Vào năm thứ tư sau khi Nguyễn An An và Cố Quyết lãnh chứng, năm thứ ba sau khi tổ chức hôn lễ, thời điểm Cố Cẩn hai tuổi.
Cách bốn năm, Đánh cờ ly lại một lần nữa oanh oanh liệt liệt khởi động.
Nhóm chat của những người tham gia Đánh cờ ly năm đó vẫn hoạt động khoẻ mạnh như cũ. Hai người Nguyễn An An và Cố Quyết không ai rút khỏi nhóm, hơn nữa Cố Quyết còn liên tục cập nhật các động thái cho Thu Nghiên—— hiện tại ngoại trừ vợ chồng ân ái, còn có Cố Cẩn chậm rãi lớn lên cũng gia nhập hàng ngũ “Khoe”.
Cảnh đời đổi dời, Thu Nghiên người đã từng là linh hồn của fan couple xương sụn, cuối cùng cũng tu thành chính quả với cán bộ thể thao theo đuổi cô suốt 3 năm đại học, ít ngày nữa sẽ kết hôn.
Thời điểm biết được tin tức này, Cố Quyết vừa kể chuyện dỗ Cố Cẩn đi ngủ xong, Nguyễn An An đang dựa vào đầu giường chơi di động, Cố Quyết ngồi bên người cô lau tóc cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người nhớ lại những năm tháng đã qua, vô cùng cảm khái, Cố Quyết nói: “Không biết vì sao, anh có cảm giác như con gái đi lấy chồng.”
“...” Nguyễn An An không còn lời nào để nói “Anh bị tẩu hỏa nhập ma sao? Fan couple cũng thành con gái anh? Em thật sự bái phục.”
“Không phải con gái.” Cố Quyết nói “Chính là, một loại cảm giác thực vi diệu ……Trước kia anh thật sự không thích mấy cô gái suốt ngày ríu rít vừa nhìn thấy anh liền đỏ mặt sau đó nói toàn mấy lời râu ria vô nghĩa …… tất cả những việc liên quan tới nữ sinh anh đều hận không thể cách càng xa càng tốt.”
Dừng một chút, anh bổ sung —— “Đương nhiên, ngoại trừ em.”
“...” Nguyễn An An trợn trắng mắt “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tới đại học C anh phát hiện, câu chuyện tình yêu của chúng ta được phát tán một cách vui sướng từ miệng của các bạn học và mấy cô gái đó.” Cố Quyết cười nói “Em xem, điều này đúng là khiến cho người ta dễ chịu mà.”
Nguyễn An An bĩu môi: “Ở một mức độ nào đó, tiềm năng của anh cũng được bọn họ kích phát ra ngoài”
Khương Di và Ân Viện đều phàn nàn, nói công lực khoe ân ái của Cố Quyết có thể trực tiếp in thành sách được rồi.
Nguyễn An An nghĩ đến câu chuyện《 Tình yêu cổ tích của ba và mẹ 》kia, cô không có mặt mũi nói cho hai người anh thật sự tự in cho mình một quyển.
Đám cưới của Thu Nghiên mời đến hấu hết đều là người quen cũ, khi thảo luận, mọi người tự nhiên muốn nhắc tới mùa đánh cờ ly huy hoàng kia. Đại học C đại học F vẫn là đối thủ cạnh tranh như cũ, lão hiệu trưởng đắc ý bốn năm, không biết quán quân năm nay sẽ là hoa nhà nào.
Trong bữa tiệc có người nhắc tới Đánh cờ ly, ở nước ngoài cũng có một cuộc thi tương tự, hỏi Nguyễn An An có biết hay không.
Nguyễn An An gật đầu: “Biết, cuộc thi kia rất nổi tiếng .”
Cô không chỉ biết, cô còn từng tham gia.
Nhưng không lâu sau, Cố Quyết đã ghé sát vào bên tai cô hỏi: “Em biết cuộc thi này, lúc trước du học không đi thi thử sao?”
Nguyễn An An quay đầu lại, vô cùng nhanh nhạy nhận thấy được lời nói có ẩn ý, “Chẳng lẽ lúc trước anh cũng tham gia?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Quyết gật đầu: “Đúng vậy.”
Nguyễn An An buông đũa: “Anh tham gia năm nào?”
Cố Quyết suy nghĩ, nói số năm cho cô.
Fuck! Là năm cô tham gia.
Nguyễn An An nỗ lực ổn định giọng nói: “Lúc trước anh đứng thứ mấy?”
“Hình như là thứ nhất đi.” Cố Quyết nói “Tên là anh tùy tiện gõ loạn bàn phím thành một chuỗi ký hiệu.”
Nguyễn An An: “???”
Nguyễn An An: “………”
Người Trung Quốc kia.
Vị đại thần gõ loạn kia.
Thế nhưng lại là anh.
Hiện tại trong đầu Nguyễn An An đều là dãy số ký hiệu kia ——……
Sau khi tham dự hôn lễ xong, trên đường trở về, Nguyễn An An vẫn luôn xụ mặt.
Cố Quyết thấy cảm xúc của cô thay đổi lớn như vậy, cũng đoán được: “Em cũng tham gia, cuối cùng kết quả không bằng anh?”
Nguyễn An An hừ lạnh: “Chẳng lẽ anh không biết mình thứ nhất? Còn ai có thể vượt qua anh?”
Cố Quyết trí nhớ siêu quần, lại tìm kiếm thông tin trong đại não “Có phải …… em xếp thứ chín mười gì đó hay không?”
Phía sau anh chỉ có 1 người được đánh dấu quốc kỳ giống mình, anh vẫn còn ấn tượng.
Nguyễn An An cắn răng: “Đúng vậy, là em, không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ em, em thật sự quá vinh hạnh.”
Cố Quyết chân thành khen: “Vợ anh thật lợi hại.”
Ha hả, lợi hại bằng anh sao.
Quả thực cô tức muốn chết rồi.
Vì sao! Mỗi một lần cô đều không bằng anh!!!
Buổi tối lên giường ngủ, Nguyễn An An ngẫm lại vẫn cảm thấy bực mình.
“Lúc trước em còn thổi phồng với mấy người Ân Viện, nói vị đại thần gõ loạn kia làm vẻ vang đất nước, sùng bái anh ta……” Cô xoay người che mặt “Anh không hiểu, sau khi em biết đó là anh thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.”
“……” Cố Quyết tinh ý ngắt đúng từ “Sùng bái anh?”
“……” Xong rồi xong rồi.
Cố Quyết xác nhận lại một lần: “Em nói thời điểm không biết đó là anh, em sùng bái……”
Nguyễn An An lập tức che miệng anh lại: “Cố miệng rộng em nói cho anh biết, nếu anh nói chuyện này ra ngoài, cả đời này anh đều ngủ ở thư phòng đi!”
“……” Cố Quyết gật đầu, Nguyễn An An buông lỏng tay, anh nhịn cười tới mức cả người run rẩy, hơn nửa ngày mới hòa hoãn lại đi dỗ dành vợ.
Anh lật người Nguyễn An An lại, chống tay đối diện với cô.
“Kỳ thật, có gì đâu mà tức giận.”
“……”
“Người em yêu thầm, sùng bái, ái mộ, tất cả đều cùng một người.” Cố Quyết cúi đầu, cọ cọ vào chóp mũi cô “Đều là anh, không tốt sao?”
“...”
Hừ.
Hoa ngôn xảo ngữ.
Nhưng nghe thấy anh nói như vậy, đích xác dễ nghe hơn nhiều.
Nguyễn An An trợn trắng mắt, lúng túng nói: “Cũng tàm tạm.”
Người đàn ông cười một tiếng, không nói nữa, hôn xuống cằm cô.
Ánh trăng màu bạc chiếu vào ngọn cây, đêm còn rất dài
Khi bánh bao đầu tiên nhà Ân Viện được sinh ra, bánh bao thứ hai nhà Nguyễn An An ra đời, lúc đó Khương Di mới có thể kết hôn cùng em trai 22 tuổi nào đó.
Chờ bánh bao hai nhà kia biết nói chuyện, Khương Di mới mang thai.
Tuy rằng cái gì cũng chậm một bước, nhưng thật ra Khương Di lại rất thích thú.
Nguyễn An An cảm thấy nuôi dưỡng bánh bao nhỏ là chuyện khá vui, đặc biệt là nhìn thấy hai bánh bao dần dần phân hoá thành hai tính cách bất đồng.
Cố Cẩn, trầm mặc ít nói.
Cố Du, đáng yêu vô địch——
“Ba ơi, hôm nay con mới học được từ mới! Là anh dạy con! Anh nói hiện tại bộ dáng Bổn Bổn bò trên mặt thảm híp mắt, có thể gọi đó là tuổi già sức yếu!”
“……” Cố Quyết đính chính thay con trai lớn “Bổn Bổn không già, mới chỉ trung niên mà thôi.”
“Ba ơi ba ơi! Ba và mẹ thật đẹp mắt! Anh trai cũng rất đẹp trai! Sau này A Du cũng sẽ đẹp như mọi người sao!”
“Sẽ.”
“Nhưng bụng A Du tròn thế này QvQ, vì sao mọi người đều không có bụng tròn chỉ có mình A Du có? Váy nhỏ đều bó sát, không đẹp, làm sao bây giờ?”
“Ai nói không đẹp? A Du đẹp nhất.”
“Ba ơi……”
Cố Du càng lúc càng lớn, càng ngày càng hiểu chuyện, càng ngày nói càng nhiều, mỗi ngày cô bé đều đi theo phía sau Cố Quyết “Ba ba ba ba ba ba tích tích tích bá bá bá”…… Cho dù Cố Quyết muốn lừa mình dối người như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể không thừa nhận, cô công chúa nhỏ anh ngàn mong vạn đợi, nhất định là bị di truyền từ Cố Minh.
Cố Cẩn Cố Du hơn kém nhau một tuổi mấy tháng, hai đứa nhỏ đi nhà trẻ cùng nhau, tuy rằng chúng đã sớm biết đến nhà trẻ, không có gì bắt buộc, nhưng tiếp xúc với những đứa trẻ khác là điều rất cần thiết.
Mà cô giáo ở nhà trẻ cũng phản hồi lại nói, Cố Du là đứa trẻ có năng lực biểu đạt mạnh nhất mà cô từng gặp.
“Điều này cũng không phải di truyền từ đời này sang đời khác……” Cố Quyết nhéo mũi, lẩm bẩm “Ông nội anh không phải người hay lảm nhảm, ba anh chỉ khi mắng chửi người mới nói nhiều, anh không phải, anh trai anh……”
“Đừng nói anh trai anh, kỳ thật chính là di truyền từ anh.” Nguyễn An An ngắt lời anh, duỗi tay véo mặt anh “Đừng giả bộ nữa Cố Quyết, anh chỉ che giấu sự lảm nhảm của mình đi thôi!”
Cố Quyết không vừa lòng “Chậc” một tiếng “Nói cái gì vậy, anh rất lạnh lùng đó bảo bối.”
“?”
“Đừng nhìn anh như vậy …… anh lạnh lùng cũng không phải do anh thổi phồng, trước kia anh thật sự rất lười nói chuyện, từ khi ở cạnh em bình dị gần gũi mới có chút…… Nhưng em không thể chụp cái mũ lảm nhảm lên đầu anh như vậy chứ.”
“……”
Nguyễn An An cẩn thận suy nghĩ, lúc ban đầu anh quả thật không biết giao lưu với người khác thế nào, sau khi ở bên cô mới càng ngày càng …… cấp ba đã từng có lúc cô nghe đồn giáo bá trường bên cạnh là một nam sinh lạnh lùng cự tuyệt nữ sinh ngoài ngàn dặm.
“Khi còn nhỏ anh rất trầm mặc” Cố Quyết sợ cô không tin “Em hỏi mẹ anh đi, lúc ấy anh bị anh trai lải nhải ám ảnh tới mức không thích nói chuyện, mẹ và ba anh thiếu chút nữa cho rằng anh bị câm.”
“……” Nguyễn An An thở dài “Được rồi, anh thừa nhận đi, anh chính là giống anh trai anh. Khả năng nhà anh có gen vô hình nào đó, không nhất định sẽ di truyền ngay lập tức.”
Hai người đối diện nhau không nói gì.
Kỳ thật tính cách Cố Du thật sự rất đáng yêu, nhưng bọn họ đều không phải người đặc biệt có tính kiên nhẫn. Cho dù giọng nói có dễ thương tới đâu thì vẫn rất mệt mỏi khi lỗ tai liên tục phải truyền phát tin tức, cho nên hai người thường xuyên đá quả bóng cao su về phía nhau “Cố Quyết —— con gái anh tìm anh nói chuyện.” Hoặc “Bảo bối lại đây nghe con gái em nói chuyện, anh có một cuộc họp video phải tham gia.”
Nếu cả hai người đều bận rộn sẽ đẩy Cố Du sang nói với anh trai, anh trai bận sẽ đẩy cô bé sang nói chuyện với Bổn Bổn.
Mãi cho đến khi Nguyễn An An ý thức được sự thân mật bất bình thường của Cố Du và Tiết Kỳ.
Tiết Kỳ là bánh bao nhỏ nhà Ân Viện và Tiết Chiêu.
Lúc ban đầu hai người lớn nói đùa nói muốn bồi dưỡng tình cảm cho hai đứa trẻ, nhưng đương nhiên không có ai coi lời đó là sự thật, đã là thời đại nào rồi, có thể vui đùa nhưng nếu trẻ nhỏ không thích thì không thể ép buộc.
Tuy rằng hai đứa bằng tuổi, nhưng khi còn nhỏ chỉ gặp mặt nhau vài lần, nhìn không ra vấn đề gì, sau này đi nhà trẻ học cùng lớp mới đột nhiên trở nên quen thuộc.
Một ngày nọ Ân Viện đưa Tiết Kỳ tới tìm Nguyễn An An chơi, Cố Cẩn bị Cố Quyết mang ra ngoài tham dự yến hội, Nguyễn An An dẫn theo Cố Du mới tỉnh ngủ xuống dưới tầng. Cô gái nhỏ bên người vốn dĩ còn đang dụi mắt, nhưng sau khi nhìn thấy người dưới phòng khách, cô bé lập tức chạy tới bên người bé trai “Anh Tiết Kỳ tới rồi OwO!”
Cố Du nói chuyện đầy nhịp điệu, thời điểm vui vẻ vừa nghe thấy giọng nói cô bé sẽ lập tức muốn cười, có siêu năng lực giống như Bổn Bổn, khi nói chuyện sẽ mang theo âm điệu đặc hiệu.
Tiết Kỳ “Ừ” một tiếng, sau đó bị Cố Du lôi kéo lên tầng “Mẹ, con đưa anh lên tầng chơi! anh Tiết Kỳ, em cho anh xem búp bê Barbie của em nha……”
Nguyễn An An nhìn hai bánh bao nhỏ nắm tay nhau, Cố Du ríu rít lôi kéo người vào phòng mình.
Cô lắc đầu cười cười, chỉ cảm thấy có thể hai đứa học cùng nhà trẻ nên mới quen thuộc hơn, cô không nghĩ nhiều.
Nói chuyện với Ân Viện ở phòng khách một lát, Nguyễn An An mang nước lên tầng cho hai bánh bao nhỏ, trong lúc lơ đãng nhìn thấy hai bánh bao nhỏ chụm đầu nói chuyện.
Nói cái gì thì cô nghe không rõ lắm, nhưng tư thế này còn rất đứng đắn.
Bởi vì Cố Du đang tố khổ.
Tuy rằng cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng thời gian lâu rồi, Cố Du cũng dần ý thức được, mỗi lần nói chuyện với Bổn Bổn, Bổn Bổn sẽ xoay người đưa lưng về phía cô. Mỗi lần nói chuyện với ba mẹ hơi lâu một chút hai người sẽ không đáp lại, nói chuyện với ông bà nội ngoại, mặc kệ cô nói cái gì bọn họ đều nhìn cô cười ngây ngô.
Chỉ có bác Cố Minh không chê cô! Còn đáp lại cô! Cô có thể nói chuyện với bác hai tiếng ròng!
Nhưng từ sau khi bác kết hôn thì không rảnh nghe cô nói chuyện nữa qwq……
Cố Du tín nhiệm Tiết Kỳ một cách khó hiểu, cô bé chu miệng nhỏ phàn nàn: “Ô ô ô anh ơi, kỳ thật em biết bọn họ đều không thích A Du, ai cũng không muốn nghe em nói chuyện, bọn họ đều ghét bỏ em nói chuyện nhiều, ô ô ô ô nhưng mà em nhịn không được QAQ……”
Bé trai trầm mặc thật lâu.
Trong lúc đó Cố Du vẫn nhìn chằm chằm người bên cạnh. Tiết Kỳ cũng khá đẹp trai, được các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đặc biệt hoan nghênh, hơn nữa chủ yếu cậu bé không có bụng nhỏ tròn vo, vừa gầy vừa trắng, Cố Du rất hâm mộ.
Sau một lúc lâu, bé trai giơ tay sờ mái tóc mềm mại của bé gái.
Cậu bé có chút hoang mang: “Không nói chuyện…… Sẽ rất khó chịu sao?”
“Sẽ đó!”
“Vậy học viết chữ, viết nhật ký, viết những lời muốn nói vào đó.”
Hình như có đạo lý.
“A Du sẽ học viết chữ!” Cố Du nghiêng đầu “Nhưng lỡ như viết nhật ký mà vẫn muốn nói thì sao?”
Tiết Kỳ lúng túng.
Cậu bé suy nghĩ hồi lâu, nhăn đôi mày nhỏ : “…… Vậy em có thể gọi điện thoại nói chuyện với anh.” Dừng một chút, cậu bé nhìn đôi mắt long lanh của cô bé, bổ sung thêm “Anh thích nghe.”
“Oa! Anh Tiết Kỳ thật tốt!” Cố Du lập tức đứng dậy, hung hăng “moaz” một tiếng lên mặt bé trai, hai mắt sáng lên “A Du thích anh!”
……
Đêm đó, sau khi Ân Viện đưa Tiết Kỳ đi, cô gái nhỏ ôm điện thoại cười tủm tỉm niềm vui rạo rực, Nguyễn An An vui mừng nhắn tin cho Ân Viện.
Nguyễn An An An Nguyễn: 【@ Ân Viện có nhân duyên, bảo bối, tớ thấy chúng ta thật sự có hi vọng trở thành thông gia rồi. 】
Nguyễn An An An Nguyễn: [ Vui muốn khóc.jpg]
Ân Viện còn chưa trả lời, nhưng lời này lại khiến Khương Di chương mắt ——
Khương Di không ăn gừng: 【? Không phải, các cậu có thể từ từ hay không = =? Con của bổn tiểu thư còn chưa biết nói chuyện! Con của hai người các cậu đã muốn yêu đương sao???? 】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...