Từ sau khi lại mặt trở về, Diệp Thê mới xem như hoàn toàn yên ổn mà sống, mỗi ngày đều trôi qua thật nhàn hạ.
Buổi sáng thức dậy, thức ăn đã được hâm nóng, nóng ấm có sẵn trong chậu đồng, tự mình lấy dùng.
Buổi trưa thì có nhiều biến số hơn, hoặc ở trong phủ dùng bữa hoặc là được lão phu nhân đón đi bồi bà.
Buổi tối liền ở trong phòng đọc sách thêu hoa, khi mệt liền đi ngủ.
Mỗi ngày trôi qua đều như vậy, cũng không mong muốn có thay đổi gì.
Khi tin thắng trận liên tiếp được truyền về, tất cả mọi người trong Thẩm phủ phải nói là hỉ khí dương dương, chỉ còn chờ Thẩm Tương Uyên chiến thắng trở về nữa thôi.
Diệp Thê sao, tự nhiên cũng là ngóng trông.
Ngày lại mặt ấy, lời A Tả nói đã đánh động lòng nàng, nàng bắt đầu chân chính tò mò phu quân của mình rốt cuộc là một nam nhân như thế nào.
Đương kim hoàng đế có thể một bước lên mây ngồi lên ngôi vị cửu ngũ, chính là dựa vào một thuẫn một đao bên người.
Thuẫn là Trấn Quốc tướng quân, tục truyền hắn binh pháp quỷ quyệt, hắn thủ thành không ai phá nổi.
Đao tự nhiên là Thẩm Tương Uyên, kiêu dũng thiện chiến, đánh trận nào chắc thắng trận đó.
"Lợi hại như vậy sao."
Ở một góc đình viện, Diệp Thê ngồi một bên nghe độc nhãn lão nhân vừa quét rác vừa kể chuyện, tự nhiên liền nhắc tới Thẩm Tương Uyên.
"Đúng vậy, đó là lần đầu tiên thiếu tướng quân lên chiến trường, lão tướng quân ban đầu còn sợ hắn nhút nhát." Lão nhân chìm vào hồi ức, bão kinh phong sương trên mặt toát ra sáng rọi, ông sờ sờ phía dưới bịt mắt trống rỗng của mình, "Kết quả hoàn toàn ngược lại, hắn xung phong so với ai khác đều dũng mãnh hơn, cứ như vậy tạo được một lối thoát giữa vòng vây."
"Lá gan thật là lớn nha." Diệp Thê nhịn không được tán thưởng.
"Lá gan thiếu tướng quân xác thật rất lớn, hắn còn dám cãi mệnh lệnh của lão tướng quân mang theo một tiểu đội không tới mười người đi tập kích kho lương thảo của quân địch, một mồi lửa đốt đến thống khoái." Lão nhân lại nói, nói rồi cười rộ lên, "Đương nhiên, sau đó quân côn cũng ăn đến thống khoái, mông nở thành bốn cánh hoa luôn."
Dưới sự miêu tả chân thật sinh động như vậy, Diệp Thê như phảng phất thấy được thiếu niên tùy ý bừa bãi Thẩm Tương Uyên, hắn sinh ra để chiến đấu, là hùng ưng bay lượn trên không, là chiến lang đầu đàn, càng là mãnh hổ uy chấn sơn lâm.
Cùng nàng hoàn toàn tương phản nha, Diệp Thê âm thầm nói, rồi lại không khỏi bị mê hoặc, cảm xúc dâng trào lặng lẽ mà chính nàng cũng không phát giác.
Từng ngày trôi qua, Diệp Thê nhận biết được nhiều ngươi trong phủ hơn cũng lặng lẽ nhớ kỹ trong lòng, bởi vì bọn họ không đơn giản chỉ là tôi tớ, có không ít lão nhân là từ chiến trường lui về, họ không có chỗ để đi, phụ tử Thẩm gia liền mang họ về phủ, tìm một công việc nhàn hạ để họ an dưỡng tuổi già.
Cho dù là người trẻ tuổi, lai lịch cũng rất phức tạp, nhưng tất cả đều là người đáng thương, tỷ như A Tả A Hữu là hai đứa trẻ bị vứt bỏ, tuổi so với Thẩm Tương Uyên nhỏ hơn không ít, chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi.
Nghe nói cả hai người họ đều từng cùng Thẩm Tương Uyên lên chiến trường, có lần Diệp Thê tò mò hỏi, A Tả bộ dáng ấp úng, A Hữu dứt khoát phủ nhận, còn vô tội chớp mắt nói phu nhân đánh giá cao bọn họ.
Nhìn hai tiểu tử kia, Diệp Thê lẩm bẩm một tiếng liền từ bỏ, nàng có chuyện càng quan trọng hơn phải chuẩn bị...!
Phúc bá nói đại quân hôm nay sẽ vào thành, còn tướng quân trước phải tiến cung sau đó mới có thể hồi phủ.
Diệp Thê đánh giá thời gian một chút, rất nhanh nữa thôi,phải làm sao bây giờ, lúc nhìn thấy Thẩm Tương Uyên nàng nên nói câu gì đầu tiên cho phải, nàng cắn môi dưới nôn nóng suy tư, liền nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, trong lòng bỗng dưng nổi lên bất an.
Nàng trăm triệu lần không dự đoán được, Thẩm Tương Uyên là bị người nâng trở về.
Thẩm Tương Uyên bách chiến bách thắng trong miệng lão bộc lúc này sắc mặt xám trắng nằm ở trên giá, được những người sai vặt nâng vào nội đường.
"Chú ý một chút, đừng có đụng lung tung đấy!" nam nhân râu quai nón lớn tiếng la hét, "Hai tiểu tử Tả Hữu kia đâu!"
Hắn gào được một nửa, thấy Diệp Thê mở cửa phòng chính đi ra, liền lớn giọng kêu: "Ngươi cũng lại đây cho ta!"
Diệp Thê bị điểm tên liền bất chấp hoang mang rối loạn vội vàng đi qua đó.
"Đi lau mặt cho tiểu tướng quân đi." Râu quai nón sai sử.
Diệp Thê nhìn bộ dáng quần áo hỗn độn của nam nhân, trong lòng cả kinh, trên mặt hắn tràn đầy vết máu cùng những vết dơ không biết là gì, nàng lấy khăn tay ra cẩn thận chà lau.
Lão Trương lớn giọng, dọa chết lão tử, Thẩm Tương Uyên vốn bị thương nặng, trong đầu ầm ầm đau nhức, sức lực mở miệng mắng người còn không có, cho dù Thiên Vương Lão tử tới đây, cũng đừng mong làm hắn nói một lời.
Nhưng khi ôn nhu kia dừng trên khuôn mặt, nam nhân trong nháy mắt hoảng hốt, lúc còn nhỏ mỗi khi phạm sai lầm, mẫu thân sẽ lau mặt cho hắn như vậy, nói hắn là tiểu hoa miêu (con mèo hoa nhỏ).
Thẩm Tương Uyên nỗ lực tìm về thần trí, con ngươi hắn mê mang nhìn nữ nhân trước mắt, nàng dáng người nhỏ xinh, dưới sự làm nền của Trương Đồ gấu ngựa kia, nàng càng giống một con thỏ, đôi mắt nàng lại còn ươn ướt, khóc a.
Đây chắc là thê tử hắn mới cưới vào cửa đi, chính mình lúc rời đi đã nói thế nào nhỉ?
Nam nhân không thể nuốt lời, Thẩm Tương Uyên từ nhỏ đã được dạy dỗ điều này, vì thế giờ phút này hắn đang gần như hôn mê vì vết thương lại nỗ lực nói chuyện: "Ta về..."
Diệp Thê thấy ngực Thẩm Tương Uyên không ngừng phập phồng, môi cũng run rẩy đóng đóng mở mở, quyết đoán tiến lại gần, muốn nghe rõ lời hắn nói.
Không ngờ nam nhân trực tiếp phun ra một búng máu làm dính bẩn cả áo váy nàng, Thẩm Tương Uyên lại kịch liệt ho khan.
"Mau mau mau, đỡ người lên!" Đại phu đi theo vội vàng nói.
Trương Đồ đang muốn đi qua, liền nhìn thấy tiểu cô nương vừa rồi hắn gọi từ cửa qua đã nhanh trước một bước đỡ Thẩm Tương Uyên dậy để đại phu thi châm cầm máu.
Nam nhân mang theo hơi thở máu tanh bao vây nàng, bản năng Diệp Thê liền nhớ tới ngày cha nương chết thảm, nàng cực kỳ sợ máu, nhưng ý niệm mong muốn Thẩm Tương Uyên bình an mãnh liệt ngăn cản phần sợ hãi này lại, nàng đình trệ hô hấp chờ đại phu lên tiếng.
"Không sao rồi, không sao rồi, vừa hay cỗ kia là máu bầm, phun ra liền tốt." Đại phu thu châm, trấn an mọi người.
Bả vai Diệp Thê trầm xuống rõ ràng, khăn tay đã bẩn, nàng đơn giản dùng ống tay áo chà lau vết máu dính trên đôi môi mỏng của nam nhân, hắn sau khi phun xong máu đục đã hoàn toàn mê mang luôn rồi.
"Đa tạ cô nương." Trương Đồ an tâm xuống, thuận miệng nói lời cảm tạ, lại hướng về phía A Tả đi ra sau làu bàu, "Lúc trước kêu lão Thất tìm nha hoàn trong phủ, tiểu tử kia còn không phải cứng đầu không chịu sao, đúng rồi, tức phụ nhà hắn đâu, giờ còn không chịu ra, còn thể thống gì nữa!"
"Ta chính là..." Diệp Thê sợ hãi lên tiếng.
"Đệ muội?!"
Vốn đã quen mọi người trong phủ thanh âm lớn nhỏ nhưng lần này Diệp Thê vẫn bị chấn động không nhỏ, thân mình lung lay vài cái rồi mới lên tiếng: "Ân."
- --------------------
Thẩm tiểu tướng quân: không ai có thể làm tiểu gia mở miệng nói chuyện! Phu nhân, ta đã trở về khụ khụ khụ khụ khụ...!
Thê phu nhân: Ngài kiềm chế chút a!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...