờ thì ăn cơm lấy sức đã, ok không?”
“Được được, hôm nay mình sẽ phụ cậu nấu.”
“Đau bụng thì để mình làm cho. Cứ ngồi nghỉ đi.”
Trâm toe toét cười: “Diệp là nhất! Nếu là đàn ông thì nhất định phải theo đuổi Diệp cho bằng được.”
“Đừng có trêu mình.” Diệp mắng yêu.
“Thật đó. Xinh đẹp đảm đang, ngực lại to thế kia…” Trâm cười gian ác.
“Nói nữa cho cậu tự nấu đấy.”
Trâm le lưỡi cười hì hì.
Sau khi ăn uống cùng nghỉ ngơi, Diệp soạn sửa rồi đi làm. Cô nghĩ lúc cô tan làm cũng là 11 giờ, sẽ không còn cửa hiệu thuốc nào mở. Vì vậy cô tạt vào một hiệu thuốc để mua luôn que thử thai mới đi làm tiếp. Về phần cô… mới ban đầu cô cũng muốn mua một chiếc để mình dùng, nhưng chắc cô và anh không thể nào trúng thưởng trong một đêm như vậy thôi chứ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...