Trước khi gặp mặt, Lâm Duyệt Vi luôn nghĩ, nếu không hay nàng cứ nhận thua đi, dù sao cũng chỉ là một câu nói, không cần phải căng thẳng thế này.
Trước đây nàng không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cho dù không ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, khi hai người yêu nhau kiêng kị nhất chính là cứ giấu mãi những lời muốn nói trong lòng, hay chiến tranh lạnh, tất cả đạo lý nàng đều hiểu rõ, nhưng giây phút khi nhìn thấy Cố Nghiên Thu ấy, nàng bỗng quên mất mọi đạo lý, một lòng một dạ chờ Cố Nghiên Thu mở miệng trước.
Nàng ra ngoài đóng phim lâu như thế, vừa đen vừa gầy đi, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?
Trùng hợp thay, Cố Nghiên Thu cũng nghĩ vậy.
Hai người không ai chịu nhường ai, bỏ qua mặt mũi chủ động mở miệng trước, vì thế cứ giằng co suốt cả đoạn đường tới bãi đỗ xe.
Khi sắp tới chỗ xe đậu, Lâm Duyệt Vi đi mau hơn hai bước, nàng cũng không biết vì sao lại muốn mau hơn hai bước, nàng chỉ biết trong lòng nàng đang nghẹn rất nhiều thứ, không thèm cho Cố Nghiên Thu cơ hội giúp nàng mở cửa ghế phụ, trực tiếp tự mình ngồi vào băng ghế sau.
Môi Cố Nghiên Thu cứng nhắc như một đường thẳng sắc bén.
Cô cất hành lý của Lâm Duyệt Vi vào cốp sau, không nói một lời mà ngồi vào ghế lái, di động trong túi vang lên một tiếng, cô lấy ra xem.
【 Hai chữ Mộc: Về nhà em 】
【 Tây Cố: ok】
Lâm Duyệt Vi nghĩ: Cả một đoạn đường dài như vậy, mà chị cũng không thèm nói với em lời nào? Có phải nghĩ em không biết giận không.
Cố Nghiên Thu nghĩ: Xem trọng mặt mũi, em rốt cuộc có biết mình sai ở đâu không?
Hai người dùng di động giao lưu ngắn ngủi, Cố Nghiên Thu mở hướng dẫn chỉ đường, hệ thống nhắc nhở: "Chuẩn bị xuất phát......" Giọng nói quen thuộc của chị Chí Linh lại vang lên bên tai, không biết có phải do phiền lòng hay không, mà ghét người ghét cả đường đi lối về, ngay cả Lâm Chí Linh cũng không thể khiến tâm tình hai người trở tốt.
Cố Nghiên Thu khởi động xe, Lâm Duyệt Vi gọi điện thoại cho Nhiễm Thanh Thanh ở băng ghế sau.
"Mẹ." Lâm Duyệt Vi đối với Nhiễm Thanh Thanh vẫn thân mật trước sau như một, "Con đang trên đường về nhà."
Nhiễm Thanh Thanh ngạo kiều nói: "Tôi kêu cô về à? Đứa con gái bất hiếu như cô, nói đi là đi một mạch vài tháng, bây giờ cũng biết về nhà rồi cơ đấy."
Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng nói: "Con biết sai rồi mà, trong nhà có chuẩn bị gì ăn ngon không?"
Nhiễm Thanh Thanh nói: "Không có."
Lâm Duyệt Vi cười nói: "Mẹ biết không lừa được còn muốn gạt con, con ngửi được mùi đó nha."
Nhiễm Thanh Thanh: "Nhãm nhí, tôi nói không có tức là không có, đừng có về, tôi ra ngoài ăn cơm, không có ai ở nhà đâu."
Lâm Duyệt Vi nhìn thấu hết thảy : "Ha ha ha ha."
Nhiễm Thanh Thanh: "Nể mặt một chút được không vậy cô hai?"
Lâm Duyệt Vi: "Được được được mà, con về nhà trước chờ mẹ ha."
Dù sao cũng đã bại lộ, Nhiễm Thanh Thanh nói: "Được rồi, có mua cua lớn cho con, không phải con thích ăn cua hoàng đế à, tối hôm qua mẹ ăn thử mấy ký rồi, đều là cua hoàng đế ngon."
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Ba lột cho mẹ sao?"
Lâm Duyệt Vi vãnh tai lên nghe đáp án.
Nhiễm Thanh Thanh nói: "Đúng vậy, bằng không mẹ phải tự mình lột sao?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Tốt quá."
Nhiễm Thanh Thanh nói: "Tốt cái gì mà tốt, âm dương quái khí, con đóng phim đóng tới ngu người rồi à."
Lâm Duyệt Vi: "......" Đúng lý hợp tình, nàng thật hoài nghi phát hiện lần trước của mình vô cùng sai lầm.
Nhiễm Thanh Thanh không ngưng được miệng xoay chuyển đề tài: "Lão bà con đâu? Có tới với con không?"
Lâm Duyệt Vi khẽ ngẩng đầu nhìn, Cố Nghiên Thu cũng như có linh cảm, chạm phải ánh mắt của Lâm Duyệt Vi qua kính chiếu hậu, hai giây sau, Lâm Duyệt Vi dời ánh mắt đi trước, nhẹ nhàng mà nói: "Ừm."
Nhiễm Thanh Thanh: "Tới thì chính là tới, không tới chính là không tới, ừm cái gì mà ừm, vô lễ, con thẹn thùng à?"
Lâm Duyệt Vi cúi đầu, đè giọng cực thấp, nói: "Không phải." Nàng sợ Cố Nghiên Thu phát hiện hai người đang nói về cô, nhưng lại vừa muốn cho cô biết.
Trên đời không ai là con giun trong bụng ai cả, nếu cái gì cũng không nói, thì người ấy mãi mãi sẽ không biết.
Tận đến khi Lâm Duyệt Vi cúp điện thoại, Cố Nghiên Thu vẫn không phát hiện nàng có điểm khác thường, hoặc dù có phát hiện thì cô cũng không lên tiếng.
Trên đường đợi mấy lần đèn đỏ, hai mắt Cố Nghiên Thu luôn nhìn về phía trước, không tiếp tục nhìn Lâm Duyệt Vi qua kính chiếu hậu.
Xe tiến vào nhà họ Lâm rồi dừng lại.
Cố Nghiên Thu tới nơi này vô số lần nên đã tạo thành thói quen, đi ra sau lấy vali hành lý, ngựa quen đường cũ mà bước vào nhà, Lâm Duyệt Vi đi theo cô với khoảng cách ba bước chân.
Nhiễm Thanh Thanh ở trong phòng bếp không nghe được tiếng ô tô, chờ hai người vào cửa mới phát hiện, lau nước trên tay lên tạp dề bước tới đón, hướng về phía Cố Nghiên Thu đang bước tới.
"Hành lý đặt ở phòng khách là được rồi, tối nay hẳn dọn."
"Có mệt không con?"
"Uống nước nha con?"
Cố Nghiên Thu ôn hòa mà cười: "Dì cứ để con tự làm."
Nhiễm Thanh Thanh: "Được được được, con cứ tự nhiên, muốn gì thì nói với mẹ."
Lâm Duyệt Vi ở một bên bị ghẻ lạnh từ nãy đến giờ cay cả mắt mũi, nói: "Mẹ, mẹ mặc kệ con luôn à?" Cố Nghiên Thu không để ý tới nàng, bây giờ ngay cả mẹ ruột cũng coi nàng như con ghẻ, nàng sống trong cái nhà này còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
"Đâu có, sao lại mặc kệ chứ?" Nhiễm Thanh Thanh nói, "Tự đi rót nước đi, chờ ăn cơm."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Dư quang nàng nhìn thấy khóe môi Cố Nghiên Thu hơi hơi cong lên.
Lâm Duyệt Vi ủy khuất trong lòng mà nghĩ: Cười cái gì mà cười, tới lúc này rồi mà chị còn vui sướng khi người gặp họa.
Rốt cuộc chị đứng về phe ai chứ hả?!
Ánh mắt Nhiễm Thanh Thanh quét qua khoảng cách giữa hai người, nghi hoặc mà hỏi: "Hai đứa bị làm sao vậy?"
Không phải nói đang ở bên nhau rồi sao? Sao bây giờ lại chẳng khác gì trước kia, không nóng không lạnh.
Lâm Duyệt Vi & Cố Nghiên Thu trăm miệng một lời nói: "Không có gì."
Nhiễm Thanh Thanh chưa từng được thấy dáng vẻ khi hai người vui vẻ ở bên nhau, nên trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra cả hai đang cãi nhau, bà nói: "Hai đứa ngồi chơi đi, mẹ vào nấu cơm, cũng sắp tới giờ dùng bữa rồi, đừng đi đâu xa quá."
Cố Nghiên Thu không nói chuyện, Lâm Duyệt Vi nói: "Dạ biết."
Nhiễm Thanh Thanh về phòng bếp, không khí mang tên "Náo nhiệt" do bà khuấy động bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng như nước.
Hai người Lâm-Cố mỗi người chiếm cứ một chiếc ghế sô pha, cúi đầu chơi di động.
Lâm Duyệt Vi mở WeChat, bật khung đối thoại của Cố Nghiên Thu đọc đi đọc lại tin nhắn.
Cố Nghiên Thu click mở hình ảnh, bên trong lưu rất nhiều hình của Lâm Duyệt Vi, mỗi một tấm đều là bảo bối trân quý của cô, đều do Lâm Duyệt Vi tự chụp gởi cho cô, đương nhiên là trước khi cãi nhau, ví dụ như những tấm nàng mặt mày đầy tro bụi nhưng vẫn trông rất soái, hay ảnh nàng tự sướng khi sáng sớm vừa thức dậy mà còn buồn ngủ......
Ngón tay Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng cong lại, lòng bàn tay hơi chạm lên mặt Lâm Duyệt Vi trong bức ảnh.
Lâm Duyệt Vi đứng lên.
Cố Nghiên Thu nhìn nàng, Lâm Duyệt Vi nâng di động, gõ gõ gì đó.
Màn hình di động Cố Nghiên Thu hiển thị có tin nhắn tới, cô click mở:
【 Hai chữ Mộc: Đi với em】
Cố Nghiên Thu đi theo nàng ra ngoài, Lâm gia rất rộng lớn, cả hai đi hơn mười mét mới tới phòng tập thể thao gia đình, diện tích phòng tập rất lớn, dụng cụ bên trong đầy đủ mọi thứ.
Bao cát, trụ tập quyền, bia tập chân, đồ bảo hộ...
Hai người ngồi trên một khoảnh sàn trống, Lâm Duyệt Vi vẫn không nói một lời nào, ấn hai lần vào màn hình di động, có nề nếp mà đưa điện thoại di động qua.
Cố Nghiên Thu thấy trên màn hình hiển thị một đoạn ghi âm, đã bắt đầu phát.
- Khuất lão sư, mong chị không trách em đường đột.
Là giọng của Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu nhướng mày, Lâm Duyệt Vi hất cằm.
- Không trách, nói đi, ở lâu mọi người lại nghĩ chúng ta làm chuyện khác.
Cố Nghiên Thu vốn dĩ đã ghét Khuất Tuyết Tùng tới tận cổ nên vừa nghe giọng nàng, cô đã nhíu mày khó chịu, nghĩ: Lâm Duyệt Vi cho cô nghe cái này là có ý gì?
Tuy rằng chán ghét, nhưng vẫn kiên nhẫn cố nghe cho xong.
- Khuất lão sư, chị có thích em không?
Mặt Cố Nghiên Thu trầm hẳn xuống.
- Thích, nhưng không phải thích như trong tưởng tượng của em.
Tới rồi đó, thần sắc Lâm Duyệt Vi trở nên cao ngạo, nghiên mắt nhìn Cố Nghiên Thu, xem cô còn có thể nói gì nữa.
Khuất Tuyết Tùng trong đoạn ghi âm nói: Không phải tình yêu, là tình chị em, tình bạn bè, vừa lòng chưa?
Sau khi Cố Nghiên Thu nghe xong hết đoạn ghi âm, thì mặt trầm như nước.
Lâm Duyệt Vi mở miệng, phát hiện do lâu không nói chuyện mà giọng lạc hẳn đi, nàng hắng giọng, sắp dùng cả mũi mà nhìn Cố Nghiên Thu, nói: "Chị tin em rồi chứ?" Cả mặt rõ ràng viết năm chữ: Mau xin lỗi em ngay.
Nếu hỏi Cố Nghiên Thu nghe xong đoạn ghi âm này có cảm giác gì, thì cảm giác gì cô cũng không có, cô vốn dĩ không tin bất kỳ lời nào do Khuất Tuyết Tùng nói, cô có thành kiến với đối phương từ tận đáy lòng.
Cảm giác duy nhất cô có, là Lâm Duyệt Vi cho cô nghe đoạn ghi âm này, có chút đáng yêu, nhưng ngay cả một chút đáng yêu nhỏ nhoi sau cùng ấy cũng bị giọng điệu hách dịch của Lâm Duyệt Vi phá hư.
Lâu như vậy rồi, mà nàng cũng không biết cô vì sao lại giận, Cố Nghiên Thu cau mày nói: "Chị không phải không tin em."
"Không phải chị không tin em thì chị bốc hỏa lớn như vậy làm gì?"
"Chị giận bởi vì......" Cố Nghiên Thu suy nghĩ lại, lửa giận của cô bắt nguồn từ đâu ư? Bắt đầu từ khi Lâm Duyệt Vi cứ đứng về phía Khuất Tuyết Tùng, hay từ khi nàng nói cô khiến nàng rất phiền, có lẽ là cả hai, nhưng bây giờ nói chuyện này thì còn có ý nghĩa gì nữa, Lâm Duyệt Vi vốn dĩ không hiểu.
Nếu là Cố Nghiên Thu của trước kia, cô nhất định sẽ nói thẳng, nhưng bây giờ mối quan hệ giữa hai người đã khác, cô tức đến cứng cả họng, miệng còn nhỏ hơn cả miệng bình hồ lô, một chữ cũng không nói được thành lời.
Lâm Duyệt Vi thấy cô trầm mặc thì tưởng cô đuối lý: "Không còn lời nào để nói chứ gì?"
Cố Nghiên Thu ngẩng đầu nhìn nàng, dáng vẻ rõ ràng không phục.
Lâm Duyệt Vi sớm đã đoán được biểu tình này của cô, đứng dậy đi cầm hai bộ đồ bảo hộ, ném cho Cố Nghiên Thu một bộ: "Chị chắc có luyện rồi mà, hai chúng ta đánh một trận, ai thua thì người đó xin lỗi, xem như bỏ qua chuyện này, ai cũng không được lôi lại chuyện cũ, được không?"
Ban đầu Cố Nghiên Thu còn hơi khiếp sợ, sau khi cân nhắc một chút, thì lạnh lùng mà đồng ý: "Được."
Nếu cả hai đã nói đến ông nói gà bà nói vịt, ai cũng không chịu cúi đầu trước, thì bây giờ phương pháp này xác thật cũng không tồi.
Bộ bảo hộ có một bao cổ tay và bao đầu gối, cột chắc thì không bị thương, lúc Lâm Duyệt Vi đóng phim từng học một khóa đấu tay đôi, hơn nữa nàng cũng có căn cơ võ học, tự nhận hẳn sẽ không thua Cố Nghiên Thu, tuy không biết Cố Nghiên Thu đã từng luyện những môn võ gì, nhưng ngày thường khi nàng niết cánh tay cô cũng có cảm giác khá rắn chắc.
Lâm Duyệt Vi mặc xong đồ bảo hộ, bẻ các khớp xương ngón tay kêu vang, nói: "Chị trước hay em trước?"
Cố Nghiên Thu vô cùng có phong độ quân tử quấn chặt vải băng hai lớp -- cô không quen mang bao tay quyền anh, nói: "Em trước."
Lâm Duyệt Vi xông tới.
Cái gì mà cao thủ đối chiêu trong tiểu thuyết, đều là gạt người, chờ đối phương vọt tới trước mặt thì chỉ còn lại phản ứng tự nhiên, không có bao nhiêu người trốn được sự công kích của đối phương, nên khi Lâm Duyệt Vi xông tới, Cố Nghiên Thu lập tức lùi về phía sau theo phản xạ tự nhiên.
Chờ đến khi cô thấy rõ người trước mắt, Lâm Duyệt Vi đã bổ một chưởng tới trước mặt cô, đánh về phía xương quai xanh, Cố Nghiên Thu lại lui nhanh về phía sau né đòn đánh tới, ánh mắt mau lẹ, giơ tay ra bắt lấy cổ tay Lâm Duyệt Vi.
Lòng bàn tay Cố Nghiên Thu vừa chạm tới làn da mịn màng như ngọc trên cổ tay Lâm Duyệt Vi, thì cánh tay nàng bỗng xoay chuyển, dùng bả vai đánh về phía cô, tốc độ vô cùng mau.
Cố Nghiên Thu mắt thấy tránh không khỏi, hai bả vai sẽ đụng phải nhau, cô vội nâng cánh tay lên, Lâm Duyệt Vi cũng nâng cánh tay theo, hai cánh tay ở trên không trung đụng phải nhau, cả hai đồng thời thối lui một bước.
Lần này Cố Nghiên Thu không để nàng đánh trước nữa, còn chưa đứng vững, chân sau giẫm sàn, trực tiếp lấy đà vọt tới trước.
Cố Nghiên Thu đánh nhau cũng quá soái đi, Lâm Duyệt Vi bị sắc đẹp làm mờ mắt, chưa lâm trận đã muốn đào ngũ.
Trong lúc sững sờ bị Cố Nghiên Thu kéo cánh tay, thân thể nàng mất trọng tâm lảo đảo tiến về phía trước, bị kéo bay khỏi sàn, Cố Nghiên Thu xốc nàng lên, bả vai chùng xuống, mắt thấy đồn Judo này sắp quật ngã Lâm Duyệt Vi, giữa chừng thì dừng lại, gập tay khóa hai cánh tay Lâm Duyệt Vi xuống đất, ánh mắt nặng nề mà nhìn nàng.
Lâm Duyệt Vi nói: "Không cần chị nhường."
Cố Nghiên Thu mặt vô biểu tình mà nói: "Tay chị căng gân thôi."
Lâm Duyệt Vi tức muốn chết, nói: "Đánh lại." Vừa rồi nàng thất thần thôi.
Vừa rồi Cố Nghiên Thu không biết nàng thất thần, còn cho rằng Lâm Duyệt Vi chỉ là giàn hoa cọng bún, sức chiến đấu bằng năm, lúc đánh thật mới phát hiện không phải như vậy, Cố Nghiên Thu giơ tay chặn đòn Lâm Duyệt Vi đá về mạn sườn, nếu cô chậm một chút, thì cú đá này đã biến chiêu đá lên mặt cô.
Cố Nghiên Thu đè chân nàng xuống, chẳng ngờ đây là đòn đá liên hoàn, Lâm Duyệt Vi đá luôn chân còn lại lên, lúc xông tới cả người bay lên không hai ba thước, Cố Nghiên Thu có là thánh cũng phải ăn một cước, lùi về sau vài bước.
Lâm Duyệt Vi đứng ở vị trí cũ khóe môi gợi lên một độ cong nho nhỏ mà đầy khiêu khích.
Cố Nghiên Thu cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu, liếm liếm cánh môi, nói: "Có tới nữa không?"
Theo Cố Nghiên Thu quan sát, Lâm Duyệt Vi chủ yếu luyện võ Tae Kwon Do, rất ỷ lại vào lực chân, ra đòn quyết đoán, nhưng Tae Kwon Do chủ yếu chỉ dùng chân.
Khóe cô cong lên một chút, về sau thì phòng thủ nhiều hơn tiến công, không dùng chân, để đối phương nghĩ võ chân của cô không tốt, bị bức cho liên tục thoái lui.
Lâm Duyệt Vi nhìn nhắm chuẩn cơ hội, chân phải nâng cao lên, một cú kết liễu đầy tiêu chuẩn, đá về phía bả vai Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu bỗng chốc nghiêng người, dùng cánh tay đẩy về phía chân còn lại của Lâm Duyệt Vi, tay còn lại bổ lên cẳng chân nàng, tiếp theo thì ăn miếng trả miếng giáng cho Lâm Duyệt Vi một cước nàng vừa dùng, khiến Lâm Duyệt Vi bị đá văng ra ba bốn bước.
Lâm Duyệt Vi bị đẩy lui chân vừa chạm đất đã quát: "Sao chị gian trá quá vậy?"
Cố Nghiên Thu cười: "Binh bất yếm trá."
Lâm Duyệt Vi hừ một tiếng bằng mũi.
Không khí giữa hai người cũng tốt lên không ít, Cố Nghiên Thu cởi băng vải trên tay, quấn lại thêm một vòng, nói: "Có đánh nữa không?"
Lâm Duyệt Vi nhìn thấy từng giọt mồ hôi chảy trên cánh tay cô, nghĩ: Không đánh nữa, chúng ta hòa đi.
Ý niệm đã rõ, thì lời nhanh như điện chớp mà vọt tới đầu lưỡi nàng, không nói không được.
Cố Nghiên Thu ôn hòa mỉm cười nhìn nàng, thấy Lâm Duyệt Vi nhỏ giọng lầm bầm gì đó, rồi nhấc chân đi về phía cô.
Bỗng di động đặt trên ghế vang lên, Lâm Duyệt Vi thu hồi bước chân, đi về phía góc tường, Cố Nghiên Thu cũng đi qua theo.
Lâm Duyệt Vi vừa nhìn đã thấy điện báo hiện thị: Thiệu Nhã Tư.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu: "......"
Lâm Duyệt Vi nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh như băng của Cố Nghiên Thu, không biết nên từ chối hay nhận cuộc gọi này, cuối cùng vẫn lựa chọn nhận, dù sao Thiệu Nhã Tư cũng không có ý với nàng.
Nhưng vì Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi đành ấn loa ngoài.
Như vậy Cố Nghiên Thu sẽ không hoài nghi gì nữa.
Lâm Duyệt Vi: "Thiệu Nhã Tư hả, xảy ra chuyện gì?"
Thiệu Nhã Tư lấy làm lạ hỏi: "Sao lại đột nhiên gọi tên mình đầy đủ?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Đột nhiên nhất thời hứng khởi, nên kêu tên đầy đủ." Nàng cười gượng một tiếng, "Ha ha ha."
Quái lạ, nàng việc gì phải chột dạ chứ.
Thiệu Nhã Tư cũng cười ha hả theo, nói: "Đóng máy rồi à? Sáng nay lên thấy trên Weibo."
Lâm Duyệt Vi trả lời: "Đúng vậy."
Thiệu Nhã Tư nói: "Ngày mai mình rảnh, mời cậu ăn cơm? Hai chúng ta đã lâu chưa gặp."
Cố Nghiên Thu nghe không nổi nữa, đi sang một bên, ngồi xuống một chiếc máy luyện cơ ngực, cái gì mà đã lâu không gặp, lần trước còn đi thăm ban, cô mới là ba tháng rồi không được gặp Lâm Duyệt Vi, sao không thấy Lâm Duyệt Vi nhiệt tình với cô như vậy.
Lâm Duyệt Vi ấn đè lên microphone, hỏi Cố Nghiên Thu: "Ngày mai chị có rảnh không?"
Cố Nghiên Thu lạnh lùng mà đáp: "Rảnh thì liên quan gì tới em?"
Lâm Duyệt Vi hạ giọng: "Chị ngậm thuốc súng à?"
Cố Nghiên Thu không nói chuyện.
Cô đâu chỉ ngậm thuốc súng không, còn ngậm luôn cả bom.
Thiệu Nhã Tư hỏi: "Cậu đang nói chuyện với ai hả?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Không có, mình tự lầm bầm lầu bầu thôi."
Cố Nghiên Thu tùy tay bắt một đồ luyện chân Tae Kwon Do, ném về phía chân Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi bị hoảng sợ, trừng mắt nhìn cô.
Thiệu Nhã Tư lại hỏi: "Ngày mai có rảnh hay không?"
Lâm Duyệt Vi nghĩ nghĩ, nói: "Có rảnh, mấy giờ?"
Thiệu Nhã Tư cao hứng mà nói: "Sẽ báo trên WeChat."
Lâm Duyệt Vi nói: "Ok."
Rồi vội vàng tắt điện thoại.
Lâm Duyệt Vi cất đồ luyện chân về chỗ cũ, nói: "Chị lại giận gì nữa? Ngay cả loa ngoài em cũng mở luôn rồi, chị còn muốn thế nào?"
Cố Nghiên Thu càng tức hơn nói: "Không giận gì hết."
Lâm Duyệt Vi cũng giận lây nói: "Chị có gì thì cứ nói thẳng đi, âm dương quái khí là có ý gì, có phải chị muốn em với Thiệu Nhã Tư, cả Khuất Tuyết Tùng nữa tuyệt giao đúng không? Nếu đúng thì cứ nói đi."
Cố Nghiên Thu: "Đừng nhắc tới hai người này nữa!"
Lâm Duyệt Vi: "Chị --" huyệt Thái Dương nàng nhảy loạn, đè nặng giọng nói, "Chị điên rồi."
Hòa cái con khỉ, bộ dáng như hung thần ác sát, ai nguyện cùng cô hòa chứ.
Trước kia Cố Nghiên Thu rõ ràng không phải như thế, rốt cuộc vì sao?
Lâm Duyệt Vi nghĩ tới một khả năng khác, cố nén giận, giọng điệu nhu hòa nói: "Gần đây có phải chị gặp chuyện gì phiền lòng không, nói với em đi?"
Cố Nghiên Thu cứ nhìn nàng trân trân, thật lâu sau, vừa tức vừa hỏi: "Có đánh nữa hay không?"
Lâm Duyệt Vi: "Hả?"
Cố Nghiên Thu rống lên: "CÓ ĐÁNH NỮA HAY KHÔNG?"
"ĐÁNH." Lâm Duyệt Vi rống theo, "Chị hung dữ vậy làm gì?"
Một tay Cố Nghiên Thu chống đất, bắn người lên.
Lâm Duyệt Vi: "Lần này chị lại......"
Nàng còn chưa nói xong, Cố Nghiên Thu đã phóng một cước tới.
Lâm Duyệt Vi mắt thấy, cơ bắp lại chưa kịp phản ứng lại, cú đá này Cố Nghiên Thu dùng ít nhất năm thành công lực, cú đá vừa chạm phải đồ bảo hộ Lâm Duyệt Vi đã biết, nàng không thể không ăn cú đá này.
Lâm Duyệt Vi bị đá đến liên tiếp thoái lui, tận đến khi eo đụng phải cái giá bên cạnh, phải vịn tay lên miễn cưỡng ổn định được thân hình.
F*ck!
Lâm Duyệt Vi tức nổ phổi: "Chị đánh thật à?"
Cố Nghiên Thu lạnh nhạt mà xốc mí mắt, nói: "Chẳng lẽ giả?"
Bây giờ cô muốn Lâm Duyệt Vi phải ngoan ngoãn xin lỗi cô, cúi đầu, nhận sai!
Lâm Duyệt Vi vỗ vỗ đồ bảo hộ trước ngực, bên trong còn ẩn ẩn đau, cười lạnh: "Được, đánh thì đánh."
Lâm Duyệt Vi so với vừa nãy còn mau hơn, vừa xông tới đã móc một đá, Cố Nghiên Thu dùng tay chắn, nhưng vẫn bị đá đến mất trọng tâm, Lâm Duyệt Vi không chờ cô đứng vững, chân vừa đá xong, đã xoay người, nhảy tới đạp thẳng vào đồ bảo hộ trước ngực của Cố Nghiên Thu, cũng dùng năm thành sức lực.
Cố Nghiên Thu bị đá ngã xuống sàn, văng ra ngoài hơn một mét.
Lâm Duyệt Vi quát: "Thiệu Nhã Tư, em thích gọi đó, thì sao hả?!"
"Hừ--" Cố Nghiên Thu chỉ phát ra một âm tiết ngắn ngủi, bao nhiêu khí tức nuốt hết vô bụng, vỗ tay xuống sàn mượn sức đứng dậy, khom lưng đánh tới Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi có phòng bị vẫn bị hai tay cô bắt được eo, xốc lên, lưng đập thẳng xuống sàn.
Lúc Lâm Duyệt Vi bị nện xuống sàn, cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn.
Nàng nằm lên tấm ván gỗ một lát mới có cảm giác mình còn sống, tiếp theo thì lửa giận bốc quá đầu.
Lâm Duyệt Vi dùng hai chân câu lấy Cố Nghiên Thu lưng, trường hợp sau đó hoàn toàn bị mất đi khống chế.
Khóa, chụp, vỗ, quấn, kéo, bao nhiêu công phu quyền cước đều biến mất vì một cú té ngã.
Không biết sau bao lâu hai người rốt cuộc an tĩnh.
Cả hai buông lỏng tay chân đang khóa đối phương lại, song song nằm trên mặt đất, Lâm Duyệt Vi nóng muốn chết, muốn tháo đồ bảo hộ trên đầu xuống, Cố Nghiên Thu ngồi dậy, giúp nàng tháo ra.
Lâm Duyệt Vi nói: "Cảm ơn."
Cố Nghiên Thu nhìn nàng trong chốc lát, cởi hết đồ bảo hộ trên người xuống, lại nằm xuống cạnh nàng.
Lâm Duyệt Vi hỏi cô: "Có đau không?"
Cố Nghiên Thu hỏi lại: "Em có đau không?"
Lâm Duyệt Vi nhe răng vui vẻ trong chốc lát, khuỷu tay cọ vào cô một chút, nói: "Đương nhiên đau, chị có còn xem em là bạn gái không, dùng lực lớn như vậy?"
Cố Nghiên Thu nhấp môi nói: "Mới ba thành thôi."
Lâm Duyệt Vi "Trời" la lên, nói: "Em chỉ dùng có hai thành thôi."
Cố Nghiên Thu dùng tay gối đầu, quay nhìn nàng, khóe môi ngậm ý cười, nói: "Khoác lác."
Cô biết Lâm Duyệt Vi không dùng toàn lực, tuy hai người đủ tàn nhẫn, nhưng rốt cuộc không phải kẻ thù, nếu thu được lực thì vẫn gắng sức thu.
Nhưng dù có thu lực, cũng không chỉ còn có hai thành, hai thành lực mà có thể đá đối phương ngã lăn xuống đất sao? Cả hai đâu có yếu đuối mong manh như vậy.
Lâm Duyệt Vi hừ khẽ rồi cười một tiếng, nói: "Không tin thì quên đi."
Cố Nghiên Thu không nói thêm gì.
Lâm Duyệt Vi tính quay đầu đi, đúng lúc này bị Cố Nghiên Thu kéo về, Lâm Duyệt Vi chống cự, Cố Nghiên Thu trợn tròn mắt lườm nàng.
Lâm Duyệt Vi khép hờ mắt hôn tới.
Cả hai đánh tới mồ hôi đổ đầy người, trên người Lâm Duyệt Vi vẫn còn mang theo sức nóng sau khi vận động quá sức, hô hấp nóng hơn thường ngày, khi chạm tới làn da Cố Nghiên Thu, thì cơ hồ có cảm giác bỏng rát.
Lâm Duyệt Vi không uổng sức lực mà cạy được khớp hàm Cố Nghiên Thu, tìm được đồng bọn đã chờ nàng từ rất lâu.
Cố Nghiên Thu nghiêng người, hai tay ôm chặt gáy Lâm Duyệt Vi, năm ngón tay vuốt qua từng sợi tóc của nàng, vô cùng dịu dàng.
Ánh dương quang chính ngọ xuyên qua ô cửa sổ sát đất, chiếu rõ thân ảnh hai người đang ôm hôn nhau đầy nóng bỏng, nỗi nhớ mong ba tháng, tưởng niệm không được gặp, tất cả đều hòa tan trong nụ hôn sức cùng lực kiệt này, cái gì cũng không cần nói ra.
Hai trái tim cùng chung nhịp đập, đã nói cho chúng ta biết tâm tình của nhau.
Khi tách ra, cả hai người dùng trán chạm vào nhau, ánh mắt chứa tinh quang, chóp mũi cọ trên chóp mũi, ôn nhu từ đáy lòng sẽ tự nhiên mà tới thành lời.
Lâm Duyệt Vi khẽ hôn cô, môi dán lên môi cô: "Em thật sự rất yêu rất yêu chị, đừng quấy nữa, được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng vội mừng, còn chửa có hòa đâu.
Vấn đề mâu thuẫn vẫn còn đó, giai đoạn nào ra giai đoạn đó, không cần gấp.
Đáng tiếc không phân được thắng bại, sau này chạy Rolls-Royce thì sẽ thế nào nhỉ? Đương nhiên là có cái đắng cay của việc chạy Rolls-Royce rồi.
Esley: Hai người cãi nhau cưng xỉu =)))))))))) Es edit mà cứ cười khúc khích
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...