Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

Cũng may Mạc Lưu Nguyệt vẫn là một cô nương biết giữ gìn phẩm giá, chỉ rơi vài giọt nước mắt rồi quay đầu dùng tay áo lau khô, nàng khóc đến mức mũi đỏ cả lên, trông rất đáng thương.

Trong lòng Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm, y có nỗi sợ không tên với phụ nữ.

Sau khi bình tĩnh lại, Mạc Lưu Nguyệt nói: "Làm phiền công tử rồi, xin công tử coi như đêm nay chưa từng gặp Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt vô cùng cảm kích."

"...... Được."

Lâm Kỳ rất ít tiếp xúc với các tiểu thư gia đình quyền quý, vì vậy cách nói chỉ dùng tên của Mạc tiểu thư khiến y có chút không quen.

Xem như y đã biết, đêm nay Mạc tiểu thư định trốn khỏi Mạc phủ.

Thời hạn một tháng sắp đến gần, vị tam tiểu thư thà chết chứ không vâng lời này sao có thể ngồi yên chờ chết?

Sự thật đúng như y nghĩ.

Đêm nay Mạc Lưu Nguyệt đã dốc hết can đảm chạy tới ngọn núi sau phủ, muốn trèo qua bức tường phía sau để trốn khỏi nơi ác mộng này. Không ngờ nửa đêm lại có người ở đây, nàng nhất thời cảm thấy bất lực, thầm nghĩ thật sự là ông trời muốn diệt mình.

Nàng chán ngấy những lời khuyên giải, an ủi từ mọi người trong phủ, những khuôn mặt lạnh lùng vô cảm đó nàng đã thấy quá nhiều, còn tưởng rằng đêm nay sẽ không đi được, không ngờ người này lại đồng ý ngay lập tức.

Mạc Lưu Nguyệt mừng đến phát khóc: "Đa tạ công tử! Đa tạ công tử! Đa tạ công tử!"

Sau khi cảm ơn ba lần liên tiếp, nàng vén váy lên, nhanh chóng lướt qua Lâm Kỳ, chạy về phía sau vườn linh dược.

Lâm Kỳ nhìn theo bóng nàng, thở dài.

Vị tam tiểu thư này thật sự quá ngây thơ.

Dù Mạc phủ không đủ tư cách để trở thành một thế gia tu chân, nhưng ít ra cũng dính dáng đến tu chân, nàng chỉ là một người phàm, trong phủ này bất kỳ một tu sĩ Luyện Khí hậu kì nào cũng có thể dùng thần thức theo dõi vị trí của nàng.

Sao có thể trốn được?

Chỉ có điều bây giờ y cũng như người phàm, không giúp được gì, chỉ có thể chúc nàng may mắn.


......

Nhưng mà Mạc Lưu Nguyệt không may mắn như vậy.

Trưa hôm sau, khi Lâm Kỳ đang ngồi ăn cơm ở góc, nghe bọn người làm bàn tán hăng say về chuyện này.

"Ta nói thật, tam tiểu thư của Mạc phủ đúng là không biết điều, Mạc phủ đâu có đẩy cô ta vào hố lửa, mà cứ làm ra vẻ đòi chết đòi sống cho ai xem chứ."

"Đúng vậy. Còn bày trò bỏ trốn, thật nực cười, nghe nói gia chủ Mạc gia giận đến mức suýt đánh gãy chân cô ta, nếu không phải nể mặt vị tiên nhân kia, thì giờ cô ta đã bị phế rồi."

"Bây giờ cũng chẳng khác gì phế nhân, bị hạ lệnh cấm chế quanh nhà, không ra ngoài được."

"Không hiểu nàng ta nghĩ gì nữa."

Mọi người đều lắc đầu, trên mặt hiện rõ vẻ vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.

Lâm Kỳ không để chuyện này trong lòng, mọi việc đều có nhân quả riêng của nó, y không thể tùy tiện can thiệp.

Chỉ cần không phải yêu ma quấy phá, những việc như tu sĩ cướp đoạt nữ nhân phàm trần, y thật sự không quản nổi, hơn nữa gia chủ Mạc gia cũng đã đồng ý, theo lý cha mẹ đặt đâu con ngồi đó thời xưa thì đây cũng không coi là cướp đoạt.

Hơn nữa, ở nơi xa lạ như Ma Vực này, y là một kẻ vô dụng không có tu vi, muốn chết hay sao mà còn quản chuyện này?

Lâm Kỳ cũng có chút thắc mắc, không phải thắc mắc về tâm lý của Mạc tiểu thư, dù sao phụ nữ quá cảm tính, tâm tư như kim đáy biển. Y thắc mắc là vị tu sĩ Trúc Cơ kia cưỡng ép giữ lại Mạc tiểu thư, đây cũng xem như kết một đoạn nghiệt duyên, người này không sợ trên đường tu hành sau này sẽ bị báo ứng sao?

"Chẳng lẽ bởi vì yêu?"

Lâm Kỳ nhai một miếng cơm trắng, nghĩ đến đây, lập tức không biết nên đánh giá thế nào.

Ở hiện đại y chưa từng yêu, ở đây cũng thế, tiếp xúc với phụ nữ còn rất ít chứ nói gì đến rung động.

Lâm Kỳ chán nản cắm đũa vào bát cơm trắng trước mặt, chấp nhận số mệnh: "Có lẽ đời này của ta phải dâng hiến cho đại nghiệp tu chân rồi."

......

Dọc theo sông Bà Sa, xuyên qua thung lũng, rừng rậm, vô số thành trì, tiến thẳng tới Quy Khư chi cảnh, cỏ cây dần thưa thớt, người ở cũng giảm dần. Trước khi đến cấm địa, đã là một vùng băng tuyết bao phủ.


Trong thành trì quanh năm phủ tuyết, không có dấu vết của sự sống, chỉ có ma điểu bay trên bầu trời.

Một cung điện được chạm khắc từ băng tuyết.

Trong cung điện có người đứng chắp tay, xung quanh là những tấm gương nước màu xanh lam lơ lửng trên không, mỗi tấm gương phản chiếu một cảnh trong Ma Vực.

Bên trong các tấm gương, có những con đường phồn hoa rực rỡ ánh đèn, có biển hoang vô tận, có hoa Bà Sa lung linh dưới ánh trăng mờ, có cung điện của các vực chủ trong bảy đại vực, với khí thế uy nghi của gỗ tím mây đen, có một hồ máu rộng lớn, trên vách đá xung quanh là những rễ cây dày đặc, từng giọt máu từ từ thấm xuống từ đầu rễ, có một dòng chảy nhỏ màu đỏ xuyên qua băng tuyết dẫn vào Quy Khư.

Chỉ có một tấm gương đen kịt, bị hạ cấm chế.

Hướng tương ứng của nó chính là Quy Khư chi cảnh.

Người đứng giữa những tấm gương rút tay từ trong áo choàng đen, chạm vào một tấm gương phản chiếu hồ lau sậy, hắn nhắm mắt tập trung, lau sậy dần dần biến mất, từng tầng từng tầng sóng gợn lan ra, sau đó hiện ra trong gương là một căn nhà tranh đơn sơ, có một giường một bàn, trên giường có một nam tử áo trắng ngồi xếp bằng, mày mắt thanh nhã, đang nhập định.

Ân Vấn Thủy mở mắt ra.

Khoác trên mình chiếc áo choàng đen như đêm tối, mái tóc dài buông thẳng, hắn vẫn giữ đôi mắt đào hoa và nốt ruồi đa tình, nhưng không còn vẻ hiền lành giả tạo, mà chỉ còn sự lạnh lùng. Vì dung mạo diễm lệ, sự lạnh nhạt này như hoa mai nhiễm tuyết dưới trời đông, tạo nên nét đẹp lạnh lẽo.

Tại sao kiếp trước người này chỉ một cái nhìn đầu tiên đã khiến hắn thất thần, giờ lại càng thêm mãnh liệt, chỉ là thần thức bất chợt nhận ra hơi thở quen thuộc, đã vô tình khiến hắn từ chủ thành của Vực thứ ba chạy đến nơi này suốt đêm, sử dụng Thiên Thị Kính để tìm kiếm dấu vết của người đó.

Cảm xúc này ngàn năm chưa từng có, một khi dấy lên, lại trào dâng mãnh liệt, nhưng bắt đầu từ khi nào thì đến cả hắn cũng không rõ.

Hắn không ngờ lại gặp Cơ Huyền trong Sơn Thủy cảnh.

Hắn cũng không ngờ rằng lại bị đưa về Ma Vực sớm hơn dự tính.

Ngoài dự liệu, nhưng không có ngăn trở.

"Sư huynh."

Ân Vấn Thủy thấp giọng nói.

"Là chính người tìm tới."

Là người bước vào Ma Vực.


Đi vào thế giới của ta.

......

Lâm Kỳ không thể ngờ lại có thể gặp lại Mạc Lưu Nguyệt.

Hơn nữa, cách gặp mặt lần này khá đặc biệt, là người quản gia ban đầu tuyển y vào đích thân đến dẫn y đi.

Quản gia cười như không cười: "Tam tiểu thư chỉ đích danh muốn ngươi đến."

Không! Chỉ đích danh là cái quái gì?

Lâm Kỳ ngẩn ra: "Sao tiểu thư lại biết tên ta."

Quản gia cười nhạt, liếc nhìn hắn: "Tất nhiên Tam tiểu thư không biết tên ngươi, nàng nói người sống ở đây, quản lý vườn dược, mặc y phục trắng, ngoài ngươi ra còn ai nữa.

Lâm Kỳ bực bội: "Tam tiểu thư tìm ta có chuyện gì?"

Quản gia vẫn cười cợt: "Làm sao ta biết," hắn nói: "Ngươi cũng không tầm thường, chỉ vài ngày đã nịnh bợ được tiểu thư nổi tiếng nhất trong phủ."

Loại nịnh bợ này y không muốn chút nào! Ai thích thì cứ việc.

Nhưng trên mặt hắn vẫn cố nặn ra vẻ vui mừng: "Vậy chúng ta đi thôi, đừng để Tam tiểu thư chờ lâu."

Nhưng trên mặt y cố nặn ra vẻ vui mừng: "Vậy chúng ta mau đi thôi, đừng để tiểu thư phải đợi."

Quản gia mỉa mai: "Chỉ mấy ngày nữa tiểu thư đi rồi, ngươi còn được lợi gì."

Lâm Kỳ cười không đáp.

Thầm chửi trong lòng.

Mẹ nó.

Quản gia nhà các người hành xử không khác gì thái giám thời xưa.

Gia chủ nhà các người muốn làm hoàng đế sao?

Nghe hắn nói cũng tổn thọ!

Ra khỏi vườn dược, lần đầu tiên vào đến chính viện của Mạc phủ, càng gần đến nơi ở của Mạc Lưu Nguyệt thì càng đông người.


Lâm Kỳ chăm chú nhìn suốt dọc đường, kiến trúc Mạc phủ xa hoa lộng lẫy, đình đài lầu các, chạm trổ tinh xảo, điển hình của gia đình quý tộc phàm trần, khiến Lâm Kỳ nhớ đến nhà mình, đơn giản mà thanh nhã, từng cây từng cỏ đều là tiên thảo tiên hoa, nhà cửa cũng được làm từ gỗ cổ tràn đầy linh khí, không có gì trang trí, sạch sẽ tinh tươm. Dồn tâm sức tạo môi trường tu hành tốt cho con cháu, từ chối xa hoa hưởng lạc.

Trước cửa phòng Mạc Lưu Nguyệt, quản gia dừng bước, ra hiệu cho y bước vào.

Lâm Kỳ không chần chừ, đẩy cửa bước vào, tu vi y bị áp chế, nhưng thân thủ Kim Đan vẫn còn, y cảm nhận được rõ ràng có thần thức của tu sĩ bao phủ nơi này. Mọi hành động, lời nói của y trong phòng đều bị giám sát chặt chẽ.

Nghe tiếng mở cửa, Mạc Lưu Nguyệt ngồi bên bàn ngẩng đầu lên.

Hôm nay nàng rõ ràng tiều tụy hơn nhiều so với hôm đó, tóc đơn giản buông xõa, mặc chiếc váy dài màu vàng khói, trang điểm nhạt nhòa.

"Ngươi đến rồi."

Giọng nói rất nhẹ.

Lâm Kỳ ậm ừ, không dám bước tới.

Mạc Lưu Nguyệt gượng cười: "Lại đây ngồi đi, ta chỉ muốn tìm người nói chuyện."

"......" Được rồi.

Lâm Kỳ mặt mày ngơ ngác, không hiểu sao lại trở thành bạn tâm sự của con gái, đi tới ngồi trên chiếc ghế cách nàng xa nhất.

Mạc Lưu Nguyệt những ngày này sống rất khổ, thậm chí còn khổ hơn lúc trước khi nàng không được Mạc phủ coi trọng.

Không ai hiểu sự bướng bỉnh và cố chấp của nàng, mọi người đều cho rằng nàng đang vô lý. Hành động bỏ trốn của nàng trong mắt họ chỉ là trò cười, khi tuyệt vọng, nàng nghĩ tới nam nhân gặp gỡ đêm đó.

Anh ta không giống người khác.

Anh ta không giống người khác.

Mạc Lưu Nguyệt cười khổ: "Ngươi cũng cho rằng được tu sĩ Trúc Cơ sủng ái là phúc phận từ kiếp trước của ta sao?"

À? Cái gì vậy!

"Không." Lâm Kỳ thành thật lắc đầu.

Mạc Lưu Nguyệt cười cay đắng: "Ngươi không cần phải cố chiều ý ta."

"......" Ta thật sự không chiều ý cô! Tuy rằng chuyện tu sĩ lấy người phàm rất ít vì tuổi thọ khác nhau, nhưng cũng không phải không có! Huống hồ một tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, có gì đáng kinh ngạc?

Ánh mắt Mạc Lưu Nguyệt trống rỗng, không biết nhìn về đâu: "Thực ra đôi lúc ta cũng nghĩ, có lẽ đó là phúc phần kiếp trước của ta. Hiện tại những gì ta mặc, ta ở đều không thể so với trước kia, những người hầu từng kiêu ngạo trước mặt ta giờ đều sợ hãi run rẩy. Nhưng ta không muốn," nàng như nhớ ra điều gì, mắt lại ngấn nước, cuối cùng lấy tay che mặt, từ cổ họng phát ra tiếng nức nở: "Ta không muốn! Cái cách tiên nhân ấy nhìn ta, ta suốt đời không quên được, đó thực sự, thực sự không phải ánh mắt nhìn một con người!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận