Thiệu Nhã Tư căn cứ theo địa chỉ Lâm Duyệt Vi gởi sang, tìm được tới bên ngoài tiểu khu, được Lâm Duyệt Vi cũng giả trang che đến kín mít như cô dẫn vào.
Thiệu Nhã Tư cả một đoạn đường cứ kinh ngạc cảm thán: "Khu này giá cả thế nào?"
Lâm Duyệt Vi báo một con số, Thiệu Nhã Tư kinh ngạc đến rớt cằm, yên lặng mà lấy di động ra tính toán con số, "Chỗ này rộng bao nhiêu?"
"Ba trăm mét vuông? Không bao gồm sân." Lâm Duyệt Vi không rõ lắm, hợp đồng ký qua tay nàng thật sự quá nhiều, hơn nữa căn biệt thự này do mẹ nàng Nhiễm Thanh Thanh cố muốn mua, nên nàng càng không để bụng và chú ý lắm.
Thiệu Nhã Tư phát ra một tiếng kêu đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, trực tiếp nhào lên người Lâm Duyệt Vi, bóp cổ nàng: "Đồ chủ nghĩa tư bản vạn ác!"
Lâm Duyệt Vi gạt đôi tay không dùng lực kia ra, thong dong ném nồi cho Cố Nghiên Thu: "Nhà lại không phải của mình, mình được bao dưỡng." Của nàng là của Cố Nghiên Thu, không hề dối trá.
Thiệu Nhã Tư thoáng cân bằng tâm lý lại một chút, Lâm Duyệt Vi lại show ân ái: "Sao vậy? Hâm mộ à? Mình có tiền có sắc còn có người bao dưỡng."
Thiệu Nhã Tư cắn răng gọi tên nàng.
Hai người không hề giữ thần tượng rượt đuổi nhau ngoài đường.
Thiệu Nhã Tư chạy tới mỏi chân, vừa vào cửa đã ngồi xuống sô pha, nói: "Có nước không? Cho uống miếng nước."
Lâm Duyệt Vi bưng tới một cốc nước, quở trách nói: "Bây giờ tố chất sức khỏe cậu kém vậy à? Tổng cộng mới đi có mấy con đường."
Thiệu Nhã Tư như trâu cày uống nước một hơi cạn sạch, nghỉ một lát, mới có tinh lực quan sát căn biệt thự này, điều chỉnh tinh thần bắt đầu phê phán cuộc sống xa xỉ của Lâm Duyệt Vi, rồi mới bắt đầu tìm mèo khắp nơi.
Lâm Duyệt Vi ôm cánh tay, hất cằm về phía phòng bếp, nói: "Ở bên kia."
Schrodinger lúc nào cũng ngồi xổm trong nồi đun nước, đồ chơi cũng không thèm chơi.
Thiệu Nhã Tư không phải loại cuồng mèo bình thường, cô thật sự từng nuôi mèo, vẫn còn sống ở nhà, sau khi vào giới giải trí thì không tiện mang theo bên mình.
Schrodinger sợ người lạ thoải mái hưởng thụ trong lòng để cô vuốt lông, đôi mắt còn nheo lại, con mèo nào cũng lười biếng đến kỳ cục.
Lâm Duyệt Vi duỗi tay cào cằm Schrodinger, Schrodinger cũng lười phản ứng nàng.
Thiệu Nhã Tư hạnh phúc đến sắp đăng tiên, chỉ còn thiếu một áng mây, là cô có thể đằng vân giá vũ như trong phim.
Lâm Duyệt Vi tính cô hít mèo xong lại nói chuyện, Thiệu Nhã Tư bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi: "Ảnh cưới đâu, cho mình xem."
Ảnh cưới?
Biểu tình Lâm Duyệt Vi trong nháy mắt trống rỗng.
Thiệu Nhã Tư: "Không phải chưa chụp đó chứ?"
Lâm Duyệt Vi: "Chụp, chụp rồi."
Thiệu Nhã Tư: "Vậy dáng vẻ này là sao?"
Lâm Duyệt Vi vo vo tóc, nói: "Hẳn là có."
Thiệu Nhã Tư khó có thể tin mà nhìn nàng: "......!Có hay không cậu không biết à? Hay người được bao nuôi căn bản không phải cậu?"
"Là mình, là mình mà." Lâm Duyệt Vi đứng lên, nói, "Để mình hỏi một chút."
"Hỏi ai?"
"Cố Nghiên Thu."
"......"
Thiệu Nhã Tư dùng hai tay nâng Schrodinger lên, đối với đôi vợ-vợ son này tràn ngập đầy nghi hoặc.
Cố Nghiên Thu mặc một thân đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai, nhìn quả bóng gôn dừng ở thảm cỏ xanh xa xa, đối tác bên cạnh dùng tay che ánh mặt trời nhìn theo, giơ ngón tay cái về phía cô.
Cố Nghiên Thu cùng đối tác khen lẫn nhau, Lâm Chí an tĩnh mà chạy chậm lại, trong tay cầm di động của Cố Nghiên Thu, nói: "Tiểu Cố tổng, điện thoại của chị."
Cố Nghiên Thu thấy điện báo hiển thị: Bạn gái.
Cô nhàn nhạt nhìn lướt qua Lâm Chí, Lâm Chí mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ như người vừa chạy tới không phải anh.
Anh biết Cố Nghiên Thu gần đây đang cùng bạn gái cãi nhau, vậy nên nhìn thấy đối phương điện thoại tới luôn rất để bụng, sợ đây là tín hiệu cầu hòa, anh sao dám chậm trễ.
Cố Nghiên Thu nói với đối tác: "Xin lỗi cảm phiền, tôi phải nhận điện thoại."
Cô bắt máy rồi đi sang một bên.
"Ảnh cưới?" Cố Nghiên Thu một tay chống gậy chơi gôn, rũ mắt nhìn giày thể thao dẫm lên cỏ xanh, hơi hơi nghiêng mặt, sườn mặt tinh xảo, vóc người cao gầy, quần áo thể thao màu trắng trở nên thật ấm áp dưới ánh dương quang, khiến cả người cô như được nạm một vòng ánh sáng viền vàng đầy ôn nhu.
Lâm Chí lặng lẽ lấy di động ra, chụp một tấm ảnh của Cố Nghiên Thu.
Không phải vì bất kỳ cảm tình gì, chỉ bởi vì anh cảm thấy rất đẹp nên chụp lại.
Hôm chụp ảnh cưới, cảm xúc của Lâm Duyệt Vi thật không tốt, vội vội vàng vàng mà đi mất, sau đó chỉ còn mình Cố Nghiên Thu cùng nhiếp ảnh gia thương lượng, nhiếp ảnh gia thấy cả hai đều không để bụng, nên ông ta cứ dựa theo quy cách bình thường mà in ra, ảnh gốc lại không có trong tay, thậm chí ảnh in ra đóng khung lớn cũng không phải do hai người chọn, bây giờ nghĩ lại quả rất đáng tiếc.
Cố Nghiên Thu nói: "Khung ảnh được cất trong thùng giấy ở nhà kho, có hai quyển album, trong ngăn tủ phía dưới TV, cũng được đóng trong hộp, em kéo ngăn ra thì có thể nhìn thấy."
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Sao lại cất trong kho?" Chẳng trách nàng cứ thấy phòng mình hơi khác phòng tân hôn, hoá ra thiếu ảnh cưới, thứ quan trọng như vậy, nếu không phải Thiệu Nhã Tư hỏi, không biết đến khi nào nàng mới nhớ tới.
Cố Nghiên Thu trả lời: "Cất ở đó lâu lắm rồi, chị cũng quên mất, lần trước có nhớ tới, nhưng em không ở đó, chị tính chờ em về mới lấy ra treo lên, sau đó thì quên mất."
Lâm Duyệt Vi: "Ha ha ha ha."
Cố Nghiên Thu nói: "Hai ngày nữa tìm thợ tới treo lên, em muốn xem ảnh chụp sao?"
Lâm Duyệt Vi đáp: "Đúng vậy."
Cố Nghiên Thu cười nói: "Vừa hay, em xem thích tấm nào, chúng ta cầm đi phóng to, treo ở trong nhà."
Lâm Duyệt Vi vui vẻ nói: "Được đó được đó."
"Còn chuyện gì khác không? Chị phải đi tiếp khách."
"Hết rồi." Lâm Duyệt Vi nhìn thoáng qua Thiệu Nhã Tư ngồi trên sô pha cách đó không xa, hạ giọng nói, "Em nhớ chị lắm."
Cố Nghiên Thu trả lời nàng: "Chị cũng rất nhớ em."
***
Lâm Duyệt Vi dưới sự chỉ dẫn của Cố Nghiên Thu tìm được album ảnh trong quầy TV, lại chạy tới nhà kho, mang hai cái thùng giấy ra, Thiệu Nhã Tư trợn mắt há hốc mồm, nói: "Hai người......" Để ảnh cưới trong kho cho đóng bụi?
Lâm Duyệt Vi xua tay ngăn lời cô, tùy ý nói: "Không cần để ý những chi tiết này."
Thiệu Nhã Tư: "......!Rồi."
Thiệu Nhã Tư nhìn mấy tấm ảnh lớn trước mắt, đặc biệt tấm dùng để treo trên tường phòng ngủ, mắt nhìn đến sắp dính lên ảnh, kinh ngạc cảm thán nói: "Quá đẹp đi." Nhưng cô ngay lập tức chỉ ra một khuyết điểm, "Kim chủ của cậu lắm tiền nhiều của vậy, sao lại chụp ảnh cưới ở studio?"
Lâm Duyệt Vi: "Chuyện này......" Vì khi đó hai người chụp ảnh cưới mà chưa nảy sinh tình cảm, nghĩ chụp thì chụp, tùy tùy tiện tiện chụp đại ở studio.
Lâm Duyệt Vi tìm cớ, nói: "Chị ấy......!Công tác bận, phải rồi, rất bận, nên không rảnh."
Thiệu Nhã Tư bất mãn nói: "Bận công tác cũng không thể qua loa, cả đời chỉ kết hôn một lần, ngay cả ảnh cưới cũng tùy tiện như vậy."
Đứng ở góc độ Lâm Duyệt Vi mà nói, Thiệu Nhã Tư là một khuê mật rất có tâm.
Thiệu Nhã Tư: "Chị ấy thật sự thích cậu à? Không phải kẻ lừa đảo đi, ham mỹ mạo của cậu chẳng hạn." Lâm Duyệt Vi còn chưa nói thân phận thật sự của nàng là con gái của tập toàn tài phiệt Lâm gia, nên Thiệu Nhã Tư vẫn cho rằng nàng là một cô gái con nhà bình thường, trời xui đất khiến được ở bên nhau với kẻ lắm tiền nhiều của như Cố Nghiên Thu, bỗng não bộ cô nàng hoạt động max level, chạy về phía một phương hướng càng ngày càng kỳ, "Trời ơi, không phải là trùng hôn đi? Kỳ thật đã kết hôn với một người khác rồi."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Thiệu Nhã Tư càng khoa trương nói: "Công chứng kết hôn của cậu có thật không vậy? Hai người cùng tới Cục Dân Chính tự mình làm sao? Bây giờ công nghệ hiện đại như vậy, nói không chừng ngay cả dấu chạm nổi cũng dám làm giả lắm."
Nói gì vậy chứ?
Lâm Duyệt Vi vội cản cô nói: "Là thật mà! Mình tận mắt nhìn thấy nhân viên công tác đóng dấu."
Thiệu Nhã Tư nói: "Ảnh cưới có thể qua loa lấy lệ, hai người đã đi tuần trăng mật chưa?"
Lâm Duyệt Vi lại nghẹn lời lần nữa.
Này thật đúng là chưa.
Thiệu Nhã Tư như quỷ mà kêu lên: "Ảnh cưới tùy tiện chụp ở studio, tuần trăng mật cũng không đi, sao kết hôn gì mà mơ hồ quá vậy."
Lâm Duyệt Vi phát hiện nàng vẫn không có cách nào phản bác.
Hai người xác thật kết hôn đến quá mơ hồ, ngay cả ngày kết hôn cũng là ngày nàng gặp Cố Nghiên Thu lần đầu tiên.
Thiệu Nhã Tư vì Lâm Duyệt Vi mà lâm vào lo lắng thật sâu, cau mày, hiển nhiên còn tính tận tình khuyên bảo, Lâm Duyệt Vi xem chuẩn thời cơ vội vàng ngăn cô lại: "Được rồi, bọn mình không phải vẫn vui vẻ hạnh phúc sao, ảnh cưới hay hưởng tuần trăng mật sau này đều có thể bù được, mình nhớ ra rồi, khi ấy đúng là xác thật có tính toán đi hưởng tuần trăng mật thuận tiện chụp bộ ảnh cưới mang phong cách tây, nhưng không phải mình còn tham gia tiết mục sao, không có thời gian, nên cứ trì hoãn tới giờ."
Thiệu Nhã Tư nhìn nàng đầy sâu kín, rồi mới vỗ vỗ bả vai nàng: "Để tâm một chút đi."
Lâm Duyệt Vi có chút không biết nên khóc hay cười, trăm triệu lần không ngờ lại có một ngày nàng bị Thiệu Nhã Tư nhắc nhở nên để tâm một chút, lần trước nàng còn bị Khuất Tuyết Tùng nhắc nhở, nhưng Khuất Tuyết Tùng không cùng một đẳng cấp với Thiệu Nhã Tư, khoảng cách giữa hai người ít nhất cũng cả trăm lần.
Nhớ tới Khuất Tuyết Tùng, Lâm Duyệt Vi bỗng nhớ tới lần Thiệu Nhã Tư tới thăm ban, Vương Viên Viên nói ánh mắt Khuất Tuyết Tùng nhìn người đại diện của Thiệu Nhã Tư khá phức tạp, chẳng lẽ hai người có quen biết?
Hai người ngồi xuống xem ảnh cưới, mỗi người một quyển, hai người đều xinh đẹp, dưới tay nghề đáng tin cậy của nhiếp ảnh gia, ảnh cưới đương nhiên sẽ không đến mức khó coi.
Nhưng từ lúc Thiệu Nhã Tư chê ảnh cưới hai người chụp ở studio mà không phải ngoại cảnh ngoài trời, thì Lâm Duyệt Vi trước sau cứ tiếc hận trong lòng, đầy hụt hẫng.
Cố Nghiên Thu chỉ chọn những tấm nàng đẹp nhất, nên nàng thấy được không ít ảnh đẹp của mình, nhưng cứ thấy cảnh trước cảnh sau đều là giả, mà hôm chụp ảnh cưới ký ức của nàng cũng mơ hồ, nên lựa chọn không xem nữa.
Có rảnh ra ngoại quốc chụp lại lần nữa vậy, Lâm Duyệt Vi nghĩ thầm, đợi khi nào Cố Nghiên Thu về thì bàn chuyện này.
Còn phải lên lịch sắp xếp hưởng tuần trăng mật.
Vợ chồng người ta làm gì, nàng với Cố Nghiên Thu đều không thể thiếu, còn phải làm nhiều hơn.
Thiệu Nhã Tư ở nhà nàng ba tiếng, mắt thấy sắp 5 giờ, nàng lưu luyến mà không nỡ buông Schrodinger trong tay ra, Lâm Duyệt Vi nhìn nhìn rồi nói: "Thôi xong, trọc đầu rồi."
Không biết Schrodinger có nghe hiểu những gì nàng nói không, chỉ thấy nó ô hô một tiếng thê lương thảm thiết nhảy khỏi đùi Thiệu Nhã Tư.
Lâm Duyệt Vi: "Ha ha ha."
Thiệu Nhã Tư thở dài nói: "Bà mẹ xấu xa."
Lâm Duyệt Vi tiếp tục: "Ha ha ha ha."
Trước khi về, Thiệu Nhã Tư không ôm tạm biệt Schrodinger, mà lấy di động ra chụp vài bô ảnh cho Schrodinger, trở về nhà có thể tiếp tục thưởng thức.
Cô click mở WeChat, ấn giữ nút chụp trên màn hình, Lâm Duyệt Vi nhìn thấy cô đã ghi lại một đoạn video dài mười giây đang chuẩn bị gởi đi, cảnh giác hỏi: "Gởi cho ai vậy?"
Thiệu Nhã Tư nói: "À.
Cậu yên tâm, ngoại trừ Schrodinger mình không quay cảnh vật nào khác."
Lâm Duyệt Vi nghĩ, mình đâu có lo chuyện này? Nàng hỏi: "Gởi cho nàng làm gì?"
Thiệu Nhã Tư trả lời: "Chị ấy cũng thích mèo, dặn dò mình nhớ quay clip chụp ảnh lại cho chị ấy xem, chị ấy còn nói nếu mình muốn mang theo con mèo ở nhà, chị ấy có thể giúp mình chăm sóc nó, nhưng mình thấy quá phiền, công tác của chị ấy cũng rất bận, chắc cũng không rảnh chăm sóc nó."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Đối thoại kiểu này, còn không phải trò theo đuổi chọc ghẹo cơ bản sao? Thường xuyên tiếp xúc, Thiệu Nhã Tư sẽ tự nằm trong lòng bàn tay Kê Hàm.
Nếu ban đầu Lâm Duyệt Vi chỉ cảm thấy do tính cách của Thiệu Nhã Tư thích ỷ lại vào người khác, mà Kê Hàm chỉ tương đối sủng cô thôi, thì bây giờ xem ra, Kê Hàm tựa hồ cũng cố ý tiếp cận Thiệu Nhã Tư, nói không chừng đã sớm dăng lưới chờ Thiệu Nhã Tư tự chui mình vào rọ, trước kia Thiệu Nhã Tư còn chưa ỷ lại vào nàng như vậy.
Lâm Duyệt Vi mịt mờ mà nhắc nhở Thiệu Nhã Tư: "Người đại diện của cậu......"
Đôi mắt Thiệu Nhã Tư lập tức sáng lấp lánh: "Làm sao?"
Lâm Duyệt Vi vừa thấy phản ứng này của cô đã biết thôi xong rồi, nói: "Người đại diện của cậu còn nghệ sĩ nào khác không?"
Thiệu Nhã Tư nói: "Còn một người nữa, hình như lớn hơn mình hai tuổi, chính là...."
Cô báo một cái tên, Lâm Duyệt Vi nghe rất quen tai, là nữ, danh tiếng không tồi, nhưng không nhớ được từng đóng tác phẩm nào, Thiệu Nhã Tư nói: "Gần đây cô ấy tham gia một gameshow khá nổi tiếng, là khách mời thường xuyên, gọi là 《 nghĩ không ra tên [1]》."
[1] bó tay với Huyền Tiên luôn đó =.=
"À à à." Lâm Duyệt Vi gật đầu.
《 nghĩ không ra tên 》 là một gameshow tương đối nổi tiếng năm nay, tốt xấu gì cũng tràn ngập thị trường đương đại, 《 nghĩ không ra tên 》 đã vượt qua đa số gameshow hiện nay, hơn nữa chế tác hoàn mỹ, hậu kỳ đáng tin cậy, liên tục mấy quý ratings mỗi lúc một tăng, giúp vài vị minh tinh nổi tiếng sau khi tham gia.
Thiệu Nhã Tư lại thổi phồng, nói: "Nhưng lợi hại lắm nha, năm ngoái có một khách mời thường xuyên hủy hợp đồng không tham gia nữa, có bao nhiêu người muốn đưa tiểu hoa đán công ty mình vào vị trí đó thay thế, chỉ có mình Kê Hàm thành công."
Về điểm này Lâm Duyệt Vi quả rất bội phục Kê Hàm, cô ấy tựa hồ có rất nhiều cách mà người khác không có, tỷ như giúp vị tiểu hoa đán ấy trở thành khách mời thường xuyên, hay giúp một nữ minh tinh mới nổi như Thiệu Nhã Tư nhận được vai nữ chính, tất cả cô ấy đều làm được.
Nhưng năng lực cá nhân giỏi cỡ nào cũng không đại biểu rằng cô ấy là người yêu đáng ký gởi cảm tình, Lâm Duyệt Vi lại nói bóng nói gió lần nữa: "Người đại diện của cậu có đối tượng không?"
Thiệu Nhã Tư lắc đầu, nói: "Không có, bận đến không có thời gian yêu đương."
Lâm Duyệt Vi nói: "Vậy mà chị ấy còn có thời gian luôn ở bên cậu?"
Thiệu Nhã Tư nói: "Cũng phải ha?"
Lâm Duyệt Vi vui vẻ, tiếp theo Thiệu Nhã Tư liền nói: "Có thể do trùng hợp có thời gian đi, hơn nữa chị ấy chỉ lo cho hai nghệ sĩ, không phải ở bên sư tỷ thì chỉ ở bên mình thôi."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Thần kinh Thiệu Nhã Tư trì độn rốt cuộc hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, nói: "Có phải cậu muốn nhắc nhở mình gì không vậy?"
Cám ơn trời đất, Lâm Duyệt Vi nói: "Mình mong cậu đề phòng, đừng đến cuối cùng bán mình vì người ta."
Nàng cẩn thận tự hỏi một chút, vẫn quyết định không đem chuyện Kê Hàm rất có khả năng thích Thiệu Nhã Tư nói với cô, dựa theo tính cách của Thiệu Nhã Tư nói không chừng sẽ không đề phòng đối phương, mà ngược lại bắt đầu điên cuồng suy diễn đủ thứ trên trời dưới đất, trực tiếp chạy tới chỗ đối phương thổ lộ, đây là kết quả Lâm Duyệt Vi hoàn toàn không muốn xảy ra.
Quyết định của loại người như Thiệu Nhã Tư, nàng có thể nắm chắc 80%.
Tiến thoái lưỡng nan.
Lúc tiễn Thiệu Nhã Tư ra về, Lâm Duyệt Vi nhịn không được lại nói: "Bình thường cậu......!cậu nên để tâm chú ý hơn."
Thiệu Nhã Tư ha ha cười: "Rốt cuộc nên để tâm chú ý ai a."
Tức chết nàng mà.
Lâm Duyệt Vi căm giận xoa nhẹ đầu Thiệu Nhã Tư, tiễn cô lên xe, "Mau về đi."
"Lần sau gặp." Thiệu Nhã Tư vẫy tay với nàng, rồi đóng cửa xe lại.
Lâm Duyệt Vi đưa người toàn vẹn ra về, mới vừa bước vào nhà không lâu, cửa sắt bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa kẽo kẹt quen thuộc, Cố Nghiên Thu đã về.
Trên người cô vẫn còn mặc quần áo thể thao, ống quần dính một chút bụi, đứng ở huyền quan phủi sạch sẽ rồi mới đổi giày tiến vào.
"Chị về rồi."
"Muốn uống nước không?"
"Uống."
Cố Nghiên Thu ngồi xuống sô pha, một tay bưng ly nước Lâm Duyệt Vi đưa qua, một tay lật quyển album ảnh cưới còn đặt trên bàn, vừa lật vừa hỏi: "Chọn được ảnh đẹp chưa?"
Lâm Duyệt Vi cảm xúc nhàn nhạt mà nói: "Rồi."
Cố Nghiên Thu buông ly nước xuống, ngước mắt nhìn Lâm Duyệt Vi, nói: "Em có gì không vui à?"
"Cũng không thể nói là không vui." Lâm Duyệt Vi đứng dậy dựa lại gần chỗ Cố Nghiên Thu ngồi, nắm tay cô thưởng thức trong lòng bàn tay, trầm ngâm nói, "Chị không cảm thấy ảnh cưới thiếu gì à?"
"Thiếu gì vậy?" Cố Nghiên Thu cúi đầu nhìn, "Không thiếu em cũng không thiếu chị, đâu có thiếu gì."
"Chị xem kỹ lại đi."
"À, có phải do không chụp toàn thân không? Tấm này chị bị mất một cánh tay."
"......"
Cố Nghiên Thu cố hài hước nhưng thất bại, sờ sờ mũi, Lâm Duyệt Vi gọn gàng dứt khoát nói: "Bối cảnh phía sau đều là giả." Nàng lật hai trang, chỉ vào bãi biển phía sau của một tấm ảnh.
Lúc này Cố Nghiên Thu mới hiểu được, nói: "À em nói chuyện này, vậy nếu chúng ta rảnh có thể đi thực địa chụp? Em thích nơi nào? Hawaii hay đảo Bali, không thì Maldives? Thánh đảo (đài loan)? Prague? Tết năm nay em có rảnh không? Chúng ta có thể đi một tuần."
Lâm Duyệt Vi ôm cổ cô, giả ý rụt rè nói: "Kỳ thật cũng không cần gấp vậy." Nói xong liền lập tức bổ sung một câu: "Vậy tết năm nay đi."
Cố Nghiên Thu thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Hai người bèn định ngày tết đi du lịch.
Lâm Duyệt Vi buông xuống tâm sự, tâm tình khoan khoái không ít, Cố Nghiên Thu chỉ chỉ khung ảnh lớn trong phòng khách còn chưa cất đi, nói: "Vậy cái này còn muốn treo không?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Treo chứ, đương nhiên phải treo, chụp lại ảnh cưới chờ in ra các thứ còn rất lâu, sớm treo một ngày thì hay một ngày."
Cố Nghiên Thu nhịn cười, nói: "Ngày mai chị kêu thợ tới."
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Ngày mai chị không có xã giao à?"
Cố Nghiên Thu nói: "Vốn dĩ có."
"Vốn dĩ?"
"Đúng vậy, vì ở bên em, dời lại rồi." Cố Nghiên Thu cười nói.
Lâm Duyệt Vi bị lời âu yếm của Cố thị đánh trúng, ôm Cố Nghiên Thu hôn ngay một nụ hôn kiểu Pháp thật sâu.
Cố Nghiên Thu hôn đến trầm mê, cảm giác bị một thứ xù xù lông đè nặng trên chân, không chút nghĩ ngợi mà đẩy nó ra.
Schrodinger: "......"
Hôm nay nó lại bị ba ba ghét bỏ nữa.
Đôi môi tách ra, Lâm Duyệt Vi lại hôn lên ấn đường Cố Nghiên Thu, thuận theo xuống dưới mãi cho đến chóp mũi, thích cực kỳ cuối cùng còn nhẹ nhàng cắn một ngụm, Cố Nghiên Thu xuýt xoa vì đau.
Lâm Duyệt Vi phát hiện nàng khá hưng phấn với loại phản ứng này của Cố Nghiên Thu, thật sự rất muốn nghe thấy trên giường, toa xe lửa trong đầu lại tu tu tu bắt đầu chạy.
Hai người ở nhà quấn quýt trong chốc lát, rồi đi ra cửa dạo siêu thị, mua đồ dùng tình nhân.
Hôm nay Lâm Duyệt Vi đặc biệt nói khá nhiều, ở trên xe cứ nói chuyện luyên thuyên với Cố Nghiên Thu, cầm di động đọc danh sách: "Dép lê, ly uống nước, khăn lông, ly súc miệng, bàn chải đánh răng, kem đánh răng......"
"Kem đánh răng?"
"Nhà của chúng ta có vị trà xanh, em tính mua thêm vị bạc hà, thành một đôi."
"Trà xanh với bạc hà sao lại một đôi?" Cố Nghiên Thu ngạc nhiên nói.
"Không phải đều màu xanh lá hết à."
Không đọc không biết thì thôi, vừa đọc đã dọa Cố Nghiên Thu nhảy dựng, Cố Nghiên Thu phát hiện ngoài danh sách kể trên Lâm Duyệt Vi còn thêm vào vỏ ipad cặp, óp di động cặp, Cố Nghiên Thu trêu chọc mà nói một câu: "Có muốn mua dây sạc pin tình nhân luôn không, một dây hồng một dây xanh, từ xưa hồng xanh ra CP."
"Được đó được đó." Lâm Duyệt Vi vui vẻ đáp ứng.
Tới siêu thị, Lâm Duyệt Vi vô cùng hưng phấn, chủ động đi lấy xe đẩy, nàng ở phía trước đẩy, Cố Nghiên Thu ở bên cạnh đi theo nàng.
Bên cạnh đi ngang qua một người mẹ dẫn theo một đứa bé, đứa bé ngồi trong xe đẩy, Lâm Duyệt Vi bèn làm mặt quỷ với Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu nói: "Làm gì vậy?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Chị ngồi vào đây, em đẩy chị."
Cố Nghiên Thu thưởng cho nàng một ánh mắt đầy ghét bỏ, đi về phía trước mau hơn hai bước.
Lâm Duyệt Vi cười đuổi theo sao: "Chị tính chạy à."
Hai người đi xuyên qua từng kệ để hàng, dẫn tới không ít sự chú ý, Lâm Duyệt Vi dừng lại, gọi cô một tiếng: "Em muốn ăn cái này."
Cố Nghiên Thu lui lại, nhìn kệ để hàng trước mặt nàng, "Cái nào?"
"Chị đoán xem."
"......"
Lâm Duyệt Vi ha ha cười rộ lên.
Trong mắt Cố Nghiên Thu loáng hiện lên ý cười giảo hoạt, vén cổ áo tay phải, từ đầu kệ để hàng này đến đầu kệ để hàng kia, lấy từng món từng món một, chắc chắn có một món Lâm Duyệt Vi thật sự muốn, trả giá nào cũng dính.
Lâm Duyệt Vi nhìn động tác nhanh gọn của cô, trợn mắt há hốc mồm.
Cố Nghiên Thu chất đồ vào xe đẩy đầy tới một nửa, cong mày một bên, hỏi Lâm Duyệt Vi: "Cảm động hay không cảm động?"
Lâm Duyệt Vi làm bộ run bần bật: "Không dám không cảm động."
Hai người cùng bật cười rộ lên.
Lâm Duyệt Vi chỉ vào đồ trong xe đẩy, nói: "Chị cất lại đi, em không cần ăn mấy món này."
Cố Nghiên Thu cảm thấy quá phiền toái, nói: "Vậy chị ăn."
Lâm Duyệt Vi nói thẳng: "Đừng nói hươu nói vượn, chị nói cho Schrodinger ăn em còn tương đối tin, chị ăn đồ ăn vặt bao giờ?"
Cố Nghiên Thu: "Àh."
Lâm Duyệt Vi: "Mau cất lại đi."
Cố Nghiên Thu đành phải cất từng món lại, bên cạnh có một cô gái cũng đang chọn đồ ăn vặt quan sát toàn bộ động tác của Cố Nghiên Thu, dùng ánh mắt như rất đói khát mà nhìn cô, bị Lâm Duyệt Vi trừng mắt nhìn lại.
Cô gái không dám trêu vào bèn bỏ đi.
Lâm Duyệt Vi giúp Cố Nghiên Thu cất đồ lại, cuối cùng chỉ để lại một gói bánh snack khoai vị mỳ ăn liền tôm chua cay, Cố Nghiên Thu yên lặng nhớ kỹ gói khoai tây vị này.
Lâm Duyệt Vi cười nói: "Ấu trĩ lắm à?"
Cố Nghiên Thu mắt không chớp mà nhìn chằm chằm nàng, lộ ra vài phần nghịch ngợm.
Lâm Duyệt Vi nói: "Làm gì?" Ánh mắt này khẳng định có âm mưu.
Gương mặt truyền đến xúc cảm mềm mại quen thuộc, Lâm Duyệt Vi sửng sốt, Cố Nghiên Thu đã chấp tay sau lưng, dời ánh mắt chuyển sang hướng khác.
Hậu tri hậu giác Lâm Duyệt Vi: "!!!"
Cố Nghiên Thu dám hôn trộm nàng ở đây!
Tiếp theo nàng nhìn thấy bả vai Cố Nghiên Thu lắc lư, tựa hồ rất đắc ý.
Lâm Duyệt Vi vừa nghĩ vừa buồn cười, ngón tay nhẹ nhàng chọc lên tay Cố Nghiên Thu đang chấp sau lưng, cao giọng nói: "Đi thôi, đi mua đồ dùng tình nhân."
Cả hai mua đủ danh sách kể trên, thuận tiện mua thức ăn ngày mai muốn ăn, hai người dạo đến khi siêu thị sắp đóng cửa, đẩy hai chiếc xe hàng như hai quả núi cao tới quầy tính tiền, lúc Lâm Duyệt Vi mua hứng chí bừng bừng, mua xong rồi lại thấy lười, khi xếp hàng thì ăn vạ trên người Cố Nghiên Thu không thèm nhúc nhích.
Nàng cảm giác như chưa từng mệt thế này, dựa vào Cố Nghiên Thu nhỏ giọng rên rỉ: "Đau eo."
Cố Nghiên Thu sờ sờ lên eo nàng: "Về chị giúp em mát-xa."
Sắp gần cuối năm, để tăng lượng tiêu thụ của siêu thị, nên chế độ giảm giá cũng nhiều, quầy thu ngân chật ních người, Lâm Duyệt Vi ngẩng đầu từ trên vai Cố Nghiên Thu, liếc mắt một cái chỉ toàn thấy khắp nơi đầy đầu người, xe đẩy của ai cũng tràn đầy đồ, nhất thời hoa cả mắt, lại gục xuống.
Cố Nghiên Thu đối với tác phong lười biến của vị đại tiểu thư trên lưng, bây giờ xem như có bước đầu hiểu biết, an tĩnh mà làm một gốc cây cổ thụ người hình, làm cây lớn che bóng mát cho đại tiểu thư nghỉ ngơi.
"Đến chúng ta rồi."
Nghe thấy giọng Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi giống như được giải huyệt lập tức đứng thẳng.
Sau khi bỏ túi lớn túi nhỏ vào cốp, Lâm Duyệt Vi xung phong lái xe trở về, lý do là ở siêu thị Cố Nghiên Thu đã gánh vác phần lớn nhiệm vụ, rất mệt, cho nên trên đường về để nàng phục vụ.
Hai người vui vẻ trò chuyện về kế hoạch ngày mai, giữa trưa ở nhà ăn, buổi chiều đi Lâm trạch, tuy Nhiễm Thanh Thanh ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hẳn rất nhớ hai người, lúc còn đóng phim Lâm Duyệt Vi đã có chuyện muốn hỏi mẹ nàng, đến bây giờ cuối cùng lại nói không thành lời.
Tận đến khi một chiếc điện thoại vang lên, gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai người.
Lâm Duyệt Vi không thiết lập Bluetooth trên xe, trực tiếp kêu Cố Nghiên Thu: "Giúp em xem là ai."
Cố Nghiên Thu cầm lấy di động, trầm mặc một cách dị thường.
Lâm Duyệt Vi đang lái xe, không nhìn sang bên cạnh được, tâm tình khẩn trương theo: "Là ai a~?"
Cố Nghiên Thu ý vị thâm trường mà kéo dài giọng điệu, nói: "Khuất......!Lão sư."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu hỏi nàng: "Có bắt máy không?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Bắt." Không muốn cũng phải bắt, không những bắt còn phải, nàng nói, "Mở loa ngoài."
Nàng không thẹn với lương tâm.
Cố Nghiên Thu bắt máy, mở loa ngoài, Lâm Duyệt Vi nói lắp một chút, kêu: "Khuất lão sư." Vô cùng cung kính lễ phép, giới hạn rõ ràng.
Khuất Tuyết Tùng thân thiết nói: "Tát phu phu, ngày mai rảnh hay không?"
Hai mắt Lâm Duyệt Vi bỗng tối sầm.
Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ Cố tổng đã dám trộm hôn, ngày sau sẽ dám ở bãi đỗ xe hôn nồng nhiệt mời đọc lại văn án.
Khuất lão sư gọi tới làm gì nhỉ? Là chuyện tốt (*° 3 °*)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...