Lâm Duyệt Vi: "......"
Nàng đang muốn lặng lẽ lau nước mắt, xem như giấc mộng này chưa từng phát sinh qua, trước mắt bỗng vọt tới một trận bạch quang, giống trong mộng như đúc.
"Duyệt Vi? Làm sao vậy?" Giọng Cố Nghiên Thu mang theo vài phần khàn khàn nổ tung bên tai.
Động tĩnh nàng đấm giường quá lớn, nên đánh thức Cố Nghiên Thu.
Lâm Duyệt Vi: "!!!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lâm Duyệt Vi lập tức nhấc chăn lên trùm qua đầu, không cho đối phương nhìn đến mắt nàng.
Từ sau khi gặp được Cố Nghiên Thu, những lần khiến Lâm Duyệt Vi xấu hổ nhất trong nhân sinh đang không ngừng tăng trưởng.
Nếu nói vừa rồi Cố Nghiên Thu còn hơi mơ hồ, thì hiện tại cô đã hoàn toàn thanh tỉnh, cô còn cho rằng đối phương gặp ác mộng, bèn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Duyệt Vi cách một lớp chăn.
Lần trước Lâm Duyệt Vi gặp ác mộng được dỗ dành là vào mười năm trước, Cố Nghiên Thu hành động như vậy làm nàng cảm thấy mười phần không khoẻ, nhưng lại khiến lòng nàng nảy sinh một tia thân cận quỷ dị từ đáy lòng, cũng không muốn bàn tay đang vỗ về nàng rời đi.
Bởi vì đang vào mùa hè, nên tấm chăn hai người dùng hơi mỏng, xúc giác hết sức rõ ràng, Lâm Duyệt Vi cắn răng một cái, ở trong chăn run lên như bị lạnh.
Cố Nghiên Thu càng kiên định với suy đoán nàng gặp ác mộng, cánh tay cô vòng ra phía trước, nhẹ ôm lấy eo Lâm Duyệt Vi, kéo nàng vào lòng, ôn nhu nói: "Đừng sợ, chị ở đây."
Lòng ngực ấm áp, trong nháy mắt Lâm Duyệt Vi như bị thất lạc, nàng bất động thanh sắc mà né tránh ra xa một chút.
Cố Nghiên Thu có bạn gái, nàng không thể vô sỉ như thế.
Cố Nghiên Thu nhận thấy nàng có động tác tránh thoát, ngón tay gần như không thể phát hiện giữa chặt một chút, rồi lập tức buông ra.
Mắt Lâm Duyệt Vi đã hết ướt, nàng từ trong chăn chui ra, lấy di động nhìn thời gian, nàng mới ngủ có hơn mười phút, Lâm Duyệt Vi: "......"
Hơn mười phút mà có thể mộng ra được như vậy đúng là phục.
Lâm Duyệt Vi nói: "Cảm ơn chị."
"Không cần khách khí."
Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, Cố Nghiên Thu đang gối trên một bên khuỷu tay, tóc đen buông xuống, dưới ánh đèn ấm áp, mắt phượng môi đỏ, da trắng như ngọc, xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Cố Nghiên Thu luôn khiến Lâm Duyệt Vi kinh tâm động phách như vậy, nàng gian nan mà dời đi tầm mắt, ngáp một cái, thuận thế quay sang hướng khác, nhắm mắt nói: "Thật sự phải ngủ."
"Ừm, ngủ ngon."
Mặc dù đã tắt đèn, nhưng Lâm Duyệt Vi vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Cố Nghiên Thu dừng lại trên mặt nàng một lát, lúc sau thì không còn nữa.
Người bên cạnh truyền đến tiếng hít thở vững vàng, tâm lực Lâm Duyệt Vi rõ ràng đều mệt, nhưng lại không ngủ được, nàng sợ đánh thức Cố Nghiên Thu, chịu đựng xúc động trằn trọc xem mình giống như bị đóng đinh vào thập giá.
Nửa giờ sau, Cố Nghiên Thung ngủ say lại phạm vào bệnh cũ, Lâm Duyệt Vi còn chưa ngủ, bèn mở đèn, đi theo Cố Nghiên Thu ở trong phòng đi tới đi lui, miễn cho cô té ngã hoặc là chạy tới chỗ nào khác.
Chắc có lẽ bởi vì Cố Nghiên Thu chưa từng ngủ ở phòng này, nên cô không tìm thấy đường xuống lầu, đi bộ một hồi thì ngồi trở lại giường.
Lâm Duyệt Vi đột nhiên nhớ lại một chuyện, lần đầu tiên nàng tới Cố trạch, cùng từng ngủ cùng Cố Nghiên Thu.
Trước đó Cố Nghiên Thu rõ ràng ngủ trên ghế nằm, buổi sáng tỉnh lại thì cùng nàng chung chăn gối, lúc ấy Cố Nghiên Thu trông rất kinh ngạc, có lẽ cô cũng biết chính mình đã mộng du.
Nghĩ đến Cố trạch, Lâm Duyệt Vi không thể tránh né mà nghĩ tới buổi tối hôm ấy, cũng nhớ luôn chuyện nàng lưu lại một dấu hôn trên xương quai xanh Cố Nghiên Thu, đó hẳn là lần hai người tiếp xúc thân mật nhất.
Nàng ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Cố Nghiên Thu đang mộng du rũ đầu xuống, môi lúc đóng lúc mở, không biết đang nói cái gì.
Chờ nàng nhắm mắt lại sắp ngủ, Lâm Duyệt Vi để cô ngã xuống giường, nội tâm nàng không ngừng giao chiến, chăm chú nhìn đôi môi đỏ của đối phương gần trong gang tấc chừng hai phút, nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu.
Lúc nàng sắp dán môi lên nơi ấy, Cố Nghiên Thu bỗng mở bừng mắt.
Lâm Duyệt Vi bật ngửa ra sau vì hoảng sợ, nếu không phải tay mắt lanh lẹ mà bắt được góc giường, suýt nữa thì té lăn quay xuống giường.
Lâm Duyệt Vi kinh hồn phủ định, nhìn lại Cố Nghiên Thu, thì phát hiện đối phương đã hoàn toàn ngủ rồi, cô đang nghiêng đầu, còn ngủ đến rất ngon, hoàn toàn không biết trong lúc vô ý cô đã gây ra họa gì.
Lâm Duyệt Vi dùng mu bàn tay lau một chút mồ hôi, căm giận mà nhẹ nhàng bấm vào đôi môi đỏ hồng của Cố Nghiên Thu, hù chết nàng.
Lâm Duyệt Vi bị cô quấy phá một trận, rốt cuộc cũng không dám mạo phạm, nàng nghĩ đây hẳn do trời cao cảnh cáo nàng, nhắc nhở nàng cách xa Cố Nghiên Thu một chút.
Lâm Duyệt Vi luôn có lối hành xử như sấm rền gió cuốn, muốn thì nhất định sẽ tranh thủ nắm giữ nó, đáng tiếc tình yêu không phải như vậy, nó giống như gió, lại vừa giống như mưa, ảnh hưởng tới bạn sâu sắc vô cùng, nhưng bạn vĩnh viễn không có cách nào khống chế nó trong tay.
Từ sau khi thích Cố Nghiên Thu, trong lòng nàng như có trăm mối tơ vò, lúc nào cũng suy đoán đủ điều, mỗi một lần đều rối rắm nghĩ đến Cố Nghiên Thu rốt cuộc có thích nàng hay không, giữa hai người có khả năng hay không, chung quy lại suy nghĩ: Mình rốt cuộc có nên tiếp tục thích nàng hay không?
Lâm Duyệt Vi rất ghét cảm xúc này, thậm chí tư tưởng phán đoán đều bị người chi phối, Cố Nghiên Thu lần này xuất ngoại có rất nhiều loại khả năng, không nhất định bởi vì bạn gái, nhưng trong tiềm thức Lâm Duyệt Vi luôn ám thị cô đã có bạn gái, cô không thể ở cùng nàng đâu, từ bỏ đi, quay về làm chính mình đi.
Nhưng cũng như Giang Tùng Bích từng nói, mỗi lần nàng đều hạ quyết tâm, hơn nữa tin tưởng vững chắc mình có thể làm được.
Giây tiếp theo, chỉ cần Cố Nghiên Thu xuất hiện ở trước mặt nàng, dù chỉ là một câu nói, đều có thể khiến hàng phòng thủ nàng vất vả tạo nên thành thùng rỗng kêu to, dễ dàng mà rảo bước tiến vào lòng nàng.
Nàng thần hồn điên đảo, trơ mắt nhìn chính mình bị Cố Nghiên Thu nắm trong tay bằng một sợi dây vô hình, nghiêng ngả lảo đảo, nghĩa vô phản cố mà bước đến bên cô.
Không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Trong kế hoạch nhân sinh của Lâm Duyệt Vi không hề có sự xuất hiện của Cố Nghiên Thu, cho dù là có, nhưng cũng nên xuất hiện vào mười năm sau, mà không phải bây giờ.
Nàng nói Cố Nghiên Thu là lão cán bộ, kỳ thật nàng mới chính là lão cán bộ, nàng phải làm từng bước, đối với hết thảy mọi lo âu tình cảm quấy rầy kế hoạch của mình thật sự không biết giải quyết ra sao.
Lâm Duyệt Vi trong bóng đêm lại hạ quyết tâm lần nữa.
Cố Nghiên Thu ngủ ngon lành, tựa hồ đang mơ một giấc mộng đẹp, xoang mũi phát ra một loại thanh âm rất đáng yêu.
Lâm Duyệt Vi vừa nghe thấy, đã cảm giác bức tường trong lòng rõ ràng đang dần dần sụp đổ: "......"
Lâm Duyệt Vi hít sâu một hơi, Cố Nghiên Thu lại dùng độ đáng yêu đó giết chết nàng, nàng nhất định phải nhịn xuống.
***
"Tối hôm qua chị mộng du sao?" Buổi sáng vừa thức dậy, Cố Nghiên Thu đã lập tức hỏi.
"Mộng."
Cố Nghiên Thu nhìn thẳng vào một lát, thấy môi Lâm Duyệt Vi không hề có điểm khác thường, nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần cô không loạn gặm, thì đã vạn sự đại cát rồi.
"Chị mộng du đã làm gì sao?"
"Ở trong phòng đi vài vòng, rồi lên giường ngủ, không làm gì."
"Vậy chị trở về phòng rửa mặt."
"Ừm." Khi Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu nói chuyện với nhau, toàn bộ quá trình đều không dám nhìn vào mắt cô.
Lúc Cố Nghiên Thu đi tới cửa thì quay đầu lại, tựa hồ thấy gì đó khác lạ, nhíu nhíu mày hỏi: "Bữa sáng em muốn ăn gì?"
"Tùy chị, em không kén ăn."
"Ừm."
Hai người dậy sớm giao lưu phảng phất như trở về điểm xuất phát, tử tế cẩn thận, tựa hồ lại hơi bất đồng, Cố Nghiên Thu mang một bụng nghi vấn, lúc nấu bữa sáng còn thất thần, bị lò nướng làm phỏng ngón tay.
Lúc Lâm Duyệt Vi sửa soạn xong xuống lầu, Cố Nghiên Thu đang tay đặt ở dưới vòi xả nước, trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện sự đau đớn.
Lâm Duyệt Vi nhìn Cố Nghiên Thu đưa lưng về phía nàng ở phòng bếp hồi lâu, hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không cẩn thận bị phỏng, không sao." Cố Nghiên Thu cắn môi.
Lâm Duyệt Vi nghe được tiếng cô xuýt xoa, lòng vốn đang kiên định bất giác nảy sinh dao động, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, bước vào bên trong, "Cho em xem một chút."
Làn da Cố Nghiên Thu rất trắng, hơi chạm nhẹ một chút đã đỏ hồng, lần này bị phỏng xem ra không nhẹ, phần lưng ngón tay sưng đỏ, mơ hồ sắp có dấu hiệu nổi bọt nước.
Ngón tay Lâm Duyệt Vi chạm vào một chút, còn chưa hỏi có đau hay không, lông mày Cố Nghiên Thu đã nhíu chặt biểu đạt sự đau đớn.
Lâm Duyệt Vi hiểu rõ, thổi thổi nhẹ lên ngón tay cô: "Chắc phải thoa thuốc, hòm thuốc trong nhà đặt ở chỗ nào?"
Cố Nghiên Thu vì nghe nàng tự nhiên buột miệng thốt ra hai chữ "Trong nhà" mà sung sướng cong khóe môi.
Lâm Duyệt Vi khẽ ngẩng đầu đã thấy cô cười đến ôn ôn nhu nhu, có hơi ái muội, tâm lỡ một nhịp đồng thời không quên nhẹ trách mắng: "Cười cái gì, hòm thuốc đâu?"
Cố Nghiên Thu bị nàng giáo huấn đến thập phần vui vẻ, càng không nhịn được cười, nói: "Ở phòng khách, trên tủ TV, dưới chồng tạp chí." Thuận tiện cho Lâm Duyệt Vi nhấc ngón tay cô lên một chút.
Lâm Duyệt Vi đặt chồng tạp chí sang một bên, nhắc lên hòm thuốc, quay đầu lại đi tìm Cố Nghiên Thu, nhưng không thấy người đâu.
"Chị ở chỗ này." Cố Nghiên Thu đã tự giác ngồi trên sô pha, lắc lắc hai ngón tay bị phỏng, chờ Lâm Duyệt Vi thoa thuốc cho cô.
"......" Lâm Duyệt Vi nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Sao nàng cứ cảm thấy phong cách của Cố Nghiên Thu mỗi ngày một khác, bây giờ lại có hơi giống ......!Lâm Duyệt Vi còn chưa nghĩ đến từ hình dung thích hợp, thì Cố Nghiên Thu lại xuýt xoa: "A --"
Lâm Duyệt Vi vội thu hồi suy nghĩ, ngồi xổm xuống trước mặt cô bôi thuốc.
Cố Nghiên Thu nghiêng đầu khóe môi hiện ý cười khó có được.
Lâm Duyệt Vi cất hòm thuốc, nói: "Bữa sáng làm xong chưa?"
"Còn thiếu một chút."
"Để em làm, chị cởi tạp dề ra cho em."
Cố Nghiên Thu dùng một bàn tay cố sức mà cởi, ngón tay thon dài linh hoạt ngày thường đã phản bội cô, động tác vô cùng vụng về, Lâm Duyệt Vi nhìn không nổi nữa, "Để em làm."
Cố Nghiên Thu xin lỗi mà cười cười.
Lâm Duyệt Vi chỉ thấp hơn Cố Nghiên Thu một chút, đứng chung một chỗ thì tầm mắt cơ hồ ngang hàng, Lâm Duyệt Vi nhìn vào mắt cô, tay vòng đến cổ sau, giúp cô cởi tạp dề ra, lại vòng đến sau eo, tháo nút thắt ra, tạo thành một tư thế ôm, cằm Cố Nghiên Thu gối lên vai nàng, ở góc độ Lâm Duyệt Vi nhìn không thấy tinh tế mà ngửi lấy hơi thở trên cổ nàng.
Mỗi người đều có hương vị độc đáo của riêng mình, không phải mùi thơm của cơ thể cũng không phải ngày một ngày hai có thể tạo thành, tương truyền chỉ có người yêu thân mật nhất mới có thể nghe thấy.
Hai tay Lâm Duyệt Vi rũ ở bên người, một cử động nhỏ cũng không dám, hỏi: "Tối hôm qua chị ngủ không ngon sao? Sao lại mệt mỏi vậy?"
"Có một chút."
"Vậy có muốn ngủ thêm một lát không?"
"Chị còn tưởng em sẽ nói cho chị dựa vào thêm một hồi."
"Hả?"
"Giường không mềm mại như người em." Cố Nghiên Thu nhàn nhạt mà nói, tiếng nói như dòng suối mát lạnh, ngẫu nhiên nói những lời không đứng đắn lại có vẻ nghiêm trang, phảng phất như đang cùng Lâm Duyệt Vi thảo luận xem đám mây nào trên bầu trời hôm nay có hình dạng gì, hoàn toàn không có gì khác biệt.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cái gì mềm? Mềm cái gì chứ? Nàng rốt cuộc nên hiểu sai hay không nên hiểu sai?
Cố Nghiên Thu dùng cánh tay hoàn hảo không tổn hao gì ôm lấy nàng, "Cho chị chợp mắt một lát."
Lâm Duyệt Vi chân tay luống cuống mà đứng hình tại chỗ, cả người đều là một mảnh hỗn độn.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Nghiên Thu: Nhìn như bình tĩnh kỳ thật hoảng đến sợ, mọi người không ai phát hiện tay tôi đang run sao?
Lâm Duyệt Vi: Tui là ai? Đây là đâu? Tui đang làm gì vậy? Tối hôm qua còn nói tuyệt đối không thể yêu đương, tổn thọ quá đi, lão bà chủ động thả thính tui, a a a, huhu tui đi chết đây
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...