Lời tác giả: Mọi người có biết mình lấy ý tưởng về toà HEAVEN 70 tầng ở đâu ra không:3
_____
Khi Diệp trở về nhà sau ca làm, cô thấy Trâm đang ngồi bóc bưu phẩm trên bàn.
Kiện hàng được mở ra, bên trong là một vật dài hình trụ, cầm vừa tay, màu hồng.
Trâm hớn hở vẫy tay với Diệp: “Diệp, về rồi đấy à? Nhìn xem đáng yêu hông?” Và cô nàng vẫy vẫy cái thứ màu hồng bắt mắt kia về phía Diệp.
“Cái gì đấy?” Diệp mờ mịt hỏi, trong đầu dần liên tưởng tới một thứ. Hình như nó là…
“dương v*t giả.” Trâm đáp. “Sex toy tớ mới mua.”
Thoáng chốc mặt Diệp đỏ bừng. Trâm thấy vậy cũng bật cười: “Haha, đúng là Diệp như tờ giấy trắng thật ý. Người như Diệp, luôn thức dậy đi ngủ đúng giờ, không rượu bia nhậu nhẹt với bạn bè, không ngủ qua đêm, cũng chưa từng chửi bậy câu nào, trong khi lớn lên lại xinh gái ngọt nước như vậy… thật đúng là hiếm gặp.”
“Cậu… tự nhiên nói gì vậy chứ.”
Trâm phẩy tay: “Thì nói sự thật mà. Ai đời chơi thân với nhau mà còn gọi tớ cậu nữa. Trâm này với ai cũng gọi mày xưng tao hết, riêng với Diệp lại không thể nào gọi mày xưng tao được. Ở nhà chửi bậy cũng sợ làm hư trẻ ngoan nữa.”
“Dù cậu có chửi, tớ cũng đâu có bị nhiễm.” Diệp cười.
“Cũng đúng nhỉ.” Trâm cười, “Nhưng mấy cái chuyện người lớn bậy bạ này thật quá khó mở lời với Diệp. Này là dương v*t giả, chạy bằng điện. Cho vào trong nó sẽ rung… Mua tặng Diệp đấy, chúc mừng sinh nhật! Diệp muốn thì cứ dùng thừ nhé. Lớn cả rồi, không có ai bên mình cũng cô đơn lắm.”
“Nói… nói cái gì vậy chứ. Ơ… hôm nay là sinh nhật mình?”
Trâm cười lớn: “Trời ạ, sinh nhật mình mà cũng quên nữa! Không ai gọi điện chúc mừng à?”
Hôm qua cô đi làm quên không mang điện thoại, tới lúc về phòng không để ý cầm luôn đi làm mà chẳng nhận ra nó đã hết pin từ lâu, kết quả là chẳng biết có ai gọi điện nhắn tin gì không nữa.
Trâm đi tới nhét chiếc dương v*t giả kia vào tay Diệp, không quên dặn dò: “Hai mươi lăm tuổi rồi, tập làm người lớn đi.”
Diệp đỏ mặt chạy biến vào phòng riêng, không để tâm những lời Trâm nói. Cô quẳng vật kia lên giường, tìm quần áo ở nhà để chuẩn bị đi tắm. Lúc trở lại phòng, Diệp bị thứ màu hồng đang lặng lẽ nằm trên giường kia thu hút toàn bộ sự chú ý, tâm trạng dường như thấp thỏm hơn một chút, vô thức khoá trái cửa phòng lại. Cô chưa bao giờ che giấu điều gì, vì vậy có lẽ đây là lần đầu tiên cô phải bấm vào chốt khoá trái cửa…
Cô tới gần giường, cầm vật màu hồng kia lên ngắm nghía nó thật cẩn thận. Từng kí ức về người đàn ông kia lướt qua, cơ thể Diệp trong vô thức có biến chuyển. Cô lo lắng sờ thử, phát hiện ra phía dưới mình ướt sũng rồi…
Cảm giác bồn chồn chưa từng có, Diệp một lần nữa chạy lại kiểm tra chốt cửa, sau đó mới quay về ngồi trên giường.
Cô cứ ngồi đơ như vậy hết vài phút, sau đó, cô vén váy ngủ của mình lên, cởi chiếc quần lót xinh xắn của mình ra. Hiện tại cô đang ngượng đến mức hai má đỏ bừng, dù cho chẳng có ai trong phòng cả!
Sau cùng vì quá ngượng, cô không tài nào tiếp tục cái hành động nhét vật kia vào chỗ thầm kín như dự định. Cô mặc lại quần, cất vật kia vào ngăn tủ rồi đi ngủ.
oOo
Hôm sau, Đăng tỉnh dậy trong một trạng thái hết sức tồi tệ. Ngày hôm qua thức dậy anh sảng khoái bao nhiêu thì hôm nay mệt mỏi cùng bực bội bấy nhiêu.
Cuộc đời anh sống độc thân cũng đã quen, cảm thấy gái gú chỉ là phù du mà thôi, vậy mà hôm qua anh như được tháo dây xích làm càn, làm tới nghiện, tới nỗi hôm nay không được xxoo liền cảm thấy thiếu thốn vô cùng.
Nhìn sang bên cạnh trống rỗng, anh lôi chiếc ảnh hôm qua ra chụp cô để ngắm nghía, tiện thể tự xử một lượt cho bõ nhớ nhung. Xong xuôi, anh nằm nghĩ ngợi về việc tại sao cô gái hôm qua lại xuất hiện ở trước cửa phòng anh…
Chẳng lẽ cô gái đó chỉ là người của bọn khốn muốn lợi dụng anh?
Nhưng người quyết định ăn cô chính là anh cơ mà…
Dù sao trong lòng cũng có khúc mắc, anh bực bội cả một ngày. Buổi tối khi được bên đối tác mời khách, ban đầu anh cũng chẳng có tâm trạng để đồng ý nhưng vì nghĩ có thể gặp cô ở đâu đó nên anh chấp nhận.
Tất nhiên là anh không có vận may gặp cô khi anh muốn như vậy, nhưng anh lại nảy ra một suy nghĩ khác. Lúc ngồi trên bàn tiệc, luôn có một hai cô gái xinh đẹp hữu tình hữu ý mà cọ cọ chân về phía anh. Anh đã quá quen thuộc với chuyện này, phần lớn là anh sẽ cảm thấy vô cùng ghét bỏ, nhưng hiện tại anh chợt muốn thử một lần xem sao. Coi cái tình trạng của anh cả ngày hôm nay thì rõ ràng là anh thiếu hơi gái mà!
Vậy là anh dẫn cô nàng trông có vẻ xinh nhất kia về phòng.
Nhưng đến trước cửa phòng, anh nhìn cô gái quyến rũ đang ôm cánh tay mình bên cạnh, rồi nhìn cái đũng quần phẳng lặng của mình, anh hỏi cô ta: “Anh thấy hình như mình không hợp nhau lắm?”
Cô nàng cười yêu mị, kiễng chân lên nhẹ mút lớp da khoẻ khoắn ở cổ anh, cắn nhẹ tai anh thì thầm trong rên rỉ: “Lên giường đi rồi anh sẽ biết.”
Anh trầm mặc.
Khi ngửi thấy mùi hương nước hoa nồng nặc trên người cô ta anh chợt nghĩ về cô gái của anh. Khi làm tình cùng cô anh ngửi thấy một mùi hương vô cùng dễ chịu, khiến bản thân khoan khoái vô cùng.
Cô nàng thấy anh không phản kháng liền bạo hơn, một tay đưa lên xoa nắn đũng quần của anh.
Nhưng lạ là đũng quần của anh không có biến chuyển gì cả.
Anh đẩy cô ta ra, có vẻ chán nản nói: “Thật sự không hợp nhau. Em về đi, anh ngủ trước. Có gì anh sẽ liên lạc sau.”
Dường như cô nàng không muốn cam chịu, hôm nay quyết tâm muốn lên giường với vị tổng giám đốc đẹp trai nhiều tiền này nên cô ta mạnh bạo tháo thắt lưng của anh, kéo khoá quần anh xuống nhanh đến mức anh không kịp phản kháng vì còn đang mải suy nghĩ. Cô ta nhanh chóng chạm tới dương v*t đang yên ngủ của anh, quỳ xuống sàn và chuẩn bị ngậm lấy nó nhưng lập tức bị anh đẩy ngã xuống sàn.
“Em làm cái gì thế? Đây là hành lang đấy. Em không có chút tự trọng nào à.” Anh bực bội kéo khoá quần của mình lại.
“Có tự trọng anh cũng đã không dẫn em về đây. Nếu anh ngại hành lang thì chúng ta vào phòng.” Cô ta vẫn đương nhiên nói.
Bản chất của anh vốn là một người lịch sự nên chẳng buồn mắng chửi cô, chỉ bảo cô về đi rồi nhanh chóng chạy vào phòng, khoá cửa.
Xem ra từ lúc gặp cô nàng kia, sinh lý của anh gặp vấn đề lớn mất rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...