Beatrix Morris đến lúc chín giờ, Gwen nắm tay Papa đứng trước cửa tòa lâu đài để cùng đón ông.
Cậu duy trì nụ cười trên môi, đôi mắt to lại không chút ý cười, nó cứ nhìn chằm chằm vào chiêc xe Roll Royce xám thẳm trước cổng.
Cửa xe mở tung ra, người đầu tiên bước xuống là một Thư tính rất xinh đẹp với mái tóc màu đay.
Khác với Papa xinh đẹp một cách ôn nhu thì Beatrix lại xinh đẹp theo cách rất diễm lệ, đôi mắt phượng hẹp dài, nốt ruồi đỏ ngay khóe mắt càng khiến ông trở nên phong tình hơn.
“Fay...”.
Beatrix vừa rời xe đã lao vào ôm chặt lấy bạn thân, ông nhảy dựng lên, hệt như một đứa con nít mới được quà.
Fay dịu dàng choàng tay ôm lấy Beatrix, vỗ vỗ lưng bạn thân mấy cái ra chiều an ủi.
“Nào nào...!mới hơn hai năm thôi chữ mấy”.
“Hu hu, tại cái lão già chết tiết kia, một mình lão ta làm lỗi thôi chứ có phải cả hai đâu, vậy mà cũng kéo theo tớ, trốn chui trốn nhủi như con chuột khắp nơi á”.
“Cậu dám gọi Charles là lão già á, không sợ anh ta giáo huấn cậu sao?”.
Fay cười khẽ, thầm nghĩ rằng chả lẽ cậu ta không nhớ rằng căn nguyên của lỗi lầm đó chính là cậu ta sao? Quậy tung cả kho thuốc quốc gia, còn xém phá hỏng thành quả nghiên cứu của Dược vương Azure Evans nữa chứ!
“Lão ta dám, ế từ từ, cháu yêu của tôi đâu, nhóc ấy đâu rồi”.
Beatrix vuốt vuốt cái mũi đỏ của mình, ông xoay đầu tìm kiếm xung quanh.
Chợt thấy cậu nhóc đứng nép sau người Fay, biểu tình của Beatrix rạng rỡ hẳn lên.
Ông buông bạn thân, nhào về phía sau bế bổng Gwen mà bất chấp sự kinh ngạc tột cùng của cậu.
“Ôi, Gwen bé bỏng của tôi, con lớn quá rồi này, càng ngày càng đáng yêu nữa chứ!”.
Beatrix xoay Gwen vài vòng rồi đặt xuống, hôn vài ngụm lên đôi má hồng hào của cậu.
Biểu tình của Gwen có chút cứng ngắc, cậu biết ngay mà, cái người này lúc nào cũng quá khích khi gặp cậu hết á.
“Mà quên nữa, Henry, con xuống đây, đừng có ngồi thừ trên xe nữa, xuống nhanh lên để chào chú Fay và anh Gwen này!”.
Lúc này Beatrix mới nhớ tới sự tồn tại của con trai mình, ông ngoái đầu, gọi với vào xe.
“Vâng, thưa Papa”.
Thanh âm trong vắt vang lên, tuy còn sặc mùi trẻ con nhưng đâu đó vẫn thoáng theo sự nghiêm túc.
Gwen tò mò nhướng người nhìn ra sau Beatrix, cậu muốn xem thử vị công tử mệnh danh là thiên tài của dòng họ Morris, người sau này sẽ trở thành một Thống tướng tối cao là ai.
Không phụ sự mong đợi của Gwen, Henry Morris chậm rãi bước xuống xe, khuôn mặt tròn trình đáng yêu nhưng lại chứa đầy sự nghiêm túc, mái tóc đen tuyền cắt ngắn áp vào trán, khoác trên mình một bộ ghi lê màu xám đen cắt may tinh xảo, cậu thong dong bước xuống như một vương tử vạn người chú mục.
“Chào chú Fay, anh Gwen”.
Cúi đầu đầy lễ nghi, Gwen trừng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt, trong thâm tâm lại muốn phì cười.
Nhìn dáng vẻ non nớt nhưng cố làm ra vẻ nghiêm cẩn của Henry, rốt cuộc Gwen không nhìn được mà nhếch môi cười khẽ.
“Chào cháu, Henry!”.
Fay gật đầu, rồi nói tiếp.
“Chúng ta vào nhà đi, đừng đứng đây nói chuyện nữa”.
Khi vào nhà, Fay xua tay dặn người hầu mang hai đứa trẻ vào phòng khác để tránh làm phiền lúc ông và Beatrix nói chuyện.
Gwen cũng rất ra dáng một người chủ nhà, cậu đủng đĩnh đi trước, giới thiệu kỹ càng bản thân cho cậu nhóc đi sau.
“Tên đầy đủ của anh là Gwen Strauss, em có thể gọi anh là anh Gwen hoặc Gwen cũng được.
Anh bảy tuổi, em năm nay năm tuổi đúng không?”.
“Vâng”.
Trầm tĩnh đáp lại.
“Chúng ta vào phòng anh chơi nhé, phòng anh có rất nhiều món đồ chơi”.
Gwen tỏ vẻ hào phóng, cậu mở cửa phòng, dắt cậu nhóc nghiêm túc phía sau đi vào.
Henry bước cẩn thận vào phòng, cậu nhóc ngồi xuống chỗ chiếc thảm lông cừu đặt giữa phòng, tỉ mỉ đánh mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng rất dễ thương, hệt như phòng của em họ Thư tính của cậu.
Một chốc sau, trong phòng xuất hiện cảnh tượng hai cậu nhóc siêu đáng yêu đối mặt trừng trừng nhìn nhau.
Gwen là vì suy nghĩ tìm tòi đối thủ tương lai, còn Henry chẳng qua là vì sinh ra đã thế.
Gwen buông mắt, cậu nghĩ nếu như cậu không đeo bám Henry như nguyên chủ thì chắc hẳn cậu ta sẽ không ghét cậu đâu ha.
Nghĩ xong cậu lắc đầu, quay lưng ngồi trên ghế bành, cầm lấy quyển sách trên kệ xuống để đọc, tạm bỏ mặc tên nhóc đang hiện diện chung chỗ với cậu.
“Nếu chán em có thể lấy đồ chơi đặt ở góc để chơi hoặc sách trên kệ để đọc”.
Henry khó hiểu nhìn dáng vẻ xa cách của Gwen, những chẳng lâu sao cậu lại bị dời chú ý, đôi mắt chằm chằm nhìn vào quyển sách bìa hoa văn cổ điển đang được người đối diện cầm trên tay.
“Lịch sử về những dòng Mana cổ xưa phần 2?”.
Gwen nghe thanh âm liền ngẩng dậy, cậu hướng mắt nhìn về tên nhóc mới cất tiếng.
“Em cũng biết quyển này?”.
“Có xem nhưng chỉ mới phần 1, không tìm được phần 2”.
Gương mặt nghiêm túc bỗng sáng lên.
Trong phút chốc Gwen như có cảm giác mắt tên nhóc đang lấp lánh.
Cậu dở khóc dở cười.
“Khi đọc xong anh sẽ gọi người mang qua cho em”.
Quên khuấy đi mất là thằng nhóc trước mặt này mới năm tuổi thôi mà
“Cám ơn”.
Tên nhóc có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Đứng dậy nhìn sơ qua sách nằm trên kệ, lẩm bẩm một hồi rồi vươn tay chọn lấy quyển sách ‘Nguyên tắc cơ bản của việc vận hành Mana’.
Nhưng do quyển sách quá cao, Henry lại chỉ mởi là một đứa trẻ năm tuổi bé tí nên cho dù có với đến mấy thì vẫn không chạm tới quyển sách được.
Gwen thú vị nhìn cảnh tượng một cái củ cải trang đang nhón gót kia mà, nhưng chỉ một chốc lại ôm tim nhìn ánh mắt xoe tròn hướng tới mình xin giúp đỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...