Edit: Wine
Pate: Nhiên Nhiên
Thời gian còn lại hơn hai mươi ngày, Lâm Kỳ dành thời gian để đả tọa tìm hiểu tu hành, Kim Đan dần trở nên lớn hơn, mà kiếm tâm căn bản không hề xuất hiện.
Y nhìn chằm chằm Lăng Vân Kiếm, Lâm Kỳ nhíu mày, thở dài một hơi.
Vào ngày Sơn Thủy Bí Cảnh mở ra, toàn bộ Côn Ngô Phái đều trở nên náo nhiệt.
Khi Lâm Kỳ tới cổng, nơi này đã tụ tập hơn phân nửa đệ tử Côn Ngô.
Khí phách hăng hái, vũ khí hiên ngang.
Diệp Lưu Y từ xa vẫy tay với y, đi cùng hắn còn có rất nhiều đệ tử Thanh Sương Phong.
Lâm Kỳ đi tới, hỏi: “Sao năm nay lại có nhiều người như vậy?”
Diệp Lưu Y cười: “Hẳn là ngươi không biết, năm nay Sơn Thủy bí cảnh một lần mở ra trăm mặt.”
Lâm Kỳ kinh ngạc: “Một trăm mặt? Ba năm trước đây cũng chỉ mới mở 33 mặt thôi mà.”
Diệp Lưu Y hừ hai tiếng: “Đúng rồi, một trăm mặt Sơn Thủy cảnh.
Các môn phái đều lo lắng sẽ xảy ra tranh chấp do nhân số quá nhiều nên đã phái Nguyên Anh trưởng lão đến trấn thủ Hàn Nha trì.”
Nguyên Anh trưởng lão trấn thủ?
Vậy Sơn Thủy cảnh năm nay thật đúng là việc trọng đại.
Không lâu sau Liễu Thanh Toàn cũng đến, cô gái nhỏ này hôm nay ăn diện lộng lẫy, váy lụa tím khói, mái tóc búi cao, mắt như nước thu, môi tựa hoa đào, tóc mây bồng bềnh, cưỡi hạc mà đến, thu hút không ít nam tu ghé mắt nhìn qua.
Nàng từ trên lưng hạc nhảy xuống, “Chào sư huynh, sư tỷ, các sư đệ, sư muội.”
Thanh Sương Phong không ít đệ tử đều líu lưỡi: “Chào Liễu sư tỷ.”
Nhị sư tỷ Tô Dao Dao thấy vậy cười nói: “Muội là đến Sơn Thủy bí cảnh hay là đến tìm tình lang đây.”
Liễu Thanh Toàn dùng tay vén vài sợi tóc, chớp chớp mắt: “Đương nhiên là đến Sơn Thủy bí cảnh, nhưng nếu bên trong có thể tìm được đạo lữ thì càng tốt.”
Diệp Lưu Y bĩu môi: “Cũng may là sư tôn bế quan, bằng không cho mười lá gan muội cũng không dám làm như vậy.”
Mọi người đều bật cười.
Liễu Thanh Toàn trò chuyện với bọn họ một chút sau đó trộm túm Lâm Kỳ sang một bên.
Liễu Thanh Toàn chắp tay cầu xin nói: “Sư huynh, huynh nhất định phải khiến y vào cùng mặt với chúng ta.”
Lâm Kỳ trợn trắng mắt: “Thanh Sương Phong chúng ta từ bao giờ lại có một người khuỷu tay xoay ra bên ngoài như vậy chứ.”
*Khuỷu tay xoay ra bên ngoài: nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.
“Sư huynh...”
“Muội làm nũng cũng vô dụng, một trăm mặt, hắn muốn vào ở mặt nào làm sao ta biết được.”
“Không phải đâu sư huynh,“ Liễu Thanh Toàn mếu máo: “Ngày đó muội hỏi y, y nói đã đồng ý với huynh rồi, y sẽ đi cùng huynh.
Nếu không bây giờ huynh đi tìm y, xem thế nào?”
“....Sao muội không tự đi?” Trông chừng một sư muội thế này thôi đã đủ rồi.
“Muội, muội hơi xấu hổ, trang điểm như vậy đi tìm y, quá, quá rõ ràng.”
Nói xong Liễu Thanh Toàn lại đỏ mặt.
Lâm Kỳ nghĩ, muội không cần lo lắng, Ân Vấn Thủy kia e là đã biết tâm tư của muội.
Chỉ là muội thật sự không có cơ hội.
Nhưng Lâm Kỳ cũng không định nói cho nàng biết, y biết rõ Liễu Thanh Toàn là người *không đụng tường nam nhất định không quay đầu, nên để nàng tự từ bỏ thì tốt hơn.
Hơn nữa từ nhỏ Liễu Thành Toàn đã được che chở, yêu thương, sẽ không đến mức vì yêu thầm thất bại mà không muốn sống tiếp, cùng lắm thì đau buồn nửa tháng, nói không chừng đến lúc tu vi có chút tiến bộ là lại vui vẻ cười tít mắt.
* Thành ngữ “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)”, ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.
Liễu Thanh Toàn chọc chọc y: “Sư huynh, huynh đi đi mà.”
Vốn dĩ Liễu Thanh Toàn không đến nhờ y thì y cũng sẽ tìm đến chỗ Ân Vấn Thủy, dù sao trước đó cũng đã hứa sẽ cùng vào bí cảnh, bỏ hắn lại thì hơi thất tín.
Huống chi Ân sư đệ này tuy rằng trên thông thiên văn dưới tường địa lý nhưng tu vi cũng chỉ có Trúc Cơ, y đã mang người ta vào Sơn Thủy cảnh thì cũng nên gánh chút trách nhiệm.
Lúc y tìm được Ân Vấn Thủy, Ân Vấn Thủy đang đứng ở trước cổng con đường dẫn lên núi.
Biển mây cuộn sóng, Mặt Trời ló dạng đằng đông.
Lâm Kỳ đi đến bên cạnh hắn: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Ân Vấn Thủy nghiêng đầu nhìn y rồi mỉm cười.
Lúc hắn cười lên, quang ảnh lưu chuyển trong mắt, nốt ruồi ở khóe mắt cũng bớt đi mấy phần dụ hoặc, lại có cảm giác tăng thêm vài nét thâm tình.
Hắn nói: “Đệ đang đợi sư huynh.”
“......” Đậu má! Tình cảnh này nguy hiểm vãi.
Lâm Kỳ đánh trống lảng: “Nghe nói Sơn Thủy cảnh mấy năm trước ngươi đều không vào?”
“Phải.”
“Vì sao?”
“Không muốn, chỉ đơn giản là không muốn thôi.”
Khi nói lời này Ân Vấn Thủy còn mang ý cười, lời nói bình tĩnh, nhưng lại có ý lạnh lùng nhẹ nhàng len lỏi trong từng chữ.
Chỉ là không muốn thôi sao, Lâm Kỳ sờ mũi, mắc gì lặp lại hai lần chứ!
Đột nhiên ba tiếng pháo nổ vang lên từ xa, đây là tín hiệu xuất phát.
Lâm Kỳ nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ân Vấn Thủy muốn nói lại thôi.
Thấy vẻ mặt của hắn không đúng lắm, Lâm Kỳ nhướng mày, nhìn kỹ lại mới phát hiện bên hông Ân Vấn Thủy không mang theo bội kiếm, mắt Lâm Kỳ mở to giống như đang gặp quỷ.
Hắn không phải kiếm tu? Hắn không phải kiếm tu mà lại ở Côn Ngô Phái?
Ân Vấn Thủy bất đắc dĩ nói: “Không phải như huynh nghĩ đâu, sư huynh, bội kiếm của đệ mất rồi.”
À, ra là bội kiếm mất rồi.
Hừ, ta còn tưởng là ngươi không phải kiếm tu.
Từ từ!
Đm đm đm!
Mất kiếm!
Ngươi thân là một kiếm tu mà lại làm mất bội kiếm!
Mấy ngày nay Lâm Kỳ đau khổ theo đuổi Kiếm Tâm, coi kiếm như mạng.
Sắc mặt y thay đổi đủ kiểu, loại cảm giác này thật đúng là rất khó chịu.
Y ngứa ngáy trong lòng, muốn dạy dỗ tên sư đệ này một chút: “Ngươi không biết ý nghĩa của kiếm đối với kiếm tu sao?” Tuy rằng y cũng không biết, nhưng y cứ muốn hỏi.
Ân Vấn Thủy hơi buồn cười: “Sư huynh thật sự trách ta quá tùy tiện với kiếm sao?”
Đâu chỉ là tuỳ tiện!
Ân Vấn Thủy nói: “Bây giờ đệ đang nỗ lực tìm nó về.”
Bây giờ mới nỗ lực, sao lúc trước không làm đi?!
Lâm Kỳ nộ kì bất tranh: “Chờ đến lúc ngươi vào Kim Đan kỳ mà Kiếm Tâm còn chưa thành, ngươi sẽ thấy hối hận.”
*Trong câu 哀其不幸,怒其不争: Ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh – Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận.
Lấy từ trong tác phẩm “Khổng Ất Kỷ” của Lỗ Tấn.
Nghe thấy như thế, Ân Vấn Thủy vui vẻ nói: “Kiếm tâm của sư huynh còn chưa thành sao?”
“....”
Mẹ nó...
Lâm Kỳ không thèm trả lời vấn đề này.
Ân Vấn Thủy còn sát muối: “Cái này sư huynh không cần lo, kiếm tâm của đệ đã thành từ lúc còn ở Luyện Khí rồi.”
“...” Lâm Kỳ cảm thấy y nên đổi chủ đề.
Y gọi ra Lăng Vân Kiếm, thanh kiếm trên không trung biến ra to gấp đôi, y nói với Ân Vấn Thủy: “Nếu bội kiếm của ngươi mất rồi thì đi cùng ta trước đi.”
Ân Vấn Thủy nhướng mày: “Đa tạ sư huynh.”
Sau khi Lâm Kỳ đứng lên thân kiếm, Ân Vấn Thủy cũng lên theo, dù Lăng Vân Kiếm đã lớn gấp đôi nhưng so với hai nam nhân thì vẫn có hơi nhỏ.
Ân Vấn Thủy gần như dính lấy y.
Lúc Lâm Kỳ ngự kiếm thân kiếm có hơi lắc lư, tuy rằng biên độ rất nhỏ, nhưng y vẫn không yên tâm, nghiêng đầu nói: “Ngươi vịn vào y phục của ta đi.”
Ân Vấn Thủy sửng sốt một lát, sau đó nói: “Sao cơ?”
Lâm Kỳ: “Ta sợ ngươi sẽ ngã rồi túm lấy y phục của ta...”
Nghĩ đến tư thế đó, Lâm Kỳ thấy hơi xấu hổ, dù sao động tác đó có hơi yếu đuối, e là Ân sư đệ cũng cảm thấy ngượng ngùng, y đổi cách nói khác: “Nếu không thì ôm ta đi.”
Ân Vấn Thủy vẫn như cũ sửng sốt một lúc lâu.
Một lúc sau hắn mới nở nụ cười, hai người đang dán rất gần nhau, lúc này tiếng cười của hắn rõ ràng bên tai, hơi thở nóng hổi dường như đang vờn quanh vành tai y.
Tai Lâm Kỳ theo bản năng đỏ lên, y thấp giọng nói: “Nếu ngươi không muốn thì thôi, tự đứng cho vững.”
Trong lòng nói thầm ta còn không ý kiến ngươi ý kiến cái quái gì?
Đột nhiên eo bị ôm lấy từ phía sau, dù tự nhận mình là thẳng nam nhưng trong khoảnh khắc đó Lâm Kỳ vẫn có chút không tự nhiên, cuối cùng chút không tự nhiên này đã tan biến hết sau khi ngự kiếm bay lên.
Ân Vấn Thủy vô cùng tự nhiên ở phía sau ôm lấy y, dù tay hắn không dùng sức nhưng cảm giác bị nắm giữ lại rất rõ ràng, nhưng Lâm thẳng nam lại chỉ có một ý nghĩ kỳ quái: đối phương đang ỷ lại mình.
Ngự kiếm bay lên trời cao, ngắm nhìn vạn dặm núi sông như họa, bầu trời trong trẻo và đỉnh núi Vu Sơn.
Gió thổi tung mái tóc dài, Lâm Kỳ nói: “Ngươi tính ngồi phi thuyền đi sao?”
Phi thuyền là công cụ môn phái đặc biệt chuẩn bị cho các đệ tử chưa học được cách ngự kiếm, mỗi phong đều có một con thuyền.
Ân Vấn Thủy đè thấp thanh âm: “Vâng.”
“Ta còn chưa hỏi ngươi ở phong nào.”
“Tam Giáo Điện.”
“Tam Giáo Điện?” Quả nhiên là môn hạ của chưởng môn.
Lâm Kỳ: “Chậc chậc, vậy ngươi cũng thật đáng thương khi có một đại sư huynh như thế.”
Hầu hết mọi việc ở Tam Giáo Điện đều do Yến Vô Di xử lý, làm việc như sấm rền gió cuốn, không màng chút nhân tình.
Ân Vấn Thủy mỉm cười: “Vẫn ổn.”
Một đường nói đông nói tây, bàn về mấy chuyện linh tinh vụn vặt.
Ấn tượng đầu tiên thật ra rất quan trọng, cảm giác có người vừa gặp mà như đã thân quen từ lâu chính là như thế này.
Dù sao y cũng có ấn tượng tốt đối với Ân sư đệ.
Nếu nhất định phải gán cho Ân Vấn Thủy một cái mác, Lâm Kỳ hẳn sẽ nói là dịu dàng.
Rất dịu dàng.
Ít nhất Ân Vấn Thủy chưa hề bộc lộ cảm xúc tiêu cực nào khi ở trước mặt y.
Lúc bọn họ đang trò chuyện đột nhiên gió thổi lên, Lâm Kỳ tập trung ngự kiếm, ngược gió mà đi, thân kiếm lay động trong gió.
Cánh tay Ân Vấn Thủy đăt bên eo Lâm Kỳ càng lúc càng siết chặt, hắn nghiêng người đến sát hơn, gương mặt của Lâm Kỳ lọt vào trong tầm mắt.
Mày kiếm mắt sáng, là một thiếu niên khí phách.
Vài sợi tóc dài lướt qua gương mặt, ánh mắt y dần trở nên lạnh lùng.
Sau khi vượt qua phong ba Lâm Kỳ mới nhận ra tầm mắt của hắn, y mỉm cười trêu ghẹo: “Lâm sư huynh có ngầu không?”
Ân Vấn Thủy khẽ cười bên tai y, tiếng cười phát ra từ lồng ngực, Lâm Kỳ có thể cảm nhận được sự rung động đến từ phía sau lưng y.
Ân Vấn Thủy hạ giọng nói: “Ngầu, ngầu ngây người.”
Khi cả hai người đến Hàn Nha trì, nơi này đã có rất nhiều người đứng, Hàn Nha trì được bao quanh bởi cây cối, núi tựa núi, ao nước giữa cánh rừng, lặng lẽ bất chấp giá lạnh.
Lướt qua đám người có thể mơ hồ nhìn thấy Hàn Nha trì trên không.
Có một xoáy nước kích thước bằng một tấm gương cao, vòng xoáy tỏa ra ánh sáng xanh lam như lời mời gọi truyền đến từ thế giới khác.
Chúng xuất hiện ở mọi độ cao, mọi phương hướng.
Từ trên xuống dưới, vừa đúng một trăm mặt.
Một khi Sơn Thủy cảnh mở là mở đến tận một trăm mặt, tương đương với số mặt trong mười năm qua cộng lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...