Editor: Nhện
Bác sĩ bị Lâm Duyệt Vi bịt miệng.
Ba người đều ăn ý mà không đề cập đến chuyện gì tối qua, bác sĩ bắt đầu chẩn đoán bệnh cho Cố Nghiên Thu, ông ta ngồi trên ghế sô pha cạnh Cố Nghiên Thu, hai người nhìn như chỉ đang nói chuyện phiếm.
Bác sĩ mỉm cười hỏi Cố Nghiên Thu: "Cần Lâm Duyệt Vi ra chỗ khác sao?"
Lâm Duyệt Vi xem vị bác sĩ kia hiểu tâm lý, lông mày dần dãn nhẹ ra.
Cách điều trị của các bác sĩ tâm lý về cơ bản là ngồi nói chuyện phiếm với bệnh nhân, nhưng bây giờ tình hình đã khác, bác sĩ hỏi ý Cố Nghiên Thu, cô liền lắc lắc đầu, nói: "Không cần."
Cố Nghiên Thu hiểu rõ, những gì cô và vị bác sĩ kia nói với nhau, Lâm Duyệt Vi cơ bản đều sẽ biết.
Cô đồng ý để Lâm Duyệt Vi mời bác sĩ lại đây, không phải thật sự muốn phối hợp điều trị, chỉ là muốn để đối phương an tâm.
Bác sĩ lại hướng về phía Lâm Duyệt Vi làm mặt quỷ.
Cô xem người ta tín nhiệm cô như thế, hai người còn chưa chịu nói với tôi chuyện gì?
Lâm Duyệt Vi liếc mắt nhìn anh ta một cách sắc bén, dưới đáy lòng tính toán chờ xong việc này sẽ cắt đứt liên lạc.
Bác sĩ như có cảm giác, thu ánh mắt ái muội về, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu cùng Cố Nghiên Thu nói chuyện phiếm.
Lâm Duyệt Vi ở bên cạnh làm trợ lý, rót nước cho hai người, tận lực đem cảm giác chính mình tồn tại giảm đến mức thấp nhất.
Hai người hàn huyên đại khái hơn mười phút, không kéo dài thời gian nữa, anh ta cùng Cố Nghiên Thu liếc nhau, hiển nhiên nhìn ra sự giấu diếm của đối phương, Cố Nghiên Thu dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta.
Về phương diện tâm lý quả thật bác sĩ không có biện pháp, bác sĩ nghĩ thầm, vì thế anh ta đưa ra một biện pháp đơn giản: "Cố tiểu thư ngày thường đều ngủ một mình sao?"
"Đúng vậy."
"Nếu tiện, cô nên tìm ai đó ở cùng." Bác sĩ đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Duyệt Vi, lần này thật không có trêu chọc, mà là cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Duyệt Vi liền nói: "Công việc của tôi rất bận, khả năng không rảnh như vậy."
Bác sĩ nói: "Vậy đành phải tìm một người bạn khác mà cô tin tưởng."
Lâm Duyệt Vi: "Vì sao phải tìm một người cùng cô ấy ở cùng?"
"Không phải ở cùng, mà là cùng ngủ trên một chiếc giường," bác sĩ sửa đúng nàng, nói, "Phương pháp trực tiếp nhất là đánh thức cô ấy vào thời điểm đang mộng du, cô ấy tỉnh thì sẽ tiếp tục lên giường ngủ, cũng sẽ không bò dậy mộng du, đương nhiên là cùng ngủ trên cùng một chiếc giường càng có thể dễ phát hiện."
"Đánh thức sẽ không dọa đến cô ấy sao? Tôi xem trên mạng còn có nói sẽ hù chết."
"Trên mạng nói." Bác sĩ cười khẩy, khinh thường việc ngày nay người ta tin mù quáng vào Baidu để chữa bệnh.
Lâm Duyệt Vi bị hắn cười: "......"
Bác sĩ nói xong một số chi tiết liền đứng dậy tạm biệt: "Tôi phải về nhà, vợ và con gái còn đợi tôi về ăn tối, nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi."
"Cứ như vậy mà đi à?" Lâm Duyệt Vi cảm giác như hắn chưa nói gì cả.
"Chả lẽ không? Cùng cô nói chuyện cả ngày chắc? Cô cho là tôi giống cô, một mình vẫn còn độc thân? Không phải, cô gái độc thân à, tôi có gia đình, về muộn sẽ bị hiểu lầm đó."
Vị bác sĩ này không biết việc kết hôn của Lâm Duyệt Vi.
Cố Nghiên Thu ở một bên nghe chuyện gia đình lại lần nữa ho khan một tiếng.
Bác sĩ nghe tiếng lại hỏi: "Như thế nào? Lại đau eo?"
"Đi mau đi mau!" Lâm Duyệt Vi vừa đẩy vừa mang hắn tới cửa.
"Vừa mới không cho tôi đi, hiện tại lại đuổi người, trách không được thiên hạ đều nói nữ nhân tâm sâu tựa biển, á, cô đừng đẩy tôi nữa." Thời điểm bác sĩ ra tới cửa, hắn liền nắm lấy tay Lâm Duyệt Vi, cô liếc mắt nhìn hắn, vị bác sĩ liền dùng ánh mắt nói "Theo tôi", Lâm Duyệt Vi liền mượn cơ hội này ra ngoài cửa.
Cửa khép hờ, từ vị trí Cố Nghiên Thu không thấy gì.
Bác sĩ kéo Lâm Duyệt Vi đi xa hai bước, nói: "Bạn cô trong lòng giấu rất nhiều chuyện, vừa rồi khi tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ trả lời một nửa giấu một nửa, muốn chữa bệnh còn phải chính cô ấy đồng ý, bằng không đều không có biện pháp."
Lâm Duyệt Vi kinh ngạc nói: "Tại sao tôi không thấy?"
Bác sĩ nói: "Bởi vì cô ngốc chứ sao, nếu đến cô còn nhìn ra được thì bác sĩ tâm lý còn để làm gì?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Không phải đây chỉ là việc bán thời gian của ông thôi sao?"
May mắn hiện đại đàn ông không lưu hành việc nuôi râu, cũng như để tóc dài, bằng không vị bác sĩ kia bây giờ liền thổi râu trừng mắt, râu tóc giận giữ, hắn hướng Lâm Duyệt Vi trừng mắt nhìn một cái.
Lâm Duyệt Vi cười ha ha, tay đấm nhẹ lên vai bác sĩ: "Cảm tạ, lão Trương."
"Không lớn không nhỏ, kêu lão Trương nghe già lắm, gọi bác sĩ Trương." bác sĩ Trương lại dùng lời nói thấm thía giáo dục nàng, "Con gái lớn lên có dáng vẻ thiếu nữ, nhìn cô lớn lên khí thế phụ nữ, tính cách sao lại hoang dã như thế."
"Hiện tại là thế kỉ nào rồi mà ông còn rập khuôn? A, xe ông ở chỗ này đúng không, tôi tiễn ông."
Lâm Duyệt Vi phất tay với Trương bác sĩ, nhìn theo xe hắn ra ngoài, sắc mặt trầm xuống một chút.
Xem ra Cố Nghiên Thu xác thật là cất giấu rất nhiều việc không nói, mà những điều đó đều là nguyên nhân dẫn tới mộng du.
Lâm Duyệt Vi vặn tay nắm vào cửa, thấy trên sô pha Cố Nghiên Thu định hỏi một chút, nhưng đột nhiên thấy trên mặt đối phương biểu cảm muốn nói lại thôi.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Không khí đột nhiên trở nên có chút quỷ dị.
Lâm Duyệt Vi ở trong lòng kêu khổ không ngừng, như thế nào quên mất việc vị bác sĩ kia vừa đặt quả "bom" ở đây?
"Duyệt Vi." Cố Nghiên Thu trên mặt mang theo một tia như có như không xấu hổ, khó có thể phân biệt cảm xúc, hỏi, "Tối hôm qua có phải chị đã làm gì em không?"
Lâm Duyệt Vi cười một chút, ở trên sô pha thần thái tự nhiên mà ngồi xuống, nói: "Không có gì, mới vừa rồi không phải em đã nói rồi sao, chị đánh em hai lần."
"Vậy sao bác sĩ Trương bác sĩ lại nói ông ấy nghe được......!Ông ấy nghe được cái gì?"
"Chắc là tiếng kêu thảm thiết." Lâm Duyệt Vi mặt không đổi sắc, "A......!A......!kêu thảm thiết như thế, ông ấy lại đi nghĩ bậy.
Chị biết, qua tuổi trung niên đàn ông khó tránh khỏi đều có hơi đáng khinh, hơi tí thì hiểu sai."
Mới vừa rồi ở chính mình đã hiểu sai mấy lời Cố Nghiên Thu: "......"
Vừa mới đánh xe ra khỏi tiểu khu, bác sĩ Trương liền hắt hơi vài cái: "???"
"Thật vậy ư?" Cố Nghiên Thu do dự, rõ ràng là không bị thuyết phục.
"Đương nhiên là thật, chị còn chưa tin em sao?" Lâm Duyệt Vi cười cười.
Cố Nghiên Thu dùng ánh mắt biểu đạt cô không tin.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Khi nào sự tín nhiệm của nàng trở nên mất giá thế?
Cố Nghiên Thu môi ngập ngừng một chút, sau một lúc lâu thốt ra một câu: "Nếu chị thật sự làm gì em, em có thể làm lại."
Lâm Duyệt Vi: "???"
Như thế nào làm lại?
Nghe hiểu ý cô, Lâm Duyệt Vi chỉ có thể cho cô một biểu cảm phức tạp——
Chị có phải bị ngốc hay không?
Không ngờ Cố Nghiên Thu là kiểu Cố Nghiên Thu dạng này.
Đừng nói tối hôm qua Cố Nghiên Thu không làm gì nàng, ngay cả khi cô ấy đã làm gì đó, nhất là vào tình huống đó nàng tình nguyện, giờ còn đòi làm lại? Thứ này đâu có thể giống tay, ngươi đánh ta một chút, ta đánh trả ngươi một chút? Như thế liền hòa nhau?
Để có thể nói điều gì thực sự, tối hôm qua quả thật xác nhận cũng đã hòa nhau.
Nàng như thế nhìn cô, Cố Nghiên Thu càng thêm cảm thấy ánh mắt Lâm Duyệt Vi có ý gì đó.
Tự động ở trong đầu hiện lên việc tối qua cô mộng du làm việc gì đó, Lâm Duyệt Vi rơi vào đường cùng phải chịu đựng hình ảnh đó, nghĩ lại nhất thời liền áy náy, thấp thỏm.
Thấp thỏm chính là có phải hay không khi cô ngủ nói ra sự thật, áy náy chính là khi không tỉnh táo chiếm lấy tiện nghi của Lam Duyêt Vi.
Lâm Duyệt Vi đâu biết cô đã suy nghĩ nhiều đến thế, nàng cho rằng Cố Nghiên Thu đã đọc và hiểu ánh mắt nàng, Cố Nghiên Thu cũng lại nghĩ là nàng đã đọc được ánh mắt của mình, nhưng thực tế hai người lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Lâm Duyệt Vi không muốn đề cập đến chuyện tối qua, Cố Nghiên Thu cho rằng nàng coi chuyện này rất đáng buồn, hoặc là nàng muốn giữ mặt mũi.
Cô muốn nhẹ nhàng tiết lộ nó, nhất thời cảm xúc càng vì ngũ vị tạp trần, thầm nghĩ chính mình sớm hay muộn muốn bồi thường cho nàng.
Vì thế hai người đều ăn ý mà không hề đề cập tiếp đến chuyện đó.
Lâm Duyệt Vi lại nghĩ tới chuyện bác sĩ Trương bảo người ở cùng Cố Nghiên Thu, buổi tối tùy thời điểm mà đánh thức cô dây, liền khụ một tiếng, nói: "Chị ở quanh đây có người bạn nào không? Người có thể ngủ cùng chị trên cùng một chiếc giường ấy."
Cố Nghiên Thu lắc lắc đầu.
Lâm Duyệt Vi liền có cảm giác vui vẻ, ngưng đồng thời cũng khinh thường tâm tư nhỏ mọn của bản thân, lo lắng nói: "Vậy khi chị mộng du phải làm sao bây giờ? Cũng không có ai sẽ chăm sóc chị."
"Không có việc gì, chị chỉ thường ngồi ở phòng khách, ngủ dưới tầng là nhiều nhất."
"Chẳng may có ngày chị mở cửa đi luôn ra ngoài thì làm sao?" Lâm Duyệt Vi tối hôm qua không ngủ được ngồi tra tư liệu về mộng du, kiểu gì cũng có mà rất kì lạ, có những người mộng du nghiêm trọng đi lên đường cái, bị xe đâm, ngủ bình thường lại biến thành ngủ không bao giờ tỉnh.
Lâm Duyệt Vi sau nửa đêm trên cơ bản ở trong trạng thái tưởng tượng Cố Nghiên Thu đủ loại mộng du nghiêm trọng, trong lòng cảm thấy bất an, có thể ngủ được mới là lạ.
Cố Nghiên Thu nghe câu đó liềng hiểu ý nàng, trong lời nói thoáng sự quan tâm, trong lòng cũng thoáng vui vẻ, nói: "Chị có thể tiếp tục dùng dây thừng trói mình lại, không sao."
"Chị tự dùng dây buộc chính mình, có gì đáng vui vẻ tự hào? Hả?" Lâm Duyệt Vi thề nàng nghe được ngữ khí cười của đối phương, liền nói ra lời khó nghe.
Cố Nghiên Thu: "......"
Vừa lơ đãng rồi.
Nhờ người khác không được, chính mình lại không rảnh, Lâm Duyệt Vi cảm giác như tóc đang rơi khỏi da đầu, lẩm bẩm: "Vậy chị nên làm gì bây giờ?" Nàng nhìn vẻ mặt cố nhịn cười của Cố Nghiên Thu, càng sốt ruột, mộng du không phải nhanh mơ thành kẻ ngốc đi.
Nàng cúi đầu nghĩ, không để ý mu bàn tay bỗng chốc nóng lên.
Nhìn xuống, Cố Nghiên Thu đang chạm lên tay nàng, mang theo vết chai mỏng lòng bàn tay cô xoa lên mu bàn tay nàng, nghiêm túc mà nhìn mắt nàng: "Chị thật sự không có việc gì, em không cần lo lắng."
Lâm Duyệt Vi thở dài: "Vậy chị đừng cười, em thực sự hoảng."
Cố Nghiên Thu sửng sốt, phụt cười.
Lâm Duyệt Vi nhìn cô, tiếp tục thở ngắn than dài, người là thật sự muốn choáng váng.
Cố Nghiên Thu cười đủ rồi, năm lần bảy lượt cường điệu sắc mặt cùng Lâm Duyệt Vi, cô khẳng định sẽ không có việc gì, mới đem nghi ngờ của Lâm Duyệt Vi lắng xuống.
Cô giống như vô tình mà thuận miệng hỏi: "Duyệt Vi đối với bệnh của chị sao em lại quan tâm như thế?"
Lâm Duyệt Vi cứng họng một lát, lấy túi xách trên sô pha đeo lên vai, nói: "Mẹ gọi em về nhà, em đi trước, có việc gì gọi điện thoại cho em."
Dáng chạy của cô trối chết có đồ vật đáng sợ gì đó ở sau lưng đuổi theo.
Cố Nghiên Thu dựa khung cửa, nhìn về phía nàng dời đi khỏi cửa lớn, thật lâu sau, mới lắc đầu cười cười, chống eo, đi trở về, được một nửa, cô thử đứng thẳng lên, kỳ lạ, eo cô không đau, cũng không cần gì phải hỗ trợ.
Cố Nghiên Thu thu tay về, ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước quay vào trong.
Lâm Duyệt Vi cũng đã rời khỏi nhà của Cố Nghiên Thu, đã cách cửa chính rất xa, trên trán một giọt mồ hôi mới từ từ lăn xuống.
Biểu hiện hôm nay của nàng có phải hay không quá rõ ràng, khiến Cố Nghiên Thu cũng nhìn ra?
Mẹ Lâm ở trong vườn chăm hoa, Lâm Duyệt Vi lái xe từ bên ngoài vào đi ngang qua, chẳng bao lâu, từ gara chạy lại đây, đầu đầy mồ hôi.
Lâm mẹ thấy, hỏi: "Con chạy tới đây à? Sao đổ nhiều mồ hôi thế?"
"Trong xe điều hòa hỏng rồi, lần tới con sẽ đi sửa một chút." Lâm Duyệt Vi thuận miệng nói dối.
"......"
Lâm mẹ không lớn lái xe, đi ra đi về đều là tài xế hoặc Lâm ba đưa, không có cơ hội xe điều hòa có phải hay không là bị hỏng.
Lâm Duyệt Vi không lo lắng sẽ bị mẹ phát hiện, rồi lại lải nhải nàng.
Lâm Duyệt Vi lau mồ hôi trên trán, nhìn mẹ, mở to mắt, mới vừa rồi không chú ý quan sát, hiện tại nhìn kỹ, phát hiện trên tay Lâm mẹ đột nhiên mang theo chuỗi Phật châu, từng viên một khảy qua tay, ra dáng ra hình, tay còn lại cầm quyển sách, vừa thấy tên, là quyển kinh.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Mẹ nàng gần đây quả thật có điểm kì lạ, Lâm Duyệt Vi trong lòng đột hiện ra ý tưởng to gan, "Mẹ không phải là muốn xuất gia đi?"
"A ——" Lâm Duyệt Vi xoa đầu mình, "Sao mẹ đánh con?"
"Cô mới xuất gia ấy, cô và cả nhà cô đều xuất gia."
"Con và cả nhà chẳng lẽ không bao gồm mẹ sao?" Lâm Duyệt Vi biểu tình kì diệu.
Lâm mẹ lơ đãng mà đã tự làm xấu mặt mình: "......"
Lâm mẹ quyết định quên chuyện vừa rồi, thể hiện: "Không xuất gia thì không thể tin phật à? Tôi nói với cô nhé, chuỗi phật châu này chính là con gái Cố gia tặng cho tôi, nói là tránh ác gặp điều lành, cô không có đi?"
Lâm Duyệt Vi bỗng nhiên cúi đầu ngượng ngùng cười, quả thật cái này nàng có.
Lâm mẹ: "???"
Lâm Duyệt Vi giơ một tay: "Mẹ cho con mượn xem được không?"
Lâm mẹ không cho, cảnh giác mà hỏi: "Để làm gì?"
"Keo kiệt, xem một chút làm sao xảy ra chuyện gì? Con gần nhất đối với Phật châu có điểm hứng thú, biết một ít." Lâm Duyệt Vi nói biết một ít, thực sự là đến hơn nửa không biết, chỉ là muốn xem chuỗi Phật châu của mẹ, có đẹp hơn cái của nàng không.
Lâm mẹ mặt đầy nghi ngờ: "Sao tôi lại không biết có lúc cô cũng tìm hiểu về cái này nhỉ?"
"Ai nha, con cũng đã cưới vợ rồi mà," Lâm Duyệt Vi làm dáng nhắm mắt niệm kinh, nói được làm như có thật, "Mưa dầm thấm đất, dù sao cũng sẽ biết hơn mẹ."
Lâm mẹ nửa tin nửa ngờ mà đem chuỗi Phật châu trên cổ tay cởi xuống đưa qua, không quên nhắc nhở: "Này, cô cẩn thận một chút, cô mà làm hỏng đi, đem cô đi bán cũng không bồi thường được đâu."
"Con biết, đây cũng không phải là đậu phụ." Lâm Duyệt Vi nói, cẩn thận cầm lấy, dù sao cũng là đồ vật của Cố Nghiên Thu.
Lâm Duyệt Vi cầm Phật châu hướng về phía cửa.
Lâm mẹ: "Này cô lại đi đâu đó?"
Tay Lâm Duyệt Vi cầm chuỗi Phật châu: "Bên ngoài ánh sáng quá mạnh, con đi vào trong để xem cẩn thận hơn."
Lâm mẹ: "Này."
Lâm mẹ: "Cô không hiểu thì không cần hiểu nha, nhanh lên còn không giả lại đây."
Lâm Duyệt Vi: "Con biết con biết."
Lâm Duyệt Vi bên người biết Thiệu Nhã Tư biết, tuy rằng biết cũng không nhiều, nàng đem Phật châu bày ra ở trên bàn trà, chụp vài ảnh, rồi chụp cận cảnh các hạt, gửi đi.
Thiệu Nhã Tư nhanh chóng trả lời: [ Mình xem không rõ, nhưng biết hẳn là rất quý báu, bà mình đang ở cạnh, để mình hỏi bà chút cho ]
Thiệu Nhã Tư tìm cho bà kính viễn thị đeo lên, đưa ảnh qua cho bà nhìn: "Bà à, bà xem cho con chuỗi Phật châu này"
Bà lão không nhúc nhích nhìn một lúc lâu, đem hình ảnh phóng to rồi lại thu nhỏ, kinh ngạc mà cảm thán một tiếng: "A, cái này, cái này, cái này......"
Lần trước Thiệu Nhã Tư chụp cho bà một chuỗi, đã là tuyệt hảo trân phẩm, không nghĩ tới này chuỗi này cũng thế.
"Bà mình nói, đây là đỉnh cấp hải hoàng, trên thị trường rất khó kiếm, giá trị vô cùng lớn." Thiệu Nhã Tư nói, "Phần sau mình quên rồi, để bà tự nói với cậu."
Rồi Thiệu Nhã Tư phát 59 giây giọng nói.
Bà lão nhìn thấy trân phẩm tâm tình kích động, nói nhiều, rằng hạt châu trên mặt có lắp vỏ mịn, có kết cấu hổ phách, sau đó bà còn hỏi có bán hay không.
Lâm Duyệt Vi vội vàng giải thích đây là của bạn, chuỗi ngọc là của riêng họ, không bán, bà lão cảm thấy nuối tiếc.
Lâm Duyệt Vi ngừng nói chuyện cung cung kính kính hỏi câu: "Bà Thiệu ạ, bà nói chuỗi cấp hải hoàng và lần trước chuỗi tử đàn lần trước, chuỗi nào quý hơn? Không nhất định phải là quý, bà quan tâm đến chuỗi nào hơn?"
"Hai chuỗi này là của cùng một người?"
"Không phải." Lâm Duyệt Vi liền nói dối, sợ bà lão nhất thời kích động liền ngất xỉu.
"Qua hình ảnh ta cũng nhìn không rõ, muốn biết phải nhìn thực tế mới được, chắc cũng không kém nhau là bao."
Lâm Duyệt Vi khóe miệng đột nhiên trễ xuống.
Cố Nghiên Thu tự nhiên tặng mẹ nàng một chuỗi đỉnh cấp hải hoàng! Hơn nữa cùng cái của nàng không phân cao thấp, thế mà nói rằng độc nhất vô nhị?
Cẩn thận suy nghĩ, Cố Nghiên Thu cũng không có nói rằng nàng là người duy nhất.
"Mẹ ơi, Cố Nghiên Thu đã gửi chuỗi hạt cho mẹ khi nào?" Lâm Duyệt Vi từ trong phòng chạy ra, đem Phật châu trả lại trên cổ tay mẹ.
"Hai tháng trước." Lâm mẹ lần ra dáng vàng, ngày hôm qua Lâm Duyệt Vi về nhà thì bà liền đeo.
Cố Nghiên Thu đưa chuỗi này Lâm mẹ dài hơn cái của Lâm Duyệt Vi, ở trên cổ tay vòng ba bốn lần, người ngày thường không tin Phật cũng có rất nhiều người đeo như vậy, chất liệu có mã não, hắc diệu thạch từ từ.
Lâm mẹ trước kia có, Lâm Duyệt Vi căn bản không để ý việc mẹ thay đổi chuỗi chính tông đỉnh cấp hải hoàng, lúc ấy chỉ cảm thấy chuỗi này so với lúc trước đẹp hơn.
Nếu không phải hôm nay Lâm mẹ chủ động nói, nàng không biết đến khi nào mới có thể phát hiện.
"Hai tháng trước?"
"Ừ." Lâm mẹ gật đầu, lại nhìn những bông hoa trước mặt mà bắt đầu tụng kinh niệm phật, niệm xong một đoạn, quay mặt vào con gái, nói "Cô không cần nói, mẹ cô niệm hai tháng kinh, tuy rằng rất nhiều ý còn không hiểu, nhưng mà tâm trạng cảm thấy thay đổi rất lớn."
Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm mẹ trong chốc lát, nói: "Con nhìn không ra đó."
"Kệ cô." Lâm mẹ nhấc chân lên muốn đá, Lâm Duyệt Vi giơ chân liền chạy, đang yên đang lành tự dưng đá nàng, không hướng quay đầu lại, trào phúng nói, "Ngã phật từ bi, Phật Tổ dậy mẹ đá người sao?"
"Tôi là đang trừng mắt!" Lâm mẹ nói to.
"Hiểu được." Lâm Duyệt Vi giơ ngón tay cái về phía mẹ, "Suy nghĩ trong sáng."
Thanh âm Lâm Duyệt Vi từ xa truyền tới, tràn ngập vui sướng khi người gặp họa: "Cẩn thận đừng làm hỏng hoa và cây."
Lâm mẹ cúi đầu vừa thấy, không biết là tâm lý bị tác dụng cái gì, rạp cong xuống một chút.
Lâm mẹ: "......"
Lâm Duyệt Vi ở ngoài phòng còn cười Lâm mẹ, nói chêm vài lời chọc cười.
Một hồi liền kéo kéo đầu về phòng ngã trên sô pha.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Cố Nghiên Thu hai tháng trước tặng cho mẹ nàng một chuỗi vòng tay đỉnh cấp hải hoàn, nàng không những không phải người độc nhất vô nhị của Cố Nghiên Thu, mà đến người đầu tiên cũng không phải.
Cố Nghiên Thu tính thời gian Lâm Duyệt Vi về đến nhà, ước chừng mong nửa giờ cũng không thấy Lâm Duyệt Vi nhắn tin cho cô, rơi vào đường cùng chỉ có thể chính mình nhắn trước.
[ Tây Cố: Về đến nhà rồi sao? ] tiếp theo là một biểu tượng mặt cười.
Lâm Duyệt Vi thấy di động rung, nhoài người về phía trước, mở khóa màn hình, thấy Cố Nghiên Thu "mỉm cười" liền giận sôi máu.
Năm phút đồng hồ sau.
[ Tây Cố: Đến nhà chưa? ] lần này không có thêm biểu cảm.
Kế tiếp hơn mười phút, Lâm Duyệt Vi vẫn không nhúc nhích, nhìn khung chat tin nhắn chậm rãi nhiều lên.
[ Tây Cố:? ]
[ Tây Cố: Em không xem điện thoại sao? ]
[ Tây Cố: Kẹt xe à? ]
[ Tây Cố: Còn muốn ăn tôm hùm không? ]
Ăn ăn ăn, ăn cái đầu chị, nhiều chuỗi Phật châu như vậy, sao không thấy chị ăn dộng luôn đi! Lâm Duyệt Vi chửi thầm nói.
"Nam mô uống nột đạt nột đa nột đêm gia nam mô......"
《 Đại Bi Chú 》 quen thuộc vang lên ở phòng khách, vào cửa tới Lâm mẹ kinh ngạc nói: "Cô đây cũng tin phật à?" Điều này đến quá nhanh.
"Không có." Lâm Duyệt Vi bình tĩnh mà tiếp điện thoại, vòng qua mẹ nàng, đi về phía phòng khách.
"Về đến nhà chưa?" Cố Nghiên Thu hỏi đến lần thứ ba, Lâm Duyệt Vi đi vào phòng, đóng cửa kỹ, trả lời: "Ừm."
Cố Nghiên Thu tựa hồ như muốn hỏi gì đó.
Lâm Duyệt Vi tự giác mới vừa rồi không để ý hành vi có chút không đúng, chủ động cho cô giải thích: "Vừa mới ở cùng mẹ tôi nói chuyện phiếm, không chú ý xem tin nhắn, chị gọi cho có việc gì sao?"
"Không có, hỏi một chút em về đến nhà chưa."
"Tới rồi."
"......"
"......"
Lâm Duyệt Vi có một loạt câu hỏi về chuỗi vòng tay đinh hỏi, vì cái gì tặng cho mẹ nàng, cái kia đưa nàng là có ý gì.
Điều đấy đúng là không có ý nghĩa gì nhiều, cô chỉ đơn giản là đem thứ này làm quà.
Nhưng những lời này đều mắc nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng phun không ra.
Cố Nghiên Thu: "Chị vừa mới hỏi một số câu khác trên tin nhắn, em thấy chưa?"
Lâm Duyệt Vi mở tin nhắn ra xem, giọng nói đều đều mà trả lời: "Không kẹt xe, chuyện tôm hùm em sẽ hỏi mẹ, ngày mai em mới đến công ty mới, không thể ăn."
"Em......!em có phải hay không đang tức giận?" Cố Nghiên Thu cảm giác giọng điệu của nàng có chút không đúng.
Lâm Duyệt Vi gập ngón tay vào trong nắm chặt, nói: "Không có, em không có giận." Còn không phải là khắp thiên hạ tặng Phật châu, nàng vừa lúc trong đó là có một cái sao, có cái gì phải sinh khí, nàng không tức giận.
Quả nhiên......!Cô đêm qua khẳng định là đã làm gì hối hận với Lâm Duyệt Vi, lúc nãy nàng ở đây không biểu lộ ra ngoài, hiện tại trở về nhà, liền thể hiện rõ.
Là do bản thân mình sai, Cố Nghiên Thu trong lòng thở dài, nhíu mày, nói: "Duyệt Vi, nếu không tối nay em đến ở cùng chị đi."
Lâm Duyệt Vi: "???"
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Nghiên Thu: Mình chiếm tiện nghi của em ấy, tối nay nhất định phải đền bù [ nắm tay ]
Lâm Duyệt Vi: Sao chị có thể cho mẹ em Phật châu chứ, em còn không phải là tiểu khả ái duy nhất của chị, giận luôn! ( ^ )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...