Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê


Edit: Wine
Beta: Nhiên Nhiên
Trước Hàn Nha trì, các trưởng lão Nguyên Anh đến từ những môn phái lớn tọa trấn tứ phương, những người tiến vào Sơn Thủy cảnh trừ đệ tử của các môn phái lớn giới tu chân thì còn có một ít môn phái nhỏ không biết tên, cũng có Tán Tiên* vân du tứ hải.

Nguyên Anh tiền bối phóng thích uy áp*, tất cả mọi người đều nín thở ngẩng đầu nhìn lên.
*Tán tiên là một thuật ngữ Đạo giáo dùng để chỉ những người bất tử trên thiên đường chưa được phong tước hiệu chính thức.

Hoặc nó ám chỉ một số vị tiên tu hành tùy tiện (không có thầy hay đệ tử)
*Thần thức – uy áp: giống như một tấm lưới được dệt từ ý niệm.

Cảnh giới càng cao tấm lưới này càng lớn, độ bao phủ cũng lớn hơn, chi tiết hơn, mạnh mẽ hơn.

Tác dụng của nó cũng khá nhiều, thường hay xuất hiện nhất là dùng để cảm nhận, tìm kiếm.

Một tác dụng khác là uy hiếp đối phương.

Khi một Trúc Cơ gặp một Luyện Khí kỳ, thần thức mạnh hơn, có thể dùng uy áp thần thức khiến đối phương sợ hãi, nếu mạnh hơn nữa có thể gây thương tổn trực tiếp, còn cách nhau quá nhiều cấp thì có thể dùng thần thức giết ngay tại chỗ...
Tám vị trưởng lão làm phép trên không, bao bọc bán kính hàng trăm dặm của Hàn Nha trì bằng lớp vỏ bọc mang ánh vàng rực rỡ.

Lối vào Sơn Thủy cảnh giống như một vòng xoáy, ánh sáng xanh lam như cất giấu những điều bí ẩn cổ xưa, đột nhiên ánh sáng chói mắt lóe lên, linh khí tràn trề gần như phát nổ.
Tám vị trưởng lão đột nhiên nói: “Mặt kính đã mở, có thể vào rồi.”
Sau khi nghe lời này, tức khắc mọi người bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lâm Kỳ nhận được hạc giấy của Liễu Thanh Toàn, mở ra chỉ thấy dòng chữ viết rõ ràng: Tầng sáu, mặt thứ tư.
Các mặt của Sơn Thủy cảnh được bố trí đồng đều, cấu trúc dạng tháp, các tầng tháp nhỏ dần.
Y và Ân Vấn Thủy đều không có ý kiến phản đối, đi theo đám đông tiến vào bí cảnh.
Sau một trận trời đất quay cuồng, lòng bàn chân vừa chạm xuống mặt đất, Lâm Kỳ cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh.

Mặt kính này nằm ở trong núi, xung quanh là cổ thụ cao che trời, ánh nắng thưa thớt rơi xuống, linh khí mộc nồng đậm tràn ngập xung quanh, dường như có thể tụ thành dòng chảy.

Lần trước Lâm Kỳ tương đối may mắn, y đến chỗ miệng núi lửa, hỏa nguyên tố ở đó rất thuần khiết, ở Sơn Thủy cảnh y chỉ chú tâm tu luyện, không để ý đến những thứ khác, tu vi của y đã tăng lên rất nhiều, đây cũng là một trong những nguyên do giúp y kết đan nhanh như vậy.
Lâm Kỳ càng lúc càng tò mò, chủ nhân của Sơn Thủy cảnh rốt cuộc là ai mà có thể tạo ra một động tiên như vậy, tựa như hình ảnh phản chiếu của thế giới rộng lớn.

Đây nhất định là một vị thượng cổ đại năng, hô mưa gọi gió, gần như Thiên Đạo, nắm rõ quy luật vạn vật.
Mang lòng tôn kính đối với chủ nhân nơi này, mỗi bước đi Lâm Kỳ đều xem xét cẩn thận.
Y phát hiện dưới gốc cây cổ thụ có một loại nấm có hình dáng kỳ lạ, màu đỏ, to bằng lòng bàn tay, có những đốm dày đặc như mắt.
Lâm Kỳ thầm nghĩ chưa từng thấy loại nấm này bao giờ.

Y bước tới, ngồi xổm xuống, muốn xem thử cái thứ đủ khiến những người mắc hội chứng trypophobia treo cổ tự tử này có phải là loài biến dị hay không.
*Trypophobia: Hội chứng sợ lỗ tròn.
Tuy nhiên, ngay khi y vừa ngồi xuống, đột nhiên giữa rừng cây thưa thớt xuất hiện một bóng đen.
Lâm Kỳ cảnh giác xoay người, bất ngờ phát hiện trên cây cổ thụ khí thế tựa rồng ở phía đối diện có vật gì đó giống như một con chim đang treo lơ lửng.

Quái vật này mỏ dài, mắt đỏ, trên trán có một nhúm lông vàng, lông giống khổng tước, nhưng khi há mỏ lại lộ ra hai hàng răng hệt như hai hàng răng cưa, vừa vàng lại vừa đen.
Có thể nói là vô cùng kinh khủng.
Nhất là khi quái vật này còn há to miệng lao về phía ngươi.
Lâm Kỳ nhanh nhẹn tránh sang, đâm thẳng kiếm vào bụng dưới của quái vật, ngay khi bị đâm trúng, nó phát ra một tiếng kêu thê lương chói tai.

Lâm Kỳ vốn định rút kiếm ra, nhưng nó lại phản ứng nhanh hơn, mắt chuyển đỏ ngầu, dùng chiếc mỏ dài mổ thẳng vào mắt Lâm Kỳ.
Vào thời khắc mấu chốt, Lâm Kỳ nhắm mắt lại, thi triển linh lực hộ thể.
Đúng lúc này.
Một nhánh cây khô đột ngột bay đến, tuy rằng kiếm khí không đủ mạnh nhưng cũng đủ sức đối phó con chim này.

Sau khi mỏ nó bị đánh cong vẹo, Lâm Kỳ thừa cơ rút kiếm, lập tức một kiếm chém bay đầu quái vật.
Y còn chưa kịp hoàn hồn, nhưng khi bình tĩnh lại đột nhiên lại nghĩ đến nhánh cây khô lúc nãy.
Tuy rằng kiếm khí không quá mạnh, nhưng kiếm ý bên trong lại khiến y có phần kinh hãi.
Nếu nhất định phải mô tả loại kiếm ý đó.
Thì chỉ có một câu: sâu không lường được.

Kiếm ý của Lâm Kỳ chỉ mới ở mức đăng đường nên cũng không hiểu được uy lực của nó.

Chỉ với sự hiểu biết mơ hồ của bản thân, đó tựa như vừa bái kiến Hồng Hoang kiếm tổ, đâm rách hỗn độn, tàn sát Lục Hợp Bát Hoang.

Thời gian vô tận tựa như một cơn hồng thủy cuốn trôi mọi vật, duy chỉ có kiếm ý kia là vĩnh viễn trường tồn.
Với tu vi hiện tại của y, y không thể hiểu được kiếm ý có ý nghĩa thế nào đối với kiếm tu.

Đối với kiếm tu mà nói, trong giai đoạn đầu, chí ít trước Nguyên Anh, là cuộc chiến giữa rèn luyện công pháp và tu vi, nhưng từ Nguyên Anh trở về sau, rèn được kiếm ý thuần túy nhất mới là đỉnh cao của toàn bộ tu chân giới.
Lâm Kỳ chợt hoàn hồn bởi một âm thanh quen thuộc.

“Sư huynh, huynh ổn không?”
Lúc bình tĩnh lại, Lâm Kỳ mới phát hiện lưng mình toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Người lên tiếng là Ân Vấn Thủy.
Thanh y thiếu niên đứng giữa những cây cổ thụ thưa thớt, phảng phất như đang hòa thành một thể với nguyên tố mộc dày đặc xung quanh, tóc đen như thác đổ, đôi mắt đào hoa, nốt ruồi đa tình, gương mặt trong vắt dưới ánh mặt trời.
Lâm Kỳ nói: “Vừa nãy là ngươi sao?”
Ân Vấn Thủy nghi hoặc: “Vâng, sao vậy?”
Lâm Kỳ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông lỏng: “Kiếm ý của ngươi thế nào?”
Vốn dĩ y muốn hỏi ngươi rốt cuộc là ai nhưng lời vừa ra đến miệng lại thay đổi.
Ân Vấn Thủy trả lời: “Vừa mới Nhập Hình, còn chưa Đăng Đường.”
Lâm Kỳ lắc đầu, chăm chú nhìn hắn thật sâu: “Không, vừa rồi kiếm ý của ngươi đã đạt đến mức độ Nhập Đến, hoặc cao hơn.”
Ân Vấn Thủy ngây người, lông mi dài rũ xuống che khuất mắt, suy nghĩ một lúc lâu: “Có lẽ là đụng phải kết giới của Sơn Thủy cảnh khiến không gian dao động.

Cái huynh cảm nhận được là kiếm ý của chủ nhân Sơn Thủy cảnh.”
Lời giải thích này cũng hợp lý.
Nghĩ đến đây, Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Dựa vào kiếm khí Ân Vấn Thủy vừa mới ra tay, vốn không có khả năng cùng sánh với kiếm ý thâm cao như vậy.


Hơn nữa chủ nhân Sơn Thủy cảnh năng lực cao siêu, có kiếm ý như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Sau khi trải nghiệm vài lần, về cơ bản là Ân Vấn Thủy nói gì Lâm Kỳ cũng sẽ tin, ai bảo người này là bách khoa toàn thư di động.

Có hỏi hắn vì sao lại hiểu biết nhiều thứ như thế, hắn sẽ mỉm cười nói rằng vì đọc sách nhiều.
Nhìn coi, đây là phong thái của học sinh giỏi!
Lâm Kỳ không nghi ngờ.
Ân Vấn Thủy lại trở nên hứng thú: “Kiếm ý vừa nãy ra sao?”
Chỉ hai từ: “Kinh hoàng.”
“Kinh hoàng thế nào?”
“Đến mức khiến ta cảm thấy ta là kiếm tu hàng giả,“ Lâm Kỳ lặng người hồi tưởng: “Làm ta thấy ta vốn dĩ không có tư cách dùng kiếm, làm ta thấy Lăng Vân Kiếm rơi vào tay ta thật là tội nghiệp nó.”
Má nó, thật sự rất tổn thương lòng tự trọng!
Ân Vấn Thủy cười xì một tiếng.
Lâm Kỳ chết lặng nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục đắm chìm trong năng lượng tiêu cực.
Hai người đi dưới một gốc cổ thụ cao che trời, Ân Vấn Thủy cười nói: “Đến nỗi đó sao, đả kích huynh đến thế này.” Những tia sáng nhỏ rơi vào ánh mắt hắn, thế nhưng lại mang theo chút trêu chọc.
Lâm Kỳ sống không còn gì luyến tiếc: “Đến nỗi.”
Ân Vấn Thủy nhàn nhạt nói: “Chỉ với một kiếm ý huynh đã phủ nhận bản thân?”
Lâm Kỳ đang đắm chìm trong thế giới của chính mình không nhận ra được trào phúng trong lời nói lạnh lùng lãnh đạm kia, nghe được lời này, y như vừa được tiêm máu gà, đột nhiên phấn chấn!
Y ngẩng đầu, sau đó lắc đầu mãnh liệt, nắm chặt tay như một thiếu niên tràn đầy nhựa sống, kiên định đáp: “Không! Ta sẽ không phủ định bản thân! Sẽ có một ngày ta cũng trở nên mạnh mẽ như thế!”
Lời nói vang lên, trong lòng Lâm Kỳ hừng hực khí thế!
Kiếm tu là phải như thế, kiếm khí vang dội bát phương, kiếm ý xuyên thấu vĩnh hằng! Đó là mục tiêu của y!
Chủ nhân Sơn Thủy cảnh sẽ là thần tượng của y.
Vẻ mặt Ân Vấn Thủy có chút khó hiểu, nói thật, có vài lúc hắn không thể hiểu nổi suy nghĩ lung tung của Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ nói: “Ta nhất định phải đứng ở cùng tầng mây với người đó.”
Một bầu không khí ngốc nghếch.
“......” Ân Vấn Thủy.
Kỳ thật lời này của Lâm Kỳ hoàn toàn không có cơ sở, nhìn toàn bộ đại lục Thương Trạch cũng chỉ có một vài vị ẩn sĩ cao nhân, bao gồm sư tôn y đã đạt được đến cảnh giới Nhập Đến.

Huống chi cảnh giới cao hơn Nhập Đến còn chưa ai đến được, thậm chí là không biết đến.
Đối với lời nói hùng hồn của y, Ân Vấn Thủy chỉ lễ phép cười, nhàn nhạt nói: “Ừm, sư huynh sẽ đạt được thôi.”
Rõ ràng là trả lời có lệ nhưng Lâm Kỳ vẫn có chút cảm động, không khỏi cảm thán, Ân sư đệ thật sự quá dịu dàng.
Y hắng giọng: “Cảm ơn, ngươi cũng vậy.” Nghĩ đến đây, y lại phát hiện Ân sư đệ này có chút không giống người bình thường, đó chính là hắn không mặn nhạt đối với chuyện tu hành.
Ngoại trừ dịu dàng thông thái, Lâm Kỳ còn cho rằng hắn là người không chuyên tâm với công việc của mình.

Ân Vấn Thủy nhìn y mỉm cười, con ngươi đen láy lóe lên sự thú vị, mới lạ.
Hắn nói: “Đệ chờ đến ngày đó.”
Hai người cùng đi được nửa đường, một con hạc giấy lảo đảo trút hơi thở cuối cùng đập thẳng vào mặt Lâm Kỳ.
“???” Thứ quỷ gì đây.
Lâm Kỳ nhặt lên, phát hiện trên đó là chữ viết của Liễu Thanh Toàn.
Sư huynh, mau tới phía nam ngọn núi.
“......”
Má!
Phía nam ngọn núi là cái méo gì!
Có thể chỉ một vật cụ thể được không, ví dụ như là nói hướng mặt trời, hướng bóng cây gì đó chẳng hạn!
Không phân biệt được đông tây nam bắc thật sự rất là tuyệt vọng ok?
Hơn hai mươi năm qua y vẫn chưa biết cách làm sao để phân biệt được hướng nào là nam hướng nào là bắc của một ngọn núi.

Từ trước nay Lâm Kỳ luôn cho rằng đông tây nam bắc chỉ là một khái niệm tương đối.

Nếu hệ tham chiếu khác nhau cũng sẽ cho ra kết quả khác nhau.

Hơn nữa, đến giờ y vẫn khá chắc suy nghĩ của mình là đúng, có lẽ hết cứu rồi.

Y cũng đã cố gắng nhớ một số phương pháp để phân biệt, nhưng cứ đến lúc cần là quên.
Ân Vấn Thủy cũng thấy được chữ trên hạc giấy.
Lại bắt gặp vẻ mặt ấm ức của Lâm Kỳ, cũng có thể hiểu ra đây là một tên mù đường, lên tiếng nói, “Đệ dẫn huynh đi.”
Sau khi hình tượng huynh lớn sụp đổ, Lâm Kỳ đã *phá bình vỡ lại quăng cho nó càng vỡ, không thèm dùng nhân cách đó nữa, vô cùng vui mừng: “May mà có đệ ở đây.”
*Bình vỡ lại càng vỡ (破罐子破摔): Nó ẩn dụ rằng sau khi mắc phải khuyết điểm, sai lầm hay thất bại, hãy để nó trôi qua mà không sửa chữa, hoặc cố tình phát triển theo chiều hướng xấu hơn.
Ân Vấn Thủy hơi xấu hổ, lỗ tai đỏ ửng, cúi đầu: “Vốn dĩ là đi theo giúp sư huynh mà.”
Lâm Kỳ bị hắn làm cho cảm động liền nói đùa: “Đừng dễ thẹn thùng thế, như vậy khiến người khác muốn ép bức lắm đó.”
Y ăn ngay nói thật, Lâm sư huynh chính khí lẫm liệt không hiểu được sự ái muội của hai từ “ép bức“.
Ân Vấn Thủy nghe được đã âm thầm cười.
Lông mi rũ bóng, hình ảnh nào đó hiện lên trong trí nhớ, cái ngước mắt mơ màng trước bến đò Vong Xuyên, hàng mi đẫm lệ dưới mười dặm hoa đào, còn có lúc vừa ngự kiếm lên không trung, vòng eo rắn rỏi, mùi hương mát lạnh.
Ép bức sao?
Nhìn huynh mới giống người bị ép bức hơn đấy, sư huynh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui