Nàng vọt vào quá nhanh, mém tí ngã vào lòng Cố Nghiên Thu.
May mắn đúng lúc vừa đứng vững chân, nhưng trong khoảng thời gian 0,01 giây ấy, Lâm Duyệt Vi tâm niệm xoay chuyển, thuận thế tự "Quăng ngã" chính mình vào lòng Cố Nghiên Thu, để Cố Nghiên Thu giang rộng đôi tay ôm nàng vào lòng.
"Không có việc gì đi?"
"Không có việc gì." Lâm Duyệt Vi nghe mùi sữa tắm trên người Cố Nghiên Thu, "Phản ứng trì độn" mà đứng thẳng dậy, chạm phải ánh mắt Cố Nghiên Thu cao hơn nàng một chút.
Dạo gần đây mỗi khi hai người không thể hiểu được mà chạm phải ánh mắt nhau, thì giữa cả hai sẽ bất chợt sinh ra một loại không khí lưu chuyển mập mờ.
Cố Nghiên Thu dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của Lâm Duyệt Vi, cảm giác mặt nàng đang dần dần phóng đại trước mặt cô.
Cố Nghiên Thu nhìn thấy nàng trong mắt cô càng ngày càng rõ ràng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hơi thở ấm áp của Lâm Duyệt Vi quét tới mũi sườn cô, khi cách cánh môi Cố Nghiên Thu gần trong gang tấc thì ngừng lại, đếm lấy từng cọng lông mi thật dài của Cố Nghiên Thu đang khẽ run.
Cố Nghiên Thu chậm chạp không chờ được đến xúc cảm trong dự đoán, vội mở bừng mắt.
"Chị bình thường hay dùng thuốc mọc lông mi à?" Biểu tình Lâm Duyệt Vi thoạt nhìn rất giống chỉ thật sự tò mò về lông mi của cô mà thôi.
"Không có." Cố Nghiên Thu giữa khoảng cách gần như thế nói chuyện cùng nàng.
"Sao lại vừa cong vừa dài vậy?"
"Đại khái do di truyền, lông mi mẹ chị cũng rất dài."
"Em không được dài như vậy." Lâm Duyệt Vi hâm mộ nói.
"Của em khá dày, thoạt nhìn còn rất đậm, giống như kẻ mắt vậy."
"Phải không?"
"Ừm."
Lâm Duyệt Vi xem như không có việc gì mà kéo ra khoảng cách, đi toilet tìm gương.
Mày Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng nhăn lại.
Đây hết thảy đã thoát khỏi sự khống chế của cô.
Trong kế hoạch ban đầu của Cố Nghiên Thu, cô tính tuần tự dần dần, lặng yên âm thầm không một tiếng động mà tiến vào cuộc sống của Lâm Duyệt Vi, trước đó, kế hoạch của cô đã thành công nhận được một cái ôm ấm áp từ Lâm Duyệt Vi, nhưng chính lần mộng du đêm qua đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của cô.
Lần đầu tiên Lâm Duyệt Vi biểu hiện ra sự cường thế tuyệt đối, sau đó còn cố ý vô tình thân cận cô, chợt lạnh chợt nóng, khiến cô không hiểu được tình huống.
Phiền toái nhất chính là đoạn mộng du ấy, cô hoàn toàn không nhớ được gì, Cố Nghiên Thu không biết toàn cảnh sự tình, căn bản không thể đưa ra suy đoán chính xác, xem rốt cuộc Lâm Duyệt Vi đang có ý định gì.
"Duyệt Vi." Cố Nghiên Thu dựa vào khung cửa gọi nàng.
"Huh?" Lâm Duyệt Vi trong gương đang híp một con mắt, con mắt còn lại chỉ mở hé một nửa, ra dáng ra hình mà chăm chú soi gương đếm lông mi, chẳng sợ dùng thị lực của nàng, căn bản không thấy rõ lông mi, nhưng nàng vẫn đếm đến vui vẻ vô cùng.
"Em có thể nói cho chị...chị biết rốt cuộc tối hôm qua chị đã làm gì không?"
"Chị vẫn muốn trả lại cho em à?" Lâm Duyệt Vi chỉ mắt nhắm mắt mở, khóe môi khẽ cong, nhìn cô mỉm cười.
"Đúng vậy." Cố Nghiên Thu trả lời.
"Vậy lợi tức tính như thế nào?" Lâm Duyệt Vi lại hỏi.
"......" Cố Nghiên Thu hơi hơi trợn to mắt, thế mà còn có lợi tức?
Lâm Duyệt Vi vặn mở vòi nước, thấm ướt tay, bơm nước rửa tay vào lòng bàn tay, nhẹ xoa đều đều trên tay, xoa tới khi ra bọt trắng đầy tay, vừa rửa lại bằng nước, vừa không nhanh không chậm mà nói: "Không phải chị nói muốn trả lại cho em sao? Sao lại không tính lợi tức?"
"......!Vậy em muốn tính lợi tức như thế nào thì cứ tính lợi tức như vậy đi." Cố Nghiên Thu dừng một chút, đồng ý.
"Chị nghe lời em như vậy à?"
"......"
Lâm Duyệt Vi tắt vòi, vẫy vẫy nước trên tay, cũng không cần khăn lông lau khô, cứ như thế rời khỏi toilet, ngồi lên trên giường, ngoắc ngón tay với Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu cau mày tiến lại.
Ngón tay mảnh mai của Lâm Duyệt Vi phủ lên giữa lông mày cô, tinh tế vuốt phẳng hàng lông mày đang nhăn lại của đối phương, xem ra chuyện này xác thật đã tạo thành bối rối rất lớn trong lòng cô.
Lâm Duyệt Vi sống hơn hai mươi năm cuộc đời, chưa từng gặp qua người nào giống Cố Nghiên Thu như vậy, chỉ bởi vì những chuyện mình làm trong lúc không thanh tỉnh, mà tranh cướp muốn chịu trách nhiệm.
Nếu đổi lại là một người khác, cô cũng sẽ làm như vậy sao?
Sẽ đi? Cô luôn là một người tốt như thế mà.
Lâm Duyệt Vi nghĩ đến đây lại cả kinh, bắt đầu từ khi nào, mà hình tượng Cố Nghiên Thu trong lòng nàng càng ngày càng chính diện lập thể như thế này.
Lâm Duyệt Vi mới vừa rửa tay xong, ngón tay ướt lạnh, nhưng dừng lại trên ấn đường Cố Nghiên Thu lâu đến tản nhiệt, dưới ánh đèn sáng rực, Cố Nghiên Thu lui về sau một bước nhỏ, cùng đầu ngón tay nàng tách ra.
Lâm Duyệt Vi sửng sốt, bật thốt lên: "Tối hôm qua chị đã làm vậy với em."
Cố Nghiên Thu cứng đờ, bất động, chủ động cầm lại tay Lâm Duyệt Vi, khôi phục tư thế ban nãy.
(Esley: Trời ơi~ moe moe moe quá~~~~)
"Còn gì nữa?" Cố Nghiên Thu cố ép giọng tới rất thấp, nghe ra có vài phần khàn khàn.
Lâm Duyệt Vi nghe giọng cô "Ẩn nhẫn", thương xót vô cùng, cũng không muốn "Khi dễ" cô nữa, nói: "Không có gì, chỉ ôm ngủ trong chốc lát.
Bác sĩ toàn nói phét, chị không cần giữ mãi trong lòng."
"Buổi sáng lúc tỉnh lại chị vẫn ở phòng mình."
"Em nói chính là trên sô pha phòng khách, chị ôm em không chịu buông tay, còn kêu em là mẹ." Lâm Duyệt Vi ngoại trừ việc nàng hôn cô, toàn bộ đều nói ra, bao gồm cả việc lúc Cố Nghiên Thu mộng du đã bóp má nàng ra sao, tay, sau cổ, bả vai, một chút cũng không chịu tha.
"Chỉ có vậy?" Cố Nghiên Thu nói.
"Chỉ có vậy thôi." Lâm Duyệt Vi không biết sao lại có cảm giác hình như Cố Nghiên Thu hơi tiếc hận, "Chứ chị nghĩ còn gì?"
"Không có gì, cảm ơn tối hôm qua em chiếu cố chị." Cố Nghiên Thu lại lần nữa nghiêm túc cám ơn nàng.
"Cũng chưa tới mức chiếu cố, em nhiều nhất chỉ đảm đương nghĩa vụ của một chiếc ôm gối thôi." Lâm Duyệt Vi xua tay cười nói.
Cố Nghiên Thu cười cười: "Vậy thì không giống nhau, ôm gối không có như em --"
Cô đột ngột mà dừng lại, Lâm Duyệt Vi truy vấn: "Không có như em cái gì?"
"......!Không có đẹp như em."
"Chị khẳng định không phải muốn nói cái này."
Cố Nghiên Thu chỉ cười không nói.
Chữ cô muốn nói chính là "Mềm", nhưng lời này xuất khẩu thì quá mức ngả ngớn, Lâm Duyệt Vi cùng cô còn chưa tới mức quan hệ này, cô nói như vậy thì rất thất lễ.
Lâm Duyệt Vi không biết cô muốn nói cái gì, nhưng cũng không phải quá tò mò, quan trọng nhất là phải nói rõ ràng: "Cho nên nói tối hôm qua chị thật sự không làm gì em, không cần phải quan tâm bồi thường hay không bồi thường, chị cứ như vậy sẽ khiến em rất bối rối."
"Bối rối?"
Đương nhiên là bối rối nghĩ chị có phải thích em hay không.
Lâm Duyệt Vi nói thầm trong lòng, ngoài mặt vui đùa nói: "Bối rối không biết mình có bị mất trí nhớ hay không a, bằng không sao lại quên mất chị đã làm gì em, trí nhớ của em vẫn còn rất tốt, chị đừng khiến em tự hoài nghi mình nữa."
"Ừm, được rồi." Cố Nghiên Thu nói, "Duyệt Vi đại nhân đại lượng."
"Không không không, em là tiểu nhân, em rất hẹp hòi, nên chị vẫn phải bồi thường," Lâm Duyệt Vi mở hai tay ra, giống như đang triển lãm áo ngủ trên người mình, "Bất quá bây giờ em muốn dùng quyền lợi ngay, đêm nay cho em ngủ lại, có được không?"
Hàng lông mày Cố Nghiên Thu vừa nhíu lại liền giãn ra: "Chị có mang theo dây thừng." Chiều nay bác sĩ Trương từng nói nên kiếm một người ngủ cùng cô sẽ tốt nhất đối với bệnh mộng du, buổi tối có thể đánh thức cô, cho nên mục đích lần này của Lâm Duyệt Vi chủ yếu vì muốn ở bên cạnh chăm sóc cô.
"Một cô nương nhà lành như chị, tối ngủ còn cột dây thừng giống bộ dáng gì chứ, ban đêm cứ tới nhà em ngủ đi, xem như em tận hết lễ nghĩa của chủ nhà.
Nếu chị thật sự không đáp ứng, vậy xem như chị trả lại món nợ tối hôm qua ôm em."
Thái độ Lâm Duyệt Vi kiên quyết, vô luận như thế nào cũng phải ở lại đây đêm nay.
Nàng đã tốt với cô như vậy, Cố Nghiên Thu nhất thời không biết nên nói gì mới phải, chỉ biết dùng một đôi mắt sáng rực mà nhìn nàng, giống có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu cháy.
Lâm Duyệt Vi cả người không được tự nhiên, tránh đi ánh mắt nhiệt liệt của cô, nói: "Chị muốn uống nước không? Em ra bên ngoài rót cho chị một cốc." Nói xong cũng mặc kệ Cố Nghiên Thu nói muốn hay không, chính mình tự kéo mở phòng ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...